Triệu Hoán Sư Khuynh Thành

Chương 337: Tên Con Ông Cháu Cha Này Thật Ngốc


Bạn đang đọc Triệu Hoán Sư Khuynh Thành: Chương 337: Tên Con Ông Cháu Cha Này Thật Ngốc

“Khuynh Diệu, chàng đi tiếp nhận tù binh đi.” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn
cây cờ trắng thêu gấu mèo dễ thương đang phất phơ đón gió kia mà thấy dở khóc dở cười, nói với Quân Khuynh Diệu: “Còn nữa, bắt hắn mặc quần áo
vào.”

Khóe miệng Quân Khuynh Diệu co giật, đi về phía Thân Vương Huyết Tinh Linh.

“Trước tiên lấy cái cờ trắng của ngươi xuống!” Quân Khuynh Diệu lạnh lùng nói
với Thân Vương Huyết Tinh Linh. *những nơi đăng truyện này ngoài wattpad nhà fuurin thì đều là đồ ăn cắp*

“Vâng, thưa đại nhân.” Nhìn
thấy Quân Khuynh Diệu không có ý muốn ra tay làm thịt bản thân, Thân
Vương Địch Địch cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, vị Kỵ Sĩ loài người này tuy không có vẻ hung thần ác sát như Chiến Sĩ Thú Nhân, nhưng hàn ý
lạnh thấu xương tỏa ra từ người hắn càng khiến cho người ta thêm hoảng
loạn bộn phần.

Thân Vương Địch Địch tháo lá cờ trắng bằng quần
lót của hắn xuống, vừa nãy do tình huống cấp bách nên cởi đồ ra không có cảm giác gì, nhưng bây giờ trước mặt cả một đám đông mặc lại quần lót
lại cảm thấy khó khăn. Có điều, nhìn thấy khuôn mặt lạnh băng của Quân
Khuynh Diệu, hắn liền cảm thấy áp lực đồ sộ như núi, nên chẳng thèm để ý làm chi nữa, cuống cuồng mặc đồ vào. Mặt Quân Khuynh Diệu đều tái mét
cả rồi, làm sao mà hắn lại có thể gặp được một tên Thân Vương Huyết Tinh Linh kỳ cục đến thế cơ chứ! *truyện chỉ được đăng tại wattpad, vui lòng không mang đi nơi khác*

Gia Cát Minh Nguyệt đã quay lại hang động Dung Nham, nói với Stefan: “Ra lệnh cho mọi người quay trở về, bố trí phòng tuyến.”

Nàng sợ Huyết Tinh Linh biết được Thân Vương của họ bị bắt, sẽ làm ra điều
gì đó điên cuồng, nàng không muốn các chiến sĩ của mình gặp bất cứ
chuyện gì không may cả. Lấy sức mạnh và vũ kỹ của các Chiến Sĩ Yarra,
còn có cả Thánh Khí của Thánh Kỵ Sĩ Giáo Đình và cả hai Cự Long hùng
mạnh, chỉ cần tập trung bố trí phòng tuyến cho chắc chắn, thì dù Huyết
Tinh Linh có muốn liều mạng đồng quy vu tận e rằng cũng sẽ không có cơ
hội.

“Vâng, thưa Lĩnh Chủ đại nhân.” Stefan cũng có cách ý giống
vậy, dù sao đã bắt được Thân Vương Huyết Tinh Linh làm tù binh, bọn họ

đã chiếm thế chủ động, không cần thiết phải sống mái với Huyết Tinh Linh nữa.

Ánh sáng Ma Tinh trên cây gậy càng lóe sáng, Stefan tạo tín hiệu rút lui phòng thủ, tất cả các Chiến Sĩ nhanh chóng lui về sau,
Lăng Phi Dương và Maldini cùng cưỡi Cự Long đi từ từ ở phía sau cùng đề
phòng đánh lén.

Nhìn các Chiến Sĩ Thú Nhân như hổ báo này dần lùi về sau, đại quân Huyết Tinh Linh vốn đã bị các Kỵ Sĩ Địa Long và Chiến
Sĩ Kim Linh Ngưu đánh cho te tua ngay cả dũng khí truy kích cũng không
có, chỉ đành trơ mắt nhìn Thân Vương điện hạ của họ bị xách lên như gà
con sau đó bị đưa đến chỗ hang động Dung Nham. *những nơi đăng truyện
này ngoài wattpad nhà fuurin thì đều là đồ ăn cắp*

Trong sơn cốc
rộng lớn, ngoại trừ Huyết Tinh Linh vẫn chưa tỉnh táo lại sau cơn khiếp
sợ thì chỉ còn lại hai Cự Long đang phát ra tiếng gầm rung trời.

Ấy, không đúng, là ba mới đúng. Còn có một con Rồng màu xanh lá chỉ to bằng một nửa hai Cự Long bên cạnh nữa. Nó nhảy nhót liên tục, móng vuốt còn
nắm hai lưỡi búa to ơi là to không biết lấy từ đâu ra, thể hiện tính
cách bạo lực mười phần.

“Hỏa Nhi, lại đây nào!” Gia Cát Minh
Nguyệt buồn cười nhìn Hỏa Nhi, hình như lúc đó Thương Minh nhìn nhầm rồi thì phải, bé Rồng còn bạo lực hơn cả Thú Nhân này lại là rồng cái á?
Thật khó tin à.

Hỏa Nhi há mồm phun ra một ngọn lửa, ném búa đi,
bay trở về. Trước khi trở về lại còn giơ ngón giữa kết hợp quay mông về
phía Huyết Tinh Linh lắc lắc. *truyện chỉ được đăng tại wattpad, vui
lòng không mang đi nơi khác*

Toàn bộ mọi người bò lăn ra cười!

“Ai đã dạy nó mấy thứ này hả?” Gia Cát Minh Nguyệt đen mặt hỏi. Cả một bé
Rồng phẩm chất cao như vậy, xuất thân tốt như vậy, mà lại bị dạy hư cả.


Tất cả Chiến Sĩ Yarra đều cúi đầu, không dám nhìn vào mắt nàng.

“Là A Bảo!” Trong đám người vang lên một giọng nói ồm ồm, không phân biệt được là giọng của ai.

Xa xa nơi lãnh địa Yarra, thật đáng thương cho bạn nhỏ A Bảo, ngồi không cũng trúng đạn!

Gia Cát Minh Nguyệt lắc đầu, cũng mặc kệ mấy tên rắc rối này, đi thẳng về
phía hang động Dung Nham. Thân Vương Huyết Tinh Linh bị KaKa dẫn theo
vào, đối với bảo vật ma pháp trên người tên này, Gia Cát Minh Nguyệt rất tò mò.

Gia Cát Minh Nguyệt nằm mơ cũng không ngờ đến, bởi vì sự
hiếu kỳ này, đã khiến nàng trở thành một truyền kỳ mới trên đại lục
Phong Ngữ.

Không gian trong hang động Dung Nham vô cùng rộng lớn, dung nham nóng chảy đỏ rực như suối trào lên từ lòng đất, chúng hợp với nhau thành dòng sông, chảy vào sâu trong một cái động đen ngòm. Nhiệt
độ không khí bốn phía cao hơn bên ngoài nhiều, hun người ta đỏ hết cả
mặt, cũng chỉ có Dung Nham Cự Nhân mới có thể sinh sống lâu dài tại một
nơi như thế này. *những nơi đăng truyện này ngoài wattpad nhà fuurin
thì đều là đồ ăn cắp*

Thân Vương Huyết Tinh Linh bị ném lên một
tảng đá bên cạnh dòng sông dung nham, mấy vị Gấu Trúc Võ Sĩ canh chừng
hắn một cách nghiêm ngặt.

“Có tìm ra được cái gì không?” Gia Cát Minh Nguyệt nhỏ giọng hỏi Kaka. Khoảng cách bây giờ rất gần, Gia Cát Minh
Nguyệt càng có thể cảm thấy được trên người Địch Địch có dao động nguyên tố đặc biệt, hiển nhiên trên người hắn không chỉ có một bảo bối thôi
đâu.

“Không có, cái gì cũng không có, a đúng rồi, ngoại trừ cái cờ trắng kia ra.” Kaka cười nói.


“Cái gì cũng không có à?” Gia Cát Minh Nguyệt trừng mắt nhìn Kaka.

“Thật mà, cái gì cũng không có hết.” Kaka vội vàng thu lại nụ cười đáng khinh kia, nghiêm chỉnh nói.

“Sao lại có thể như vậy chứ?” Rõ ràng Gia Cát Minh Nguyệt cảm nhận được dao
động nguyên tố từ vật phẩm ma pháp trên người Địch Địch, nhưng Kaka lại
nói rằng không tìm thấy cái gì từ trên người hắn ta cả, rốt cuộc hắn dấu chúng ở chỗ nào đây?

“Lĩnh Chủ đại nhân, không thì tôi lại đi
tìm cẩn thận lại lần nữa cho ngài nha?” Kaka hỏi, thanh đao trên cánh
tay rung rung, khiến Thân Vương Huyết Tinh Linh cảm thấy từng đợt lạnh
lẽo.

“Không cần, ta sẽ tự mình tới hỏi.” Gia Cát Minh Nguyệt vẫn
muốn giữ tên Thân Vương này làm con tin, nên không muốn hắn bị Kaka tra
tấn đến không còn hình người. *truyện chỉ được đăng tại wattpad, vui
lòng không mang đi nơi khác*

“Ngươi tên là Địch Địch à?” Gia Cát Minh Nguyệt đi đến trước mặt Địch Địch, lơ đãng hỏi hắn.

“Đúng vậy, thưa nữ sĩ tôn kính, ta tên là Địch Địch.” Địch Địch cuống quít
cúi đầu khom lưng với Gia Cát Minh Nguyệt, hắn thật sự sợ mấy tên Gấu
Trúc mắt mũi đen ngòm lại trông rất bạo lực này lắm.

Thật ra phần lớn thời gian Gấu Trúc Võ Sĩ rất là tốt tính, có điều đôi quầng mắt đen to bự khiến họ thoạt nhìn có chút bạo lực mà thôi.

“Phải gọi là Lĩnh Chủ đại nhân!” Gấu Trúc Võ Sĩ đạp hắn một cái.

“Dạ, dạ, Lĩnh Chủ đại nhân.” Địch Địch rất tự giác hiểu được trước mặt Gia
Cát Minh Nguyệt bản thân hắn chỉ là một tù nhân không thể nào có được
đại ngỗ nhân đạo gì gì đó, phỏng chừng do lúc bọn họ trốn xuống thế giới lòng đất, đại lục Phong Ngữ vẫn còn chưa có được truyền thống tốt đẹp
như vậy.

“Hình như thân phận của ngươi cũng không bình thường
chút nào ha?” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn Thân Vương Địch Địch, hỏi một câu đầy hàm ý.

“Thưa Lĩnh Chủ đại nhân tôn kính, ta là Thân Vương
thừa kế bộ tộc Huyết Tinh Linh, chỉ cần người thả ta ra, Nữ Vương Nhu Ti của chúng ta sẽ lập tức rút quân khỏi đây.” Địch Địch cố gắng ưỡn ngực

nói. *những nơi đăng truyện này ngoài wattpad nhà fuurin thì đều là đồ ăn cắp*

“Ngươi cảm thấy là ta sẽ sợ hãi đại quân Huyết Tinh Linh của các ngươi à?” Gia Cát Minh Nguyệt cười một tiếng, nhíu mày nhìn
xuống Thân Vương Địch Địch, “Ngươi cũng đã được chứng kiến thực lực của
bọn ta rồi đó, Hai Long Kỵ Sĩ, một Kiếm Thánh, còn có Chiến Sĩ Thú Nhân
và Thánh Kỵ Sĩ mạnh nhất trên đại lục, cũng chính là Ma Kiếm Sĩ trong
miệng các ngươi đó, các ngươi nghĩ là ta còn phải sợ các ngươi sao?”

Tinh thần Thân Vương Địch Địch vừa mới dâng lên bây giờ lại xẹp xuống, cảm
thấy nhụt chí. Thật không biết những chiến sĩ này từ nơi nào đến, thực
lực khủng bố tới mức không thể tưởng tượng. Chẳng lẽ sau vạn năm, các
chủng tộc trên mặt đất đều đã trở nên mạnh mẽ như vậy rồi sao? Địch Địch bỗng nhiên nghi ngờ việc bọn họ cấp bách muốn trở lại mặt đất phải
chăng là một quyết định sai lầm. *truyện chỉ được đăng tại wattpad, vui lòng không mang đi nơi khác*

“Ngươi giấu vật phẩm ma pháp ở đâu rồi?” Gia Cát Minh Nguyệt hỏi dứt khoát.

“Cái gì cơ, ta không hiểu ngài đang nói cái gì cả?” Địch Địch cảnh giác nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, ánh mắt lóe lên hỏi.

Trình độ nói xạo thật là quá thấp, Gia Cát Minh Nguyệt không nói gì nữa, chỉ
nhìn hắn một cái, cho dù là Tù Trưởng Linh Ngưu Nhân nổi tiếng thật thà, thì trình độ nói dối cũng sẽ không tới nỗi giống như tên này, mắt cứ
đảo tới tảo lui.

“Phải vậy không? Thế chắc cảm giác của ta bị sai rồi.” Gia Cát Minh Nguyệt nói rõ ràng từng chữ một, “Vậy thì giữ ngươi
lại cũng không còn tác dụng gì, lại còn lãng phí lương thực.”

Khuôn mặt Địch Địch cứng lại, hắn có dự cảm không ổn. *những nơi đăng truyện này ngoài wattpad nhà fuurin thì đều là đồ ăn cắp*

“Lĩnh Chủ đại nhân, ta nghe nói ở quê hương của Gấu Trúc Võ Sĩ, để đối phó
với lũ chuột đồng chuyên đi đào hang dưới rừng trúc phá hư gốc trúc, họ
sẽ dùng biện pháp bắt một con chuột đồng lại, chậm rãi nướng nó trên
lửa, để nó phát ra tiếng kêu thảm thiết, như vậy sẽ dọa cho tất cả đám
chuột kia chạy hết, vĩnh viễn không dám quay lại rừng trúc nữa, tôi nghĩ cách này dùng để đối phó với Huyết Tinh Linh chắc cũng sẽ có hiệu quả
tương tự đó, dùng dung nham nhất định còn cho hiệu ứng tốt hơn dùng lửa
nhiều.” Kaka mỉm cười, nói với Minh Nguyệt. Ngoài xuyên gậy gỗ rồi treo
lên cây, hay là điểm thiên đăng, thì Đường Lang Đao Thủ trong lúc nhàm
chán đã nghĩ ra cách tra tấn mới, nhưng cách này còn vẫn chưa có dịp để
áp dụng thực tiễn. *truyện chỉ được đăng tại wattpad, vui lòng không
mang đi nơi khác


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.