Bạn đang đọc Triệu Hoán Sư Khuynh Thành: Chương 4: Ma Sủng Được Triệu Hoán Ra, Rốt Cuộc Là Thần Thánh Phương Nào?
Gia Cát Minh Nguyệt vẫn luôn không có bất cứ động tĩnh gì, vào thời khắc này, trên người bỗng nhiên phát ra từng đợt bạch quang! Đó là điềm báo trước sắp triệu hồi ra ma sủng!
Giống như cùng với bạch quang trên người nàng kêu gọi lẫn nhau, phía chân trời xa xôi cũng chợt hiện ra một chiếc cầu vồng bảy màu như trong truyền thuyết, nối liền trời đất. Bạch quang trên người nàng ngưng tụ, ánh sáng rực rỡ chói mắt khiến người ta không mở được mắt, hóa thành một cột sáng giống như thực chất, phóng lên trời, toàn bộ không trung, đều được bạch quang chiếu rọi trở nên ónh ánh giống như bạch ngọc thuần khiết nhất trên thế giới, không ngừng tỏa ra hào quang trong sáng lại nhu hòa.
Một cảnh tượng cực lớn giống như hư ảo xuất hiện giữa không trung, cây cổ thụ che trời, cỏ thơm um tùm, một dòng suối mềm mại quanh co giống như khăn lụa gấm vóc chảy về phía chân trời. Sóng gợn bồng bềnh, mỹ cảnh kia chập chờn lay động giữa một mảng trời sáng bừng, tựa như đến từ trong mộng, làm cho người ta cảm thấy rung động từ tận đáy lòng.
Đột nhiên, quang ảnh mạnh mẽ nổ tung, cảnh sắc như thực như ảo kia chợt biến mất không còn tăm hơi, những điểm sáng màu sắc rực rỡ nở bung ra chung quanh giống như mưa sao băng, làm cho người ta hoa mắt.
Một màn này quá mức rung động, lại khiến cho người ta không thể tin nổi, cũng không thể dời nổi ánh mắt.
Toàn bộ mọi người đều há hốc miệng, ngây ngẩn cả người, đều kinh ngạc nhìn hào quang xán lạn hoa lệ trước mắt. Khí thế rung động như vậy, sẽ là ma sủng như thế nào? Rất nhiều người lại nhao nhao suy đoán, ánh mắt nhìn Gia Cát Minh Nguyệt cũng thay đổi. Không nói thì thôi mà đã lên tiếng thì kinh người, là thế này sao?
Giờ phút này sắc mặt Lăng Phi Dương đã biến thành xanh xao. Lạc Kinh Phong chậm rãi nói: “Hiệu trưởng à, ta mù mắt rồi sao? Cái Gia Cát Minh Nguyệt không hề có tư chất kia, lại có thể triệu hồi ra ma sủng. Nhất định là ánh mắt của ta không tốt lắm. Còn có, Cao lão sư à, cái người mà chú ngữ cũng niệm sai, rõ ràng lại có thể triệu hoán ma sủng, hay là ta đang nằm mơ?” Lạc Kinh Phong chậm rì rì nói, giọng điệu rất bình tĩnh, nhưng mà lời nói ra lại làm cho hiệu trưởng và Cao lão sư hãi hùng khiếp vía, “Nếu không, Cao lão sư, ngươi véo ta một cái, xem có phải ta đang nằm mơ hay không.”
Cao lão sư mặt mũi trắng bệch, cho hắn mười cái lá gan hắn cũng không dám véo Lạc Kinh Phong đâu!
Sắc mặt Lăng Phi Dương mới là khó coi nhất, giờ phút này hắn không còn phong độ nhẹ nhàng như lúc trước nữa, mà là lạnh lùng trừng mắt nhìn hiệu trưởng và Cao lão sư đầu đầy mồ hôi lạnh.
Lạc Kinh Phong tiếp tục bình tĩnh nhìn động tĩnh trong trận pháp phía dưới.
Đúng lúc này, hào quang bảy màu đã chậm rãi biến mất. Ma sủng Gia Cát Minh Nguyệt triệu hoán ra rất nhanh sẽ từ trong vầng hào quang hiện ra bóng dáng.
Đó là cái gì? Mọi người thấy được cái bóng hình nho nhỏ kia, đều ngây ngẩn cả người.
Đó là một con vẹt màu sắc rực rỡ? Là vẹt sao? Chỉ có điều, con vẹt này, đại khái nhìn… có chút mập?
Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, đều sững sờ nhìn con vẹt xuất hiện giữa không trung kia. Kia chính là ma sủng của Gia Cát Minh Nguyệt? Động tĩnh lớn như vậy lại chỉ triệu hoán ra một con chim béo.
Con vẹt mập mạp kia vỗ cánh phành phạch cố gắng bay lên, nhưng thật không ngờ bởi vì quá nặng, lảo đảo một cái, sắp rơi xuống đất. Gia Cát Minh Nguyệt vội vàng đón được nó. Trên tay trầm xuống, run run.
Mọi người thấy một màn này, rốt cục nhịn không được bắt đầu cười vang…, cười không kiêng nể gì cả, cười nghiêng nghiêng ngả ngả. Rất nhiều người trong lòng cười hả hê, vừa rồi động tĩnh lớn như vậy, kinh thiên động địa đấy, thật sự tưởng rằng sẽ là ma sủng lợi hại phong cách gì, không nghĩ tới là chỉ là một con chim béo ngay cả bay cũng khó khăn!
“Cười cái rắm, bọn tục nhân này.” Bỗng nhiên, một giọng nói to bè vang lên, làm màng nhĩ của mọi người đau nhói.
Mọi người sững sờ, nhìn về phía con vẹt trong tay Gia Cát Minh Nguyệt. Là cái con chim béo kia đang nói chuyện? !
“Tiểu gia ta anh tuấn ổn trọng, nội hàm của ta bọn tục nhân ngươi há có thể hiểu được hay sao?” Không tệ, mọi người không có nghe lầm, không có nhìn lầm. Chính là con chim mập trong tay Gia Cát Minh Nguyệt đang hung hăng càn quấy nói chuyện, nó quay đầu nhìn về phía Gia Cát Minh Nguyệt, “Chính là ngươi triệu hoán ta ra hay sao? Ngươi chính là chủ nhân của ta? Cũng không tệ lắm, lớn lên xinh đẹp, xứng với ta.” Bôm bốp bôm bốp nói, lại vỗ cánh bịch bịch, bay lên trên đầu Gia Cát Minh Nguyệt, vững vàng ngồi xổm xuống.
Gia Cát Minh Nguyệt giờ phút này là đầy đầu hắc tuyến, nàng rốt cuộc triệu hồi ra cái thứ gì đây?
“Hừ, chẳng phải chỉ là một con chim béo hay sao. Vừa rồi động tĩnh lớn như vậy, chúng ta còn tưởng là cái ma sủng nghịch thiên gì.” Một thanh âm tức giận truyền đến. Nữ sinh vừa nói chuyện, đúng là cái nữ sinh ăn mặc đáng yêu đứng bên cạnh Mặc Sĩ Thần vừa nãy.
Gia Cát Minh Nguyệt ánh mắt lạnh lẽo, quay đầu nhìn về phía nữ sinh đáng yêu kia, đang muốn nói chuyện. Vẹt trên đầu lại mở miệng đoạt trước: “Cái đồ chỗ cần lớn thì không lớn, chỗ cần nhỏ lại không nhỏ. Ngươi mặc ngược quần áo sẽ không ai phân biệt được trước sau.”
Đủ độc! Đủ tàn nhẫn! Đủ *“nhất châm kiến huyết”!
*một châm thấy máu, nói trúng tim đen, trúng điểm yếu nhất.
Nữ sinh mặc y phục đáng yêu kia, tướng mạo coi như cũng được, ăn mặc cũng là phong cách đáng yêu, chỉ có điều, nhược điểm trí mạng của nàng chính là bộ ngực hơi nhỏ. Đây là thứ mà nàng để ý nhất, hiện tại ở trước mặt mọi người, bị con vẹt kia nói toạc ra như thế!
Phốc —— Gia Cát Minh Nguyệt nhịn không được, bật cười.
Mà mọi người chung quanh cũng kịp thời phản ứng, đều cười vang lên.
Nữ sinh kia lập tức mặt đỏ như sắp nhỏ ra máu, ánh mắt oán độc nhìn vẹt trên đầu Gia Cát Minh Nguyệt, dậm chân một cái, chui vào trong đám người chạy trối chết.
Mọi người cười xong, con vẹt kia kêu hai tiếng a a, thanh âm quá lớn khiến cho người đau đầu. Gia Cát Minh Nguyệt cũng bị chấn đau lỗ tai. Sau đó nó hung hăng lớn tiếng kêu lên: “Cùng tiểu gia đấu, đốt đèn lồng trong nhà vệ sinh, tìm phân sao? Còn có ai, còn có ai đối với ta bất mãn? Đứng ra, đứng ra đi!”
“Ngươi hơi quá đáng, lại đối xử với một nữ sinh đáng yêu như vậy. Ngươi, đồ chim béo!” Một nam sinh không cao lắm xông về phía vẹt quát, vừa rồi hắn cũng không cười. Sau đó hắn vừa lên tiếng, tất cả mọi người đều nhận ra, nam sinh này, không phải là người công khai theo đuổi nữ sinh khả ái kia sao? Bất quá, nữ sinh kia không để ý đến hắn.
“Đồ lùn tịt, ngươi không có bạn gái sao? Nhìn ngươi “cao” như vậy, cho dù ngươi tìm được bạn gái, lúc muốn hôn có phải đi tìm cái ghế để đứng lên trên hay không… Oa oa a a…” Lời còn chưa nói hết, nó bị Gia Cát Minh Nguyệt thò tay lôi từ trên đầu xuống, che kín miệng của nó. Gia Cát Minh Nguyệt nghĩ rằng, phát uy một cái chính là chấn nhiếp. Nếu như phát uy quá mức, kia chính là kéo cừu hận rồi. Nàng vừa tới cái thế giới này, chưa quen cuộc sống nơi đây, còn không muốn kết nhiều *cừu nhân như vậy.
* kẻ thù
Cái nam sinh lùn kia khóc chạy vội, thua chạy!
Lần này không ai dám cười nhạo con vẹt béo này nữa rồi, càng không dám cười nhạo ở trước mặt mọi người. Con vẹt này nói chuyện quá độc ác, quả thực muốn chết!
Nhất thời trong quảng trường trở nên tĩnh lặng. Gia Cát Minh Nguyệt ôm vẹt mập, che lấy miệng của nó, đi ra pháp trận, đi tới chỗ lão sư phụ trách đăng ký bên cạnh pháp trận, nhàn nhạt hỏi: “Lão sư, như thế nào? Ta đã qua sao?”
Lão sư phụ trách đăng ký rốt cục lấy lại tinh thần, liên tục gật đầu: “Đã qua, đã qua. Bất quá, con vẹt này của ngươi, tính là loại hình gì?”
“Loại công kích.” Gia Cát Minh Nguyệt mỉm cười, thản nhiên trả lời.
“Ah ah, tốt.” Lão sư kia gật đầu, đề bút ghi xuống dưới.
Nghi lễ triệu hoán chấm dứt như vậy. Kế tiếp, sẽ cho nghỉ ba ngày. Ba ngày này, là để cho các học viên có đủ thời gian đi tham gia khảo hạch sơ cấp Triệu Hoán Sư. Sau khi tham gia nghi lễ triệu hoán ra ma sủng trong trường học, cũng không phải là trở thành Triệu Hoán Sư ngay. Còn phải đi qua khảo hạch ở hiệp hội Triệu Hoán Sư nữa, sau đó mới có thể trở thành sơ cấp Triệu Hoán Sư. Đến lúc đó, hiệp hội Triệu Hoán Sư sẽ phát cho một cái huân chương, cùng với một ít quyền lợi được hưởng.
Ở trên khán đài, sắc mặt hiệu trưởng và mấy vị lão sư cũng rất khó coi, nhất là Cao lão sư lúc nãy nhất nhất cam đoan Gia Cát Minh Nguyệt không triệu hoán ra ma sủng, giờ phút này hắn thật muốn chui đầu vào dưới gầm bàn, không bao giờ … ra nữa.
“Lăng thiếu gia, chậc chậc, làm sao bây giờ đây? Dường như ta thắng rồi thì phải. Ngươi là chuẩn bị quỵt nợ hay là…” Lạc Kinh Phong chậm rãi nói, lời còn chưa nói hết. Lăng Phi Dương đã vỗ bàn: “Ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ! Nguyện đánh bạc nguyện chịu thua. Làm Thủ Hộ Sư thì làm Thủ Hộ Sư, có gì đặc biệt hơn người đâu.” Nói xong, không đợi Lạc Kinh Phong nói chuyện, liền đứng dậy rời khỏi khán đài, trực tiếp đi về phía quảng trường.