Triền Miên Sau Ly Hôn

Chương 25: Cô chỉ mù đường thôi chứ đâu phải kẻ ngốc


Đọc truyện Triền Miên Sau Ly Hôn – Chương 25: Cô chỉ mù đường thôi chứ đâu phải kẻ ngốc

Hướng Hoành Thừa nhíu mày, sắc mặt cũng có chút trầm xuống, không có bất cứ sự biện giải nào.

Dù sao Lương Hạnh cũng là do anh đưa đến đây, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì, không thể trách người khác được, trong lòng anh sẽ cảm thấy rất hổ thẹn.

Nói địa chỉ cho Triệu Mịch Thanh, sau đó đưa số điện thoại của mình cho, nói: “Chia nhau ra tìm, nếu như anh tìm ra trước, phiền anh gọi cho tôi một cuộc.”

Triệu Mịch Thanh không đợi Hướng Hoành Thừa nói xong, cũng không thèm nhìn anh ta lấy một lần, sải bước dài đi ra ngoài.

Hướng Hoành Thừa đứng ngơ ra tại chỗ, nhìn bóng lưng của Triệu Mịch Thanh, ánh mắt thăm thẳm.

Trong cửa hàng tiện lợi, may mà chủ cửa hàng là một người biết nói tiếng Anh, rất nhanh Lương Hạnh đã mượn được sạc điện thoại, cô tìm một chỗ trống ngồi xuống, cắm điện được hai phút thì mở máy.

Sau khi mở máy, cô mở danh bạ định gọi cho Hướng Hoành Thừa, màn hình đột nhiên hiện lên một tin nhắn, rồi từng tin từng tin nối tiếp nhau, cô ngơ ra mất nửa phút, các kiểu tin nhắn từ mọi nơi gửi đến.

Lương Hạnh bị dọa một trận.

Chớp chớp mắt, cô tỉnh táo lại, vội vàng mở vài tin nhắn ra đọc.

Toàn bộ đều là cuộc gọi nhỡ và những tin nhắn hỏi tung tích của Hướng Hoành Thừa, hỏi cô đang ở đâu, sao lại không nghe máy.

Khi nhấn phím quay lại, cô vô tình nhìn thấy một dãy số điện thoại khác, ánh mắt cô ngưng lại.


Triệu Mịch Thanh?

Anh cũng đang tìm cô?

Ngơ ra một giây, điện thoại đột nhiên reo lên, dọa cô đến mức run rẩy, cô vội vàng nghe máy.

“Alo, alo.”

“Em đang ở đâu, sao bây giờ mới nghe máy?” Giọng nói người đàn ông trầm ổn quen thuộc nhưng Lương Hạnh không khó nghe ra được sự sốt ruột trong đó.

Cô định thần lại, trả lời: “Vừa nãy… vừa nãy máy tôi hết pin.”

“Gửi định vị qua đây, tôi đi đón em.” Người đàn ông không hỏi quá nhiều.

Lương Hạnh rất muốn hỏi sao anh lại đi tìm cô, nhưng cô lại cảm thấy điều này có chút dư thừa, chỉ giả vờ như không có chuyện gì từ chối: “Không cần đâu, điện thoại tôi đã được sạc rồi, một lát nữa tôi tự gọi xe về cũng được.”

“Em chắc chắn có thể tìm được đường chứ? Đây không phải Nước T.” Người đàn ông cười chế giễu, sau đó nhanh chóng nói: “Bây giờ tôi đang lái xe, không thể phân tâm, gửi định vị của em qua đây rồi tôi đi đón.”

Anh nói mà không cho cô có cơ hội từ chối, rồi cúp máy luôn.

Lương Hạnh bị anh nói đến mức không biết phải làm sao, ban nãy suýt chút nữa cô đã tức giận nói lại anh, cô chỉ mù đường thôi chứ không phải kẻ ngốc, không tìm được đường còn không biết hỏi hay sao? Dùng Google Map cũng được mà.

Cô chu miệng, nhưng vẫn gửi định vị qua cho anh, đi cả nửa ngày, cô cũng mệt rồi, vừa ngồi xuống liền không muốn động đậy nữa.

Trong thời gian chờ đợi, cô lại gọi điện thoại cho Hướng Hoành Thừa.

“Alo, đàn anh.”

“Hạnh, em đang ở đâu, anh tìm em cả nửa ngày rồi, sốt ruột chết đi được.” Hướng Hoành Thừa thấy cô cuối cùng cũng đã nghe điện thoại, anh như trút được gánh nặng.

Lương Hạnh cảm thấy rất áy náy: “Xin lỗi đàn anh, em dạo phố quên mất thời gian, không biết là điện thoại đã hết pin.”

“Em không sao là tốt, bây giờ em đang ở đâu, anh đến đón em.”

Lương Hạnh mím môi chần chừ vài giây, đột nhiên hỏi: “Đàn anh đi một mình sao? Xuyến Chi đâu?”


“Xuyến Chi vẫn đang ở khách sạn, anh ra ngoài tìm em.”

Cô lại do dự một lúc, hỏi: “Vậy sao Triệu Mịch Thanh lại…”

Hướng Hoành Thừa khẽ đáp: “Anh ta ở cùng khách sạn với chúng ta, đúng lúc anh ra ngoài thì gặp phải, anh đã nói với anh ta. Anh sợ em xảy ra chuyện, thêm một người tìm cũng sẽ tốt hơn.”

Lương Hạnh nghe xong, trong lòng không biết có cảm giác gì, chỉ khẽ “ồ” một tiếng.

Hóa ra anh chỉ ra tay giúp đỡ vì chủ nghĩa nhân đạo mà thôi.

Một lúc sau, cô bình tĩnh nói: “Đàn anh, anh về trước đi, em không yên tâm để Xuyến Chi ở khách sạn một mình. Triệu Mịch Thanh đã đến đây rồi, em đi về cùng anh ấy cũng được.”

Hướng Hoành Thừa có chút lo lắng: “Liệu hai người có cãi nhau không?”

Dù sao cũng mới ly hôn, gặp mặt nhau ít nhiều cũng có chút gượng gạo.

Lương Hạnh bật cười: “Ly hôn thì cũng đã ly hôn rồi còn gì đâu để mà cãi nhau chứ, chẳng lẽ anh ấy còn có thể vứt một người phụ nữ đang mang thai giữa đường sao?”

Việc làm vì tình nghĩa của Triệu Mịch Thanh cô có thể hiểu được, cho dù không có tình cảm với cô, anh vẫn luôn là một người có trách nhiệm.

Thật ra Hướng Hoành Thừa cũng đã hiểu nhầm, hai người họ kết hôn ba năm, chưa từng cãi nhau một lần nào, Triệu Mịch Thanh cũng chưa bao giờ nóng giận với cô, ngược lại, cô lại cảm thấy chán ghét với cuộc sống không nóng không lạnh này nên thi thoảng vô lí gây sự một lần, nhưng anh cũng chưa từng tranh cãi với cô, nhiều lắm cũng chỉ mất kiên nhẫn mà thôi.

Anh vẫn luôn không nóng không lạnh, giống như một dòng nước ấm khiến cô không thể chịu đựng nữa, chứ không sao hai người họ có thể ly hôn chứ.

Hướng Hoành Thừa im lặng vài giây, mới khẽ nói: “Được thôi, vậy em cẩn thận một chút, về đến khách sạn thì nói với anh.”


“Vâng.”

Lương Hạnh cúp máy, đúng lúc này nghe thấy tiếng tắt động cơ bên ngoài cửa hàng.

Cô rút điện thoại ra, đang định đứng dậy ra ngoài xem sao, người đàn ông đã bước vào, ánh mắt sâu thẳm lướt trên người cô một lượt, đôi môi mỏng mím lại, nhưng lại không nói gì nhiều: “Đi thôi.”

Nói chuyện trong điện thoại còn tốt, bây giờ gặp mặt như vậy, Lương Hạnh vẫn cảm thấy có chút ngại ngùng, cũng không biết nên bày vẻ mặt gì để đối diện với anh.

Tránh không nhìn mặt anh, cô cầm balo lên, gật đầu: “Ừm.”

Chiếc xe ổn định đi trên đường, Lương Hạnh ngồi ở ghế sau, cô dựa đầu vào cửa xe, có chút mệt mỏi, dường như không có ý định mở miệng nói chuyện.

Người đàn ông trông có vẻ chuyên chú lái xe ở phía trên, nhưng thật ra toàn bộ tâm tư đều đặt vào người phụ nữ ở đằng sau, ánh mắt liên tục nhìn vào gương chiếu hậu quan sát cô.

Trước kia ngồi xe của anh, lúc nào cô cũng ngồi ở vị trí phó lái, bây giờ lại ngồi ghế sau, trước kia anh không chú ý, bây giờ lại cảm giác như cô đang cố ý.

Anh vẫn chưa kịp nhận thức rõ lại việc hai người ly hôn, nhưng cô đã quen với thân phận của mình bây giờ, biết được phải duy trì khoảng cách với anh, đến mức bây giờ anh muốn nói gì đó cũng không còn tư cách nữa rồi.

Tay đặt trên vô lăng nắm chặt lại, gương mặt anh tuấn càng thêm thâm trầm, trong lòng dần dần xuất hiện cảm giác tức giận khó nói.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.