Triệu Hoán Thần Binh

Chương 1953: Mở ra một phần ký ức


Đọc truyện Triệu Hoán Thần Binh – Chương 1953: Mở ra một phần ký ức

Lúc này đã không thể dùng từ tốc độ để hình dung. Quả thực chính là xuyên qua hư không.

– Cái gì?

Bốn đại Nguyên Giới Chân Thần cũng vẫn luôn chú ý tới nhất cử nhất động
của Vu Nhai. Khi thấy Thôn Thiên Kiếm giống như Thiên Nhất Kiếm nào đó
vậy lao như bão táp ra ngoài. Ngay cả Ma Thiên Chân Thần cũng kinh ngạc. Hắc, ba đại Chân Thần khác không chỉ kinh ngạc, mà còn sợ hãi.

Bởi vì Vu Nhai rất có khả năng sẽ lập tức đến đại lục Thần Huyền…

Bốp…

Thật may, trong nháy mắt khi bọn họ vừa hình thành suy nghĩ này, Vu Nhai lại xuất hiện.

Vị trí xuất hiện ở phía sát ngoài của trận pháp Huyền Nguyên Chi Lực. Thoáng cái, bốn đại Chân Thần đều có suy nghĩ tương tự.

Vu Nhai đã thất bại rồi sao?

Nhưng không đợi ý nghĩ này dừng lại quá lâu, Vu Nhai lại biến mất. Sau đó hắn xuất hiện ở chỗ xa hơn.

– Vu Nhai không có cách nào để kiếm của hắn hoàn toàn biến thành Thiên
Nhất Kiếm nào đó như chúng ta sao? Đáng chết, mặc dù không có cách nào
hoàn toàn làm được, nhưng thời gian Vu Nhai trở lại đại lục Thần Huyền
vẫn sẽ rút đi rất nhiều!

Kinh Thiên Chân Thần lại kêu lên. Cùng lúc đó, không cần căn dặn gì,
Huyền Thiên Chân Thần và Đoạn Thiên Chân Thần lập tức thông báo cho
những cao thủ đang tấn công Độc Cô Thần Thành ở phía dưới lại tăng cường thêm nữa. Nhất định phải hủy diệt Lạc Thiên Nguyên Giới trước khi Vu

Nhai chạy tới nơi. Bằng không, chờ Vu Nhai mượn lực lượng của ba đại
Nguyên Giới mở ra con đường thông thiên thì xong đời.

Ma Thiên Chân Thần lại đang vô cùng hưng phấn. Bộ dạng quả thực phải
giống như tiểu nữ hài nhảy cỡn lên. Hóa ra lời Vu Nhai bảo nàng nhắn nhủ trước đó, không phải là để cổ vũ sĩ khí. Hóa ra hắn thật sự có thể
nhanh chóng trở lại đại lục Thần Huyền.

Vu Nhai à Vu Nhai, Vu Nhai thần kỳ.

Ma Thiên Chân Thần căn bản cũng không biết là chính nàng đã nhắc nhở Vu
Nhai, mới khiến cho Vu Nhai biết mượn lực lượng tinh không, hắn có thể
tự do hoạt động ở trong Tử Vực Tinh Không. Phải biết rằng, trước khi hắn bị Kinh Thiên Nguyên Giới vây khốn, hắn vẫn rất khó hoạt động được ở
trong Tử Vực Tinh Không. Từ đó có thể thấy được, lúc bị vây khốn trong
Kinh Thiên Nguyên Giới, trên phương diện lực lượng tinh không, hắn đã
tiến bước lớn tới mức nào.

Cũng đúng. Thời gian chi đạo Thần Hoàng cho hắn trợ giúp quá lớn, để hắn có nhiều thời gian hơn.

Hưng phấn thì hưng phấn, Ma Thiên Chân Thần vẫn nhanh chóng thông báo
bảo vệ các chiến sĩ Độc Cô Thần Thành. Không quan tâm phải trả giá lớn
thế nào, tất cả đều phải liều chết bảo vệ cho Lạc Thiên Nguyên Giới. Ma
Thiên Chân Thần cũng đã chuẩn bị đánh xuống Ma Thiên Nhất Kiếm.

Con đường thông thiên, đối với Ma Thiên Chân Thần mà nói cũng vô cùng
quyến rũ. Nếu như mất đi Lạc Thiên Nguyên Giới, nàng cũng không đi được.

Vu Nhai không để ý đến các thông báo và dự định của bốn đại Chân Thần.
Hiện tại hắn chỉ theo Thôn Thiên Kiếm điên cuồng lao nhanh về phía đại
lục Thần Huyền. Hắn lao nhanh từng đoạn một. Nhưng khoảng cách ngoài
không gian thật sự quá xa xôi. Mặc dù lấy tốc độ nhanh như vậy, chỉ sợ
cũng cần chí ít một ngày. Phải biết rằng ở đây không thể như ở trên địa
cầu. Đại lục Thần Huyền so với địa cầu vẫn lớn hơn rất nhiều. Ở đây mặt
trăng cách đại lục Thần Huyền cũng xa hơn nhiều. Chỉ bởi vì tinh thể
lớn, cho nên thoạt nhìn mới không có khác biệt quá lớn.

Đúng vậy, ở đây mặt trăng cũng là tinh thể đặc biệt lớn.

– Mặt trăng. Đúng rồi. Trước đây không phải nói mặt trăng cũng có thể cảm ngộ được sao?

Vu Nhai đột nhiên lại lẩm bẩm.

Sau đó hắn theo bản năng xuyên qua không gian nhìn về phía mặt trăng.
Đúng vậy, xuyên qua không gian cũng không có cảm giác quá lớn. Rất giống với lúc bay, chỉ là tốc độ nhanh rất nhiều.

Cũng không phải là xé rách không gian, mà là…

A, đường nối liền từ bên trong trận pháp Huyền Nguyên Chi Lực tới đại
lục Thần Huyền thật ra giống như một quỹ đạo. Thần Chi Nguyên Giới và

Thôn Thiên Kiếm hiện tại chính là mượn quỹ đạo này để nhanh chóng lao
đi.

Bởi vì quá nhanh, lấy mắt thường thậm chí ngay cả là mắt Chân Thần cũng không nhận ra được.

A, ngươi hỏi rất là nhanh sao? Hắc, Thiên Nhất Kiếm nào đó gần như không phí thời gian đã đến đại lục Thần Huyền, loại tốc độ này, có trời mới
có thể thấy rõ được? Có lẽ người sáng tạo Nguyên Giới có thể thấy rõ
ràng?

Hiện tại Vu Nhai và Thôn Thiên Kiếm tiêu hao thời gian, phần lớn là bởi
vì dừng lại và bắt chước quy tắc đánh xuống của Thiên Nhất Kiếm nào đó.

Thật ra Vu Nhai rất muốn sử dụng thời gian chi đạo Thần Hoàng. Nhưng
thời gian căn bản không theo kịp tốc độ này. Nói chung, hiện tại trước
hết phải bình tâm tĩnh khí. Điều có thể làm hắn đã làm. Kế tiếp phải xem số phận thế nào!

Đương nhiên, mặc cho số phận thế nào, hắn vẫn phải tu luyện. Cho nên hắn lại vận dụng Quan tự quyết, quan sát mặt đất phía trên mặt trăng.

Mặt trăng ở đây cùng với mặt trăng ở địa cầu có phần tương tự nhau,
nhưng vẫn có điểm khác biệt. Bởi vì nó cực lớn, cho nên các loại dãy núi trên đó cũng càng to lớn hơn. Tuy rằng rất hoang vu, nhưng hình như có
thể cảm nhận được phía trên có khí tức sinh mệnh.

Tính mạng không có nghĩa là có nhân loại. Có thể là có một vài thực vật dẻo dai có sinh mạng lực kiên cường nào đó.

Ầm…

Cảm ngộ địa thế của Vu Nhai lại bạo phát. Nếu có thể cảm nhận được phía
trên có sinh mệnh tồn tại, Vu Nhai dĩ nhiên có thể hiểu được địa thế.
Bởi vì cơ sở địa thế của hắn thật sự quá cường đại.

Trong nháy mắt này, địa thế trên mặt trăng gần như hiện lên ở trong đầu
hắn. Những dãy núi, thung lũng phía trên, những tính mạng phía trên,
trong nháy mắt tất cả đều trở nên rõ ràng…


Sau đó mặt đất Thần Huyền Khí Điển và trong Huyền Binh Điển lại một lần
nữa phát sinh biến hóa. Một cảm ngộ địa thế mặt trăng hiện lên ở bên
trong. Chỉ là vẫn còn có chút cảm giác không phù hợp.

Đúng vậy. Địa thế của Vu Nhai đều thuộc về đại lục Thần Huyền. Đột nhiên gia nhập địa thế trên mặt trăng, nhất định sẽ cảm thấy không phù hợp.

– Kỳ quái, tình huống không phù hợp này ta có thể lý giải được. Nhưng vì sao ta luôn cảm thấy cảm giác ngộ địa thế mặt trăng của ta vẫn thiếu
sót chút gì đó?

Vu Nhai nhíu mày nói. Rõ ràng hắn đã cảm ngộ hoàn toàn, nhưng lại có loại cảm giác quỷ dị này.

Lúc này, mặt trăng đã càng lúc càng cách xa hắn. Gần như sắp không nhìn
thấy rõ. Nói cách khác, mặc dù Vu Nhai có nghi vấn như vậy cũng không
cách nào đi nghiệm chứng.

Vu Nhai lắc đầu.

Nếu không có thời gian đi nghiệm chứng, vậy chờ sau này có thời gian lại nói sau. Chỉ cần cuộc chiến đấu ở đại lục Thần Huyền giành được thắng
lợi. Đến lúc đó hắn có thể mượn lực lượng tinh không, cũng có thể leo
lên mặt trăng…

– Vu Nhai, ta lại giải được một phần ký ức.

Ngay thời điểm Vu Nhai chuẩn bị nhìn về phía đại lục Thần Huyền, đang
mong đợi cảm ngộ toàn đại lục cộng thêm biển Thần Huyền, giọng nói của
tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn đột nhiên truyền vào trong đầu hắn. Theo bản
năng hắn có chút sửng sốt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.