Triệu Hoán Vạn Tuế

Chương 36: Thăng cấp


Đọc truyện Triệu Hoán Vạn Tuế – Chương 36: Thăng cấp

Ác ma trong Truyền Tống Môn kia không cách nào thuận lợi đi ra, sau khi bị Nhạc Dương đánh một kiếm, thì bỗng nhiên biến mất .

Kết quả này, khiến Nhạc Dương có chút ngạc nhiên.

Chẳng lẽ một kiếm này của mình đã giết chết cái tên ngưu bức (cường hãn) kia? Không thể nào? Tà Hỏa dùng tánh mạng cùng máu tươi của hơn trăm võ giả hiến tế để triệu hoán ra ác ma, liền cứ như thế bị đánh bại? Đối với kết quả như vậy, Nhạc Dương đều có điểm không dám tin… Chẳng lẽ trói buộc chi liên, cái bóng người khổng lồ giúp gia trì gấp trăm lần lực lượng, hơn nữa phối hợp cùng một kiếmmạnh nhất của tiên thiên phá thể vô ảnh kiếm khí thật sự có thể miểu sát hết thảy?

Bỗng nhiên, một trận báo động cực độ nguy hiểm từ đáy lòng hiện lên.

Nhạc Dương lập tức phản ứng, hai chân phát lực xuất ra một chiêu ‘kiếm vũ’ của huyền diệu tam thức, trong nháy mắt thối lui ra ngoài mười thước.

Một đạo sóng tê thiên liệt địa hình cung từ bên trong truyền tống môn cực tốc bắn ra .

Đạo sóng chợt lóe, nhanh hơn cả tia chớp vạch phá trường không (bầu trời), nhờ linh động Nhạc Dương nhanh chóng né được, đạo sóng vượt qua trước chóp mũi của hắn,

sau đó thế như chẻ tre chém về phía phương xa, bổ ra trên mặt đất một cái khe hở sâu không thấy đáy, rồi biến mất ở phương xa…


Lầu chính Khoái Hoạt lâm đang hừng hực bốc cháy lại bị đạo sóng hình cung vô thanh vô tức chém thành hai nửa, nhất thời, toàn bộ đại lâu phát ra thanh âm làm hàm răng người ta ê ẩm, ngay sau đó từ từ nghiêng qua tựa như muốn đổ sập xuống, rồi lại lập tức ‘oanh’ nổ tung, rung cả trời. Toàn thân tóc gáy Nhạc Dương dựng đứng, đạo sóng khủng bố hình cung này chém ra, hiển nhiên có thể đem thân thể của mình chém thành hai nửa, nếu như không phải là kịp thời né tránh, bằng lực phòng ngự của mình là tuyệt đối không thể nào đón được một trảm kích cách không này. Không, nếu không phải nhờ vào thân pháp độc nhất vô nhị ‘kiếm vũ’ của huyền diệu tam thức, thì mình chắc chắn đã chết thảm dưới cú đánh lén vừa rồi!-Trucxinh-DienDanTruyen.Org.

“Sáu trăm năm qua, ngươi là nhân loại đầu tiên có thể khiến ta bị thương!” Từ bên trong Truyền Tống Môn phát ra một tiếng rít gào tức giận, một cánh tay tử diễm(lửa tím) ác ma lây dính máu đen vươn ra.

Trong lòng bàn tay nọ ngưng tụ một chùm ánh sáng màu lục, năng lượng mạnh đến nổi có thể hủy thiên diệt địa, so với địa ngục hỏa mà Tà Hỏa mới vừa rồi triệu hoán, thì xa xa vượt trội hơn gấp rất nhiều lần. Nhạc Dương không cảm thấy bây giờ mình có thể đón được công kích lần này. Nếu để cho cái chùm sóng xung kích lục quang này bắn ra, hậu quả kia thiết tưởng không chịu nổi, nhưng bây giờ mình liệu có biện pháp gì để đối phó đây?

Trốn? Hay là chống cự?

Mạnh mẽ phá huỷ Truyền Tống Môn ngăn cản ác ma đi ra, có lẽ là chủ ý không tệ. Nhưng vấn đề là, mình như thế nào vòng qua đoàn công kích lục quang kia để phá hư Truyền Tống Môn phía sau đây? Lúc này trên trán Nhạc Dương đổ đầy mồ hôi, hắn nhìn phía trước bàn tay kia vẫn đang không ngừng mở rộng lục quang đoàn(chùm ánh sáng màu xanh), nhìn lại phía sau… Phía sau là phương hướng nhà của mỹ phụ nhân, mặc dù cách rất xa, nhưng một đoàn năng lượng sóng xung kích lục quang này, nếu như bắn đi ra ngoài, nói không chừng…-Trucxinh-DienDanTruyen.Org.

Tứ nương nàng lúc này có lẽ vẫn cùng tiểu nha đầu đang ở trong mộng.

Nhạc Dương cắn răng một cái, hai cánh tay luân động, đem linh khí trong cơ thể còn dư lại tạo thành Âm Dương nghịch lưu khí (luồn khí xoáy âm dương ngược dòng).

Mặc dù thực lực ác ma quá mức cường đại, khó có thể chống lại, bất quá Nhạc Dương vẫn dũng cảm tiến tới xông qua… Nhạc Dương có thể không quan tâm sinh tử của mọi người ở Long Đằng Đại Lục, nhưng hắn tuyệt không thể khoanh tay đứng nhìn tánh mạng Tứ nương cùng tiểu nha đầu bị uy hiếp được.


Tứ nương thương yêu của mình, nghịch ngợm tiểu nha đầu, các nàng đều là thân nhân của mình!

“Loài người ngu xuẩn!” Từ trong Truyền Tống Môn một thanh âm cực kỳ lãnh khốc của ác ma phát ra.

“Oanh!”

Thấy Nhạc Dương sớm xông lên chịu chết như vậy, trong nháy mắt, một đạo cột sáng màu xanh nhạt trong lòng bàn tay ác ma bắn ra thẳng hướng đến thân thể Nhạc Dương.

Trước mặt Nhạc Dương bỗng nhiên hiện lên một cái vòng bảo hộ màu xanh nhạt, lấp lánh thải hồng(cầu vồng), mặt ngoài vòng bảo hộ nhấp nhô huyền ảo mỹ diệu tựa như kim cương trong suốt lóe ra, bảo vệ lấy thân thể của hắn. Một quyển kim cương bảo điển đồng thời thoáng hiện, hai cái tay nhỏ bé cầm song đao băng sương trong tay, Tiểu Văn Lệ từ trong thân thể Nhạc Dương tự động bay ra, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy khẩn trương. Cột sáng màu xanh nhạt bắn tới va chạm với màn hào quang, trên màn hào quang phát sinh chấn động kịch liệt, oanh long rung động, gần như muốn nghiền nát thiên địa vạn vật. Nhạc Dương sợ hết hồn, may là mặt ngoài vòng bảo hộ hình dạng vòng tròn này thành công đem cột sáng chiết xạ (làm chệch hướng), cột sáng năng lượng màu lục nhạt kia xông thẳng ra ngoài chín tầng mây, cuối cùng biến mất ở khoảng không gian bên ngoài (vũ trụ).

Nhìn thấy vòng bảo hộ cuối cùng không việc gì, trong nội tâm Nhạc Dương thở dài một hơi.

Mình thành công !


Kim cương bảo điển của Tiểu Văn Lệ triệu hồi ra vầng sáng vòng bảo hộ, quả nhiên có thể chống lại một kích hủy diệt này.

“A!” Tiểu Văn Lệ quát to một tiếng cực kỳ bén nhọn, cao vút, Nhạc Dương phát hiện chỉ tay của ác ma kia chẳng biết từ lúc nào đã đuổi theo đâm vào trong vầng sáng vòng bảo hộ, mặc dù chỉ có một ngón tay, nhưng cũng khiến Nhạc Dương kinh hãi vô cùng.

Cho đến lúc này, hắn mới phát hiện, thì ra là vầng sáng vòng bảo hộ cũng không phải là phòng ngự tuyệt đối, mà là có một chút hạn độ (mức độ + hạn chế). Tay ác ma đâm đến vượt qua phạm vi của màn hào quang phòng ngự, thẳng tắp đi vào. Nhạc Dương tự nhiên phản ứng cúi người đem Tiểu Văn Lệ ôm vào trong ngực, gắt gao đem nàng bảo vệ. Xong, trận này coi như xong…

Tiểu Văn Lệ bị Nhạc Dương ôm trong lòng thì liền vùng vẫy, nhanh chóng thoát khỏi tay hắn, giơ ra hai cánh tay nho nhỏ nắm song đao băng sương, hung hăng chém vào trên ngón tay của ác ma kia.

Trong nháy mắt, toàn bộ tay ác ma bị kết băng. Mà ngay cả phía địa ngục hỏa đang hừng hực thiêu đốt cũng bị băng sương đông lại, toàn bộ bị dập tắt.-Trucxinh-

“Vẫn còn hi vọng!” Nhạc Dương phản ứng, vượt qua cực hạn lớn nhất của mình, cường ngạnh tiêu hao chân khí một lần nữa, ngưng tụ ‘vô thượng kiếm chỉ’ trong huyền diệu tam thức’, một kiếm mạnh nhất lần nữa bộc phát, so sánh với một kiếm trước kia càng mạnh hơn, hung hăng đâm về phía ngón tay ác ma.

Không để cho Nhạc Dương thất vọng, kiếm khí sắc bén vô cùng. Mặc dù tay ác ma muốn lui, nhưng do bị băng sương ngưng kết, tốc độ của nó chậm tựa như ốc sên. Kiếm khí trong nháy mắt đuổi theo, ‘ba’ xuyên thấu lòng bàn tay ác ma, từ tay ác ma máu đen từ lân mu bàn tay bắn ra.

Lúc này, Truyền Tống Môn đột nhiên nhanh chóng thu nhỏ lại, rồi biến mất. Cánh tay ác ma không kịp tiếp tục công kích Nhạc Dương, nhanh chóng triệt thoái (thối lui), khẩn cấp rút vào trong Truyền Tống Môn.

Đuôi rắn của Tiểu Văn Lệ luật động, uyển chuyển, nhanh chóng du động đi ra ngoài đuổi theo tay ác ma, hai mắt giận trừng (tức giận + trừng lên/lớn), miệng nhỏ phát ra âm thanh bén nhọn cao vút. Nhạc Dương có thể cảm ứng được, nàng đang dùng toàn lực sử dụng thiên phú trói buộc…


Nếu như bình thường sử dụng chiêu này, hiệu quả có thể không lớn. Dù sao thời hạn trói buộc chỉ có một giây, nhưng là bây giờ, thế nhưng lại có hiệu quả.

Cánh tay ác ma kia bị Tiểu Văn Lệ ‘vững vàng’ định nguyên tại chỗ, muốn động cũng không thể động, khi Truyền Tống Môn biến mất, không gian tựa như lưỡi dao sắc bén lập tức đem cả cánh tay ác ma chặt đứt. Nhạc Dương nhìn cách chiến đấu của Tiểu Văn Lệ thì cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nàng lúc trước vẫn không sử dụng thiên phú trói buộc, mà đợi đến khi Truyền Tống Môn trước lúc sắp biến mất mới dùng tới, nhất cử đả thương nặng ác ma. Một chiêu này, đây là kinh nghiệm chiến đấu mà tiểu thái điểu như Nhạc Dương đồng học vẫn không có nghĩ tới.

“Ghê tởm, cường giả nhân loại đáng ghét, ta nhớ kỹ ngươi, chúng ta nhất định còn có thể gặp lại sau! Ngươi chờ đó cho ta…” Từ nơi Truyền Tống Môn biến mất, ác ma không cam lòng gào thét, dư âm vẫn lượn lờ.

Nếu như mặt đối mặt khai chiến, bằng thực lực Nhạc Dương bây giờ không thể nào đạt được thắng lợi.

Bất quá, cách xa nhau hai cái thế giới không gian, ác ma không cách nào thuận lợi ở Truyền Tống Môn đi ra, chỉ có thể cách không công kích, vừa vô cùng khinh địch, cuối cùng bị Nhạc Dương sử dụng thiên kiếm khí cùng đặc thù trói buộc thiên phú của Tiểu Văn Lệ phối hợp chiến đấu, nhận lấy thiệt thòi lớn, cánh tay cũng đã đánh mất, khó trách quê quá hóa giận.-Trucxinh-DienDanTruyen.Org.

Toàn thân Nhạc Dương khí lực tựa như bị tháo nước, vô lực ngã xuống trên mặt đất.

Một trận nghịch chuyển, thắng hiểm!

Nơi xa, thanh đồng bảo điển nhẹ nhàng trôi nổi giữa không trung đột nhiên tỏa ra một trận kim quang lóng lánh, giữa bầu trời đêm, một cột sáng màu trắng tốc hành bắn vọt lên ở giữa không trung cao mấy chục thước.

Bởi vì Nhạc Dương tác chiến thắng lợi, nên nó thăng cấp … Ở trong đầu Nhạc Dương hiện lên vô số tin tức, khiến hắn không khỏi vui mừng: ‘Ngươi đánh bại cường địch không thể nào chiến thắng, lấy được một loại kỳ tích thắng lợi, điểm tích lũy của ngươi đạt tới giới hạn, thanh đồng bảo điển tự động tăng lên tới trung giai, tự động gia tăng thêm một trang trống, đồng thời, viễn cổ pháp tắc ban cho ngươi một cái thần ân, thủ hộ chiến thú ‘ảo ảnh’ đạt được năng lực mới…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.