Đọc truyện Trí Tuệ Đại Tống – Chương 50: Có kẻ chết chắc rồi
Vân Đại, Vân Nhị gần như cùng lúc nhảy dựng lên, thất thanh hỏi: – Ai bắt Tịch Nhục, vì sao lại bắt?
Tiểu Ngưu giật mình, hơi lùi lại một chút, sẵn sàng bỏ chạy, điệu bộ huynh đệ Vân gia hết sức đáng sợ, nói vội: – Tiên sinh, là quan sai bắt tỷ ấy, hôm nay học sinh lên núi kiểm tra ruộng có bị úng nước không, lúc về thì thấy quan sai dẫn rất nhiều người đi, đều là người Bặc ở Hạch Đào Lĩnh, học sinh đứng xem, trong đó một người mặc váy áo khác hẳn những người còn lại, rất đẹp, nhìn kỹ thì ra là Tịch Nhục tỷ tỷ, học sinh mới nói với quan sai tỷ ấy là người trại ta không phải sơn dân, nhưng những kẻ đó không chịu nghe, còn rút đao ra dọa học sinh nữa.
Thương lão chợt vỗ đùi: – Thôi chết rồi, khi gia gia lên huyện báo tin bình an, thấy trong nha môn có nhiều người bị giam, vậy là Tiểu Ngưu nó nói đúng đấy.
Vân Tranh đã trấn tĩnh lại, lắc đầu: – Không thể nào, Lưu đô đầu còn lạ gì Tịch Nhục nữa, làm sao bắt cô ấy chứ?
– Thời gian qua cháu ở trong trại bận rộn, không ra ngoài nên không biết, bộ đầu ở phủ Thành Đô tới mấy hôm rồi, e Lưu đô đầu cũng không còn mấy tiếng nói, nghe đâu bọn họ đang lùng sục sơn dân quy mô lớn, định chuyển sơn dân thành quân hộ, sung quân tới phủ Đại Danh. Hạch Đào lĩnh bị sụp, người trên đó bây giờ không còn nhà để về, khả năng cũng sẽ bị đưa đi cùng, đây là thông lệ trước nay, tránh nạn dân thành lưu dân.
– Cái gì? Vân Tranh cuống cả lên, Tịch Nhục mà vào quân trại ngoại trừ làm quân kỹ ra thì không còn đường sống nào khác, vội vã nói: – Tộc trưởng gia gia, cháu phải đi đây.
Vân Nhị rất hiểu mình không thể giúp được gì trong việc này, nắm mép áo Vân Đại, nói từng chữ một: – Phải đưa Tịch Nhục về đấy!
Vân Tranh gật đầu: – Yên tâm, dù có đốt cả huyện nha chăng nữa ta cũng đưa Tịch Nhục về. Nói xong chạy ra khỏi nhà lắp xe trâu.
– Thê không ra thê, tỳ không ra tỳ, thế này thì loạn. Thương lão định ngăn cản, nhưng nhìn Vân Tranh gấp gáp như vậy chỉ biết thở dài, biết không khuyên can được y, chạy ra hướng khác quát: – Hổ Sơn, Hổ Sơn, cái thằng khốn kiếp đâu rồi, mau ra đây.
– Dạ, dạ, cháu đây, cháu đây ạ … Một hán tử cao lớn lừng lững như ngọn núi xuất hiện ở cửa nhà, để mình trần, chỉ vơ vội cái áo che thân dưới, hắn là Thương Hổ, từng tay không đấm chết hổ, được công nhận là người khỏe nhất trong trại, tên đăng ký trong hộ tịch ở chỗ quan là Thương Hổ, cái bà nương nay bế con cho bú trước cửa chính là lão bà của hắn.
– Khốn kiếp, sáng ngày ra đã làm chuyện đó, dư thừa sức khỏe không biết làm gì nữa à? Sau này cho mày đi vác đá! Thương lão phóng ngay cái gậy trúc vào mặt hắn: – Mau mau đi theo Vân Đại vào quan, rồi đưa nó về, nó có làm sao thì mày cũng đừng về trại nữa … Thương Nhĩ, Thương Nhĩ, mày đâu rồi?
Thế là khi Vân Tranh đánh xe ra tới cửa thì Thương Nhĩ, Thương Hổ cũng nhảy lên xe theo cùng, y liên tục thúc con trâu đi với tốc độ nhanh nhất, chẳng mấy chốc rời khỏi trại. Đi qua tảng đá lớn kia, nhìn thấy trên tảng đá có bốn vòng tròn, một dấu x trong vòng tròn lớn, có nghĩa là bốn sơn dân nam và một sơn dân nữ bị quan phủ bắt rồi, Lại Bát vẫn theo thói quen để lại ký hiệu báo tin cho Vân Tranh, chuyện này tới Lưu đô đầu cũng không biết.
Chuyện Tịch Nhục còn chưa biết thế nào, đâu tâm tư nào mà để ý tới sơn dân.
Xe vừa đi qua cổng thành đã thấy không khí căng thẳng, khắp nơi là bộ khoái sai dịch áo thâm viền đỏ, hông đeo đao, ngông nghênh đi trên đường.
– Cao ca, chuyện gì vậy, sao trong quan toàn là người ở đâu ra thế này? Vân Tranh mặc dù rất nóng lòng nhưng vẫn dừng lại hỏi Lão Cao, phải làm rõ tình hình mới tiện bề ứng phó:
Lão Cao hôm nay mặt nghiêm nghị, không có lấy một nụ cười, không dám tỏ thái độ khinh bỉ ra mặt đám bộ khoái kia, nấp ở góc tường khạc bãi nước bọt: – Vân Đại, nếu không có gì quan trọng thì đừng vào thành, toàn lũ khốn kiếp từ Thành Đô tới, tên cầm đầu họ Hàn, dẫn theo 200 người tới đây bắt sơn dân đi sung quân, năm xưa lão tử đây là người đàng hoàng, chỉ vì trong nhà khó khăn phải đi xa kiếm sống, thế là bị bọn chúng quy cho là lưu dân bắt lấy, khắc chữ lên mặt đầy tới chỗ này, sống còn ra người nữa thôi? Lũ chó má!
– Vị tổng bộ đầu đấy là do ai mời tới? Đáng lý ra chỉ khi nào có sự cố lớn, địa phương không xử lý được gửi thư cầu viện mới tới mà, chúng ta có chuyện gì đâu?
– Sao lại không? Lão binh nhỏ giọng thì thầm: – Bọn chúng tới uống trà ăn đậu phụ tán gẫu với nhau, nói Lâm huyện lệnh gửi thư cầu cứu lên phủ thành vì Đậu Sa quan khắp nơi trộm cướp, sắp loạn đến nơi rồi, nên xin tri phủ đại nhân cử người tới viện trợ, chỉnh đốn trị an, ngươi hỏi Hà bà nương là rõ.
Hà bà nương là bà chủ quán trà, quán trà đông khách nửa vì trà ngon, nửa vì bà chủ xinh đẹp xởi lởi, nàng còn dạy Vân Tranh cách pha trà của người Tống.
Vân Tranh chớp mắt đã hiểu ra ngay, y đã lo sợ chuyện này lâu rồi, đám Lưu đô đầu làm ăn quá ngang nhiên trắng trợn, Lâm huyện lệnh biết ở nơi này thế lực của mình không bằng Tiêu gia nên cầu cứu viện binh ở bên ngoài.
Đả kích lưu dân là quyền lực chính đáng của huyện lệnh, không ai nói ra nói vào được, nhưng hành vi này coi như đã trở mặt hoàn toàn với phái bản địa của Đậu Sa huyện, đả kích lưu dân cũng chính là đả kích Tiêu chủ bạ, Lưu bộ đầu và những người đang hưởng lợi từ con đường tài lộ này, vậy thì nguy, Đậu Sa huyện ắt đại loạn.
Lâm huyện lệnh coi thường thế lực bản địa nơi này quá mức, bọn họ vì lũng đoạn giao dịch với nước Đại Lý còn dám đóng giả phỉ tặc đánh cướp hàng hóa của thương nhân vùng ngoài, điều này chính Lưu đô đầu kể với y, bây giờ không biết họ dám làm gì.
Huống hồ bọn họ cùng sơn dân tạo thành một tập thể lợi ích, chuyện này khả năng sẽ rất, rất tệ.
– Đa tạ lão ca, lần sau gặp lại nhất định báo đáp.
Vân Tranh tới huyện nha tìm Lưu đô đầu, huyện nha mọi khi luôn người ra người vào, hôm nay lại là chỗ vắng vẻ nhất, dọc đường chỉ thấy vài người đứng bàn tán, không thấy làm việc, ai cũng biết Vân Tranh thân quen với Lưu đô đầu, nên không ngăn cản, gác cửa chỉ bảo Thương Hổ, Thương Nhĩ để vũ khí bên ngoài.
– Uống! Lưu đô đầu đang cầm bát lớn uổng rượu, thấy Vân Tranh tới không hỏi, rót ngay bát rượu nữa đẩy tới, hắn cứ tay không bốc bã rượu cho vào mồm nhai, mặt âm trầm: – Cừu chuẩn bị cắn người, nó không muốn sống nữa rồi.
Cái đó thì chưa chắc, chỉ cần Lâm huyện lệnh có quyết tâm tử chiến, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai bắt hết đám Lưu chủ bạ vào đại ngục, sau đó nhẹ thì tra tấn bắt bọn họ khai ra chuyện câu kết với sơn dân, tàn nhẫn hơn thì tạo ra một trận hỏa hoạn, giết người xóa dấu vết, lúc đó tội chứng báo lên trên thế nào, nhiều hay ít coi tâm trạng ông ta. Có điều thấy Lưu đô đầu còn ở đây uống rượu là biết ông ta không có dũng khí đó, Vân Tranh nhận định ông ta chết chắc rồi, đừng tưởng thường ngày trước mặt y, Lưu đô đầu cười hì hì mà nhầm, hắn ta là kẻ giết người không chớp mắt.
– Chuyện của người khác ta không thèm quan tâm, các huynh bắt Tịch Nhục nhà ta làm gì, cô ấy chỉ về thăm nhà mẹ đẻ thôi, liền bị bắt vào ngục, còn vương pháp nữa không? Vân Tranh không dây dưa với hắn, đấm bàn chất vấn: – Người dẫn đệ đi tìm Tịch Nhục, một hoàng hoa khuê nữ giam cùng với đám nam nhân thôi, còn gì là danh dự.
– Bọn chúng bắt cả Tịch Nhục sao? Lưu đô đầu không coi là chuyện gì nghiêm trọng, đủng đỉnh đứng dậy làu bàu: – Nha hoàn hay là thiên kim tiểu thư vậy, một người Bặc thôi, mất thì mua đứa khác.
– Nha hoàn nhà đệ còn hơn thiên kim nhà người khác, nhanh lên.