Đọc truyện Triệu Công Tử Rất Đáng Ghét! – Chương 22
Biên tập: Ney“Triệu Long uống say ở ngoài, “ăn phở” rồi. Đấy là tôi đoán vậy.”Đã nửa năm trôi qua kể từ vụ Kim Tiên Nhi và Tiểu soái Hoắc, tuy tôi không biết rốt cuộc hai người đó dây dưa như thế nào, Kim Tiên Nhi đương nhiên cũng tránh không nói với tôi, nhưng Triệu công tử cứ thích báo cáo luôn và ngay về chuyện này cho tôi biết. Ví dụ như hôm nay Kim Tiên Nhi và Tiểu soái Hoắc bắt tay giảng hòa, ngày mai Kim Tiên Nhi và Tiểu soái Hoắc hẹn hò đi ăn tối dưới ánh nến, ngày kia Tiểu soái Hoắc dọn vào chung cư của Kim Tiên Nhi, sau ba ngày đó thì Tiểu soái Hoắc theo Kim Tiên Nhi đi tỉnh ngoài diễn, v.v…
Tôi không muốn nghe.
Nhưng tôi không thể nói ra điều ấy.
Nếu mà tôi tỏ vẻ không muốn nghe một tý xíu thôi, là Triệu công tử sẽ lạnh lùng cười và lạnh lùng nói: “Có giỏi thì em đi mà tìm cậu ta.”
Nếu tôi làm bộ đứng dậy định ra ngoài theo lời này, thì Triệu công tử sẽ vừa tha tôi lên sofa, vừa quát tôi: “Mẹ tiên sư Khâu Nhất Tâm! Hôm nay ông không giết chết em ông theo họ em luôn!”
Đừng nên hỏi tại sao tôi chắc chắn phương hướng phát triển của sự vật như vậy, vì Khâu Long đã đồng ý giặt tấm bọc sofa rồi.
Chạng vạng, đúng lúc tôi tỉnh lại đi ra phòng khách rót nước uống thì điện thoại reo. Vốn dĩ còn tưởng tìm Triệu công tử, nhưng tôi nghe máy thì vừa hay là một đồng nghiệp trẻ tuổi đẹp trai tìm tôi.
May mà được tôi nghe máy, chứ không tôi rất có thể không được nghe máy.
Đồng nghiệp nói: “Nhất Tâm à, tôi mới từ nơi khác về, nghe nói cậu thật sự muốn từ chức hả?”
Vì phòng ngừa Triệu công tử trong phòng ngủ bị tôi đánh thức lại ra mắng tôi, tôi cố gắng đè giọng, nói: “Ừ.”
Tôi có một công việc là dạy quốc ngữ ở một trường Tiểu học. Nhưng tôi thật sự không hợp hiệu trưởng ở đó, tiền lương lại thấp, Triệu công tử lại tiêu nhiều, vì vậy tôi dự định dành số thời gian này để làm công việc khác.
Đồng nghiệp thở dài: “Mặc dù lương khá là thấp, nhưng mọi người cũng rất vui vẻ với nhau, bỗng nhiên cậu lại…”
Tôi nói: “Thực sự tôi có hơi mệt mỏi rồi, có lẽ rất khó để tiếp tục nữa. Đây với tôi đã là một loại gánh nặng rồi.”
Đồng nghiệp nói: “Haiz, tôi biết. Con người hiệu trưởng Tiền đúng là rất khó ở chung, toàn muốn chúng ta phải nhân nhượng ý tưởng bảo thủ của ông ấy. Hay là chúng ta nhân cơ hội này dọa ông ấy chút, có lẽ ông ấy sẽ chịu sửa đổi?”
Tôi nói: “Có lẽ ổng không sửa đổi được. Trước khi có anh cũng từng có những người cũng như chuyện khác nữa, nhưng ổng cũng chẳng thèm để ý tôi, vẫn làm theo ý mình.”
Đồng nghiệp lại thở dài, hỏi: “Vậy cậu định lúc nào nộp đơn từ chức?”
Tôi đáp: “Đợi qua sinh nhật Triệu Long rồi nói.”
Theo cách xử sự của hiệu trưởng Tiền, tôi sợ là ông ấy sẽ trừ xén tiền lương của tôi một cách ác ý. Mà sắp đến sinh nhật Triệu công tử rồi, tôi sợ rằng Triệu công tử sẽ cho là tôi ác ý tặng gã món quà sinh nhật không hợp trào lưu.
Đồng nghiệp lại thở dài tiếp, nói: “Tôi sợ hiệu trưởng Tiền sẽ không đồng ý cho cậu từ chức đâu. Đến lúc ấy có lẽ sẽ nghĩ đủ trò làm khó cậu.”
Tôi nói: “Ổng không đồng ý cũng không còn cách nào, cũng chẳng thể thật sự làm gì tôi. Nếu ổng thật sự muốn làm khó tôi, thì cũng kệ ổng vậy.”
Đồng nghiệp nói: “Ài, chúng tôi không nỡ xa cậu. Thật ra thì chúng tôi cũng đã quen hiệu trưởng Tiền nói gì thì mặc ông ấy nói, còn chúng tôi làm việc của chúng tôi rồi, cần gì phải chấp nhặt với ông ấy?”
Tôi cũng làm sao nỡ xa bọn họ đây, liền không kìm được thở dài, nói: “Chẳng qua là tôi quá mệt mỏi, thật sự là quá mệt mỏi rồi.”
Đồng nghiệp nói: “Ai bảo cậu làm một lúc nhiều việc như vậy? Cậu thiếu tiền lắm hả?”
Đương nhiên là thiếu, nhìn thử Triệu công tử ngốn tiền như nào kìa!
Hôm trước tôi không nên rủ Triệu công tử đi xem chiếu bóng, không xem chiếu bóng thì sẽ không thuận đường đi dạo một vòng tòa nhà bách hóa bên cạnh, không dạo tòa nhà bách hóa sẽ không thấy triển lãm giới thiệu sản phẩm, thì sẽ không không mua một chiếc piano.
May mà tôi quen quản lý đấy.
Vốn dĩ tôi không nên quen biết tay quản lý ấy.
Nếu như tôi không nên quen tay quản lý đó, thì tôi có thể nói với Triệu công tử là “Chúng mình không có nhiều tiền thế đâu”, mà tay quản lý kia sẽ không nói với chúng tôi “Không sao, nếu các cậu muốn mua thì có thể trả góp mà”, và rồi Triệu công tử sẽ không có cớ nói “Ồ, thế thì mua.”
Ồ, thế thì mua
Ồ! Thế thì mua!
Tiền đâu mà mua?!
Tôi nghĩ đến khoản tiền phải trả mỗi tháng tự nhiên lòi ra này, không nhịn được thở dài: “Tôi cũng đâu thiếu tiền, chẳng qua là Triệu Long tiêu quá nhiều.”
Đồng nghiệp bật cười: “Ai bảo anh ấy là Triệu công tử chứ.”
Tôi thở dài: “Đúng vậy, ai bảo ổng là Triệu công tử chứ.”
Tôi cũng không thể để lúc còn ở với Triệu tứ gia thì Triệu công tử tiêu tiền như rác, bây giờ sang tay tôi lại đến đồ cũng không cho mua được. Như thế, há chẳng phải chú Đại Lực lại càng có cớ để nói à?
Đồng nghiệp lại nói vòng về hiệu trưởng Tiền: “Con người hiệu trưởng Tiền ấy… Ài, nói làm tôi cũng muốn nộp đơn từ chức này. Hiệu trưởng Tiền đúng thật là gây sự vô lý quá mà, cũng khó trách người tốt tính như cậu cũng bị ông ấy làm cho tức bỏ đi. Cậu còn là người dạy ở đây lâu nhất cơ mà.”
Tuy lý là vậy, nhưng trên mặt vẫn phải khách sáo một phen chứ, vì vậy tôi nói khéo: “Mà cũng không phải gây sự vô lý bụng dạ hẹp hòi như anh nói, chẳng qua là tính tôi và ổng không quá hợp mà thôi.”
Đồng nghiệp nói: “Chi bằng thế này, bữa nào mấy người chúng ta ra ngoài bàn chuyện, tự chúng ta lập một trường học thế nào? Trông có vẻ rất khó, nhưng chúng ta cũng đều có chút quan hệ, cậu lại dựa vào Triệu tứ gia, dù gì cũng không khó.”
Tôi đáp: “Chuyện này không liên quan đến Triệu tứ gia.”
Đồng nghiệp nói: “Tôi chẳng qua chỉ thuận miệng nói chơi thôi, tôi cũng chẳng dám đi móc nối quan hệ với Triệu tứ gia đâu.”
Tôi và anh ta dông dài thêm mấy câu nữa rồi cúp điện thoại. Uống nước xong, tôi về phòng ngủ ngủ tiếp.
Vụ từ chức tạm thời không bàn đến, sau đó mấy hôm, tôi phát hiện hành vi lời nói của Triệu công tử có hơi quai quái, cũng chẳng biết tại sao.
Nhưng tuyệt đối không phải tôi đa nghi.
Chưa kể đến Triệu công tử bỗng nhiên cho tôi một tấm chi phiếu kếch xù. Dù rằng gã cũng thường hay đem tiền về nhà, chẳng qua là một năm nay cầm về ít đi. Gã lấy cớ “Bởi vì em mà ông mới gây gổ với bố ông” để yên tâm thoải mái ăn của tôi uống của tôi, nhưng thỉnh thoảng gã sẽ bổ sung chút gia dụng.
Thế nhưng bình thường gã đưa tiền thì đưa tiền, mà sẽ không tránh khỏi nói nhảm vô vị đôi câu ba điều, ví dụ như “Đã cầm tiền của ông thì phải liệu liệu ngoan nghe lời dễ tính nghe chưa”, lại ví như “Cảnh cáo em không được cầm tiền của ông rồi mắt qua mày lại với thằng khác, nếu không ông chặt chân em”. Cho dù là lúc tâm trạng rất tốt, gã cũng phải mượn cớ bắt nạt tôi một phen.
Nhưng lần này gã chỉ nói giọng hời hợt: “Thiếu thì nói với anh.”
Tôi không kìm được nhìn thêm gã một cái.
Triệu công tử hờ hững nói: “Em không cần phải lo, anh tự có cách lấy được tiền.”
Nếu thế sao anh không nói sớm một xíu?
Đương nhiên tôi sẽ không nói lời này ra, chỉ gật gật đầu: “Vậy em cầm tiền này đi trả nốt tiền piano.”
Nếu là Triệu công tử bình thường, gã sẽ quát tôi theo kiểu nói năng không đầu không đuôi, lô-gic lộn xộn là: “Có mà em nhân cơ hội đi gặp bạn học cũ thì có! Tưởng ông không biết chắc? Lúc đó là ông đã thấy hai người mắt qua mày lại rồi! Trả góp không phải càng tiện một tháng em đi gặp tay đó một lần à? Em không được đi gặp gã!”
Nhưng mà, Triệu công tử của giờ phút này chỉ hờ hững nói: “Thiếu thì lại bảo anh. Muốn mua gì thì mua, anh có tiền.”
Tôi: “…”
Tôi nghĩ rồi lại nghĩ, nói: “Vụ chuyển sang bán súng đạn tốt nhất anh đừng đồng ý với lão gia và Đại soái Hoắc. Với cả những việc làm ăn khác anh cũng đụng vào nhiều.”
Nếu là Triệu công tử bình thường, gã sẽ lập tức quát tôi: “Chuyện của ông liên quan quái gì đến em? Đến lượt em quản chắc? Im!”
Nhưng Triệu công tử của giờ phút này chỉ hờ hững nói: “Anh biết, em đã nói rồi, anh nhớ.”
Tôi không thể không quan tâm một câu: “Xảy ra chuyện gì rồi à? Người anh khó chịu hả?”
Triệu công tử không hay bị bệnh, nhưng mỗi lần bệnh là bệnh rất nặng. Người chăm sóc gã chính là tôi, là tôi mệt, vì vậy nên phòng chữa từ sớm thì hơn.
Nếu là Triệu công tử bình thường, gã sẽ lập tức quát tôi: “Em chỉ mong ông ốm chết đúng không?! Ông mà chết là em dễ bề bỏ trốn với A/B/C/D (chọn phụ thuộc vào lúc đó gã ghét ai nhất) ngay?!”
Nhưng mà, Triệu công tử của giờ phút này chẳng qua chỉ hờ hững nói: “Anh không sao.”
Tôi không kìm được nhìn Triệu công tử bằng ánh mắt tra xét thêm mấy lần.
Nếu là Triệu công tử bình thường, gã sẽ lập tức quát tôi: “Ông ghét nhất em nhìn ông bằng ánh mắt kiểu này! Nhìn cái gì! Nhìn nữa đánh chết em!”
Nhưng mà, Triệu công tử của giờ phút này chẳng qua chỉ hờ hững hỏi: “Sao thế?”
Tôi đáp: “Không sao cả.”
Nếu là Triệu công tử bình thường, gã sẽ lập tức quát tôi: “Có gì nói ngay! Ông chúa ghét cái vẻ ấp a ấp úng của em!” (Tôi đã từng trả lời một cách mỉa mai là hỏi gã sao ghét tôi như vậy mà còn phải ở cùng chung cư với tôi, ngày ngày đụng mặt, hai chúng tôi liền cãi nguyên một tiếng, rồi tôi nằm trên giường nguyên một ngày.”
Nhưng mà, Triệu công tử của giờ phút này chẳng qua chỉ hờ hững nói: “Nếu không còn chuyện gì khác thì đi nghỉ ngơi sớm một chút.”
Tôi sẽ không nghỉ ngơi với gã, gã đang chột dạ, có lẽ gã đã gây ra chuyện còn nghiêm trọng hơn cả việc làm hỏng sách của tôi.
Nếu là Triệu công tử bình thường, gã sẽ lập tức quát tôi… à không, về mặt “nghỉ ngơi” gã sẽ không quát tôi nhiều, mà sẽ trực tiếp “ra tay” luôn.
Song giờ phút này Triệu công tử thấy tôi từ chối “nghỉ ngơi” với gã, liền lặng lẽ quay lưng lại ngủ một mình. Chiếc gối duy nhất của chúng tôi gã cũng không gối, để lại cho tôi.
Nếu là Triệu công tử bình thường, gã sẽ cướp lấy cái gối này một cách ác độc, rồi chờ tôi xin xỏ gã.
Nhưng gã lại hết sức bất thường.
Sự khác thường, tất có trá.
Triệu Long uống say ở ngoài, “ăn phở” rồi.
Đấy là tôi đoán vậy.
Hành vi quái dị của Triệu công tử kéo dài mấy ngày, bất kể tôi thăm dò như thế nào gã cũng vẫn hững hờ. Thậm chí lúc tôi cố tình bảo muốn chia ra ngủ, gã cũng chỉ làm thinh đi ngủ sofa. Bắt đầu cuộc định cư ngắn hạn trên sofa của mình.
Tôi nghĩ, nếu không phải gã đã “ăn phở”, thì chính là đổi cách để làm tình làm tội tôi.
Nhưng mà gần đây tôi đâu có cố tình chọc tức gã, bởi vậy gã không cần phải cố ý làm tình làm tội tôi.
Quả nhiên là gã “ăn phở” rồi.