Triền Miên Không Ngớt

Chương 3: Hắn căn bản là Long Triệt


Đọc truyện Triền Miên Không Ngớt – Chương 3: Hắn căn bản là Long Triệt

Cô gái quần áo đỏ nhìn thấy thế … phát hoảng, vội vã kéo Đồng Vũ Lăng:

“Tiểu thư cô làm gì vậy, mau buông hắn ra!”

Đồng Vũ Lăng ngẩn ra, lập tức trách cứ:

“Hắn phi lễ với cô, cô có thể tố cáo hắn. Như thế nào có thể vì mấy trăm nguyên mà bỏ qua cho hắn?! Hiện tại, cô buông tha hắn, không khác gì là cho hắn cơ hội đi làm hại những cô gái vô tội khác.”

“Tiểu thư, cô đi đi. Ở đây không liên quan đến chuyện của cô!” Cô gái kia phát hoảng nhíu mày, không để ý tới.

“Buông tay!”- Tiếng nói băng lãnh của Long Triệt vang lên. Chết tiệt, không phải từ nhỏ đã thề không đánh nữ nhân khong thì hắn đã một quyền đánh tới Vũ Lăng.

Đồng Vũ Lăng tiếp tục giữ lấy tay hắn. Cô bất đắc dĩ nhìn sang cô gái đang phát hoảng kia, ánh mắt cấp tốc nhìn quét bốn phía. Vừa lúc thấy hai gã tuần cảnh, vì vậy lên tiếng hô to:

“Phi lễ a, cảnh sát tiên sinh mau tới đây, nơi này có người phi lễ!”

“SHIT!- Long Triệt chửi thề một tiếng.

Mắt thấy cảnh sát đã tìm đến, nữ tử sắc mặt đại biến, xoay người nhanh chân bỏ chạy. Đáng tiếc, còn chưa chạy được xa đã bị cảnh sát bước như bay bắt tại chỗ!

“Cảnh sát tiên sinh, ngươi bắt cô ta để làm chi, người phi lễ ở chỗ này cơ mà!”- Đồng Vũ Lăng một bên chỉ vào Long Triệt, một bên đối với cảnh sát vừa đến trước mắt trách cứ.


“Tiểu thư, cô hiểu lầm rồi. Đây là một kẻ trong tập đoàn lừa đảo, chuyên môn cùng đồng bọn lợi dụng nữ tính oan uổng nam nhân đi đường phi lễ. Sau đó nhân cơ hội đòi bồi thường tổn thất.”

Sau khi cảnh sát giải thích hoàn tất, ánh mắt chuyển hướng Long Triệt:

“Nhờ có sự hỗ trợ của vị tiên sinh này, cảnh sát chúng ta truy tung lâu như vậy cuối cùng cũng có thể phá án rồi! Được rồi, phiền phức tiên sinh lưu lại địa chỉ liên hệ. Tương lai mới có thể ra tòa làm chứng.”

Không muốn lại bị làm lỡ thời gian, Long Triệt không cần nghĩ ngợi, lập tức đưa danh thiếp cho hắn. Sau đó, vừa vặn ngăn cản một chiếc xe đi qua, vội vàng đi.

“Bà tám chết tiệt, ai cần cô xen vào việc của người khác!”- Bị cảnh sát áp trụ, cô gái kia giận chó đánh mèo mắng chửi Đồng Vũ Lăng, gắt gao trừng mắt Đồng Vũ Lăng, ánh mắt hung ác độc địa quả thực có thể giết người.

“Tiểu thư, cô bình thường chưa bao giờ xem tin tức thấy cảnh như vậy sao? Cần phải để ý quan sát xã hội một chút, để tránh lần sau không oan uổng người tốt mà để cho kẻ phạm tội chạy mất!”

Một gã cảnh sát nhân cơ hội đó giáo huấn Đồng Vũ Lăng, lo lắng đồng mưu với nữ phạm sẽ tới, liền không hề dừng lại, không chậm trễ việc áp giải nữ phạm trở lại đồn công an.

Đồng Vũ Lăng ngây ra như phỗng, thu thủy trong mắt như cũ trừng thật lớn. Bình thường vội vàng công tác kiếm tiền, nàng nào có thời gian rảnh mà xem tin tức. Đã từng có một đồng sự của nàng bị người phi lễ mà lưu lại bóng ma rất lớn đến nỗi một đoạn thời gian tinh thần thất thường. Vì vậy, vừa nhìn thấy nam nhân đó “Phi lễ” bộ ngực của nữ nhân kia, tức giận của nàng không thể dập xuống được, không khống chế được mới chỉ trích nam nhân kia, không nghĩ ra … Dĩ nhiên nghi oan cho người tốt!

Nhìn theo cảnh sát cùng nữ phạm chậm rãi đi xa, Đồng Vũ Lăng đầy bụng ảo não. Nửa ngày mới xoay người, rầu rĩ không vui đi về phía trước cửa tòa nhà ngân hàng Âu Á Phỉ Lợi Tư.

Đi bộ khoảng mười phút, Đồng Vũ Lăng đến đường cái đối diện tòa nhà ngân hàng Âu Á Phỉ Lợi Tư. Cô lợi dụng thời gian chờ đèn đỏ mà quan sát toàn bộ tòa nhà.

Bên cạnh ngân hàng là những tòa nhà san sát, cao vút lồng lộng, sừng sững hiên ngang. Phía trước, một chú chim khổng lồ được tạc với hai cánh dang rộng hướng bầu trời bay lượn, phá lệ hùng vĩ, đồ sộ. Cả tòa nhà ước chừng có 10 tầng. Các mặt của hạ tầng được thiết kế bởi các ô kính lớn kết hợp. (đoạn này nghĩa không sát)


Nghe nói, tổng giám đốc đây là con trai thứ hai- Long Hạo- của Long Khiếu Thiên -người sáng lập ra ngân hàng Âu Á Phỉ Lợi Tư. Ngân hàng này được thiết kế toàn bộ mang không khí trang trọng. Hơn nữa, lại có nhiều chỗ mang phong cách hiện đại. Lúc mới đầu đã làm oanh động mọi người. Chỉ mới 15 tuổi, Long Hạo đã có thể thiết kế ra loại kiến trúc độc nhất vô nhị này, thật sự là thiên tài.

Đồng Vũ Lăng tự đáy lòng cảm thán một tiếng. Cô lướt qua đường cái, chậm rãi đi vào tòa nhà.

Nàng đầu tiên là đi tìm quản lý bộ môn nơi ba cô làm việc. Sau nhiều lần cầu tình, phân tích lợi hại, cuối cùng, cô rốt cục có thể lên đến tầng cao nhất để gặp mặt trợ lý đặc biệt của Long Triệt – Cao Chí Kiệt. Có người nói, hắn có quyền thay Long Triệt xử lý rất nhiều chuyện.

Nhìn trước mắt nam tử trẻ tuổi, cẩn thận tỉ mỉ, tâm lý vốn khẩn trương Đồng Vũ Lăng càng thêm thấp thỏm. Sau nửa ngày tự trấn a, cô mới có dũng khí đi thẳng vào vấn đề, kể rõ nguyên do ba cô tham ô công khoản cùng với thỉnh cầu của bản thân. Sau khi nói xong, không dám thở mạnh, nàng lẳng lặng chờ phản ứng của hắn.

Cao Chí Kiệt ánh mắt phức tạp nhìn kỹ nàng một hồi, mới nghiêm túc nói,

“Hành vi loại này của ba cô không phải chuyện đùa, chúng tôi không có khả năng dung túng!”

Đồng Vũ Lăng cũng đoán trước sẽ có kết quả này. Vì vậy đã chuẩn bị sẵn tư thế khi có chuyện không may, cầu khẩn nói:

“Ba tôi luôn luôn theo khuôn phép cũ: thành thật chăm chỉ. Lần này chỉ vì một lúc hiểu sai mà phạm sai lầm. Chúng tôi thẳng thắn hướng công ty thỉnh tội. Cũng không dám trốn tránh trách nhiệm. Thật mong Cao tiên sinh có thể niệm tình ba tôi vi phạm lần đầu, đừng tố cáo ông ấy, cho ông ấy một cơ hội.”

“Ai không biết nhận sai?! Nhưng nếu mỗi người công nhân đều giống như ba cô thì ngân hàng chúng tôi thế nào phát triển được đây?! Bản thân nội bộ viên chức đều quản lý không tốt, chúng tôi làm sao hướng xã hội dân chúng ăn nói?”- Cao Chí Kiệt hừ lạnh.

Chuyện này … Đồng Vũ Lăng giật mình, nàng vội vã nói tiếp:

“Đúng vậy, chuyện này cũng quan hệ đến danh dự của ngân hàng. Bởi vậy, càng không thể đường hoàng truyền ra ngoài! Có thể hòa bình giải quyết, đối với hai bên đều tốt. Hơn nữa, chúng tôi hứa sẽ không đem việc này nói ra ngoài, việc trả lại tiền chúng tôi sẽ tuân thủ hiệp nghị lén lút đền bù.


“Rất xin lỗi, chúng tôi không có khả năng dung túng cho loại công nhân này! Đồng Khải Kiếm tham ô công khoản, tình thế nghiêm trọng, chúng tôi sẽ khởi tố ông ta!”- Sau một lúc, Cao Chí Kiệt đưa ra phán quyết vô tình.

Đồng Vũ Lăng mặt mày sa sầm, khẩn cầu nói:

“Cao tiên sinh, ba tôi đã lớn tuổi rồi! Không thể chịu nổi lao ngục đâu. Được rồi, tôi muốn gặp tổng giám đốc của các ngài, phiền anh an bài giúp tôi được không?”

“Xin lỗi, tổng giám đốc của chúng tôi trăm công nghìn việc, không có khả năng xử lý loại việc nhỏ này!”- Cao Chí Kiệt lập tức cự tuyệt.

“Thế nhưng …” -Đồng Vũ Lăng còn muốn tiếp tục thuyết phục. Thấy một gã viên chức cuống quít đi vào, tại bên tai Cao Chí Kiệt nói nhỏ vài câu.

Chỉ thấy Cao Chí Kiệt sắc mặt tối sầm, một bên đứng lên một bên đối với Đồng Vũ Lăng hạ lệnh trục khách:

“Đồng tiểu thư, mời cô trở về đi, đừng … gây trở ngại cho chúng tôi làm việc nữa.”

Mắt thấy hắn muốn rời đi, nàng bỗng nhiên cái khó ló cái khôn, hô lớn:

“Cao tiên sinh, tôi quen biết Long Hạo, tôi là bằng hữu của Long Hạo!”

Quả nhiên, Cao Chí Kiệt ngay tức khắc lộn trở lại. Thần sắc tìm tòi nghiên cứu, có chút suy nghĩ nhìn chằm chằm nàng.

“Biết Long Hạo không?! Nhị công tử của đại lão bản các anh, cũng là đệ đệ tổng giám đốc các anh!”- Để ba ba tuổi tác đã cao khỏi bị quan tòa, tránh cho mẹ nửa đời người lao khổ thương tâm khổ sở, để người một nhà thật vất vả khá lên hạnh phúc sinh hoạt, Đồng Vũ Lăng dứt khoát nói dối.

Cao Chí Kiệt tiếp tục nhìn lại nàng, chậm rãi nói rằng:


“Tổng giám đốc của chúng tôi không ở công ty!”

“Nga … Tôi đợi anh ta!”

Cao Chí Kiệt im lặng, sau cùng liếc mắt nhìn nàng, lần thứ hai xoay người hướng ra phía ngoài đi.

Văn phòng to như vậy, nhất thời an tĩnh lại. Đồng Vũ Lăng thở phào nhẹ nhõm, toàn bộ thân thể mệt mỏi dựa trên ghế sô pha. Cô đau khổ suy nghĩ kế tiếp làm sao bây giờ. Khi thấy Long Triệt thì muốn như thế nào nói cho có sức thuyết phục. Khi nàng ở trong trầm tư trung thanh tỉnh thì, Cao Chí Kiệt lần thứ hai xuất hiện.

“Cao tiên sinh, xin hỏi tổng giám đốc của các anh bao lâu mới quay về?”- Đồng Vũ Lăng khẩn cấp hỏi.

Cao Chí Kiệt không đáp. Chợt nghe một trận tiếng bước chân quen thuộc, cấp tốc quay đầu lại, cung kính nói:

“Long tiên sinh, anh đã trở về.”

Long Triệt đã trở về?! Đồng Vũ Lăng trong lòng vui mừng khon tả. Thế nhưng khi nhìn thấy rõ người, tức thời mắt mở to ngây ngốc. Là hắn, sáng sớm hiểu lầm hắn là nam tử phi lễ. Bây giờ, hắn … Hắn là Long Triệt? Là Long Triệt hành tung thần bí?! Trời ạ!

“Long tiên sinh, vị tiểu thư này là nữ nhi của Đồng Khải Kiếm- cán bộ viên chức phòng tài vụ. Đồng Khải Kiếm tham ô công khoản, con gái của hắn đến đây cầu tình. Cô ấy nói rằng cô ấy là bạn của cậu hai!” -Cao Chí Kiệt chăm chú hướng Long Triệt báo cáo.

Long triệt căn bản không có tâm chí đâu mà nghe nhưng đến câu nói cuối cùng kia, không khỏi nhìn lại Đồng Vũ Lăng một cái. Vừa nhìn, cả người chấn trụ.

Nhìn hắn tuấn dung lãnh khốc, con ngươi đen phút ra sắc bén sáng quắc, Đồng Vũ Lăng mặt xám như tro tàn. Xem ra, có lẽ, cô nên sớm trở về mà thuê luật sư tốt nhất giúp ba lên tòa án! Vì vậy, cô nắm chặt túi, vội vã đi qua trước mặt bọn họ.

“Đều không phải muốn gặp tôi sao?” Bỗng nhiên, Long Triệt gọi lại cô, thanh âm lạnh lùng không nghe ra biểu tình gì. Sau khi đi vào phòng làm việc liền lưu lại một câu:

“Trợ lý Cao, đưa cô ấy vào đây!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.