Đọc truyện Triệu Hoán Thần Binh – Chương 34: Chỉ loạn cái gì?
Mọi người lộ ra biểu tình nghiêm trọng, lại từ từ tiến vào bên trong cửa. Một mùi thối nát ập vào mặt.
– Đóng cửa lại. Tạm thời để hắn ở chỗ này, chúng ta đi vào.
Nữ tặc công chúa lại hạ lệnh. Nàng cũng sẽ không mang theo một gánh nặng như thế vào trong, đồng thời cũng không muốn hắn truyền tin tức lại.
Sau khi hạ lệnh xong, đợi người kia ném hắn xuống, nữ tặc công chúa bỗng nhiên xoay người lại, híp mắt cười, nhìn hắn:
– Chờ tới khi ta trở lại, ta sẽ dẫn ngươi về đế quốc Ma Pháp. Tới lúc đó ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi. Ta còn muốn biết ngươi làm thế nào có thể phát hiện ra ta những hai lần.
Đám người phía sau lại đố kỵ muốn chết. Chỉ có Vu Nhai thầm rùng mình
một cái. Giọng điệu này tuyệt đối không tốt. Hắn vẫn không nói lời nào,
trầm mặc. Hắn không muốn chọc giận vị đại mỹ nữ siêu cấp trước mắt này.
Có trời mới biết sau khi nàng nổi ma tính sẽ như thế nào?
Hơn nữa…
Tiếp đó một đội dưới sự chỉ dẫn của nữ tặc công chúa, rất nhanh đã tiến
vào trong bóng tối. Vu Nhai thở phào một hơi. Sau khi đợi một hồi, hắn
mới nhỏ giọng nói:
– Phong Doanh, mau chém sợi dây trên người giúp ta.
– Công chúa? Hừ, đừng để rơi vào trong tay lão tử, nếu không mỗi ngày bắt nàng phải gọi ta là chủ công.
Vu Nhai phủi nhẹ bùn đất bám trên người, dãn gân cốt một cái, sau đó đưa mắt nhìn xung quanh. Tiếp đó hắn lại xoay người tới đối diện cánh cửa
lớn, kéo nhẹ. Cánh cửa lắc lư một cái, lộ ra một khe hẹp. Có thể thấy
được dải sáng lớn bằng nắm tay. Nếu như hiện tại Vu Nhai đi ra ngoài,
sau đó phóng tín hiệu gì đó, nữ tặc công chúa và thành viên đế quốc Ma
Pháp bên trong có chắp cánh cũng không thể bay được. Nhưng tại sao hắn
phải làm như vậy?
Hiện tại Vu Nhai quả thực đang làm việc tại Bắc Đấu Thành, là binh sĩ
của Bắc Đấu Thành. Nhưng hắn chỉ muốn lăn lộn kiếm cơm ăn, không định
liều mạng cho bọn họ. Nhưng đây là bảo tàng Địa Binh Sư gì đó. Ít nhất
hắn cũng phải mò được vài thứ tốt, sau đó mới bí mật báo tin chứ?
Vu Nhai lại khép cánh cửa rất nặng kia lại, dứt khoát xoay người, rất nhanh cũng biến mất ở trong bóng tối.
…
– Công chúa. Thật kỳ quái. Tại sao không tìm được. Ở đây nhiều bảo vật như vậy, nhưng không có thứ chúng ta muốn.
– Chỗ của ta cũng không tìm được!
Ở sâu trong di tích, mọi người sử dụng ma pháp chiếu sáng toàn bộ gian
phòng chứ bảo vật. Hơn mười người tinh nhuệ của đế quốc Ma Pháp không
ngừng tìm kiếm. Bọn họ đã tìm kiếm mấy lần. Vừa rồi, hai lão già đã
ngừng tìm kiếm, đi về phía công chúa nữ tặc đang lạnh lùng đứng ở bên
cạnh nói.
– Diêm lão, ngươi là cao thủ về cơ quan và cấm chế. Đối với thủ đoạn của Huyền Binh Giả cũng có nghiên cứu. Ngươi tới nhìn kỹ lại một chút, xem
có chỗ nào bỏ sót hay không?
Nữ tặc công chúa chỉ huy nói. Diêm lão đáp một tiếng, lại tìm kiếm xung
quanh. Sau khi kiểm tra mỗi vật, tìm kiếm qua một lượt, thấy không có
vấn đề gì, một tia sáng lóe lên. Vật đó biến mất vào trong chiếc nhẫn
trên tay hắn.
Vu Nhai nhìn vậy, trong lòng co rút. Các ngươi là thành viên hoàng thất
đế quốc Ma Pháp, thực lực lại cường đại như vậy, tội gì phải lấy đồ của
Địa Binh Sư chứ? Các ngươi nhanh chóng tìm được đồ các ngươi cần, sau đó rời đi đi.
Lúc này Vu Nhai đang nằm phục ở phía sau một tảng đá lớn. Bên trong di
tích không có các cơ quan trùng điệp như trong truyền thuyết. Đọc đường
đi tới đây chỉ cần qua mấy lối rẽ trái, rẽ phải đơn giản là tới.
Vu Nhai một đường đi xuống phía dưới, chỉ đi hơn hai mươi phút đã tới
phòng chứa bảo tàng ở sâu nhất trong huyệt động này. Huyệt động này lại
trũng hơn nhiều so với lối đi vào, giống như một cái ao lớn. Xung quanh
là đá với hình dạng lởm chởm kỳ lạ, âm u giống như ở dưới địa ngục.
Lúc mới nhìn thấy mọi thứ phía dưới, Vu Nhai thiếu chút nữa bị ánh sáng
chớp hiện kia làm mù hai mắt, nước bọt thiếu chút nữa chảy ra thành
sông. Nếu có thể lấy đi tất cả mọi thứ phía dưới, chắc hẳn toàn bộ tài
sản của Vu gia cũng không nhiều bằng hắn. Chủ yếu nhất là bên trong có
lẽ có thần binh lợi khí có thể thu vào trong Huyền Binh Điển. Thật muốn
có thứ Huyền Binh nào đó có thể dùng.
Vu Nhai lắc đầu, lại nhìn về phía bên trong động. Hiện tại ánh mắt hắn
không dời khỏi chiếc nhẫn trên tay lão già kia. Chưa ăn qua thịt heo vẫn có thể thấy heo chạy chứ? Đây là chiếc nhẫn không gian trong truyền
thuyết.
Đó là vật phẩm ma pháp. Ở đế quốc Ma Pháp không thiếu những thứ này.
Nhưng bởi vì đế quốc Ma Pháp hạn chế, phía bên đế quốc Huyền Binh chỉ có đại quý tộc mới có thể hiếm hoi có được để thưởng thức. Không thiếu
những chiếc nhẫn vẫn được buôn lậu vào trong đế quốc Huyền binh. Đương
nhiên, phía bên đế quốc Huyền Binh cũng có ma pháp sư. Chỉ có điều bất
luận là trên phương diện chất hay lượng, vẫn ít hơn rất nhiều. Mỗi một
người có thể tạo ra vật phẩm không gian đều được xem là nhân vật cấp
quốc bảo.
– Đáng chết, không gian của chiếc nhẫn này lớn tới mức nào? Làm sao nó
có thể chứa được nhiều đồ như vậy chứ? Nhanh đầy đầy đi. Chí ít cũng
phải chừa cho ta chút nước canh!
Trong lòng Vu Nhai thầm nguyền rủa, đồng thời hắn cũng tin tưởng, chỉ
cần sau khi những người này rời đi, không tìm thấy hắn nữa, tuyệt đối sẽ không trở lại trong động tìm kiếm, mà lập tức chạy mất. Cho dù ở đây là dãy núi Loạn Xuyên, không phải là biên giới, nhưng vẫn ở trong phạm vi
khống chế của đế quốc Huyền Binh. Đến lúc bọn họ rời đi, mình muốn dọn
sạch tới mức nào cũng được. Tin tưởng trong lúc nhất thời Bắc Đấu Thành
cũng không có khả năng chạy tới đây.
– Công chúa, nhẫn không gian của công chúa đã đầy.
Dường như hưởng ứng cách nghĩ của Vu Nhai, lão già kia cảm giác chiếc
nhẫn trên đầy, lập tức cung kính đưa cho nữ tặc công chúa. Trên mặt Vu
Nhai lộ vẻ vui mừng, trong lòng thầm nhủ nhanh đi đi. Chỉ có điều rất
nhanh hắn liền cảm thấy uất ức, kích động muốn đặt nữ tặc công chúa ở
dưới thân điên cuồng đánh. Bởi hắn chợt nghe nàng nói:
– Chứ vào nhẫn không gian của các ngươi đi. Mấy thứ này ở trong mắt ta
cũng không phải là thứ gì tốt, nhưng đối với các ngươi có lẽ có tác
dụng. Nếu không dùng được cũng có thể thưởng cho hậu bối. Nhanh chóng
kiểm tra tất cả, tìm được địa đồ ma pháp mới là mục đích chuyên đi lần
này của chúng ta.
– Vâng, công chúa!
Trên mặt lão già lộ vẻ vui mừng, sau đó lại bắt đầu cướp đoạt đồ.
Khóe miệng Vu Nhai co giật vài cái. Hắn phiền muộn đến mức muốn đập đầu
vào tường. Ngẫm lại cũng đúng. Cường giả ma pháp có thể đi theo bên cạnh công chúa sao có thể không có chiếc nhẫn không gian nào.
Đột nhiên, ngay khi hắn đang buồn bực, lại thấy Phong Doanh ở bên cạnh có chút cổ quái. Hắn trừng mắt nhìn, dùng ý thức hỏi:
– Thế nào Phong Doanh, ngươi chỉ loạn cái gì? Cái gì, phía dưới, phía dưới thế nào… A!
Tuy nói đã từng trải qua một lần, nhưng Vu Nhai vẫn cảm thấy rất không
quen. Thời điểm cúi đầu nhìn xuống, bất ngờ hắn thấy một thanh kiếm đột
nhiên từ dưới bụng hắn nhô ra ngoài.