Đọc truyện Triệu Hoán Sư Khuynh Thành (Phúc Hắc Cuồng Nữ: Khuynh Thành Triệu Hồi Sư) – Chương 71: Rốt cuộc là ai không biết điều? (1)
Từ dong binh công hội đi ra, Gia Cát Minh Nguyệt cau mày: “Lần này đi Bạch Băng bình nguyên, chúng ta nhất định phải chuẩn bị thật kỹ lưỡng. Địa đồ, hành lý vân vân.”
“Cái này nàng yên tâm, ta sẽ cẩn thận chuẩn bị.” Lăng Phi Dương nói tiếp, “Khí hậu, hoàn cảnh của Bạch Băng bình nguyên xác thực rất ác liệt, thế nhưng cũng không phải một nơi không thể nào đi được. Cần phải chuẩn bị vẹn toàn.” Lăng Phi Dương tốt nghiệp học viện Tử Vân xong đã cùng Lạc Kinh Phong đi khắp nơi rèn luyện, kinh nghiệm dã ngoại phong phú hơn bọn họ một chút.
“Thế thì làm thôi. Vậy chúng ta liệt kê những đồ vật cần mua trước đã, mấy ngày nữa chuẩn bị xong thì xuất phát.” Gia Cát Minh Nguyệt quyết định.
Mấy ngày sau đó, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt chuẩn bị tất cả mọi thứ thật kỹ càng. Lều vải, quần áo, đồ ăn, nước uống, địa đồ thì mua được từ thành viên của một đoàn dong binh có kinh nghiệm phong phú, tấm bản đồ này tốn không ít tiền. Đây là tiền người ta dùng tính mạng tìm ra, đương nhiên rất đắt.
Bạch Băng bình nguyên, ở hướng tây bắc của Đan Lăng quốc, nơi đó quanh năm tuyết lớn đầy trời, cho dù mặt trời có mọc, nhiệt độ cũng cao hơn được chút nào. Mùa xuân chỉ có mười mấy ngày ngắn ngủi, mà mùa hè hầu như không tồn tại.
Sáng sớm ba ngày sau, đoàn người Gia Cát Minh Nguyệt bắt đầu khởi hành, mỗi người cưỡi một thớt ngựa chiến rời khỏi kinh thành, hướng phía tây bắc mà chạy, phía sau là hai con giác mã tuy không cao lớn nhưng rất cường tráng, trên lưng chất đầy vật tư.
Một đường này, vẫn coi như là thuận lợi, trên đường đi bọn họ cũng nhìn thấy không ít dong binh đoàn, đều đi tới Bạch Băng bình nguyên làm giàu, không phải nhiệm vụ thì cũng là đi tìm vật liệu đáng giá, vật liệu bao gồm khoáng thạch tự nhiên, dược liệu các loại. Còn có ma thú quý hiếm, ma thú hi hữu thì có thể bán cho đám quý tộc làm sủng vật.
Ở cửa ngõ Bạch Băng bình nguyên, có một thị trấn nhỏ gọi là Bạch Băng trấn, nói là trấn nhỏ, quy mô lại không nhỏ. Nơi này phồn hoa không thua kém một tòa thành trì bậc ba. Trước khi tiến vào Bạch Băng bình nguyên, các dong binh đoàn đoàn liền ở ngay đây tiến hành tiếp tế và nghỉ ngơi. Mà những đoàn dong binh hoặc là mạo hiểm giả từ Bạch Băng bình nguyên trở về, cũng lại ở chỗ này nghỉ ngơi và buôn bán những đồ vật mình không tiện mang đi. Cho nên, nơi này có sở giao dịch, còn có sàn đấu giá. Nơi này có thể khiến cho người ta trở thành phú ông chỉ sau một đêm, có thương nhân biết hàng, có thể dùng giá tiền thấp nhất mua được thứ tốt, qua tay bán ra gấp mấy lần. Là một nơi tràn ngập mê hoặc, kỳ ngộ. Thế nhưng cũng vì thế mà ở đây loại người gì cũng có, tam giáo cửu lưu* đều có, khiêu khích đánh nhau càng là chuyện thường ngày. Chết người cũng không phải là chuyện lạ. Nơi này vị trí xa xôi, quan quân không quản được, cho nên trật tự của nơi này, là do cường giả định đoạt.
*tam giáo cửu lưu; đủ hạng người (các trường phái trong tôn giáo, học thuật, hay các loại nghề nghiệp trong xã hội)
Khi đoàn người Gia Cát Minh Nguyệt đến Bạch Băng trấn sau, tuyết lớn dày đặc đã phủ kín mặt đất, nóc nhà, bọn họ đã sớm đổi sang quần áo dày, và mũ, ủng ấm áp. Bọn họ đều xuống ngựa, kéo giác mã chậm rãi đi trên đường phố đầy tuyết đọng. Nơi này cũng không có người quét tuyết.
“Lạnh quá đi, tỷ tỷ.” Khuôn mặt Đoan Mộc Huyên bị lạnh đã đỏ bừng, thế nhưng vẫn hưng phấn nhìn tuyết. Lần đầu tiên cô bé nhìn thấy cảnh tuyết như vậy, thành Thương Phong và kinh thành đều thật ấm áp, mùa đông thỉnh thoảng cũng có một trận tuyết nhỏ, chưa từng gặp qua cảnh tuyết đẹp đẽ như vậy?
“Chúng ta nghỉ ngơi ở đâu đây?” Mặc Sĩ Thần ngồi chồm hỗm xuống, vốc một nắm tuyết, ước lượng một chút, muốn ném người, kết quả phát hiện người nào cũng không trêu chọc nổi, vẫn nên quên đi thì hơn.
“Đến điểm tiếp viện của dong binh công hội.” Gia Cát Minh Nguyệt nói, “Nơi này trị an quá loạn, điểm tiếp viện của công hội dong binh tương đối an toàn, có thể để cho chúng ta nghỉ ngơi thật tốt một thời gian, ngày mai tiếp tế đồ xong liền xuất phát.” Dạ Mị muốn Gia Cát Minh Nguyệt để nàng quay về, nơi này thực sự quá lạnh, nàng không thích khí hậu như vậy.
Mọi người gật gật đầu. Dong binh công hội có điểm tiếp viện ở rất nhiều thành trì, bao gồm cả Bạch Băng trấn. Khách sạn cũng có thể ở, thế nhưng điểm tiếp viện của công hội dong binh thì an toàn hơn một chút, ở nơi đó, chỉ cần dựa vào huy chương dong binh là có thể vào ở, hơn nữa công hội dong binh có quy định bất thành văn, ở điểm tiếp viện của công hội, tuyệt đối không thể tự giết lẫn nhau. Mà ra khỏi cửa lớn của điểm tiếp viện, chém chết nhau cũng không có ai quản. Cũng không cho phép phát sinh các loại hành trộm cắp, một câu nói, tiến vào điểm tiếp viện, thì thành thật một chút đi, không nên gây chuyện.
Đoàn người ra vào Bạch Băng trấn rất phức tạp, vẫn nên đến điểm tiếp viện của công hội dong binh thì tốt hơn, chí ít ở nơi đó có thể hơi hơi an tâm một chút.
Trạm tiếp tế của dong binh công hội rất dễ tìm, một tấm bảng gỗ đơn giản lụi bại bên trên có viết mấy chữ, dong binh công hội dịch trạm. Cổng dịch trạm có cảm giác lung lay sắp đổ, một hàng song gỗ quây lại thành sân, sau khi đẩy cửa gỗ bước vào lập tức có người tiến lên đón. Là một người không quá lớn tuổi, chỉ là chân có hơi thọt.
Gia Cát Minh Nguyệt đưa ra huy chương dong binh xong, người kia nói: “Tiền thuê đi vào giao nộp, tiền chăm sóc giác mã thì tính khác. Ăn bình thường ở lều bình thường, mỗi người một kim tệ, ăn ngon ở lều tốt, năm kim tệ một người.”
“Phân biệt như thế nào?” Mặc Sĩ Thần hiếu kỳ hỏi một câu.
“Lều cỏ khô lọt gió, lều cỏ xanh ấm áp.” Người kia trả lời đơn giản.
Năm kim tệ, xác thực rất đắt. Thế nhưng, với khí trời như thế này, nếu không chăm sóc vật cưỡi của chính mình thật tốt, xuất hành gặp vấn đề rất lớn.
Gia Cát Minh Nguyệt móc ra một kim tệ: “Xin chăm sóc tốt cho giác mã của chúng ta, tiền dư cho vị tiểu ca này uống trà.”
Trên mặt người kia rốt cuộc có nụ cười, tiếp nhận kim tệ: “Được rồi, xin cứ yên tâm.”
Giao giác mã cho người kia xong, đoàn người Gia Cát Minh Nguyệt đi vào bên trong, vừa vào nhà, lập tức ấm áp hơn rất nhiều. Một luồng khí nóng đập vào mặt, trong nhà có một đống lửa cháy hừng hực, mấy nhóm dong binh đang ngồi vây quanh một chiếc bàn thấp đầy vết nứt, uống rượu chơi đùa nói cười đùa giỡn, nhìn thấy mấy người Gia Cát Minh Nguyệt đi vào, trên mặt chợt lóe lên kinh ngạc.
“Lão bá, sắp xếp ba gian phòng trước, lại mang tới một bàn rượu và thức ăn.” Mặc Sĩ Thần cởi áo choàng, huy chương dong binh trên áo chợt sáng lên, nói với một lão nhân đang bưng ấm trà. Vị lão nhân này đã già như ngọn nến sắp tàn, tóc bạc trắng, một chân rũ xuống, trên mặt có hai vết sẹo dài rất nổi bật, đại khái khi còn trẻ cũng là dong binh, sau đó bị thương, đành phải trở về công tác trong trạm dịch. Chắc hẳn người thanh niên ngoài cửa kia cũng vậy.
“Các ngươi cũng may mắn đó, chỉ còn bốn gian phòng cuối cùng.” Ông lão cười híp mắt đi tới, rót cho bọn họ mấy ly trà, “Bốn mươi kim tệ.”
“Ừm.” Mặc Sĩ Thần móc túi tiền ra đang định trả, cánh cửa “rầm” một tiếng bị phá tan, đi đầu là hai tên đại hán, đằng sau là hơn mười dong binh nối đuôi nhau mà vào.
“Lão Đao, lão già ngươi còn chưa chết nha.” Đại hán cầm đầu đi vào ngồi xuống, cởi mũ, lộ ra cái đầu trọc bóng loáng, hắn mặc một bộ da thú vạt ngắn, lộ ra hình xăm trên cánh tay, vừa vào cửa liền quen thuộc hỏi thăm lão nhân kia một chút, tiếp đó vừa phủi quần áo vừa nói, “Có cái gì ăn uống mau mau làm cho ta mấy mâm, sau đó sắp xếp cho ta bảy, tám gian phòng, thời tiết chết tiệt này này, đêm nay nhất định có tuyết rơi, lạnh chết người.”
“Tả An Phách, là ngươi à. Không khéo, hết phòng rồi.” Lão nhân được kêu là lão Đao lắc lắc đầu.
“Cái gì? Không còn phòng?” Đại hán trọc đầu la hoảng lên, “Làm sao lại không còn?”
“Nãy còn bốn gian, vừa hết rồi.” Lão Đao nhận lấy kim tệ Mặc Sĩ Thần đưa tới, thử nói, “Hay các ngươi đi tìm khách sạn ở đi, nếu không ở bên đống lửa ráng chen chúc một chút?”
“Đùa gì thế!” Đầu trọc nhảy dựng lên, nhìn Mặc Sĩ Thần, giận dữ hét, “Chen cái rắm! Tên béo kia, buổi tối các ngươi ở bên đống lửa này mà chen, bốn phòng kia đại gia muốn.”
“Không thể.” Mặc Sĩ Thần mũi vểnh lên trời, không hề yếu thế liếc mắt nhìn lại.
“Mẹ nó, tên béo, tốt nhất ngươi nên ngoan ngoãn nghe lời, nếu không lão tử để cho ngươi ngay cả cơ hội chen chúc bên đống lửa cũng không có.” Tả An Phách cười gằn, nắm chặt nắm tay uy hiếp.
“Câu nói này giữ nguyên trả lại cho các ngươi. Lại léo nha léo nhéo, cơ hội chen đống lửa cũng không để lại.” Gia Cát Minh Nguyệt lạnh lẽo nói. Gia Cát Minh Nguyệt thấu hiểu sâu sắc một đạo lý, ở trong thế giới dong binh, chỉ có thực lực mới có thể đổi lấy sự tôn trọng, bất kể là khiêm tốn hay nhường nhịn ở đây đều không phải mỹ đức, mà là biểu hiện nhu nhược. Cường giả vi tôn, ở đây được giải thích chính xác nhất.
Tả An Phách lúc này mới cẩn thận quan sát Gia Cát Minh Nguyệt, lập tức ngẩn người. Nữ dong binh vốn đã ít, nữ dong binh tuyệt mỹ như vậy đừng nói gặp, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe nói. Nhưng mà điều này cũng cũng không thể thay đổi mục đích ban đầu của hắn, sinh tồn mới là đại sự hạng nhất, chỉ có nghỉ ngơi tốt mới có thể khôi phục đầy đủ thể lực và tinh lực, mới có thể cơ hội sinh tồn lớn hơn nữa. Vì sắc đẹp mà mất mạng, như vậy không phù hợp với điều lệ sinh tồn của dong binh.