Triệu Hoán Sư Khuynh Thành

Chương 331: Chờ Đợi Một Lần Chính Là Hơn Vạn Năm (1)


Bạn đang đọc Triệu Hoán Sư Khuynh Thành: Chương 331: Chờ Đợi Một Lần Chính Là Hơn Vạn Năm (1)

Editor: Fuurin

“Có mai phục!” Stefan trầm giọng hét lớn.

Ngay khi tiếng hét vừa vang lên, Quân Khuynh Diệu và Lăng Phi Dương đã đồng
loạt bước lên trước, trường kiếm vung lên chém những mũi tên bay tới
thành mảnh nhỏ. Mấy người Raphael tuy thực lực khiêm tốn hơn, nhưng kinh nghiệm chiến đấu lại vô cùng phong phú, nhanh chóng rút trường kiếm,
tạo thành một lá chắn vững chắc phía trước Gia Cát Minh Nguyệt.

Gia Cát Minh Nguyệt cũng không ở không, giơ chủy thủ lên, chắn được một mũi tên như rắn độc bay tới trước ngực Nữ Vương Lucy.

Nhóm người Raphael không khỏi kinh ngạc nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, thì ra vị
Thánh Nữ tân nhậm kiêm Thú Nhân Tế Ti của lãnh địa Yarra này còn có vũ
kỹ mạnh mẽ đến vậy, từ tốc độ ra tay đến kỹ xảo đều mạnh hơn bọn họ
nhiều.

Nghe thấy tiếng hét của Stefan, các chiến sĩ Linh Ngưu
Nhân và chiến sĩ Người Lùn đã trải qua huấn luyện theo bản năng lôi
rương gỗ ra trước người rồi mở nó ra. Áo giáp ma pháp trong đó gắn liền
với bánh răng và dây xích phát ra tiếng kim loại ma sát, không cần họ
phải động tay đã tự động bọc cơ thể của họ lại.

Rất nhanh chóng,
một pháo đài thép kiên cố từ Linh Ngưu Nhân và Người Lùn đã tạo thành
một phòng tuyến không thể phá vỡ. Tên đang bay tới tuy dày đặc, thoạt
nhìn khí thế đó khiến người ta phải sợ hãi, nhưng dù là sức mạnh hay tốc độ, và cả lực ma pháp đều không thể so sánh với Tinh Linh Rừng Rậm như
Phượng Yên Nhiên, cho nên chúng căn bản không thể gây nên chút thương
tổn nào.

Còn Gấu Trúc Võ Sĩ và Khô Lâu Cường Đạo ở phía sau thì
ngay cả áo giáp cũng không cần, liền trực tiếp dùng Vũ Kỹ tuyệt vời gạt
hết tên sang hai bên. Kỵ Sĩ Trọng Trang Địa Long hiển nhiên không có Vũ
Kỹ tốt như vậy, đành đứng yên tại chỗ chịu đựng cả loạt mũi tên như đàn
ong đang giận dữ lao tới chích lên người mình, nhưng mà mấy cái ngòi dễ
thương đó của chúng sao có thể đâm thủng áo giáp của Kỵ Sĩ Trọng Trang
Địa Long được chứ?

Trong những tiếng leng keng vui tai, một đám
mưa tên đã vây lấy Kỵ Sĩ Trọng Trang Địa Long và cả thú cưỡi của họ,

nhưng nó chỉ khiến áo giáp ma pháp họ đang mặc có thêm vài vết xước nhỏ
tới nỗi mắt thường khó thấy được mà thôi.

Nhóm Thánh Kỵ Sĩ và
Arthur đang đứng một bên cản tên bay tới, liền kinh ngạc khi nhìn thấy
cảnh này. Trước khi tới đây, họ đã được Thánh Chủ bí mật triệu kiến, nên biết được mục đích cũng như một thân phận khác của Gia Cát Minh Nguyệt. Khi dẫn theo Thánh Kỵ Sĩ hãnh diện tiến vào bình nguyên Yarra, họ vốn
nghĩ Thú Nhân là một đám ngu ngốc và dã man, nhưng tới bây giờ, họ mới
hiểu sự thật chênh lệch quá to lớn so với những gì họ đã nghĩ.

Bất luận là một thân Ma Pháp Hộ Giáp xa xỉ, hay là sức mạnh và sự rèn luyện quân sự mỗi ngày, những chiến sĩ Thú Nhân trước mắt tuyệt đối mạnh hơn
cả quân đội tinh anh của Loài Người mấy lần, cho dù có đem họ ra so sánh với Thánh Kỵ Sĩ cũng sẽ không kém cỏi lấy nửa phần. Đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu công bằng quyết đấu, nếu bọn họ phải đối mặt với đối thủ mạnh
mẽ như vậy, cũng không chắc sẽ thắng nổi.

“Mạnh, quá mạnh.” Lucy
suy sụp quỳ xuống, vừa sợ hãi nhìn những kẻ hoặc khoác Áo Giáp Ma Pháp,
hoặc có vũ kỹ kinh người trước mặt, vừa vì chính quyết định anh minh của mình mà cảm thấy may mắn không thôi. May mà không có lựa chọn trở thành lẻ địch của Yarra, nếu không tộc nhân đáng thương của ả mà đối mặt với
chiến sĩ mạnh mẽ như thế thì chỉ có con đường chết.

Lucy vô cùng
bi ai nhìn thủ hạ Tinh Linh Hắc Ám của mình, đám chiến sĩ và quân lính
đã qua huấn luyện lúc này lại rải rác không theo trật tự nào, trong
tiếng kêu gào thảm thiết, vài tên Tinh Linh Hắc Ám ngã vào trong vũng
máu. Thật ra uy lực những mũi tên này không lớn, bọn họ hoàn toàn có đủ
khả năng để ngăn cản, chẳng qua trong lúc vội vã, đa số bọn họ đều không kịp lấy lại bình tĩnh từ trong cơn hoảng hốt, nên đành trơ mắt nhìn mũi tên cắm vào cơ thể chính mình.

“Ngươi lại dám bày ra cạm bẫy!”
Kaka mở đoản đao ra, đánh bay mấy mũi tên, rồi giận dữ hét lên vung
trường đao chém về phía Nữ Vương Lucy. Bọn họ vừa xuống tới lòng đất,
còn chưa kịp liếc mắt nhìn xung quanh một cái đã gặp phải mai phục, đó
không phải là cạm bẫy thì là gì.

“Không, không phải ta.” Lucy chỉ kịp hô lên một tiếng, trường đao của Kaka mang theo ánh sáng tử vong đã tới trước tầm mắt của ả, toàn thân ả liền bị sát ý lạnh như băng bao
phủ.

“Dừng tay.” Gia Cát Minh Nguyệt kịp thời hét lên. Dù cho vừa rồi Lucy đã hao hết ma pháp của bản thân tới nỗi rơi vào tình trạng
kiệt sức, xém bị tên lạc đâm vào ngực mà chết thảm, Gia Cát Minh Nguyệt
cũng sẽ không tin cô ta có dũng khí dùng bản thân làm mồi nhử, càng
không có dũng khí đồng quy. Theo những gì Gia Cát Minh Nguyệt nhìn ra,

nếu người của nàng mà chết, thì tất cả những Tinh Linh Hắc Ám cùng xuống đây cũng không sống nổi, điều này không hề có chút lợi ích nào cho Tinh Linh Hắc Ám cả.

Kaka nghe thấy tiếng Gia Cát Minh Nguyệt, thanh
đao vừa chạm đến cổ Lucy liền dừng lại, Nữ Vương Lucy thậm chí còn cảm
nhận được chỗ bị đụng đến như bị điện giật làm chết lặng. Sắc mặt cô ta
trắng bệch, rốt cuộc cảm nhận sâu sắc đao pháp của Đường Lang Đao Thủ
tuyệt diệu ra sao.

Mãi tới giờ, Gia Cát Minh Nguyệt mới nhìn rõ
được tình huống, phía sau họ là một sườn dốc, có một thành trại thô sơ
được xây tựa vào núi giống như một pháo đài nhỏ sừng sững. Theo địa thế
mà nói, thì vị trí tòa thành này may mắn thuộc loại dẽ thủ khó công,
nhưng từ tường thành hoặc…hàng rào được làm từ cành cây sơ sài mà nói,
thì nó căn bản không đủ tư cách để được gọi là một kiến trúc quân sự,
chỉ cần tùy tiện phái vài Chiến Sĩ Người Lùn ra đều có thể dễ dàng phá
hủy nó.

Có một đám chiến sĩ dáng người thấp bé cầm giáo trong
tay, ở phía sau hàng rào vươn đầu nhỏ ra trợn mắt há mồm nhìn nhóm người Gia Cát Minh Nguyệt, ánh mắt vừa to vừa sáng, bộ dạng có vẻ rất lanh
lợi.

Mà ở dưới sườn dốc, có mấy trăm cung thủ đang không ngừng
bắn tên điên cuồng về phía đám người Gia Cát Minh Nguyệt. Những cung thủ này đều có đặc điểm đặc thù của Tinh Linh như lỗ tai thẳng đứng, diện
mạo đẹp đẽ, dáng người tỉ lệ vàng. Khuôn mặt xinh đẹp của họ, hoàn toàn
khác với Hoa Tinh Linh thuần khiết, cũng không quyến rũ đa tình như Tinh Linh Hắc Ám, mà có một loại tà mị nào đó.

Hiển nhiên, đây chính
là Huyết Tinh Linh vốn biến mất đã lâu trên đại lục Phong ngữ, bởi vì
quá mức chuyên tâm vào Ma Pháp Huyết Hệ, uy lực cung tiễn của bọn họ yếu hơn nhiều so với Tinh Linh Hắc Ám.

Thì ra đúng lúc rơi vào giữa
chiến trường, Gia Cát Minh Nguyệt vừa kịp thời phản ứng vừa nghĩ, vận
may này thật sự quá nát rồi phải không?

Thấy cũng tiễn không có
hiệu quả đối với đám chiến sĩ từ trên trời rớt xuống này, nhóm Huyết
Tinh Linh cất trường cung, nhanh chóng niệm chú ngữ, từng quả cầu lửa ma pháp đỏ như máu và mũi tên ma pháp bay tới nhóm Gia Cát Minh Nguyệt.


“Đây chính là Ma Pháp Huyết Hệ vô cùng mạnh mẽ trong truyền thuyết ư?” Gia
Cát Minh Nguyệt xém tí cười ra tiếng, uy lực này, không mạnh hơn bao
nhiêu so với Lâm Không và Hạ Mỹ lúc trước, lại còn kém hơn không chỉ một bậc nếu so sánh với hai người đó hiện tại, ngoại trừ tốc độ phóng thích nhanh ra thì hầu như chẳng được tích sự gì.Không cần Gia Cát Minh
Nguyệt ra tay, Hạ Mỹ và Lâm Khổng đều tự phóng ra Lưu Tinh Hỏa Vũ và
Thủy Tiễn. Hiếm khi gặp được kẻ địch yếu như vậy, không thể hiện thực
lực ma pháp của bản thân một phen thì thật sự rất xin lỗi bản thân.

Cạnh đó, một thân hình nho nhỏ màu xanh liên tục phấn khởi nhảy nhót, khi
thấy một mảng Lưu Tinh Hỏa Vũ và Thủy Tiễn bay tới liền lập tức bịt kín
lỗ tai.

“Nhóc này sao lại theo tới đây rồi?” Gia Cát Minh Nguyệt
dở khóc dở cười ôm lấy Hỏa Nhi toàn thân đều tỏa ra khí chất bạo lực
lên.

Dưới sự va chạm mãnh liệt giữa Hỏa nguyên tố và Thủy nguyên
tố, một tiếng nổ mạnh vang lên, Huyết Tinh Linh lập tức bị đánh trúng
tơi bời.

“Xung phong!” Trong đoàn lính đánh thuê Trọng Trang Địa
Long, truyền đến thanh âm bình tĩnh của Simon. Vì dành dụm chút tiền
dưỡng lão, vị Đoàn Trưởng vừa biết chịu khó vừa biết bóc lột này quyết
định, liều mạng.

Những con Địa Long mang giáp sắt, theo từng bước chân nặng nề, bộ giáp ma sát với nhau tạo ra tiếng lanh canh, tiến về
trận địa của Huyết Tinh Linh.

“Lùi lại, lùi lại!” Giống toàn bộ
những Tinh Linh khác, sinh mệnh kéo dài đồng thời cũng là hạn chế cho sự sinh sôi của những cư dân Huyết Tinh Linh. Mỗi một người chiến sĩ Tinh
Linh ngã xuống đều là tổn thất lớn đối với họ. Nhìn con quái thú bọc sắt đang dồn ép về phía trận địa của mình, vị chỉ huy Huyết Tinh Linh nhanh chóng quyết định, hạ lệnh rút lui.

Một đoàn Huyết Tinh Linh
nhanh chóng biến mất vào thành trì trong núi, rừng rậm sum xuê chính là ô dù thiên nhiên của tộc Tinh Linh, cho dù có ở thế giới dưới lòng đất
thì vẫn như vậy.

Chiến Sĩ Người Lùn và Gấu Trúc Võ Sĩ giơ cao vũ khí, tính đuổi theo vào sâu trong rừng.

“Tất cả dừng lại.” Gia Cát Minh Nguyệt kịp thời cản bọn họ. Nàng tới đây là
để tìm kiếm Ma Tinh chứ không phải đánh giặc, hơn nữa một khi Tinh Linh
đã ẩn nấp vào cây cối, muốn tìm thấy họ là chuyện không tưởng. Gia Cát
Minh Nguyệt không muốn làm cho những chiến sĩ tinh nhuệ nhất của mình bị tổn thất.

Lúc đó các chiến sĩ này mới dừng lại, bắt đầu đánh giá hoàn cảnh chung quanh.


Đây là một không gian rộng lớn cao khoảng một cây số, ngẩng đầu nhìn lên có một quả cầu ánh sáng lớn phát sáng, nó đem lại sự ấm áp cho vạn vật
dưới mặt đất. Bên trên, là một mảng bầu trời không tì vết, không thấy
điểm dừng, nhưng Gia Cát Minh Nguyệt có thể mơ hồ cảm giác được trên bầu trời này, nguyên tố Hắc Ám và Quang Minh đang va chạm kịch liệt. Nói
vậy, đó chính là nơi mà Lucy đã nhắc đến, có những lưỡi đao gió mãnh
liệt, muốn trở lại mặt đất, thì nhất định phải xuyên qua nó.

Trước mặt, là một loạt cây dương xỉ sum xuê cao lớn sinh trưởng, tọa thành
rừng rậm bạt ngàn. Đồng cỏ bên cạnh khu rừng nở rộ đầy những bông hoa
không biết tên, thỉnh thoảng lại có một chú thỏ hoang vọt ra. Thoạt
nhìn, không khác biệt quá nhiều với thế giới trên mặt đất.

“Xin
hỏi, các ngươi là người tộc Oke à?” Lúc này, có một cụ già mặc Tế Bào cổ xưa được một đám chiến sĩ vây quanh hộ tống bước ra, đi tới trước mặt
nhóm Barton hỏi, bộ dạng có chút kích động.

“Đúng vậy, ta là tù trưởng Barton của bộ lạc Kim Linh Ngưu.” Barton cẩn thận trả lời.

“Chúng ta là Đao Thủ tộc Đường Lang, ta tên là Kaka, hai người này là đệ đệ
của ta, Tây Tây và Mộc Mộc.” Kaka cười lộ ra hàm răng trắng.

“Thật sự các ngươi à, đồng bào thân ái của ta, cách xa đã vạn năm, cuối cùng
cũng có đồng bào đến đây. Nhanh lại đây, hạ vũ khí của các ngươi xuống,
tới gặp đồng bào tộc Oke mà ta đã kể với các ngươi đi.” Lão nhân nước
mắt rưng rưng, kích động quát to mấy người ở phía sau.

“Két”, cửa trại bị đẩy ra, một đoàn chiến sĩ thấp nhỏ chen chúc đi ra, vây quanh
nhóm người Gia Cát Minh Nguyệt, mở to mắt tò mò nhìn bọn họ.

“Xin hỏi ngươi là?” Barton nghi ngờ nhìn vị lão giả này, không nhìn ra được
là người thuộc chủng tộc nào. Diện mạo của bọn họ không khác lắm so với
Phong Nhân, nhưng lại không có cánh giống Phong Nhân.

“Ta tên là Nostradamus, là nhà tiên tri Thiền Nhân của tộc Oke.” Lão giả nói ngắn gọn.

(*) Thiền Nhân: sau khi trans từ tiếng Trung thì tớ nghĩ tộc Thiền Nhân này là tộc Ve, cũng như tộc Phong Nhân là tộc Ong ấy, các cậu nhớ không,
tộc Ong có Trưởng Lão Boggs nóng tính là tộc sản xuất mật hoa Tử Tinh
ấy:))))

“Thiền Nhân, các vị là Thiền Nhân?” Barton há hốc mồm
kinh ngạc. Thiền Nhân là một nhánh bên Trùng Tộc của Thú Nhân vương quốc Oke, tộc này cũng có xa xưa như tộc Phong Nhân, nhưng đã sớm biến mất
giữa dòng lịch sử dai đằng đẵng. Một nhánh cuối cùng của tộc Thiền Nhân ở vương quốc Oke đã diệt vong từ ngàn năm trước, khi đó tộc Kim Linh Ngưu còn chưa bị vương quốc đối đãi bất công nên họ còn nhớ đoạn lịch sử này vô cùng rõ ràng.

“Đúng vậy, con trai của ta.” Nostradamus dùng ngữ khí đặc trưng của một vị Tế Ti cảm khái nói.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.