Đọc truyện Triền Miên Sau Ly Hôn – Chương 1: Sao lại quay về đột ngột như thế?
Nửa đêm, Lương Hạnh dường như đã chìm vào trong giấc mơ, nhưng sau đó…
Cô mở đôi mắt nặng trĩu, nhất thời sững lại.
Thì ra ngay lúc này, người đàn ông cả tuần mới về một lần kia đang đứng bên cạnh cô, ánh đèn vàng ấm áp nơi đầu giường rọi lên người anh, soi tỏ làn da nửa thân trên cùng cánh tay thon dài, nhìn qua thật là đẹp.
Lương Hạnh sững sờ.
Hôm nay mới là thứ bảy mà nhỉ, sao anh ta đã về rồi?
Sáng hôm sau, Lương Hạnh bị tiếng còi xe dưới nhà làm cho tỉnh giấc.
Cô ôm chăn ngồi dậy, ngây người mất hồi lâu, đến khi nghe thấy tiếng động từ dưới bếp, cô mới vội vội vàng vàng lao ra khỏi phòng, rồi nhìn thấy một bóng lưng cao gầy đang lúi húi trong bếp.
Người đàn ông ấy mặc bộ đồ ở nhà, eo săn chắc, cặp chân dài, nhìn tổng thể dáng người hơi gầy.
Triệu Mịch Thanh làm xong bữa sáng, vừa bước ra khỏi nhà bếp thì thấy Lương Hạnh mặc đồ ngủ đứng đó từ bao giờ, anh khẽ cau mày: “Đi thay đồ đi.”
“À, ừm.” Lương Hạnh cúi đầu nhìn bộ váy ngủ lụa tơ tằm trên người, lập tức xấu hổ đỏ mặt, vội vã chạy về phòng.
Cô đánh răng rửa mặt xong xuôi thì Triệu Mịch Thanh đã đang ngồi bàn ăn sáng trước rồi. Lương Hạnh bèn ngồi xuống đối diện anh.
Bữa sáng sandwich và trứng rán người đàn ông đó làm trông rất bắt mắt, mùi hương hấp dẫn, Lương Hạnh ăn từng miếng trứng nhỏ, hai người chẳng ai nói câu gì, trên bàn ăn chỉ có tiếng dao nĩa va vào nhau.
Lương Hạnh đã quen với cuộc sống như thế này rồi.
Ăn sáng xong, Lương Hạnh bê đĩa vào bếp, lúc đi ra lại không cẩn thận đá vào cánh cửa, đau điếng cả người.
Triệu Mịch Thanh thấy thế, liền lấy băng cá nhân trên tủ ra đưa cho cô.
“Cảm ơn.” Lương Hạnh biết anh vốn dĩ đã luôn lạnh lùng, nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi có chút buồn buồn.
Vợ nhà người ta bị thương, chồng sẽ đến quan tâm hỏi han xem có nghiêm trọng không, sau đó đích thân cúi xuống kiểm tra, cô và Triệu Mịch Thanh coi như ngoại lệ, chẳng khác gì hai người xa lạ sống chung dưới một mái nhà.
Triệu Mịch Thanh không nói gì, chỉ quay người cầm vest đi thay.
Không thể không nói rằng có người đàn ông trời sinh đã hợp mặc âu phục, đặc biệt là những người có dáng cao gầy như Triệu Mịch Thanh, anh mặc vest lên trông cực kỳ đẹp trai, chỉ đứng đó thôi cũng đã tràn đầy khí chất rồi.
“Ăn xong nhớ rửa bát, đừng có ngâm trong bồn rửa.” Lúc nói câu này, Triệu Mịch Thanh đã thay xong giày da.
Đợi đến khi Lương Hạnh phản ứng lại thì chỉ còn nghe thấy tiếng đóng cửa.
Lương Hạnh vẫn giữ nguyên tư thế ngồi xổm, nếu hành động vừa nãy của Triệu Mịch Thanh làm cô thấy khó chịu thì lúc này trong lòng cô cảm thấy lạnh lẽo ngấm vào xương cốt, lạnh đến thấu xương.
Cô biết Triệu Mịch Thanh lúc đầu cưới cô chẳng qua là vì bị ba anh ép, chứ không phải thật lòng yêu cô.
Thậm chí, lúc kết hôn Triệu Mịch Thanh còn yêu cầu cô ký hợp đồng với anh, không chỉ trước khi cưới, mà cả sau khi cưới nữa.
Gì mà phí sinh hoạt mỗi người chịu một nửa, trong bốn năm không được có con, hết hạn bốn năm thì ly hôn…
Những bản hợp đồng này Lương Hạnh đều đã ký hết rồi, cô ngây thơ cho rằng bản thân có thể sưởi ấm trái tim băng giá của Triệu Mịch Thanh.
Không ngờ ba năm trôi qua, thái độ của anh vẫn lạnh lùng như thế, tất cả những gì cô làm đều là uổng phí mà thôi.
Xem kìa, từ đêm qua đến giờ, tổng cộng anh nói với cô có bốn câu, cho dù là về chuyện kia cũng cẩn thận vô cùng.
Cuộc hôn nhân này xuất hiện trong đời cô, kể cũng thật nực cười.