Đọc truyện Triệu Hoán Sư Khuynh Thành (Phúc Hắc Cuồng Nữ: Khuynh Thành Triệu Hồi Sư) – Chương 3: Cá cược
“Sẽ không đâu, Lạc thiếu gia, tư chất của nàng cực kém, không có ai hiểu rõ nàng hơn ta. Nàng chính là đồ bỏ đi.” lão sư kia vội vàng khẳng định,
“Hai lần trước ngay cả chú ngữ nàng cũng không niệm xong , người như
vậy, sao vậy khả năng triệu hồi ra ma sủng, sao có thể trở thành Triệu
Hoán Sư được?”
“Đúng vậy, Cao lão sư vậy mà lại là lão sư
của Gia Cát Minh Nguyệt đó, hắn nói như thế, hẳn là không sai đâu.” Hiệu trưởng cũng ở một bên hát đệm.
“Nếu là như vậy, thì không sai rồi.” Lăng Phi Dương mỉm cười trong mắt, lơ đễnh nói.
“Đừng khẳng định như thế, nếu như nàng triệu hoán ra thì sao?” Lạc Kinh Phong cười lạnh một tiếng, “Phi Dương, biết đâu nàng có thể đó? Chúng ta muốn đánh cược một chút hay không?”
“Đánh cược cái gì nha?” Lăng Phi Dương nghe thấy đánh cược, tinh thần tỉnh táo hơn hẳn, “Ngươi nói đánh bạc cái gì !”
“Nếu như nàng có thể triệu hồi ra ma sủng, như vậy, ngươi phải đi làm *Thủ
Hộ Sư( đại khái là người bảo vệ) của nàng. Nếu như nàng không triệu hồi
ra ma sủng, ta mời ngươi ăn cơm.” Lạc Kinh Phong chậm rãi nói. Đại bộ
phận Triệu Hoán Sư đều phải có Thủ Hộ Sư, Thủ Hộ Sư do Kiếm Sĩ hoặc là
Cung Thủ đảm nhiệm. Thủ Hộ Sư đối với Triệu Hoán Sư mà nói, rất là quan
trọng. Bởi vì thời điểm Triệu Hoán Sư đọc xong chú ngữ triệu hoán ma
sủng, tất nhiên cần phải tập trung chú ý, mà trong thời gian ngắn ngủi
này, càng là điểm mấu chốt. Nếu như không có võ giả thực lực mạnh mẽ ở
bên cạnh thủ hộ, Triệu Hoán Sư rất dễ rơi vào tình thế nguy hiểm. Giữa
Thủ Hộ Sư và Triệu Hoán Sư đó là một loại tín nhiệm lẫn nhau về mặt tâm
hồn. Chính là nguyện ý tin tưởng giao phía sau lưng mình cho đối phương. Triệu Hoán Sư cường đại nổi danh thường thường không chỉ có một Thủ Hộ
Sư. Ngược lại, cũng có rất nhiều Triệu Hoán Sư không có ai sẵn lòng làm
Thủ Hộ Sư cho hắn.
Lăng Phi Dương quay đầu nhìn hiệu trưởng
và Cao lão sư, hai người nhất trí gật đầu cười tủm tỉm nói: “Bữa cơm này của Lạc thiếu gia nhất định phải mời rồi!”
Lăng Phi Dương cười rộ lên, trên dung nhan tuyệt mỹ hiện ra một nụ cười rạng rỡ, làm cho người ta tâm thần nhộn nhạo.
“Như thế, ta đây là buôn bán lời rồi. Kinh Phong, đừng tưởng một bữa cơm
bình thường là có thể đuổi ta.” Lăng Phi Dương cười.
“Đợi ngươi thắng lại nói nhảm đi.” Lạc Kinh Phong lạnh lẽo như cũ nói.
Hiệu trưởng và Cao lão sư đều tin tưởng mười phần, cười với Lăng Phi Dương,
cười đến nỗi mặt sắp nhăn thành một đóa hoa cúc rồi (~!~).
Nghi lễ triệu hoán, rất nhanh sẽ bắt đầu.
Trên quảng trường, bỗng nhiên vang lên một hồi trống vang trời. Đó là dấu
hiệu nghĩ lễ triệu hoán sắp bắt đầu. Trong nháy mắt, cả quảng trường
bỗng yên tĩnh trở lại.
“Các vị đệ tử, thật cao hứng lại được long trọng cử hành nghi lễ triệu hoán một lần nữa . Hôm nay, chúng ta
lại được chứng kiến thời khắc huy hoàng của Bạch Vũ thư viện. Hôm nay ta hy vọng các vị toàn lực ứng phó, hy vọng các học viên tham gia nghi lễ, đều có thể thành công triệu hồi ra ma sủng thuộc về chính mình. Đều có
thể thuận lợi thông qua khảo hạch Triệu Hoán Sư ! Các ngươi sẽ là kiêu
ngạo của Bạch Vũ học viện chúng ta, các ngươi sẽ là vinh quang của Bạch
Vũ học viện chúng ta. Cố gắng lên, các ngươi cuối cùng sẽ trở thành trụ
cột của quốc gia!” Hiệu trưởng đứng lên, dõng dạc phát biểu bài diễn văn khai mạc. Nói một đoạn dài như vậy, cũng không bị thở gấp, hiển nhiên
bài diễn văn này đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần rồi.
Gia Cát Minh Nguyệt không để ý đến những lời lẽ nhạt nhẽo vô vị này, ở
trong trí nhớ của nàng, đoạn văn này, không ít người trong học viện cũng có thể đọc làu làu rồi. Mỗi một lần tổ chức nghi lễ triệu hoán hắn lại
đọc lên một đoạn y như thế, ngay cả dấu chấm câu cũng không sửa. Nàng
đang quan sát cái pháp trận cỡ lớn kia. Trong trí nhớ của nàng, lần đầu
tiên triệu hoán phải nhờ đến lực lượng của pháp trận.
“Nghi lễ triệu hoán bắt đầu!” Hiệu trưởng hét to một tiếng, tiếng trống vang
trời lại vang lên lần nữa. Sau khi tiếng trống chấm dứt, trên quảng
trường đã hoàn toàn yên tĩnh, không khí trở nên trang trọng. Mỗi học
viên sắc mặt đều nghiêm túc lên. Những người tham gia nghi lễ triệu hoán lần này, đều đứng ở chung quanh trận, chỉ chờ một tiếng ra lệnh thì sẽ
đi vào trận.
“Vào trận ——” theo tiếng hô to của một vị lão
sư đứng cạnh pháp trận, bốn người ở bốn góc pháp trận, đem ngọc thạch có điêu khắc văn tự kỳ dị cổ xưa đặt vào mắt trận ở các góc, khởi động
pháp trận. Pháp trận khởi động xong, bên trong trận, ánh sáng màu trắng
tỏa ra rực rỡ đẹp mắt. Tiếp theo, một đám học viên tham gia nghi lễ theo nhau đi vào. Gia Cát Minh Nguyệt cũng bình tĩnh chậm rãi tiến nhập trận pháp.
Các học viên đều đứng ở trong trận pháp, nhắm mắt
lại, bắt đầu hết sức chăm chú cảm thụ ma sủng, âm thầm nhớ kỹ chú ngữ.
Lúc này đây có hai mươi tám người tham gia nghi lễ triệu hoán. Rất nhanh đã có người triệu hồi ra ma sủng của mình, một con, hai con, ba con. . . Người triệu hoán ra ma sủng ngày càng nhiều, *bạch quang( ánh sáng
trắng) trong trận đang dần dần suy yếu.
Hiệu trưởng phi
thường hài lòng nhìn phía dưới, các học viên triệu hồi ra ma sủng ai
cũng vui sướng hớn hở, mang theo ma sủng của chính mình đi ra, đến chỗ
lão sư phụ trách đăng ký ở bên kia để đăng ký. Nguyên một đám người rời
đi, bạch quang trong trận pháp đang từ từ biến mất.
Đứng
tại bên cạnh pháp trận, Tiết Tử Hạo yên lòng rồi, bởi vì hắn thấy được
bạn tốt Mặc Sĩ Thần của hắn đã thành công triệu hồi ra một con ma sủng.
Đó là một con giáp thú, thuộc về loại phòng ngự. Mà toàn thân giáp thú
đều có lân giáp cứng rắn, đao kiếm bình thường căn bản không thể gây
thương tổn cho nó. Giáp thú này trong chủng loại ma sủng phòng ngự tư
chất cũng là vô cùng tốt. Tiết Tử Hạo nắm chặt tay, miệng quát khẽ: “Mập Mạp, khá lắm!”
Tiết Tử Hạo kích động vẫy tay với Mặc Sĩ
Thần, nhưng mà Mặc Sĩ Thần sau khi gọi ra ma sủng lại không có lập tức
mang theo ma sủng rời khỏi pháp trận, mà là lo lắng nhìn về phía Gia Cát Minh Nguyệt.
Giờ phút này chung quanh Gia Cát Minh Nguyệt
đã không có người rồi, chỉ có một mình nàng còn đứng ở nơi đó. Nàng nhắm mắt lại, khẽ hé đôi môi đỏ mọng, đang chậm rãi nhớ kỹ chú ngữ. Chỉ là,
đã qua thời gian lâu như thế rồi mà vẫn không có có bất cứ động tĩnh gì!
Chẳng lẽ, lần này nàng lại thất bại nữa sao? Đây là cơ hội cuối cùng của nàng đó. Chẳng lẽ cả đời này nàng đều khó có khả năng trở thành Triệu Hoán
Sư sao? Mặc Sĩ Thần nghĩ tới đây, lo lắng không thôi.
Theo
thời gian trôi qua, người trong trận pháp đang không ngừng đi ra ngoài.
Trong hai mươi tám người tham gia nghi lễ triệu hoán lần này, có mười
lăm người triệu hồi ra ma sủng, có mười hai người thất bại, nhưng mà bọn hắn đều không nhụt chí, bởi vì bọn hắn còn có cơ hội. Mặc Sĩ Thần dưới
sự thúc giục của Tiết Tử Hạo cuối cùng cũng chậm rãi đi ra pháp trận,
nhưng mà ánh mắt vẫn dừng lại ở trên người Gia Cát Minh Nguyệt.
Pháp trận to như vậy, giờ phút này cũng chỉ còn lại một mình Gia Cát Minh
Nguyệt. Bạch quang trong pháp trận cũng đã biến mất hầu như không còn.
Mà Gia Cát Minh Nguyệt, vẫn còn bất động như trước.
Không ít người đã cười ra tiếng, đã cho rằng Gia Cát Minh Nguyệt không thể triệu hồi ra ma sủng rồi.
“Thôi đi, nàng còn lãng phí thời gian ở đằng kia sao. Lão sư sao không kêu
nàng đi ra ngoài luôn đi?” Một nữ sinh ăn mặc đáng yêu đứng bên cạnh Mặc Sĩ Thần, dịu dàng mở miệng.
“Ngươi câm miệng! Đồ lắm chuyện!” Mặc Sĩ Thần không chút khách khí quát lớn.
“Ngươi, ngươi mắng ta? Mặc Sĩ Thần, ngươi điên rồi, ngươi rõ ràng vì đầu tổ quạ mắng ta?” Nữ sinh đáng yêu kia chính là học chung một lớp với Mặc Sĩ
Thần. Tướng mạo nàng cũng không tệ lắm, bình thường ăn mặc xinh đẹp,
cũng được không ít nam sinh theo đuổi. Các nam sinh đối xử với nàng cũng rất ôn hòa. Hôm nay bị Mặc Sĩ Thần mắng như vậy, trong khoảng thời gian ngắn căn bản là không tiếp nhận được. Hơn nữa hôm nay nhìn thấy đầu tổ
quạ chải tóc cẩn thận lại xinh đẹp như vậy, tâm lý nàng càng thêm nóng
này rồi.
“Chửi mắng ngươi thì sao? Lại nói nhảm ta còn đánh ngươi.” Mặc Sĩ Thần khua khua nắm đấm mập mạp uy hiếp ra.
Nữ sinh kia vừa nhìn thấy vẻ âm ngoan trên mặt Mặc Sĩ Thần, biết rõ đối
phương tuyệt đối không phải nói giỡn, rụt rụt cổ, không nói nữa. Chỉ là
trong mắt đã hiện lên tức giận, lúc quay đầu nhìn về phía Gia Cát Minh
Nguyệt trong trận pháp, ánh mắt biến thành oán độc.
Gia Cát Minh Nguyệt giống như không hề nghe thấy thanh âm nghi vấn chung quanh, nàng vẫn im im lặng lặng đứng ở nơi đó.
“Kinh Phong, ha ha, ngươi cũng đừng nghĩ một bữa cơm bình thường liền xong
với ta. Ta muốn ngồi ở ghế lô xa hoa nhất trong khách sạn Kỳ Lân ở đế
đô, hơn nữa muốn rượu tốt nhất, chính là loại rượu 300 năm đã uống lần
trước ấy. . .” Lăng Phi Dương nghiêng ngả dựa vào ghế, lười biếng lấy
khuỷu tay chống cằm, chậm rãi nói. Bộ dáng kia, phong tình, mị hoặc nói
không nên lời.
“Lời này của ngươi còn hơi sớm một chút. Ta
chỉ sợ một hồi ngươi muốn khóc cũng khóc không được.” Lạc Kinh Phong
cười lạnh một tiếng, đả kích Lăng Phi Dương. Cách thức hai người này ở
chung, lại là có vẻ ác liệt như vậy. Nếu như không biết quan hệ của hai
người, còn cho rằng bọn họ là địch nhân. Nếu như dùng lời của Gia Cát
Minh Nguyệt mà nói, hai người này chính là *tổn hữu.
* kiểu bạn thân suốt ngày móc ngoáy xỏ xiên nhau.
“Được rồi, chúng ta mỏi mắt mong chờ, mỏi mắt mong chờ, ha ha. Lạc thiếu gia . . . Bổn thiếu gia chính là đang chờ đây.” Lăng Phi Dương cười khẽ một
tiếng, lại quay đầu nhìn về phía pháp trận trong sân rộng.
Gia Cát Minh Nguyệt vẫn đang đứng một mình trong trận pháp, chung quanh
nàng đều vắng vẻ, một mình nàng càng trở nên nổi bật.
Lão sư đứng ngay bên cạnh pháp trận cũng không kiên nhẫn được nữa, chuẩn bị
lên tiếng thúc giục Gia Cát Minh Nguyệt nên tranh thủ thời gian đi ra
ngoài . .
*Dị tượng nổi lên!
*hiện tượng kỳ lạ
—— đề lời nói với người xa lạ ——
Đẳng cấp phân chia trước mắt: Kiếm Sĩ: Sơ cấp, Trung cấp, Cao cấp, Đại Địa
Kiếm Sĩ, Thiên Không Kiếm Sĩ, Linh Hồn Kiếm Sĩ, Thánh Kiếm Sĩ, Đế Cấp
Kiếm Sĩ, Đại Tông Sư, Thương Khung Kiếm Sĩ, Thần cấp, Phá Thần cấp, Tôn
cấp, Thiên Tôn cấp, Chí Tôn
Cung Tiễn Thủ: Sơ cấp, Trung
cấp, Cao cấp, Đại Địa Cung Tiễn Thủ, Thiên Không Cung Tiễn Thủ, Linh Hồn Cung Tiễn Thủ, Thánh Cung Tiễn Thủ, Đế cấp Cung Tiễn Thủ, Đại Tông Sư
Cung Tiễn Thủ, Thương Khung Cung Tiễn Thủ, Thần cấp, Phá Thần cấp, Tôn
cấp, Thiên Tôn cấp, Chí Tôn
Triệu Hoán Sư: Sơ cấp, Trung
cấp, Cao cấp, Đại Địa Triệu Hoán Sư, Thiên Không Triệu Hoán Sư, Linh Hồn Triệu Hoán Sư, Thánh Triệu Hoán Sư, Đế cấp Triệu Hoán Sư, Đại Tông Sư
Triệu Hoán Sư, Thương Khung Triệu Hoán Sư, Thần cấp, Phá Thần cấp, Tôn
cấp, Thiên Tôn cấp, Chí Tôn