Triệu Hoán Vạn Tuế

Chương 17: Phương pháp phân loại kỳ diệu


Đọc truyện Triệu Hoán Vạn Tuế – Chương 17: Phương pháp phân loại kỳ diệu

“Bóng đá a, đây là một loại danh từ riêng hình dung bộ ngực nữ nhân. Ví như một bộ ngực rất đầy đặn cân đối giống như ngươi vậy, ừm nếu đem so sánh với ngươi thì là… ờ, ý của ta là nói nếu như một nữ nhân mà ngực phẳng như gương thì gọi là bánh bao nhỏ, hoặc là Thái Bình công chúa,…ừm, nếu như ngực rất nhỏ giống như ngươi vậy, có lẽ so sánh với ngươi còn nhỏ hơn, ta là nói ngực rất nhỏ rất nhỏ, nhưng vẫn là có một chút chút gọi là trứng gà, nếu như lớn hơn nửa điểm, giống như ngươi vậy gọi là trái táo… Áy ấy đùng lấy chủy thủ a, ta nói sai rồi, ngươi ngàn vạn đừng nóng giận, ta biết ngươi là nam nhân, nhưng ta cần một người để ví dụ a, được rồi ta không lấy ngươi làm ví dụ nữa là được chứ gì…”

“So sánh với trái táo còn lớn hơn, đó chính là bóng đá ?” Đạo tặc nọ đem chủy thủ kề trên lên cổ Nhạc Dương, bộ dáng vô cùng phẫn nộ tùy thời có thể làm thịt hắn bất cứ lúc nào.

“Không, so sánh với trái táo lớn vẫn có rất nhiều loại, ta xem ngươi là thiếu hụt về nghiên cứu phương diện này đi? Ở phía trên trái táo, còn có đu đủ, dừa,…lớn nhất mới là bóng chuyền cùng bóng đá, nó phân ra rất nhiều loại, đây đều là kiến thức đúc kết nhiều năm a, người bình thường ta không nói cho hắn đâu!” Nhạc Dương đồng học lấy ra ‘học giả phái đoàn.’

“Có đạo lý!” Trong phòng, lính đánh thuê nghe xong đồng loạt hưởng ứng khen ngợi ‘bộ ngực phân loại pháp’ Nhạc Dương đồng học vừa nêu.

Mặc dù bọn họ nghe không hiểu bánh bao nhỏ, bóng chuyền, bóng đá những thứ này là vật gì, nhưng cũng cảm thấy phân loại sắp xếp từ nhỏ đến lớn, hình ảnh nhìn bề ngoài được hình dung phi thường sinh động, chuẩn xác, làm cho người ta dễ dàng ghi nhớ, quả thực là xâm nhập nhân tâm a. Xem ra cái tên tiểu đạo tặc Thái Thản Thần này, đối với bộ ngực của nữ nhân có nghiên cứu đặc biệt cao thâm nga. Nhạc Dương đồng học nghe mọi người hưởng ứng thì dương dương đắc ý, tựa như đại hiền giả ở trong học viện phát biểu một học luận thuật lý đặc biệt sâu sắc khiến cho mấy ngàn học sinh nghiền ngẫm không thôi.-Trucxinh-

Đạo tặc nọ thật vất vả mới nhịn xuống kích động trong lòng không để mình một kích chọc tiết tên tiểu tử trước mặt, thu lại chủy thủ đang kề trên cỏ Nhạc Dương, cầm bảng đăng ký kê khai sơ yếu lý lịch ném vào trong tay hắn rồi xoay người rời đi.


Nhạc Dương vội vàng đem bảng đăng ký hướng lão đầu tử trước mặt mà ném, giao tiền, thu dong binh huy chương, sau đó lập tức hướng phương hướng đạo tặc nọ rời đi đuổi theo.

“Huynh đệ, ta mời ngươi đi uống rượu, ngươi hãy nghe ta nói, cái cô gái kia ngực thật sự rất lớn… Ai, chạy trốn thực nhanh a, vừa nhìn là biết ngươi thẹn thùng a!” Chờ Nhạc Dương đuổi theo ra cửa, đạo tặc nọ sớm đã như làn khói nhẹ nhàng biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa.

Phảng phất cho tới bây giờ cũng không có xuất hiện qua.

Ngay khi Nhạc Dương huýt sáo chuẩn bị cất bước rời đi thì cái vị đạo tặc kia thế nhưng lại từ trong bóng tối thoáng hiện, cầm chủy thủ sáng loáng trong tay nhiều lần nghĩ muốn hướng lưng Nhạc Dương cho một kích, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống không động thủ. Đạo tặc nọ hướng bóng lưng Nhạc Dương nhẹ hừ một tiếng, rồi lắc mình biến mất.

Ngẩn đầu đón gió đêm, tâm trạng Nhạc Dương lúc này thực vui vẻ. Hắn cười đến thập phần rạng rỡ.

Bạch Thạch thành, sát thủ công hội.


Cùng hết thảy sát thủ công hội trên thế gian là giống nhau, Bạch Thạch thành sát thủ công hội đồng dạng làm cho người ta cảm thấy một loại cảm giác âm trầm áp bức. Trong lúc này mặc dù có đèn, nhưng chỉ to như hạt đậu, hơn nữa còn là loại khiến cho người ta có cảm giác là một loại ánh sáng yếu ớt tùy thời có thể bị dập tắt. Đèn này không đủ sức chiếu sáng hết thảy căn phòng thì cũng thôi đi, nhưng nó lại mang đến một loại cảm giác tối tăm âm trầm cùng quỷ dị. Nhạc Dương nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, nhìn thấy không khí trong phòng đều mang chút âm hưởng quái lạ.-trucxinh-

Tại sát thủ công hội trong, trừ có một tiếp tân đang ngủ gà ngủ gật là một lão nhân mặc áo gai ngồi ở bên ngoài ra thì không có lấy một người nào khác.

Áo gai lão nhân mái đầu hoa râm, hắn nằm phục trên bàn, thân hình trông khá là nhỏ gầy, trông bề ngoài là một bộ dạng tuổi già sức yếu, cả người khô mục suy yếu vô cùng.

Dĩ nhiên, nếu như chỉ nhìn mặt ngoài, thì cái vị gần đất xa trời áo gai lão nhân này chỉ cần một trận gió liền có thể thổi bay, hoặc là hắn cứ như vậy dựa vào bàn mà ngủ giống như là đã ngủ chết luôn ròi, có tỉnh lại hay không cũng không rõ. Nhưng ở trong mắt Nhạc Dương, hắn lại có một loại khác cảm giác rất cổ quái. Bbản thân hắn đã đạt tới tiên thiên chi cảnh, có được huyền diệu tam thức cùng phá thể vô thể kiếm khí tầng thứ nhất, cho dù là bị đánh lén cũng không có khả năng đánh không lại. huống hồ chỉ là một lão đầu tử… Nhưng vấn đề là trong nội tâm Nhạc Dương luôn cảm giác cái vị áo gai lão nhân này so với sư tử ngủ say càng thêm đáng sợ, cảm giác có chút giống như cự long đang say ngủ vậy!

“Lão bá, ngài khỏe chứ? Ta đến báo tham gia vào sát thủ công hội.” Nếu như nói ở dong binh công hội Nhạc Dương lễ phép là giả vờ, thì bây giờ là phát ra từ nội tâm tôn kính.


“Người trẻ tuổi, sát thủ là một nghề đầy máu tanh cùng bạo lực, ngươi đã chuẩn bị tâm lý tốt chưa?” Áo gai lão nhân chậm rãi ngẩng đầu, tướng mạo bình thường, trên mặt mang đầy dấu vết của năm tháng thời gian để lại, dù trên đường có gặp qua hắn mười lần đi nữa, tin tưởng cũng sẽ không ai chú ý đến sự hiện hữu của hắn, lại càng không nhớ rõ hình dạng của hắn.

Hắn dùng ánh mắt ảm đạm không chút ánh sáng nhìn Nhạc Dương một chút.

Nhạc Dương tận lực cố gắng giữ bình tĩnh, khống chế hô hấp, thậm chí còn lộ ra nụ cười trong mắt sáng.

Mặc dù hắn nhìn không thấu cái vị áo gai lão nhân này, nhưng Nhạc Dương phát hiện cái vị áo gai lão nhân này đồng thời cũng đang quan sát mình, chứng minh hắn cũng nhìn không thấu…

Nhạc Dương rất tự nhiên đón lấy ánh mắt chăm chú của áo gai lão nhân nhìn mình, trong mắt mang theo ý cười trả lời: “Người trẻ tuổi luôn là hướng tới máu tanh cùng bạo lực , không phải sao?”

Áo gai lão nhân rũ mí mắt xuống, không đồng ý cũng không phản đối, bất động thanh sắc nói: “Gia nhập sát thủ công hội không cần giao tiền, không cần điền lý lịch, không cần chứng minh thân phận, nhưng cần khảo nghiệm. Ngươi có thể lựa chọn đồng trắc, cũng có thể lựa chọn võ trắc.”

“Cái gì là đồng trắc? Cái gì lại là võ trắc?” Nhạc Dương cảm thấy kì quái, làm sát thủ còn muốn đồng trắc? Này cũng không phải là thi đại học a!


“Đồng trắc, chính là trả lời một số vấn đề về kỹ xảo giết người, võ trắc chính là trực tiếp giết người, nếu như ngươi nghĩ gia nhập, trước lúc hừng đông, đến bên ngoài thành năm mươi dặm có một hắc sơn, hiện có một toán sơn tặc đang đồn trú tại đó, ngươi tùy tiện lấy một cái đầu sơn tặc đem trở lại đây là được.” Áo gai lão nhân mới vừa nói xong, Nhạc Dương lập tức lắc đầu khoát tay, tỏ ý muốn khảo hạch đồng trắc.-trucxinh-

Giết người đối với Nhạc Dương mà nói thật không có một chút vấn đề.

Người ởLong Đằng Đại Lục này, trừ mỹ phụ nhân, Nhạc Băng cùng tiểu nha ra, thì những người khác trong mắt hắn giống như là NPC trong trò chơi, giết đi cũng không có cảm giác tội lỗi gì. Hơn nữa, hắn vốn nghĩ sẽ giết mấy người bị cừu gia treo giải thưởng, vừa để khảo sát chiến lực của mình, đồng thời thuận tiện bồi dưỡng thổ tiên thứ hoa trưởng thành. Bất quá, Nhạc Dương đồng học phi thường lười biếng. Nếu bắt hắn cả đêm lên đường, chạy đến ngoài thành năm mươi dặm, lại chạy lên núi giết chết một tên sơn tặc, rồi lại xách đầu người vội vội vàng vàng trở về. Hắn mới không đi làm a!

Nếu như không phải là hy vọng nhận được danh sách đặc biệt ‘báo thù đuổi bắt’ trong sát thủ công hội, thì Nhạc Dương căn bản là sẽ không tìm đến loại địa phương này .

Sát thủ công hội cùng dong binh công hội vốn là bất đồng, người nơi này thường thường đều có thực lực, ở chỗ này càng lâu khả năng thân phận của mình càng dễ bị bộc lộ.

” Câu hỏi về đồng trắc, hãy lựa chọn: Nếu như ngươi muốn đi giết một người, ở trước mặt của ngươi có một thanh bảo kiếm sắc bén, một chiến thú thực lực cường đại cùng trang giấy trắng, ngươi chọn loại đồ vật nào trong ba thứ trên để làm công cụ sát nhân?” Áo gai lão nhân hỏi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.