Triệu Hoán Sư Khuynh Thành (Phúc Hắc Cuồng Nữ: Khuynh Thành Triệu Hồi Sư)

Chương 65: Kim tệ cuồn cuộn đến, 囧! (1)


Đọc truyện Triệu Hoán Sư Khuynh Thành (Phúc Hắc Cuồng Nữ: Khuynh Thành Triệu Hồi Sư) – Chương 65: Kim tệ cuồn cuộn đến, 囧! (1)

Nghe vậy, phản ứng đầu tiên của Gia Cát Minh Nguyệt lại là phẫn nộ, sau đó nàng giật mình vì sao mình lại có phản ứng như thế.

“Sẽ không bán hay tặng gì cả, chiếc bông tai này rất quan trọng đối với ta.” Gia Cát Minh Nguyệt bình ổn tâm tình, sau đó nhàn nhạt từ chối.

“Chiếc bông tai này thật sự rất đẹp, không biết Gia Cát tiểu thư mua ở đâu?”

Liễu Ngọc vẫn chưa từ bỏ ý định, lần đầu tiên nàng nhìn thấy viên hồng ngọc độc đáo như vậy. Không thể không nói ánh mắt của nàng rất tốt, chỉ là, giá trị của chiếc bông tai này còn hơn xa so với nàng nghĩ. Nàng cho rằng Gia Cát Minh Nguyệt là con gái riêng của nhà Gia Cát, chi phí ăn mặc cùng lắm cũng chỉ bằng với tiêu chuẩn của một tiểu thư bình thường, đồ trang sức của Gia Cát gia cho dù có quý giá thế nào đi nữa cũng vẫn có thể mua được.

“Người khác tặng.” Gia Cát Minh Nguyệt thản nhiên nói. Đây là tâm tình vi diệu gì đây? Giống như có người dám mơ ước bảo bối yêu dấu của mình?

“Không biết là ai tặng?” Liễu Ngọc vẫn không thuận theo không buông tha hỏi tiếp, bông tai xinh đẹp như vậy, nàng chưa từng thấy qua, thích chưng diện là thiên tính của nữ nhân, nàng đặc biệt yêu thích những thứ châu báu xinh xắn, đương nhiên sẽ không buông tha, “Tại sao chỉ có một chiếc bông tai vậy? Người kia chỉ tặng ngươi một chiếc sao?”

“Chỉ có một chiếc.” Gia Cát Minh Nguyệt trầm mặt xuống, dứt khoát đứng lên, “Lâm thiếu chủ, hôm nay ta còn có việc, đi trước một bước. Ngày khác lại tán gẫu.” Nói xong, không đợi Lâm Ngữ Hàn nói chuyện, cứ thế rời đi.

Liễu Ngọc sững sờ, nhìn bóng lưng Gia Cát Minh Nguyệt, hừ lạnh một tiếng, ở trong lòng thầm nói quả nhiên là thứ không ra gì.

Lâm Ngữ Hàn hơi nhíu mày, lạnh nhạt liếc nhìn Liễu Ngọc bên cạnh. Nữ nhân nông cạn ngu xuẩn! Xem ra hôm nào phải tìm Gia Cát Minh Nguyệt cố gắng giải thích một chút, hôm nay nàng đã mất hứng rồi.

Gia Cát Minh Nguyệt một mình bước chậm rãi trên đường, sờ sờ chiếc bông tai, trước mắt hiện lên cặp dị đồng đẹp đến mức khiến người ta nghẹn thở. Quân Khuynh Diệu…

Trở lại hiệp hội Triệu Hoán Sư, Gia Cát Minh Nguyệt về phòng ngủ, rửa mặt xong nằm ở trên giường nhưng mãi vẫn chưa thể ngủ, mãi đến tận khi màn đêm thăm thẳm nàng mới mệt mỏi thiếp đi.

Nhưng mà vừa rạng sáng hôm sau, Gia Cát Minh Nguyệt đã bị Thương Vô Nhai gõ cửa đánh thức.

“Làm gì thế? Sư phụ, sáng sớm quấy nhiễu giấc ngủ của người khác.” Gia Cát Minh Nguyệt vuốt mắt ngồi dậy, rất khó chịu.


“Dậy, luyện tập!” Thương Vô Nhai giọng điệu vô cùng cấp thiết.

“Ta buồn ngủ, tối hôm qua ngủ không ngon.” Gia Cát Minh Nguyệt không chịu rời giường, lại nằm xuống.

“Rốt cuộc con có dậy không?” Thương Vô Nhai ở ngoài cửa gào thét.

“Tối nay lại dậy, ta phải đi ngủ đã.” Gia Cát Minh Nguyệt kéo chăn chuẩn bị tiếp tục ngủ.

“Nhanh dậy cho ta, dậy!” Thương Vô Nhai ở bên ngoài đá cửa.

Gia Cát Minh Nguyệt hoàn toàn mặc kệ, ngủ tiếp.

Trong lúc mơ mơ màng màng, phía ngoài cửa vang lên mấy tiếng động rất lớn. Bụi mù lập tức tràn ngập, mảnh vụn tung toé. Gia Cát Minh Nguyệt cả kinh, hé chăn thò đầu ra, liền nhìn thấy Hình Lâm Châu đang đứng ngoài cửa cưởi lạnh. Kiểu tóc hiện tại của Hình Lâm Châu chính là đầu đinh, phỏng chừng lần trước thí nghiệm tóc bị nổ dựng lên, thực sự là vuốt xuống không được, cho nên cắt đi luôn.

“Sư phụ, các ngươi làm gì thế?” Gia Cát Minh Nguyệt nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn hai người.

“Ngày hôm nay phải học luyện kim thuật với ta.” Hình Lâm Châu đứng ở cửa xoa eo nói.

“Cút! Hôm nay nó phải học đa trọng triệu hoán với ta, hiện tại nó đã thăng cấp thành đại địa Triệu Hoán Sư, có thể gọi ra một con ma sủng mới.” Thương Vô Nhai cũng chống nạnh phẫn nộ quát.

“Ngày hôm qua không phải nó đã học đa trọng triệu hoán rồi sao? Ngày hôm nay phải học luyện kim thuật với ta.” Hình Lâm Châu giận quá, hàng ria mép run a run.

“Học đa trọng triệu hoán!”

“Học luyện kim!”


“Đa trọng triệu hoán!”

“Luyện kim!”

“Lão già chết tiệt nhà ngươi, ta bóp chết ngươi!”

“Ngươi lão bất tử này, ta liều mạng với ngươi !”

Gia Cát Minh Nguyệt trợn mắt ngoác mồm nhìn hai lão già đang đánh nhau ngoài cửa, hai người này dứt khoát lao vào vật lộn. Hình Lâm Châu túm tóc Thương Vô Nhai, còn tóc hắn thì quá ngắn, Thương Vô Nhai không túm được, cho nên Thương Vô Nhai mạnh mẽ tóm chặt lỗ tai Hình Lâm Châu, xoắn thật mạnh.

Hai ‘thế ngoại cao nhân’ trong mắt người khác giờ khắc này không còn chút hình tượng nào, đánh nhau loạn thành một đống.

Gia Cát Minh Nguyệt ngáp một cái, phủ chăn lên, chuẩn bị tiếp tục ngủ.

Lần này hai người đồng loạt dừng lại động tác, đều trăm miệng một lời quay về phía Gia Cát Minh Nguyệt rống to: “Lập tức dậy ngay cho ta!”

Một phút sau, Gia Cát Minh Nguyệt ngáp dài, ngồi ở trước mặt hai người.

“Buổi sáng học đa trọng triệu hoán, buổi chiều luyện kim.” Thương Vô Nhai có chút đắc ý nói. Hình Lâm Châu ở bên cạnh dùng mũi phun hơi lạnh, rất là xem thường.

Ồ? Hòa giải? Nhanh như vậy, không thể nào?

“Ta oẳn tù tì thắng.” Thương Vô Nhai thiếu chút nữa đứng lên lắc eo, dáng dấp đắc ý kia cực kỳ gạ đòn.


“Có bản lĩnh ngày mai ngươi cũng thắng đi.” Hình Lâm Châu ở bên cạnh quái gở nói.

“Chuyện ngày mai ngày mai lại nói, ngược lại ngày hôm nay ta thắng.” Thương Vô Nhai tiểu nhân đắc chí.

Hình Lâm Châu tức giận hừ hừ, nhưng không làm gì được, đành phải ngồi sang một bên hờn dỗi chờ đợi.

“Được rồi, đồ đệ ngoan a, chúng ta đến học đa trọng triệu hoán nha.” Thương Vô Nhai hắng giọng một cái, bắt đầu dạy học.

Gia Cát Minh Nguyệt dựa theo phương pháp Thương Vô Nhai dạy, tập trung ý chí, bắt đầu tiến vào trạng thái minh tưởng. Đa trọng triệu hoán thuật, chính là dùng phương thức minh tưởng đặc thù này đem không gian tinh thần chia thành các khu vực nhỏ riêng biệt, lại dùng một loại chú ngữ phức tạp xây dựng lên sự cộng hưởng giữa mỗi khu vực riêng đó với một con ma sủng khác nhau, từ đó hoàn thành đa trọng triệu hoán.

Cho đến lúc này Gia Cát Minh Nguyệt mới rõ ràng, bởi vì mình có được thần thú Ngạn Hống làm ma sủng bản mệnh, đã tự động tạo thành một mảng không gian tinh thần nhỏ độc lập, cho nên mới có thể dễ dàng gọi ra hai con ma sủng vân văn phong báo và vẹt mập cùng lúc như thế.

Thế nhưng hiện tại, muốn lần nữa phân ra không gian tinh thần mới để triệu hoán ra một ma sủng khác thì sẽ không dễ dàng, cần tinh thần lực cực kỳ mạnh mẽ cùng với năng lực khống chế tinh thần lực cực kỳ tinh chuẩn, không dễ thực hiện một chút nào.

Luyện một lúc, Gia Cát Minh Nguyệt cảm thấy có chút uể oải, trong đầu hỗn loạn tưng bừng, rời khỏi minh tưởng mở mắt ra.

“Sao lại dừng rồi.” Thương Vô Nhai vẫn nhìn chằm chằm Gia Cát Minh Nguyệt không chớp mắt, lập tức mở miệng hỏi.

“Mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút.” Gia Cát Minh Nguyệt chậm rãi xoay người nói.

“Minh tưởng cũng sẽ mệt? Minh Nguyệt a, con phải chăm chỉ một chút mới được a, nếu không đến bao giờ mới có thể học được đa trọng triệu hoán thuật?”

Thương Vô Nhai lời nói ý vị sâu xa. Khóe mắt liếc Hình Lâm Châu đang ngủ gật ở một bên, hắn nhất định phải dạy Gia Cát Minh Nguyệt đa trọng triệu hoán thuật thật nhanh mới được.

“Ngươi nói không mệt, vậy ngươi triệu hoán một thoáng cho ta nhìn một chút đi, ta sắp bị tinh thần phân liệt rồi đó, ngươi biết không?” Gia Cát Minh Nguyệt không vui nói.

“Ta mà biết thì đã sớm làm mẫu cho con xem rồi, còn chờ đến hiện tại?” Thương Vô Nhai giận dỗi, nói.


“Cái gì, ngươi không biết? !” Gia Cát Minh Nguyệt trợn tròn hai mắt. Nằm mơ cũng không ngờ tới, Thương Vô Nhai nói chuyện mạch lạc rõ ràng như thế, kết quả chính hắn lại không biết!

“Ha hả! Ta thân là hội trưởng hiệp hội Triệu Hoán Sư, đương nhiên tinh lực chủ yếu dồn hết vào chuyện của hiệp hội, cho nên không có thời gian luyện.”

Thương Vô Nhai phát hiện chính mình nói lỡ miệng, ngượng ngùng cười nói.

“Hả, đồ đệ ngoan, thì ra ngươi không biết sư phụ ngươi không biết đa trọng triệu hoán thuật sao?” Hình Lâm Châu bên cạnh lập tức bỏ đá xuống giếng, tưới dầu lên lửa, “Ta còn tưởng rằng ngươi biết rồi chứ. Lão bất tử này nghiên cứu rất lâu, chính mình không có thiên phú đó, bây giờ thấy ngươi có thiên phú đương nhiên sẽ không bỏ qua. Ai, chính mình cũng không biết, còn muốn dạy người.” Hình Lâm Châu than thở trào phúng.

Thương Vô Nhai tức giận giơ chân, gân cổ trừng Hình Lâm Châu rống lên: “Ngươi hiện tại cút ra ngoài cho ta! Buổi chiều mới là thời gian của ngươi.”
Hình Lâm Châu hừ một tiếng, chậm chạp đi ra ngoài.

Chờ Hình Lâm Châu đi ra ngoài, Thương Vô Nhai quay đầu đổi khuôn mặt tươi cười: “Đồ đệ ngoan à, tuy rằng ta không học được, nhưng căn cứ vào ghi chép trong lịch sử, xác thực có Triệu Hoán Sư từng thành công, nếu không bản bút ký ở đâu ra chứ. Tin tưởng ta, con nhất định có thể trở thành một Triệu Hoán Sư biết đa trọng triệu hoán vô cùng lợi hại.”

“Đồ đệ ngoan à, kỳ thực đa trọng triệu hoán chính là giấc mơ của mỗi một tên Triệu Hoán Sư, thân là một Triệu Hoán Sư, ai không hy vọng mình có thể trở nên càng mạnh mẽ hơn, ai lại cam lòng từ bỏ những ma sủng đã từng đồng sinh cộng tử thân thiết không xa rời với mình, đi triệu hoán ma sủng mới để thay thế, có đúng hay không? Bản bút ký này, là báu vật mà các tiền bối của chúng ta trả giá vô số tinh lực để truyền lại, ta không hi vọng có thể đưa nó phát dương quang đại, thế nhưng chí ít vẫn hy vọng có thể để nó vĩnh viễn truyền thừa.” Thương Vô Nhai nắm quyển sổ kia, cảm khái nói.

“Sư phụ nói chính là có đạo lý.” Gia Cát Minh Nguyệt gật gật đầu, điều Thương Vô Nhai nói kỳ thực không sai chút nào, không có Triệu Hoán Sư nào sẵn lòng từ bỏ ma sủng của chính mình, chỉ là, nếu muốn tiếp tục đi lên, thì phải nhịn đau bỏ qua ma sủng trước đây. Nàng không muốn bỏ bất kỳ kẻ nào trong số vẹt mập và Cự Phong, cho nên, nàng nhất định phải học đa trọng triệu hoán thuật.
Khổ học một buổi sáng, đến trưa, Gia Cát Minh Nguyệt mở mắt ra.

“Làm sao?” Thương Vô Nhai rất kích động hỏi.

“Có chút cảm giác.” Gia Cát Minh Nguyệt chớp mắt.

“Tốt, tốt, thế thì quá tốt rồi. Buổi trưa con muốn ăn gì không?” Thương Vô Nhai mừng rỡ, liền nói mấy chữ “tốt”.

“Hỏa bạo ngưu, hấp tứ hỉ, tuyết nhung đề hoa, đầu sư tử kho*…” Gia Cát Minh Nguyệt không khách khí nói.

* tên các món ăn, ta không rành các món ăn, các nàng thông cảm -_-

hỏa bạo ngưu 火爆牛, hình như là món thịt trâu xào ớt cay ( chém bừa >.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.