Bạn đang đọc Triền Miên Nhập Cốt Tổng Tài Yêu Say Đắm – Chương 4: Cô ấy tên lâm tuyết lạc
Tuyết Lạc nhìn chăm chăm vào Hạ Chánh Dương: lão là cậu ruột của cô kia mà! Chẳng có cô con gái nào của lão tình nguyện đi lấy chồng, lão đành đẩy cô vào hố lửa hay sao?
Giây tiếp theo, lòng Lâm Tuyết Lạc cảm thấy hoàn toàn vô vọng.
Hạ Chánh Dương đi tới nắm lấy tay Lâm Tuyết Lạc, đau khổ bày ra vẻ mặt bất lực và cay đắng. “Tuyết Lạc, cháu giúp cậu đi mà. Cậu đã nuôi cháu hai mươi năm, không có công lao cũng có khổ lao! Nếu Phong gia rút tiền đầu tư, công ty của Hạ gia sẽ phá sản! Dĩ Cầm tính tình ngang ngược, căn bản không thể ở bên cạnh Phong Lập Hân. Dĩ Kỳ lại càng không được, gả nó đi chỉ gây họa. Dĩ Thư thì còn quá nhỏ…”
Ba cô con gái của lão đều không thể gả, vậy dựa vào cái gì mà Lâm Tuyết Lạc cô lại có thể?
Nhưng lão đã nhắc đến công lao nuôi nấng cô suốt hai mươi năm qua, sao Lâm Tuyết Lạc từ chối được đây?
“Được… cháu gả cho nhà họ! Coi như là báo đáp hai mươi năm dưỡng ɖu͙ƈ của cậu!”
Nhìn đôi mắt Lâm Tuyết Lạc long lanh giọt nước mắt nhịn nhục, trong lòng Hạ Chánh Dương chợt âm ẩm đau: dẫu sao đây cũng là cháu gái đằng ngoại của lão. Nhưng Phong gia đã cho người đến Hạ gia chờ đợi, lão cũng là bị đẩy vảo thế đường cùng, không biết phải làm gì khác.
“A, nói nghe thật bi tráng biết bao, mày giả bộ đáng thương cho ai xem? Dù sao Phong Lập Hân cũng chẳng sống lâu được, đến lúc đó quý phu nhân mày sẽ trở thành người thừa kế của Phong gia. Hẳn là trong lòng mày đang sung sướиɠ lắm phải không?” Hạ Dĩ Kỳ lên tiếng, cô ta luôn như vậy, cộc lốc và vô lý hết sức.
“Nếu không thì tôi đem cái chức Phong phu nhân này nhường cho chị, để chị có cơ hội đường hoàng thừa kế tài sản của Phong gia nhé?” Lâm Tuyết Lạc hỏi ngược lại.
“Lâm Tuyết Lạc, mày…” Hạ Dĩ Kỳ uất nghẹn, giận giữ trợn ngược mắt nhìn Lâm Tuyết Lạc, nhưng lại không thể phản bác.
“Tốt lắm. Lâm Tuyết Lạc, con mau đi chỉnh trang quần áo đầu tóc một chút, quản gia của Phong gia còn đang chờ đấy.” Ôn Mỹ Quyên lập tức thúc giục.
Trong phòng khách của Hạ gia.
Ôn Mỹ Quyên thay đổi nét mặt, bà thân thiết kéo tay Lâm Tuyết Lạc tới bên người quản gia của Phong gia.
“Quản gia Mạc, con bé tên Lâm Tuyết Lạc, là cháu gái đằng ngoại của Hạ gia chúng tôi, cũng là bảo bối của Hạ Chánh Dương. Con bé rất hiền lành lại tốt bụng, ngoan ngoãn, so với ba đứa con gái ngu ngốc của tôi còn giỏi giang hơn bao nhiêu.”
“Ba vị tiểu thư của Hạ gia ngu ngốc? Nhưng tôi lại thấy, họ rất khôn ngoan đấy chứ.” Quản gia Mạc ý vị sâu xa nói.
Đúng như ông đoán, ba tiểu thư của Hạ gia đã rất “khôn ngoan”, không chịu cưới một người bị hỏa hoạn thiêu cháy toàn bộ mặt mũi và thân thể, ngay cả cuộc sống hàng ngày cũng không thể tự lo liệu.
“Quản gia Mạc lại đùa rồi.” Ôn Mỹ Quyên vô cùng lúng túng.
Quản gia Mạc nghiêng đầu nhìn Lâm Tuyết Lạc im lặng đứng bên nãy giờ: cô mặc váy màu be dài đến đầu gối, làm nổi bật vẻ duyên dáng, yêu kiều. Gương mặt nhu hòa lại tinh xảo, vẻ đẹp vừa thuận mắt vừa thoải mái. Toàn thân tỏa ra khí chất sạch sẽ, thanh khiết.
Quản gia Mạc hết sức hài lòng với Lâm Tuyết Lạc, liền nở nụ cười dịu dàng. “Tiểu thư Tuyết Lạc, cô có thật sự nguyện ý gả cho thiếu gia nhà chúng tôi không?”
Tuyết Lạc chần chừ một lúc, đôi môi đỏ đang mím chặt từ từ buông lỏng, cất tiếng một cách vô vị nhưng rõ ràng. “Tôi nguyện ý.”
Sự do dự của Tuyết Lạc đã lọt vào mắt quản gia Mạc, nhưng như vậy dáng vẻ của cô lại càng chân thực hơn.
“Vậy thì tiểu thư Tuyết Lạc, xin mời. Xe đã đợi ở ngoài khá lâu rồi.”
Quản gia Mạc nghiêng người qua một bên, cung kính nhường đường cho Tuyết Lạc.
Cô không thể không đền đáp công ơn nuôi dưỡng suốt hai mươi năm qua của Hạ gia! Mỗi bước đến gần cánh cửa, Tuyết Lạc lại cảm thấy đôi chân mình nặng nề như có cả nghìn tấn đè lên.
Cô là một cô gái khao khát có tình yêu hoàn mỹ! Cô thật sự không nghĩ, con đường tình duyên của mình lại bị bóp nghẹn ngay khi vừa chớm nở một cách cay đắng như vậy.
Cuộc sống như thế nào đang chờ đợi cô đây?