Đọc truyện Triệu Hoán Sư Khuynh Thành (Phúc Hắc Cuồng Nữ: Khuynh Thành Triệu Hồi Sư) – Chương 77: Lớn lối như thế, tự tin như thế (3)
Yến Khinh Phong nhìn Gia Cát Minh Nguyệt cười khổ: “Gia Cát Minh Nguyệt, ngươi không cần để ý, tên Liêu Phi này có hơi nông cạn*, nhưng mà làm người cũng không tệ lắm.”
* (nguyên văn) cấp công cận lợi : chỉ biết lợi ích trước mắt, không biết nhìn xa trông rộng
“Ừ.” Gia Cát Minh Nguyệt nhàn nhạt gật đầu, sau đó lại nói, “Con người của ta thường như vậy, người khác đối xử với ta tệ, ta sẽ đối xử lại tệ hơn. Người khác đối với ta tốt, ta sẽ đối xử lại tốt hơn.”
Yến Khinh Phong ngẩn ra, chợt nở nụ cười, đúng vậy, thiếu nữ trước mắt, chính là người như vậy. Có điều, như vậy rất tốt.
Yến Khinh Phong quyết định các thành viên của dong binh đoàn Liệt Hỏa nghỉ ngơi chỉnh đốn một đêm, ngày mai trở về. Kỳ Kiến Sơn mặc dù không bị thương chỗ yếu hại, thế nhưng vết thương trên người cũng không nhẹ, hơn nữa thời tiết ác liệt như vậy, phải trở về mới được.
“Các ngươi còn muốn đi vào bên trong?” Yến Khinh Phong hỏi Gia Cát Minh Nguyệt.
“Đúng.” Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu, “Chúng ta muốn tìm biến dị ma thú…” Gia Cát Minh Nguyệt nói mục đích của chuyến đi này cho Yến Khinh Phong nghe.
Yến Khinh Phong nghe xong, vỗ đùi: “Tốt, cơ hội báo đáp các ngươi tới rồi.”
“Sao?” Gia Cát Minh Nguyệt nghi hoặc.
“Ta vừa vặn biết nơi nào có ma thú biến dị thường lui tới, mấy người Kỳ cao to đều trở về, ta dẫn ngươi đi.” Yến Khinh Phong cười híp mắt nói.
“Thực sự?” Mặc Sĩ Thần hưng phấn.
“Tất nhiên là thật rồi. Chẳng qua ta chưa nghe nói còn có thể rút được kỹ năng của ma thú biến dị ra ngoài đâu.” Yến Khinh Phong rất nghi hoặc cũng rất tò mò.
“Đến lúc đó ngươi xem là được rồi.” Mặc Sĩ Thần xoa xoa hai tay nói, hai mắt tỏa ánh sáng.
“Như vậy, các thành viên của ngươi làm sao bây giờ?” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn đám người xung quanh đang băng bó, có chút lo lắng.
“Bọn họ cũng không phải hài tử chưa dứt sửa, có thể tự trở về. Ta dẫn các ngươi đi.” Yến Khinh Phong không thèm để ý chút nào, hắng giọng kêu Kỳ Kiến Sơn, thông báo với Kỳ Kiến Sơn một tiếng.
“Được! Yên tâm!” Kỳ Kiến Sơn vỗ ngực của mình, “Yên tâm đi! Gia Cát Minh Nguyệt, các ngươi cứ thế đi thôi. Chúng ta ở Bạch Băng trấn chờ tin tức tốt của các ngươi.”
“Cảm ơn.” Gia Cát Minh Nguyệt cười cười, tên Kỳ Kiến Sơn này thực sự rất đơn giản. Hắn đã nhận thức chuyện gì thì sẽ rất nhiệt tình.
Ngày hôm sau, các thành viên còn lại của dong binh đoàn Liệt Hỏa thu thập hành trang xong bèn trở về. Yến Khinh Phong dẫn theo đoàn người Gia Cát Minh Nguyệt lần nữa hướng mục tiêu xuất phát.
Ánh mặt trời trong suốt chiếu xuống băng nguyên mênh mông bát ngát, khúc xạ ra những luồng sáng năm màu như cầu vồng, ánh nắng ấm áp cùng hú, mang đến cho thế giới xinh đẹp óng ánh này chút hơi ấm nhàn nhạt, tuy rằng không thể hoàn toàn xua tan đi gió lạnh, nhưng ít ra lúc gió lướt qua da thịt cũng không rét buốt như trước nữa.
Trên mặt băng trơn bóng và trong như gương, những khúc gỗ tròn ngăn nắp được sắp xếp thành một chiếc xe trượt tuyết đơn giản buộc đằng sau giác mã, được giác mã kéo thật nhanh lao về phía đối diện. Mà bốn vó giác mã đều được bọc một lớp da thật dày, vừa phòng ngừa trơn trượt, vừa để tránh đạp vỡ mặt băng.
“Giá… Giá…” Mặc Sĩ Thần đứng ở trên xe trượt tuyết, hưng phấn thúc giục giác mã đi trước.
Có Yến Khinh Phong thêm vào, hành trình sau đó dễ dàng hơn nhiều. Không thể không thừa nhận, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt thực lực không tệ, nhưng so với dong binh chân chính, kinh nghiệm vẫn còn non nớt. Làm sao căn cứ manh mối dấu vết trong rừng rậm để tránh né ma thú nguy hiểm, làm sao tìm kiếm thực vật mỹ vị mà an toàn, làm sao để tiết kiệm thể năng tốt hơn, đi theo Yến Khinh Phong, mấy tên dong binh gà mờ học được không ít thứ, dáng vẻ cũng càng ngày càng già đời, càng ngày càng giống đám dong binh chân chính quanh năm chiến đấu sống còn.
Ví dụ như loại xe trượt tuyết giản dị, mấy người Lăng Phi Dương còn lâu mới nghĩ ra được.
Đi qua hồ băng vừa lúc trời đã tối, không gian xung quanh đen như mực, mấy người cắm trại ngay tại chỗ, nghỉ ngơi một đêm lại tiếp tục đi.
“Minh Nguyệt, ngươi đoán con ma thú biến dị kia sẽ có kỹ năng gì, có thích hợp với ma sủng của chúng ta hay không?” Mặc Sĩ Thần quấn chặt lấy chăn lông dày, hưng phấn ngủ không được, nói chuyện với Gia Cát Minh Nguyệt đang gác đêm.
“Sao ta biết được.” Gia Cát Minh Nguyệt bỏ thêm củi vào đống lửa, trong lòng cũng có chút chờ đợi và kích động, nhưng vẫn nghiêm túc nói, “Mập mạp, Văn Dật lão sư đã nói qua, sao chép* kỹ năng truyền thừa của ma thú biến dị sẽ vô cùng nguy hiểm, nếu như không nắm chắc trăm phần trăm, nghìn vạn lần không nên nếm thử.”
Văn Dật đã nhấn mạnh không chỉ một lần, muốn lấy ra kỹ năng truyền thừa từ trên người ma thú biến dị, nhất định phải thông qua chú ngữ đặc thù, dựa vào tinh thần lực cường đại để khống chế ma thú, sau đó tiến hành dung hợp tinh thần, ngay khi sóng tinh thần của triệu hoán sư và ma thú cùng dao động đến cao độ lớn nhất mới có thể sao chép* ký ức truyền thừa của nó, sau đó chuyển sang cho ma sủng của chính mình.
*(nguyên văn) lạc ấn : dấu ấn, dấu vết. ta edit theo ý hiểu. Đại khái là như thế này, khống chế ma thú đến khi nó và bản thân mình có tần số dao động tinh thần lực trùng nhau nhất (dung hợp tinh thần ý), sau đó kỹ năng sang. Để đơn giản, các nàng tưởng tượng kỹ năng kia là 1 con dấu, lấy được nó rồi đóng 1 phát lên tâm thần của chính mình, sau đó lại chuyển cho ma sủng >.