Đọc truyện Trí Tuệ Đại Tống – Chương 45: Tặng quà cũng cần học vấn (2)
Lưu đô đầu lật đật tới Đậu Sa trại, nhìn Vân Tranh vô cùng tha thiết: – Cái quải trượng ngươi bán cho Tiêu công tử đúng là đồ tốt, lão chủ bạ ngày ngày dùng nó không nỡ buông tay, cứ nói là nó có mùi thơm giúp phấn chấn tinh thần, còn nữa không? Bán hết cho ta.
Vân Tranh thở dài: – Lần trước nói với huynh, huynh còn bảo ta bị tâm thần, giờ hối hận thì muộn rồi, huynh nghĩ thứ bảo bối như vậy đầy đường hay sao?
– Không cần nhiều, ta chỉ năm cái thôi cũng được.
Vân Tranh vỗ trán: – Lưu lão ca, ta biết huynh định đem nó đi tặng người ta, nhưng đừng nói 5 cái, thứ này chỉ cần nhiều thêm một cái thì cũng không còn đáng tiền nữa. Thôi nể tình huynh đệ, bán cho huynh một cái, giá 10 quan, ta sẽ viết trong hộp giá gậy cùng nó rõ công hiệu của nó.
Lưu đô đầu đứng bật dậy: – Một cái khúc gỗ mà giá 10 quan, ngươi điên à?
– Không điên, chủ yếu phải xem huynh đem tặng ai, nếu huynh mua về cho bá phụ dùng, đệ lấy 50 đồng là đủ, nếu không phải vì trả tiền vật liệu cho thợ, ta chẳng thèm lấy tiền của huynh. Vân Tranh nói một câu làm Lưu đô đầu lảo đảo, y vẫn ung dung nói tiếp: – Nếu như đem tặng, mà người được tặng thân phận không thấp, thì càng đắt càng tốt, biết tiền bạc huynh cũng không dư dả, nếu không ta kiến nghị huynh mua với giá 20 quan.
Lưu đô đầu trố mắt, ở trước mặt Vân Tranh, hắn lúc nào cũng cảm thấy mình như thằng ngốc, đó là lý do vì sao hắn vừa phục vừa sợ, vừa nghi ngờ tên tiểu tử này.
Nói như y thì cái gậy này giá thực sự không quá 50 đồng, vì sao lại muốn đán 10 quan, thậm chí 20 quan.
– Ta muốn tặng cho cha của Hàn tổng bộ đầu, để ông nói đỡ vài câu, gần đây hắn ta cứ rảnh rỗi là dẫn người đi tiễu trừ sơn dân, thiếu một người là lão ca thiếu đi một khoản thu nhập, chuyện trọng đại, nên ta mới hỏi ta cần một món quà như ý. Lưu đô đầu lau mồ hôi trên trán: – Hàn tổng bộ đầu không dễ nói chuyện như người khác, nhưng hắn có hiếu với cha già, ta muốn tặng cái quái trượng dò đường trước.
– Sao bỗng nhiêu lại tiễu trừ sơn dân? Vân Tranh nhíu mày:
Lưu đô đầu xua tay: – Năm nào cũng thế đấy, kiếm chính tích mà, có điều năm nay khác mọi năm, ta không thể ngó lơ được, với lại, huyện ta năm nay còn chưa tiễu trừ lần nào, nên cẩn thận trước, cuối năm dễ ăn nói.
Vân Tranh gật gù, quay trở lại chuyện tặng quà: – Thế chẳng phải xong rồi sao, quà tặng càng quý, càng thể hiện lòng thành, tặng một món quà 20 quan còn hơn huynh lục tục tặng 10 lần món quà 2 quan, cái đầu chỉ một lần là xong việc, cái sau càng tặng càng làm việc tồi tệ hơn, huynh cứ thử mà xem.
Lưu đô đầu cẩn thận nhớ lại tâm thái người khác khi tặng quà cho mình, thình lình tóm lấy tay Vân Tranh: – Được 10 quan, ta mua cái gậy 10 quan.
– Lão ca, cho ta đánh huynh một cái, ta muốn đánh huynh lâu lắm rồi.
– Đánh đi, dù sao ngươi đánh ta chỉ đau tay ngươi. Lần này Lưu đô đầu rất sảng khoái, hắn biết mình lại nói sai rồi, cười nịnh:
Vân Tranh vỗ trán, quên mất, lần trước đá hắn một phát làm Tịch Nhục xoa bóp cho mấy ngày, thôi vậy, nghiến răng nói: – Nói nửa ngày huynh không hiểu, tặng quà quan trọng ở chỗ chân thành, huynh tặng thứ 10 quan, nói 20 quan, có phải muốn chết không? Huynh là bộ khoái, người ta là đầu tử bộ khoái, huynh muốn làm toản bộ nỗ lực trước giờ mất hết cả, chỉ có kẻ ngu xuẩn tầm nhìn thiển cận mới làm thế.
Kết quả là Vân Tranh bỏ túi thêm 20 quan nữa.
Một cái quải trượng ngâm trong nước bạc hà bảy ngày, tất nhiên giúp nâng cao tinh thần, ngâm bạc hà xong, dùng dầu ngô đồng đánh bóng, phong tỏa mùi bạc hạ trong quải trượng, thông qua một số khe hở đơn giản từ từ giải phóng ra là được, có điều công năng này sẽ mất sau một thời gian khi mùi bạc hà bay hết, nhưng cũng không phải vấn đề Vân Tranh suy nghĩ, khi dùng đồ có vấn đề là chuyện thường, không bị gãy, làm người ta bị ngã là tốt rồi.
Thế giới này luôn đầy rẫy những kẻ ngu xuẩn, Vân Tranh cũng là một trong số đó thôi, không ngoi lên hàng ngũ thông minh được, vậy thì hãy làm một kẻ không quá ngu xuẩn trong đám ngu xuẩn.
Sau đó có người tới hỏi Vân Tranh mua quải trượng, tất nhiên không phải ai cũng có thể thuyết phục như Lưu đô đầu, và đáng tiếc là chỉ có năm cái thôi thế nên người ta đều tranh nhau bỏ thêm tiền để mua.
– Vân Đại, huynh dùng câu chuyện rẻ rách ra lừa người ta, tương lai người ta biết được, cũng xấu hổ cũng phải ngậm bồ hòn làm ngọt phải không? Họ đều là người có vai vế, làm sao tự nhận mình bị lừa được. Vân Nhị rốt cuộc hiểu ra vì sao Vân Đại ung dung lừa người khác như thế, hớn hở bò tới dưới chân y nói phát hiện của mình:
Vân Tranh tiếp tục nhào nặn bột mỳ, thứ này y nhờ cậy khắp nơi mới kiếm được cần thiết, thở dài: – Hết cách, học vấn không phải nhu yếu phẩm hiện giờ, cho nên bán đi không được giá cao, đành phải đem học vấn thành thứ phụ thêm bán kèm quải trượng.
Vân Nhị bĩu môi, Vân Đại có cái tính thối này, thích nói vòng vèo, nhưng mà khi nào y giở cái giọng giáo viên lưu manh đó ra là đang đắc ý lắm, đồ lừa đảo.
Không có gậy cán bột, Vân Tranh đành phải nặn bột ăn, Tịch Nhục thích nhất Đại thiếu gia làm cơm, vì bất kể là làm món gì cũng cầu kỳ ngon lành, còn nhiều món lạ nữa.
Bột với trứng gà thôi mà, món ăn thông thường có gì đặc biệt đâu, Vân gia hiện là nhà giàu nhất trong trại, chưa bao giờ thiếu trứng gà, hiện mỗi ngày Vân Tranh còn ép Vân Nhị mỗi ngày ăn một quả, Tịch Nhục cũng thế, y thì không thích trứng gà. Tịch Nhục không biết điều đó, nàng cho rằng trứng gà là thứ ngon nhất trên đời, Đại thiếu gia sở dĩ không ăn là để cho mình.
Bột mì cho thêm ít rau xanh, thế là màu sắc cực đẹp, thả vào chảo mỡ nóng, phồng lên, vỏ ngoài vàng ruộm, chẳng mấy chốc mùi thơm truyền ra.
Thấy hai vị thiếu gia đều ăn ngon lành, Tịch Nhục tuy thích ăn lắm, nhưng đành ăn chậm lại, nàng biết mình ăn nhiều, nếu không kiềm chế là hai vị thiếu gia chưa no mà cơm đã hết, bây giờ nàng cũng biết ăn nhỏ nhẹ rồi.
Tịch Nhục nhìn ra ngoài qua cửa sổ, lòng rất vui, vì trong trại ai cũng có thịt ăn, tiền bán quải trượng nhà nàng chỉ lấy 10 quan, còn lại giao hết cho tộc trưởng, trại mua về 2 con lợn chia cho mọi người, có thịt ăn là điều vô cùng hạnh phúc.
Hôm nay trát nhiễm đã tới ngày, người toàn thôn đều tới xem thiếu gia chà đạp 5 quan tiền thế nào, buổi sáng đi lấy nước nàng đã mắng đám phụ nhân kia rồi, cầm tiền của thiếu gia, ăn thịt lợn của thiếu gia, còn nói xấu sau lưng, không phải thứ tốt đẹp.
Khi Tịch Nhục đang lẩm bẩm trong miệng thì Vân Tranh chắp tay đi xuống nhà, ăn nhiều quá, phải đi dạo chút cho tiêu bớt, vải trong chum đã nhuộm ba lần, thế là được rồi, bây giờ giặt đi, cho vào nồi nấu bong nến ra, rồi lại đi giặt là có thể bán cho hiệu buôn vải, còn về phần bọn họ có lấy đi đem giả làm trát nhiễm của Đại Lý không thì mình không khống chế được, được nhiên giá không thể ít.
Cứ tưởng là vải sẽ đem ra con sông ở cổng trại giặt, không ngờ người xưa giữ gìn hoàn cảnh sinh tồn của mình hơn Vân Tranh nghĩ, mười một thếp vải được khiêng tới một cái ao chuyên dụng, đám phụ nhân đuổi hết nam nhân đi, cởi y phục đi xuống ao, Tịch Nhục ở lại, nàng phải theo dõi không cho họ trộm vải nhà mình.
Giặt tẩy vải là công việc gian nan, cần làm đi làm lại nhiều lần, quan trọng nhất là phải nắm được lực độ, nếu không màu vải sẽ không đều nhau.
Cho tới khi không thấy sáp nổi lên nữa liền dùng móc vớt vải lên, cho thêm muối bỏ vào nước lạnh ngâm nửa canh giờ nữa, treo trên cán trúc phải, cả trại ra xem kết quả.
Quá đẹp, ít nhất là Vân Tranh cho rằng như thế, chẳng những mấy bông hoa trà vô cùng sống động, còn có cả hoa văn băng nứt.
Đám phụ nhân truyền tay nhau xem vải, ai nấy ủ rũ, người tính mềm yếu chút đã bật khóc thành tiếng, mười một xấp vải tốt vậy là bị hỏng cả.
Tịch Nhục càng khóc nức nở, vì nàng thương tâm thay thiếu gia, nàng lo thiếu gia bị chê cười.