Đọc truyện Triệu Hoán Thần Binh – Chương 56: Tổ kỳ binh
Vu Nhai đột nhiên nắm lấy cổ nàng, lạnh lùng cắt ngang lời nàng. Hắn hoàn toàn không có chút thương hương tiếc ngọc nào nói:
– Không cần giải thích, ta chỉ cảm thấy rất kỳ quái. Hai chúng ta không thù không oán, tại sao ngươi lại muốn làm như vậy? Vì thể diện của đội kỵ vệ Bắc Đấu sao? Vì rửa vết nhục do ngươi ngu xuẩn tiến cử gián điệp đế quốc Ma Pháp vào hội đấu giá Bắc Đấu sao? Hay là vì cái gì khác? Ta không quan tâm đó là cái gì. Thật ra ngươi có tiểu thư Quan gia chắn ở phía trước, sẽ không có chuyện gì. Ngươi hãy thành thật làm hoa hậu giảng đường là được. Cần gì phải làm vậy chứ? Ngươi cho rằng đại lục Thần Huyền luôn quay xung quanh ngươi sao? Nếu không phải ở đây không thể giết người, hôm nay ta đã giết chết ngươi. Nhớ kỹ, không nên chọc tức ta.
Vu Nhai nặng nề ném nàng ra ngoài, xoay người rời khỏi đó. Chỉ có điều hắn lại cảm thấy buồn bực dừng lại, nhìn về phía Uất Trì đại nhân. Uất Trì đại nhân cười ha ha một tiếng, dẫn theo hắn xuống dưới khán đài. Vu Tiểu Dạ lạnh lùng từ phía trên nhìn xuống Tả Nhân Nhân. Hóa ra là do nàng ta gây ra.
Tả Nhân Nhân mềm nhũn, ho khan hai cái, cắn chặt môi. Xung quanh không có một nam sinh nào đi tới đỡ nàng.
Một lát sau, ba người rời khỏi sân đấu kỹ. Lúc này các học sinh mới có phản ứng. Tất cả mọi người lại xôn xao. Có người nói phải trừng phạt kẻ giết người. Có người ủng hộ hắn. Có người tức giận hắn không thương hương tiếc ngọc. Có người lại khiếp sợ trước sự lãnh huyết của hắn.
Dương lão sư nghe những tiếng huyên náo xung quanh, nàng nhún vai, lẩm bẩm nói:
– Biểu ca của Vu Tiểu Dạ hình như là một người rất thú vị. Đáng tiếc lại không phải là học sinh của học viện. Nếu không nhất định phải chăm sóc dạy bảo thật tốt. Đáng tiếc!
Ba ngày, Vu Nhai vẫn ở nhà, chưa từng đi tới chỗ nào cả. Vu Thiên Tuyết cũng không để hắn đi ra ngoài. Tiểu tử này mỗi lần ra khỏi cửa đều gây ra chuyện kinh tâm động phách, khiến người ta sợ chết khiếp.
Bắc Đấu Thành ngoại trừ bộ binh phòng cũng không ai muốn hắn đi ra ngoài. Tiểu tử này chính là một yêu tinh gây chuyện. Hắn đi tới chỗ nào, chỗ đó liền có chuyện lớn xảy ra. Hơn nữa tất cả đều quay đầu nhằm vào kỵ vệ Bắc Đấu.
Mới mấy ngày, danh tiếng kỵ vệ Bắc Đấu đã hoàn toàn thối hoắc.
Ngoại trừ Vu Nhai ra, phía chính phủ đã công khai thông cáo mọi chuyện. Kỵ vệ Bắc Đấu bị xử trí, Lạc Đằng và đám kỵ vệ của hắn bị mất tư cách kỵ vệ. Đồng thời, kỵ vệ Bắc Đấu cũng gửi lời xin lỗi đối với toàn thể dân chúng Bắc Đấu!
Đối với bộ binh phòng, phía chính phủ cũng tiến hành thông báo biểu dương. Đối với chuyện tiểu thư Quan gia cùng Tả Nhân Nhân, bọn họ chỉ nói một cách hàm hồ. Đối với chuyện ầm ĩ xảy ra ở học viện Bắc Đấu, bọn họ cũng hàm hồ cho qua. Người chết không phải con cháu trong đại gia tộc là được. Tiểu gia tộc vẫn có thể trấn an. Bởi vậy có thể thấy được binh phòng đại nhân Nghiêm Lôi vẫn rất có thế lực. Nói chung, do phía quan lại Bắc Đấu cố tình, mọi chuyện dần dần lắng xuống.
Chuyện của Vu Nhai lúc đó ngược lại có không ít người đàm luận. Chỉ có điều Bắc Đấu không thiếu anh hùng. Nhiệt độ dần dân giảm xuống. Đó chẳng qua là một tên tiểu binh mà thôi. Cũng không phải tiểu binh này đột nhiên biến thành Địa Binh Sư, Thiên Binh Sư gì.
Có thể ở trong lòng một vài người, từ trước đến nay cũng chưa từng bình thản, như Lạc Đằng, như Tả Nhân Nhân, như Lữ Nham, như những người bị Vu Nhai đánh bại. Nói chung, bánh răng thời gian còn đang lăn về phía trước, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Lại qua hơn mười ngày, địa giới phía nam tỉnh Bắc Đấu, trước cứ điểm quan trọng cực lớn gần với vương quốc Lạc Thiên, Vu Nhai một mình đứng ở đó, giống như đứng ở dưới chân người khổng lồ. Trên người hắn còn đeo trường kích. Bên hông lộ ra một thanh trường kiếm, bộ dạng thật chẳng ra sao cả. Binh sĩ trên cứ điểm quan trọng kia hiển nhiên đã phát hiện ra hắn, quát:
– Đang làm gì vậy? Đây là cứ điểm Động Minh. Những người không có nhiệm vụ không được vào.
– Binh sĩ đại ca, xin hỏi một chút, tiểu đoàn Tinh Binh Bắc Đấu có đúng là ở đây hay không?
– Sao? Tiểu đoàn Tinh Binh, ngươi tới báo cáo sao?
– Đúng vậy, ta là thành viên mới của tổ Kỳ Binh tiểu đoàn Tinh Binh. Đây là huy hiệu giáo úy của ta!
Vu Nhai nói xong, ném thẻ bài giáo úy lên cứ điểm Động Minh, thầm nghĩ: Cứ điểm Động Minh. Động Minh không phải là một trong thất tinh thành của Bắc Đấu sao? Hóa ra là ở đây!
Binh sĩ trên cứ điểm nghe nói tới giáo úy, trong nháy mắt khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc. Sau khi nghe nói tới tổ Kỳ Binh liền trực tiếp biến thành khinh miệt. Không trách được lại cầm vũ khí. Hóa ra là một gia hỏa không có cách nào dung hợp Huyền Binh, cầm vũ khí làm vật trang sức.
Bọn họ tùy tiện lướt mắt nhìn qua thẻ bài giáo úy, sau đó ném trở lại. Cửa cứ điểm mở.
Đối với thái độ của binh sĩ, Vu Nhai cũng không thèm để ý tới. Ở đế quốc Huyền Binh, cho dù là Huyền Binh bản mệnh nhập thể hiếm thấy cũng sẽ bị người khác khinh thường. Hơn nữa còn là Kì binh. Cái gọi là Kì binh chính là Huyền Binh có hình thù kỳ quái. Cục gạch của Vu Nhai chính là kỳ lạ trong kỳ lạ. Trên cơ bản binh khí không thể gọi là binh khí, có thể xưng là Kì binh.
Loại này Huyền Binh ở trên đại lục đặc biệt khó tìm được phương pháp tu luyện. Tìm được cũng không trọn vẹn không được đầy đủ. Đây cũng là nguyên nhân khiến Kì Binh bị người ta khinh thường. Loại người này chỉ mạnh hơn so với người bình thường một chút. Nếu vận khí tốt có thể tu luyện tới Chưởng Binh Sư chín đoạn đỉnh thiên. Vận khí không tốt, vậy người này chẳng khác gì người bình thường.
Cũng chỉ có tỉnh Bắc Đấu mới thu xếp một tổ Kỳ Binh như thế. Các địa phương khác căn bản sẽ không có. Một tổ nhỏ như thế bình thường vẫn bị người ta chèn ép. Không ít người đều đưa ra ý định giải tán, còn kháng nghị nó không nên tồn tại trong tiểu đoàn Tinh Binh.
Nhưng không biết vì sao, tổ Kỳ Binh vẫn kiên cường tồn tại.
Nếu như những người chèn ép biết Huyền Binh trong cơ thể binh phòng đại nhân Bắc Đấu Thành cũng không phải là dòng chính, không biết sẽ nghĩ thế nào.
Bắc Đấu Thành khống chế toàn bộ tỉnh Bắc Đấu. Thật ra quyền lực của binh phòng đại nhân và kỵ vệ Bắc Đấu đại nhân rất lớn, chịu trách nhiệm về toàn bộ binh bộ và kỵ binh trong toàn tỉnh Bắc Đấu. Đương nhiên, khi không có chiến sự, bọn họ cũng chỉ quản lý chung. Trên phương diện chi tiết vẫn do các tổ chức binh doanh quản lý. Hơn nữa phía trên bọn họ còn có Thành chủ Bắc Đấu, còn có hoàng quyền của đế quốc Huyền Binh.
– Ngao…
Một tiếng kêu theo gió vang vọng trong bầu trời xanh ngắt. Không ngờ đó chính là Khu Phong Thứu đang sải cánh bay. Vu Nhai mỉm cười, khoát tay với nó nói:
– Đi thôi, hưởng thụ tự do thật tốt. Lúc rảnh rỗi tới tìm ta chơi!
Sau khi nói từ biệt với Tiểu Thúy, Vu Nhai liền hiên ngang đi trong cứ điểm Động Minh.
Hắn được Tiểu Thúy chở tới đây. Tiểu Thúy đã lành vết thương, lại được tự do. Vu Nhai không giống như tiểu thư Quan gia có ý xem nó trở thành sủng vật.