Bạn đang đọc Triệu Hoán Sư Khuynh Thành: Chương 14: Cỏ Tại Sao Lại Xanh Như Vậy!
“Các ngươi nếu muốn biết, ta nói cho các ngươi là được.” Gia Cát Minh Nguyệt có chút đắc ý nói, “Đó là dược thủy lực lượng phiên bản tăng cường, khá giống dược thủy cuồng hóa sơ cấp nhất. Chẳng qua, di chứng sau khi sử dụng không khủng bố như dược thủy cuồng hóa, chỉ là sẽ thoát lực một quãng thời gian. Ta ở nhà nghiên cứu suốt đêm mới làm ra hai bình như thế, tuyệt đối là duy nhất trong toàn thành Thương Phong này. Vốn dĩ ta định dùng nó làm tuyệt chiêu sát thủ, không nghĩ tới nhanh như vậy đã phải dùng đến. Dùng ở trên người của mấy kẻ như Bàng Vô Kỵ, thực sự là lãng phí.” Nói xong, Gia Cát Minh Nguyệt tiếc hận thở dài.
“Gia Cát, ngươi thực sự quá lợi hại. Thành Thương Phong cũng không có luyện kim sư lợi hại như vậy.” Tiết Tử Hạo nghe xong líu lưỡi, sau đó lại chân chó nói rằng, “Gia Cát à, như vậy, sau này ngươi muốn ăn cái gì, ngươi cứ tùy tiện dặn dò là được. Không nên khách khí.”
“Xem cái bộ dạng nịnh bợ của ngươi kìa , muốn dược thủy thì nói thẳng đi.” Mặc Sĩ Thần rất khinh bỉ liếc nhìn Tiết Tử Hạo, thẳng thắn chế giễu.
“Ngươi không nịnh bợ, vậy ngươi muốn không?” Tiết Tử Hạo nhướng mày lên phản bác.
“Muốn!” Mặc Sĩ Thần trả lời chắc chắn như chặt đinh chém sắt, quay đầu nhìn về phía Gia Cát Minh Nguyệt liền đổi ngay sang dáng vẻ nịnh nọt, “Gia Cát à, cái gì cũng không cần phải nói, *yên trước ngựa sau vì ngài phục vụ!”
“Dừng!” Tiết Tử Hạo cũng khinh bỉ hừ một tiếng.
Gia Cát Minh Nguyệt nhìn hai người đấu võ mồm thoải mái như vậy, không nhịn được hé miệng cười lên: “Được rồi, không nên ầm ĩ. Sau này luyện chế ra dược thủy gì ta sẽ nghĩ đến hai người các ngươi đầu tiên.”
“Hì hì, chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, lúc này Bàng Vô Kỵ phải chịu khổ rồi.” Mặc Sĩ Thần cười trên sự đau khổ của người khác, “Không nói đến việc phải từ bỏ lịch luyện, mà ngoài ra ít nhất cũng phải dưỡng thương ba tháng.”
“Đáng đời hắn!” Tiết Tử Hạo “hừ” một tiếng.
“Hắn đúng là rất có tiền.” Gia Cát Minh Nguyệt vui sướng hài lòng sờ sờ túi tiền phình to, “Hi vọng lần sau gặp lại, hắn vẫn là người tốt như lần này, hào phóng đưa thật nhiều tiền cho ta.”
Nghe Gia Cát Minh Nguyệt nói vậy, Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo trên đầu đầy vạch đen. Theo như lời Gia Cát Minh Nguyệt, cướp tiền của người khác trở thành người khác đưa tặng, người như Bàng Vô Kỵ trái lại biến thành người hào phóng tốt bụng. Nếu như những người khác nghe thấy mấy lời này, không biết sẽ có vẻ mặt đặc sắc đến mức nào.
“Chủ nhân, lần sau gặp phải cái tên cặn bã Bàng Vô Kỵ kia, ngài chờ xem biểu hiện anh dũng của ta đi, ta tất nhiên đánh cho hắn vỡ đầu chảy máu, kêu cha gọi mẹ, đánh cho hắn biết bông hoa tại sao lại hồng, cỏ tại sao lại xanh như vậy!” Vẹt mập ngồi xổm ở trên đầu Gia Cát Minh Nguyệt, léo nha léo nhéo nói.
“Ồn ào muốn chết, trở về!” Gia Cát Minh Nguyệt hừ lạnh, trực tiếp gọi vẹt mập quay về. Con chim béo ị này, thời khắc mấu chốt, thực sự là không dùng được.
Ngày thứ nhất thu hoạch khá dồi dào, tâm tình của ba người không tệ chút nào, tiếp tục rèn luyện. Trong nháy mắt, một tuần lễ đã trôi qua, mấy người tìm kiếm ở xung quanh sơn mạch, tuy rằng không gặp được hung thú oai phong gì, thế nhưng dược thảo khoáng thạch lại tìm được không ít, cũng coi như của cải phong phú. Bọn họ vốn dĩ cũng không hi vọng nhiều ở lần lịch luyện này, có thể có thu hoạch như vậy, cũng coi như không uổng công đi một chuyến.
Sắc trời dần tối, không khí trong lành mang theo chút cảm giác mát mẻ, vài sợi nắng chiều xuyên thấu qua đám lá cây dày đặc tạo thành những vệt sáng vàng úa, mơ hồ lấp loé.
“Gia Cát, thời gian không còn sớm, chúng ta tìm một chỗ cắm trại đi?” Đi gần một ngày rồi, Mặc Sĩ Thần mệt đến ngất ngư, chân bắt đầu như nhũn ra.
“Ừm!” Gia Cát Minh Nguyệt gật gật đầu.
“Gia Cát, Mập Mạp!” Phía trước truyền đến giọng nói đầy kinh ngạc và vui sướng của Tiết Tử Hạo.
Gia Cát Minh Nguyệt và Mặc Sĩ Thần đồng thời chạy đến phía trước, chỉ thấy một đỉnh đá bề mặt trơn phẳng cao tới mấy trăm mét, đỉnh chóp sắc nhọn cao vót, từ xa nhìn lại, nó giống như phần cao nhất của một ngọn núi đá, lại tựa như một toà pháo đài cổ đại nguy nga cổ kính.
Ở vị trí cao hơn mặt đất chừng ba mét, một hố đá do thiên nhiên tạo thành ẩn giấu sau đám dây leo và bụi cây, vừa vặn hình thành một nơi tránh gió tốt nhất, nếu như không phải Tiết Tử Hạo đang kéo đám dây leo treo lơ lửng trong không trung, hai người gần như khó có thể phát hiện.
“Vị trí tốt, chúng ta liền ở đây cắm trại đi.” Gia Cát Minh Nguyệt nói.
Màn đêm buông xuống, mấy người dựng lều vải và đốt lửa trại thật nhanh.
“Xuỵt!” Tiết Tử Hạo đột nhiên đứng dậy, làm thủ thế “đừng nói chuyện”, nhẹ nhàng cầm lấy trường cung, giương cung lắp tên.
Chẳng lẽ có hung thú? Mập Mạp quệt quệt cái mông, mở to hai mắt không dám thở mạnh, trong miệng đang nhai đầy lương khô cũng không dám nuốt xuống.
“Vèo”, một tiếng tên bay, tên dài tựa như một ánh sao băng bay vút qua sườn núi đá, một con thỏ xám lớn béo chảy mỡ bị tên dài xuyên qua thân, từ giữa không trung ngã xuống.
“Ha ha, đêm nay có đồ ăn ngon rồi.” Mặc Sĩ Thần hai mắt sáng ngời, hoan hô một tiếng vội vọt ra ngoài, trước khi thỏ rơi xuống đất vững vàng đón được. Động tác kia vừa nhanh nhẹn vừa chuẩn xác, ngay cả kiếm sĩ e là cũng cảm thấy không bằng.
Nhìn thấy tốc độ kinh người này của Mặc Sĩ Thần, Gia Cát Minh Nguyệt và Tiết Tử Hạo đều buồn cười liếc mắt nhìn nhau, không nói được câu gì.
Không chờ có người dặn dò, Mặc Sĩ Thần thông thạo mổ bụng thỏ ra rửa sạch sẽ, xoa gia vị xong lấy thanh gỗ xiên qua rồi đem nướng trên lửa, không lâu sau, mùi thịt thơm lừng liền tỏa ra khắp khu rừng, khiến người ta chảy nước miếng.
Không thể không thừa nhận, Mặc Sĩ Thần không chỉ tham ăn, sành ăn, hơn nữa tay nghề dao thớt cũng không hề kém cỏi, một con thỏ rừng bình thường, phối hợp với mấy thứ gia vị đơn giản, được hắn nướng đến độ bên ngoài xốp giòn vàng óng ánh mỡ, bên trong vô cùng non mềm, Gia Cát Minh Nguyệt và Tiết Tử Hạo vừa há to miệng gặm vừa ầm ừ khen không dứt miệng.
Thịt thỏ trong tay còn chưa ăn hết, Tiết Tử Hạo đột nhiên lại đứng lên, trong ánh mắt kinh ngạc của hai người, lần thứ hai cầm lấy trường cung. Lần này, theo ánh mắt của hắn, Gia Cát Minh Nguyệt và Mặc Sĩ Thần thấy rõ ràng, một con rái cá cạn to mọng đang bò dọc theo vách đá cao chót vót chậm rãi đi xuống.
Tên dài bay ra, lại một con mồi thuận lợi tới tay, Mặc Sĩ Thần trong bụng nở hoa, xem ra, ngày hôm nay có thể không ngừng ăn no rồi, ngay cả khẩu phần lương thực của ngày mai ngày mốt cũng đều có chỗ để trông cậy vào rồi.
Mặc Sĩ Thần lại tiếp được con rái cá cạn lớn, đang cân nhắc xem có nên đổi phương pháp xử lý khác, đã thấy Tiết Tử Hạo lại rút ra một mũi tên dài, chợt thấy giật mình.
Dưới chân đỉnh đá, một con chồn mắt đỏ màu lông bóng loáng, đuôi dài lóe sáng đang chạy qua chạy lại rất nhanh, mấy lần bay tránh đã dán được vào vách đá bò lên trên đỉnh núi, động tác linh xảo mau lẹ, nhanh đến mức Tiết Tử Hạo ngay cả cơ hội xuất thủ cũng không có.
Tiến vào Tầm Long sơn mạch đã mấy ngày rồi, đây vẫn là lần thứ nhất nhìn thấy hung thú chân chính, mấy người đều có chút kích động, vừa ăn thịt nướng, vừa để ý quan sát vách núi đá.
Chỉ trong vòng hai tiếng ngắn ngủi, trước sau lại có mười hai con hung thú không giống nhau đều chạy lên đỉnh núi đá này, lần này, mấy người đều bắt đầu nghi ngờ.
“Các ngươi nói xem, trên đỉnh núi này sẽ có kỳ trân dị bảo gì hay không?” Mặc Sĩ Thần dò hỏi.
“Đi lên xem một chút?” Mặc Sĩ Thần nói ra, cũng chính là suy nghĩ trong lòng Tiết Tử Hạo.
“Đi!” Gia Cát Minh Nguyệt bắt đầu thu thập bọc hành lý.
Gói hành lý thật gọn gàng chắc chắn xong, mấy người cẩn thận từng li từng tí hướng về phía đỉnh núi đá mà bò lên, vách đá tuy rằng nhìn như bóng loáng, nhưng trên bề mặt lại có không ít góc cạnh, mấy người đều tập luyện từ thuở nhỏ, tuy không có sức mạnh và nhanh nhẹn như một kiếm sĩ, nhưng tố chất thân thể cũng coi như là mạnh hơn so với người bình thường, chậm rãi dọc theo vách đá bò lên thật gian nan, không biết qua bao nhiêu thời gian thì đã lên đến đỉnh núi.
Đứng ở trên đỉnh ngọn núi, vừa nhìn vào phía bên trong, mấy người đồng thời sửng sốt.
Từ phía dưới nhìn lên, ngọn núi nhỏ này tựa hồ cực kỳ nhọn, giống như bị rìu chém đao gọt, nhưng lên đến đỉnh núi mới phát hiện ra, chính giữa ngọn núi vậy mà lại có một cái lỗ tròn đường kính khoảng chừng 1 mét, để lộ ra một mảnh thung lũng rộng lớn bên trong núi đá, nơi đó mọc đầy kỳ hoa dị thảo, dưới ánh trăng mông lung mờ ảo càng thêm lung tinh rực rỡ đủ loại sắc màu khiến cho người ta hoa cả mắt, toả ra *dị hương thơm nồng đậm.
*mùi hương kỳ lạ
“Hoàng Phổ thảo, Hợp Linh thảo, Thanh Tâm thảo, Thái Dương hoa, Thiên La căn, Đan Miểu thảo… Phát tài rồi! Lúc này thật sự là phát tài rồi!” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn thung lũng mà hai mắt tỏa sáng, gào thét lên.
Thấy Gia Cát Minh Nguyệt luống cuống như thế, Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo dùng cái mông cũng có thể nghĩ được, những dược thảo này giá trị tất nhiên bất phàm. Hai người cũng nhếch môi cười lên, hưng phấn không thôi.
“A!” Bỗng nhiên Gia Cát Minh Nguyệt kinh ngạc thốt lên một tiếng, “Không thể nào, lại có Thất Sắc Linh Lung. Các ngươi xem!”
Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo nhìn theo hướng Gia Cát Minh Nguyệt chỉ, liền nhìn thấy một cái cây búp hoa bảy màu còn chưa nở ra.
“Thật sự là! Trời ạ!” Tiết Tử Hạo và Mặc Sĩ Thần coi như không hiểu luyện kim, cũng biết rõ Thất Sắc Linh Lung cực kỳ quý giá. Có một lần, đệ nhất luyện kim sư của quốc gia treo số tiền lớn cầu mua Thất Sắc Linh Lung, nhưng chỉ mua được ba cây. Có thể thấy được là nó hiếm hoi đến mức nào. Nếu là trước đây, đúng là có thể bán đi lấy tiền, thế nhưng, hiện tại Gia Cát Minh Nguyệt chính là luyện kim sư, đương nhiên sẽ không tùy tiện bán đi.
“Cây này dùng để luyện chế cái gì?” Mặc Sĩ Thần hai mắt tỏa ánh sáng hỏi, nói xong liền muốn đi hái.