Đọc truyện Triệu Hoán Sư Khuynh Thành (Phúc Hắc Cuồng Nữ: Khuynh Thành Triệu Hồi Sư) – Chương 44: Hôm nay ta không bóp cho ngươi sùi bọt mép là không được!
Trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt và Mặc Sĩ Thần đều suy đoán như vậy, cũng
không còn tâm tư ăn cơm, vội vã ăn xong, sau đó ra khỏi tửu lâu.
“Minh Nguyệt, ngươi nói, có phải là những người kia gây ra hay không?” Mặc Sĩ Thần hạ thấp giọng hỏi.
“Hẳn là vậy.” Gia Cát Minh Nguyệt nghiêm túc gật đầu, “Tấm bản đồ kia còn ở chỗ ngươi sao?”
“Mang theo, ta mang theo bên người. Đặt dưới đáy túi tiền.” Mặc Sĩ Thần nhỏ giọng nói.
Lăng Phi Dương nhìn động tác của hai người, cũng suy đoán ra có chuyện không đúng, thế nhưng đang đi trên đường, không phải thời cơ tốt để đặt câu
hỏi.
“Đưa cho ta. Trở về ta nghiên cứu một chút.” Gia Cát Minh Nguyệt yêu cầu Mặc Sĩ Thần.
“Vật này quá nguy hiểm, ta vẫn nên mang theo thì hơn.” Mặc Sĩ Thần từ chối.
“Không ai biết nó ở chỗ chúng ta đâu, ta nghiên cứu ra sẽ tiêu hủy luôn.” Gia
Cát Minh Nguyệt hạ thấp giọng, “Ta nghi ngờ thứ kia được vẽ bằng nước
thuốc đặc thù, do đó không nhìn ra cái gì.”
“Được rồi. Mau
chóng tiêu hủy nha.” Mặc Sĩ Thần căn dặn, “Vậy ta đến thăm Chuột nhắt
trước, ngươi và Phi Dương mau mau đi về.” Mặc Sĩ Thần bới trong túi
tiền, móc ra một kim tệ, lấy bản vẽ kia ra kẹp ở bên trong, đưa cho Gia
Cát Minh Nguyệt.
“Biết rồi.” Gia Cát Minh Nguyệt nhận lấy kim tệ, bỏ vào trong túi tiền của chính mình.
Tạm biệt Mặc Sĩ Thần xong, Gia Cát Minh Nguyệt và Lăng Phi Dương cùng nhau đi về nhà.
“Minh Nguyệt, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Lăng Phi Dương thấp giọng hỏi.
“Về nhà nói cho ngươi.” Gia Cát Minh Nguyệt bước nhanh hơn, Lăng Phi Dương theo sát ở đằng sau.
Về đến nhà, Gia Cát Minh Nguyệt dẫn Lăng Phi Dương tới phòng luyện kim
riêng của chính mình, Lăng Phi Dương hơi kinh ngạc nhìn dụng cụ trong
phòng, đây là lần đầu tiên hắn tới phòng luyện kim của Gia Cát Minh
Nguyệt.
“Ta đã nói với ngươi, chúng ta giết La Kiêu. Thế
nhưng có người khác cũng đang đuổi giết La Kiêu. Bản vẽ này, là chúng ta tìm thấy trên người La Kiêu, giống như một tấm Tàng Bảo đồ gì đó. Những người này, hẳn là vì bản vẽ này mà đến. Liễu Đông Vọng bị giết, ta cũng hoài nghi là đám người kia gây nên.” Gia Cát Minh Nguyệt móc tấm bản đồ ra đưa cho Lăng Phi Dương, “Bản vẽ này, ta hoài nghi là dùng nước thuốc đặc thù vẽ nên.”
Lăng Phi Dương kinh ngạc nhận lấy, nhìn
dấu hiệu đơn giản trên bản đồ, cau mày: “Bản đồ này, có phần quá đơn
giản, hẳn là như nàng đoán, trên bản vẽ này còn có vấn đề gì.”
“Đám người truy sát La Kiêu kia, khẳng định lúc trước đã đi vào Tầm Long sơn mạch điều tra. Khi đó chúng ta đang rèn luyện, người có năng lực giết
chết La Kiêu, cũng chỉ có vài người. Do đó bọn họ mới nhìn chằm chằm
Liễu Đông Vọng.” Gia Cát Minh Nguyệt nhẹ giọng thở dài, “Liễu Đông Vọng
chết cũng thật oan uổng.”
“Xem ra, thế lực sau lưng những
người này cũng không kém.” Lăng Phi Dương trầm ngâm, phân tích, “Nói
chung, cẩn thận mới tốt.”
“Ừm. Ta thử xem bản vẽ này một
chút đã.” Gia Cát Minh Nguyệt tiếp nhận bản vẽ, trải bản vẽ lên bàn, cầm lấy chén nước, cẩn thận nhỏ vài giọt nước lên trên. Không có phản ứng
nào.
“Ta từng nghe nói qua, có người dùng nước thuốc đặc thù để viết thư, cần được ngâm trong nước mới đọc được.” Lăng Phi Dương ở
bên cạnh nói.
Gia Cát Minh Nguyệt mang tới một chậu nước, trực tiếp ngâm toàn bộ bản vẽ ở trong nước. Thế nhưng, vẫn không có phản ứng.
“Hmm, cái này rốt cuộc được vẽ bằng nước thuốc gì đây?” Lăng Phi Dương vuốt cằm, đứng bên chậu nước, cẩn thận nhìn.
Gia Cát Minh Nguyệt suy nghĩ một chút, đi tìm nước thuốc tới. Tìm đến một
đống nước thuốc, bắt đầu lần lượt nhỏ từng cái vào trong. Lúc nhỏ dược
thủy an thần vào, trên bản vẽ hơi gợn sóng tựa như có thứ gì đó sắp hiện ra. Hai người ngừng thở ghé sát vào nhìn, thế nhưng rất nhanh trên bản
vẽ lại chẳng còn động tĩnh gì khác. Gia Cát Minh Nguyệt bắt đầu đem hết
mọi thứ có trong phòng ra.
Thế nhưng, cơ bản đã thí nghiệm xong, bản vẽ kia vẫn không có phản ứng gì.
“Rốt cuộc là chuyện gì chứ?” Gia Cát Minh Nguyệt vò đầu, không rõ.
“Ồ, đây còn có một bình dược thủy này, màu sắc thật là đẹp mắt, thử cái này xem.” Lăng Phi Dương nhìn thấy một bình dược thủy bảy màu ở bên cạnh,
lấy đến đổ thẳng vào.
“A ——! Thất sắc Linh Lung của ta!” Gia Cát Minh Nguyệt hét thảm một tiếng, lao tới muốn cứu vớt dược thủy của
nàng, nhưng đã muộn rồi, Lăng Phi Dương bị tiếng hét thảm của nàng làm
cho sợ hết hồn, tay run lên, phần lớn nước thuốc đều bị đổ vào.
“Ta khổ cực tinh luyện thất sắc Linh Lung đó! Lăng Phi Dương, ta muốn liều
mạng với ngươi!” Gia Cát Minh Nguyệt kêu gào thảm thiết, định đi bóp cổ
Lăng Phi Dương.
“Minh Nguyệt, Minh Nguyệt, bản vẽ thay đổi,
mau nhìn.” Lăng Phi Dương nắm chặt cổ tay Gia Cát Minh Nguyệt, kinh ngạc kêu lên.
“Ngươi ít nói nhảm cho ta, hôm nay ta không bóp
cho ngươi sùi bọt mép ra là không được! Ta phải báo thù cho thất sắc
Linh Lung của ta! Báo thù!” Gia Cát Minh Nguyệt còn đang dùng sức. Thất
sắc Linh Lung hiếm có như vậy, giờ đây bị Lăng Phi Dương run tay một
cái, đổ đi gần hết, nàng không phát điên mới là lạ.
Lăng Phi Dương dễ dàng kháng cự lại Gia Cát Minh Nguyệt, sau đó xoay người, để
cho khuôn mặt Gia Cát Minh Nguyệt quay về phía chậu nước kia, tức giận
nói: “Thấy không? Ta đâu có lừa nàng!”
Gia Cát Minh Nguyệt
sửng sốt, ở bên trong chậu nước, quả nhiên, bản vẽ kia bắt đầu biến hóa, chỗ đánh dấu đơn giản bỗng nhiên vặn vẹo, dấu nhân màu đỏ lúc này dường như có sinh mệnh vậy, ở trên bản vẽ bắt đầu tự do nổi lên. Mà bản vẻ
ban đầu gần như trống rỗng, lúc này cũng dần dần hiện ra từng cái hoa
văn màu vàng, dần dần tạo thành hình dạng núi cao, nước chảy, rừng cây.
Dấu nhân màu đỏ kia chậm rãi bơi lội trên bản vẽ, hướng về phía ngược
lại, bơi lên.
“Thả ta xuống.” Gia Cát Minh Nguyệt vỗ vào
trên đầu Lăng Phi Dương một cái, Lăng Phi Dương như vừa tỉnh giấc chiêm
bao, vội vàng đặt nàng xuống đất.
Gia Cát Minh Nguyệt lập tức đi tìm giấy bút, cẩn thận vẽ lại địa đồ thật hoàn chỉnh.
“Ngươi đoán nơi này sẽ có bảo bối gì?” Gia Cát Minh Nguyệt vẽ lại bản đồ xong, đánh dấu vị trí mới thật tỉ mỉ chuẩn xác. Dấu nhân màu đỏ trước kia đã
sớm thay đổi vị trí, rõ ràng chỗ đánh dấu lúc trước là giả, *hỗn hào thị thính.
*hỗn hào thị thính : 混淆視聽 làm lẫn lộn trắng đen, quấy phá, tung hoả mù
“Sau này đi xem chẳng phải sẽ biết sao.” Lăng Phi Dương cũng đoán không ra.
“Biện pháp tìm ra cũng quá đắt rồi.” Gia Cát Minh Nguyệt còn đang đau lòng
nhìn chậu nước kia, thất sắc Linh Lung chỉ còn lại một ít. Vừa nãy đổ
vào đều là tiền, đều là tiền đó!
“Bất kể như thế nào, bản vẽ này sẽ mang đến nguy hiểm.” Lăng Phi Dương vớt tấm bản đồ từ trong chậu nước ra, bản vẽ rất nhanh khôi phục bộ dạng đơn giản trước kia, toàn bộ những đường ngang dọc tạo thành địa đồ lúc nãy hầu hết đã không còn.
“Ừm.” Gia Cát Minh Nguyệt rất tán đồng điểm ấy. Những người truy sát La Kiêu, đang điên cuồng tìm kiếm tấm địa đồ này, địa đồ này chính là quả bom
hẹn giờ. Cần phải tìm biện pháp thích đáng để giải quyết mới được.
…
Liễu Đông Vọng chết, thành Thương Phong bị giới nghiêm. Thỉnh thoảng có thể
bắt gặp thành vệ binh võ trang đầy đủ cùng đội trị an tuần tra chung
quanh, không gian tràn ngập một bầu không khí căng thẳng. Thế nhưng, tìm kiếm đã mấy ngày cũng không có thu hoạch gì.
Vài ngày
sau, thương thế của Tiết Tử Hạo đã tốt lắm rồi. Hôm nay là cuối tuần,
hắn và Mặc Sĩ Thần cùng nhau đi tới nhà Gia Cát Minh Nguyệt, mua không
ít đồ ăn, chuẩn bị sang bên này tụ tập ăn cơm. Đông người như vậy mà chỉ có một mình Đoan Mộc Huyên làm cơm, nhất định không hay. Tuy rằng Đoan
Mộc Huyên không ngại.
Lúc Tiết Tử Hạo và Mặc Sĩ Thần đến nhà Gia Cát Minh Nguyệt, Gia Cát Minh Nguyệt và Lăng Phi Dương đang ở trong sân nghịch phá cái gì.
“Các ngươi đang làm gì thế?” Mặc Sĩ
Thần nhìn hai người ngồi xổm trên sân ghé sát đầu vào nhau, hắn trừng
mắt lớn tiếng hỏi.
“A, Mập mạp, các ngươi tới rồi sao. Chuột nhắt, vết thương trên người không có vấn đề gì chứ?” Gia Cát Minh
Nguyệt quay đầu nhìn hai người, cười cười bắt chuyện.
“Không sao rồi, các ngươi đang làm gì thế?” Tiết Tử Hạo lưng cõng trường cung, bên hông đeo bao đựng tên. Xem ra tinh thần thực sự không tệ.
“Đang nghiên cứu cái này.” Gia Cát Minh Nguyệt giơ một bình dược thủy lên,
lắc lắc một chút, đứng dậy, quay sang cười rạng rỡ với Mặc Sĩ Thần, nói, “Mập mạp, lại đây, lại đây.”
Mặc Sĩ Thần nhìn thấy nụ cười này của Gia Cát Minh Nguyệt, rùng mình một cái, xê dịch bước chân, thật không muốn tiến lên.
“Chuột nhắt, lại đây.” Gia Cát Minh Nguyệt vẫy tay với Tiết Tử Hạo, “Ngươi không tới là thiệt cho ngươi nha.”
Tiết Tử Hạo vừa nghe, nhảy nhót tiến lên.
“Cho ta một mũi tên.” Gia Cát Minh Nguyệt đưa tay. Tiết Tử Hạo lấy từ trong
bao đựng tên đeo bên hông ra một mũi tên. Gia Cát Minh Nguyệt đi qua
nhận lấy, sau đó nhúng đầu mũi tên vào dược thủy đang cầm trên tay. Lúc
này Mặc Sĩ Thần đang dè dặt đến gần.
“Bắt lấy hắn!” Gia Cát Minh Nguyệt vừa quát khẽ một tiếng, Lăng Phi Dương đã nhảy lên, một phát túm được Mặc Sĩ Thần.
“Ngươi, các ngươi muốn làm gì?” Mặc Sĩ Thần giật giật khóe miệng, nói chuyện mà cũng run cầm cập.