Đọc truyện Triệu Công Tử Rất Đáng Ghét! – Chương 19
Biên tập: Ney“Lời nói dối đáng sợ nhất, không gì bằng bố mẹ bảo ngày kia đến thăm, nhưng hôm nay đã đến luôn rồi.”Dì Mười Ba bảo trưa ngày kia bà và Triệu tứ gia muốn đến chung cư thăm Triệu công tử bị thương, tôi không tin bà ấy.
Nếu bảo trên đời này có lời nói dối đáng sợ nhất, thì không gì bằng dì Mười Ba và Triệu tứ gia bảo ngày kia muốn đến nhà, nhưng kỳ thật trong vòng một tiếng đã phá cửa xông vào luôn.
Chuyện cũ còn rành rành trước mắt.
Lúc đấy tôi và Triệu công tử vừa mới dọn ra khỏi nhà chính không lâu, dì Mười Ba bảo mai muốn ghé thăm chúng tôi cùng Triệu tứ gia, khi đó tôi còn chưa thỏa thuận xong lịch dọn dẹp vệ sinh với Triệu công tử. Đương nhiên cái lịch đó chưa bao giờ được thỏa thuận xong, chuyện này để nói sau.
Tóm lại lúc ấy tôi cuống cuồng hết cả lên, lại chưa kịp thuê được người giúp việc, chẳng lẽ cứ ra đường tìm bừa một người về?
Triệu công tử quát tôi: “Đừng có tha lôi người không rõ lai lịch về nhà ông!”
Đây là nguyên nhân mà tôi và gã tuyển một tháng cũng chưa tuyển được người làm. Tổng hợp ý kiến của gã, thì khả năng rất cao là gã cần một quái vật không phải nam chẳng phải nữ không đẹp cũng không xấu mới có thể vừa lòng gã, nhưng lại không làm tôi vừa lòng. Gã khiến người ta ghét ghê luôn vậy ý!
Tôi vội nói: “Không kịp rồi, trước cứ thuê bừa một người đến đã, nếu không ngày mai hai người bọn họ thấy chung cư loạn quá, không đồng ý cho anh ở bên ngoài đâu!”
Triệu công tử rùng mình, gã đã ý thức được tính nghiêm trọng, nhưng lại lạnh lùng nhìn tôi: “Ông mà không ở bên ngoài được, thì em cũng phải về.”
Tôi nói: “Thế nên tốt hơn hết giờ chúng ta nên đoàn kết.”
Triệu công tử miễn cưỡng đồng ý, gã nói: “Em đi dọn dẹp đi.”
Tôi nói: “Anh với em cùng dọn dẹp đi.”
Triệu công tử mắng tôi: “Mẹ nó, dọn ra cũng là em muốn dọn, em bảo dọn ra rồi ông chẳng cần phải làm cái gì hết mà!”
Lời mà đàn ông nói để đạt được mục đích của họ, thì đừng tin quá.
Tôi khéo léo nói: “Đây là nhà của hai ta, không thể chỉ mình em bỏ công sức được, mỗi người một nửa.”
Triệu công tử lạnh lùng nói: “Lúc làm vệ sinh thì ông với em có chia đều đấy à? Thế sao ông chỉ có mỗi một ngăn kéo trong tủ quần áo?”
Bởi vì đại đa số quần áo của gã tôi đều tính vứt hết, một ngăn là đủ rồi.
Tôi khéo léo nói: “Quần áo của em cũng là quần áo của anh mà.”
Gã lạnh lùng nói: “Ai thèm.”
Nếu mà là người khác, tôi sẽ chỉ có vứt chứ không cho mượn đâu. Tôi đã tốt bụng thế rồi mà gã chẳng cảm kích tý nào, đúng là đáng ghét thật.
Cuối cùng tôi đành phải chấp nhận chia một nửa tủ quần áo cho gã treo đám quần áo vốn nên bị vứt đi của gã.
Lo là ngày mai dì Mười Ba với Triệu tứ gia mới tới mà sáng sớm hôm nay chúng tôi đã quét dọn, thì khó tránh khỏi việc bụi rớt lại phải lau lại, bởi vậy chúng tôi quyết định buổi tối quét dọn, ban ngày ra ngoài trước hẵng.
Nhá nhem tối hai chúng tôi về nhà, thì chuyện đã chẳng lành.
Dì Mười Ba và Triệu tứ gia ngồi ở phòng khách, vẻ mặt khó chịu. Người giúp việc ở nhà chính đang lau sàn nhà.
Triệu công tử quát tôi: “Mẹ nó đã bảo không được cho bọn họ chìa khóa rồi!”
Mẹ nó anh dùng cái đầu mà nghĩ thử xem tôi từ chối được đấy à?!
Tôi cụp mi cúi mắt.
Dì Mười Ba: “Mẹ bảo Nhất Tâm đưa mẹ đấy, đừng có quát nó.”
Triệu công tử: “Trả chìa khóa lại cho con!”
Triệu tứ gia nói: “Cũng có cái gì khuất tất đâu, sợ cái gì?”
Triệu công tử: “Nhưng đây là địa bàn của con.”
Dì Mười Ba: “Ăn nói với bố kiểu gì đấy?”
Triệu công tử nín liền.
Người làm ở trong phòng bếp đúng lúc kêu lên thất thanh: “Ôi giời ơi! Làm kiểu gì mà bẩn thành như vậy được?”
Tôi cụp mi cúi mắt.
Triệu công tử quát người hầu: “Kêu cái mẹ ấy mà kêu!”
Dì Mười Ba: “Mẹ mày ở đây này.”
Triệu công tử: “Chính bố mẹ bảo mai mới tới mà!”
Dì Mười Ba: “Chỗ hai đứa ở thì có liên quan gì mẹ với bố mày mai mới tới à?”
Có liên quan chứ, vốn chúng tôi có thể vệ sinh sạch sẽ xong trong tối nay mà. Vì sao lại đến trước thế, sao lại nói dối?
Triệu tứ gia nói bằng giọng lạnh nhạt: “Đã bảo là hai đứa chỉ đang dở chứng đấy thôi, Nhất Tâm à con chỉ giỏi vào hùa với nó. Nếu đã vào hùa với nó rồi, thì chăm sóc nó tốt một tý, ở cái chỗ kiểu gì thế này?”
Tôi nói: “Con thật sự xin lỗi, con biết rồi.”
Triệu công tử lạnh lùng nói: “Liên quan quái gì đến em ấy, em ấy đâu quyết được?”
Người hầu ở phòng bếp lại vọng ra tiếng kêu thất thanh: “Ối giời dầu này…”
Triệu công tử quát người hầu: “Câm miệng!”
Dì Mười Ba: “Triệu Long mày câm miệng, có giỏi tự mày đi mà dọn chỗ của mày cho sạch sẽ. Nhất Tâm, hai đứa vẫn chưa tuyển được người giúp việc à?”
Tôi nói: “Còn đang tuyển ạ.”
Dì Mười Ba: “Hai đứa tuyển người làm thì đừng quá kén chọn, tay chân nhanh nhẹn con người đáng tin là được.”
Tôi đáp: “Con biết rồi.”
Dì Mười Ba: “Ài, cứ bảo phải nói, nhưng hai đứa cũng phải sống cho nó tử tế vào, đừng để bệ rạc quá.”
Tôi nói: “Con biết rồi.”
Cách lần đó đã lâu lắm rồi, dì Mười Ba với Triệu tứ gia không đến quá thường xuyên, nhưng tôi và Triệu công tử đã học được bài học là nhận được điện thoại liền ra tay ngay lập tức, thỉnh thoảng không kịp ra tay thì trí trá là không ở nhà, dù sao cũng đổi khóa nhà rồi. Chẳng qua có một lần Triệu tứ gia sai chú Đại Lực cạy khoá cửa, bắt quả tang tôi và Triệu công tử đang nô đùa trên sofa ngay tại trận, từ đó chúng tôi không dùng chiêu này được nữa. Là lỗi của Triệu công tử, vốn dĩ tôi định ra ngoài nhưng gã bảo dù sao cửa cũng khóa, bố gã sẽ biết ý mà dẹp đường hồi phủ.
Triệu công tử thật đáng ghét!
Hiện giờ chúng tôi không thuê người giúp việc nữa, và cũng không thuê nổi người giúp việc. Triệu công tử lại mượn cớ bị thương nằm liệt dí trên giường, nên việc chỉ có thể đến tay tôi làm.
Triệu công tử lạnh lùng nói: “Để xuống.”
Tôi nói: “Không sao, anh cứ nghỉ ngơi cho tử tế, em được mà.”
Triệu công tử lạnh lùng nói: “Ông bảo em bỏ đồ trang trí ông mua một trăm đồng đại dương xuống, em đừng có nghĩ giả bộ dọn dẹp để làm rơi vỡ nó, giờ ông không có tay dính nó lại đâu.”
Tôi mà có một trăm đồng đại dương tôi sẵn lòng hối lộ Phòng tuần bộ bắt hết lũ lừa tiền gã lại. Vất vả lắm tôi mới khuyên được gã ít mua những món quần áo xấu xí đó đi, thì gã lại bắt đầu mua những vật trang trí xấu xí. Gã chẳng qua chỉ muốn tiêu tiền, chẳng qua chỉ muốn chọc tức tôi thôi!
Có một lần gã mua mấy bức họa xấu xí về, nhất quyết đòi treo ở phòng khách. Tôi với gã đã thương lượng là treo ra ban công thì nửa đêm nhân lúc tôi ngủ gã lại treo lại tranh về phòng khách, khiến lúc tôi đi tiểu đêm ngang qua phòng khách bị dọa cho toát mồ hôi lạnh khắp người.
Triệu công tử đúng là đáng ghét nhất thế giới!
Tôi để thứ đồ trang trí xấu không ra cái hình thù gì lại chỗ cũ, tiếp tục làm vệ sinh, bỏ ngoài tai tiếng mắng chửi của Triệu công tử.
Cũng may lần này căn hộ không bẩn gì mấy. Tôi đi từ phòng bếp ra tính là lau sàn cuối cùng, song lại thấy Triệu công tử đang chống nạng lau sàn với vẻ mặt lạnh lùng.
Tôi nói: “Đã bảo lần này để em làm cho.”
Triệu công tử lạnh lùng nói: “Đợi tý nữa thì em lau hỏng xừ nó sàn nhà của ông rồi.”
Tôi nói: “Không lau nữa, mai hãy lau.”
Triệu công tử nói bằng giọng lạnh lẽo: “Nói không chừng tý bọn họ đến giờ.”
Tôi nói: “Mắng em chứ cũng chẳng mắng anh.”
Triệu công tử lạnh lùng nói: “Nhưng ầm ĩ ảnh hưởng đến ông đây nghỉ ngơi.”
Thế mà bây giờ tôi muốn nghỉ ngơi với gã luôn đây mà gã không hề cảm kích này, lại còn mắng tôi: “Chân ông còn chưa khỏi!”
Gãy chân cũng không ảnh hưởng đến nghỉ ngơi.
Triệu công tử mắng tôi: “Đàng hoàng chút!”
Gã đúng thật là vừa ăn cướp vừa la làng, cứ như thể bình thường gã là con người đàng hoàng không bằng ấy.
Tôi đành phải nằm bất động cho đàng hoàng, làm việc nhà xong hơi mệt, tôi dần dần thiếp đi.
Ngủ một giấc dậy đã là chiều tối rồi, tôi không muốn trước khi dì Mười Ba với Triệu tứ gia thị sát xong tùy tiện động vào thành quả lao động, bèn hỏi cơm tối Triệu công tử muốn ăn gì để tôi ra ngoài mua mang về.
Triệu công tử lạnh lùng nói: “Bọn họ gọi điện thoại sang, bảo không rảnh nên không tới.”
Tôi: “…”
Tôi hỏi: “Mà anh nghe điện kiểu gì?”
Triệu công tử lại nói giọng lạnh lùng: “Đi qua lấy tay nhận.”
Tôi hỏi: “Thế em thì sao?”
Triệu công tử tiếp tục lạnh lùng nói: “Em ngủ như heo ấy, sét đánh cũng chẳng tỉnh, ném em ra khỏi cửa em cũng không biết đâu. Bữa nào đấy mà ông không vui là ông ném bay em ra liền.”
Gã nói chuyện nghe thật chối tai.
Triệu công tử tiếp tục nói bằng giọng lạnh lùng: “Đi nấu cơm, anh đói rồi.”
Tôi đành phải đi nấu cơm. Dẫu sao thì lần này coi như cũng thoát nạn rồi.
*
Nhật ký của Triệu công tử:
Bố lại cạy cửa nhà tôi, chờ tôi khỏi tôi sẽ cạy hết toàn bộ cửa nhà ổng.