Trí Thông Minh Của Em Thật Là Uổng Phí

Chương 22


Đọc truyện Trí Thông Minh Của Em Thật Là Uổng Phí – Chương 22

Editor: Táo đỏ phố núi

Trên đường không ai nói lời nào nữa.

Xe lái vào bãi xe dưới tầng hầm, hai người lần lượt xuống xe, sau đó đi vào thang máy đi lên lầu.

Khu chung cư XX là những căn nhà cho thuê giống y chang nhau, Cố An Thành ở một nơi có hướng rất tốt, đông ấm hạ mát. Hà Phỉ Phỉ đứng ở cửa sổ hành lang nhìn ra bên ngoài, cảnh vật đẹp mắt của hồ nhân tạo hiện ra trước mắt, khiến cho lòng người càng thêm vui vẻ và thoải mái.

“Vào đi.”

Cố An Thành mở cửa, hai con vật trắng như tuyết chạy quanh người của anh, cái đuôi vui mừng vẫy vẫy. Cố An Thành ngồi chồm hổm xuống, sờ sờ đầu của bọn chúng, vẻ mặt bình thường vẫn xa cách giờ hiện lên một nụ cười nhợt nhạt, nét mặt trở nên dịu dàng hơn, nhìn rất đẹp mắt, Hà Phỉ Phỉ cởi giày ra vô tình nhìn nét mặt của anh, hơi sững người lại, rồi nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác.

Đạt Ca, Đạt Muội nhanh chóng phát hiện ra còn có người khác nữa, nhưng mà không hề sợ người lạ đi vòng quanh chân của Hà Phỉ Phỉ.

Cố An Thành đứng lên, “Bọn chúng không sợ người lạ, em có thể sờ chúng nó một chút.”

Hà Phỉ Phỉ ngồi chồm hổm xuống, một tay một ôm lấy hai con luôn, tâm trạng đang mây đen ùn ùn đột nhiên trở nên tươi sáng.

“Lại ghế sa lon ngồi đi, tôi làm cơm một chút là xong thôi.”

Hà Phỉ Phỉ đi dép vào rồi lại ghế sô pha ngồi xuống, “Anh….. Làm cơm tối?”

“Ừ.”. Anh đáp lại một tiếng, sau đó mở tủ lạnh ra lấy thực phẩn ra, rồi đeo tạp dề vào, sau đó lại xoay người đi vào bếp.

Hà Phỉ Phỉ nhìn chung quanh một lượt, chỗ ở của Cố An Thành rất đơn giản nhưng ngăn nắp và sạch sẽ, trang trí theo tông màu trầm, bởi vì không trang trí nhiều nên nhìn hơi trống rỗng. Chỉ có ba con vật nuôi này, khiến cho căn phòng trở nên sống động, nên không có cảm giác trầm lặng.

Cô không nhịn được suy nghĩ, chẳng lẽ chỉ có một mình Cố An Thành sống ở đây? Ba mẹ anh ấy đâu?

Lúc cô ngẩn người, Đạt ca, Đạt muội vẫn luôn quấn ở chân của cô, đột nhiên lại trở nên nóng nảy, sau đó Đạt Ca bắt đầu đuổi theo Đạt Muội đang chạy. Hà Phỉ Phỉ cho rằng bọn chúng sắp đánh nhau, vội vàng chạy theo sau Đạt Ca muốn tách chúng nó ra, nhưng không ngờ một giây sau, Đạt Ca đã gác lên nửa người sau của Đạt Muội, bắt đầu làm loại vận động hài hoà nào đó……


Hà Phỉ Phỉ đần ra.

Chẳng lẽ cả ba con vật trong nhà của Cố An Thành đều phát tình……? Khó trách, mấy ngày nay hình như Cố An Thành cũng có cái gì đó không đúng, luôn vô tình hay cố ý đụng vào người cô…… Thì ra là cả nhà này đã tiến vào mùa xuân【 Hình động vẫy tay 】

Hà Phỉ Phỉ ngồi xuống tại chỗ, cứ như vậy lẳng lặng nhìn Đạt Ca và Đạt Muội đang cố gắng tạo ra chó con, lặng lẽ tính toán xem Đạt Ca có thể kiên trì trong bao lâu.

Đang lúc nhàm chán, cô liếc mắt về phía chiếc điện thoại di động của Cố An Thành đang đặt trên bàn trà, sau đó ánh mắt cô không dứt ra được.

Cô muốn báo thù 【 mỉm cười 】

Hà Phỉ Phỉ cầm chiếc điện thoại di động lên, nhập mật mã vào, sau đó chụp tấm hình Đạt Ca Đạt Muội đang cố gắng tạo chó con, đăng lên Weibo.

Vừa nghĩ tới phản ứng của đám bạn trên mạng, cô không nhịn được mà lại cảm thấy buồn cười, trên thực tế cô cũng đã bật cười rồi.

Mẹ nó, Kiều Hoa có phải anh đã bị trộm số rồi không! Anh làm ô uế trang đầu của tôi rồi!!!!

Lão Vương sát vách tên gọi là bát bát, Kiều Hoa đang ám chỉ cô đó Bát Bát, Kiều Hoa muốn nhìn Đạt Ca và Đạt Muội “í é í é này kia” để thỏa mãn dục vọng 【 Hình động vẫy tay 】

Lão Vương sát vách tên gọi là bát bát Vương Bát, có phải cô không chịu cho Kiều Hoa lên giường hay không【 mỉm cười 】

Tôi nhìn không hiểu gì hết, tôi chỉ là đứa trẻ ba tuổi【 mỉm cười 】

Kiều Hoa muốn sung huyết lên rồi【 mỉm cười 】 chỉ cần ba mươi giây là đạt tới 【mỉm cười 】

Đợi đã nào…!! Hình như tôi mới phát hiện ra một chi tiết!! Mọi người nhìn kỹ tấm hình đi, phía trên của bên phải tấm hình chính là tủ giày nhà Kiều Hoa, bên trong đó lại có một đôi giày cao gót của phụ nữ!

Có cái này làm chứng, Vương Bát cũng có một đôi giống y như vậy【 hình ảnh 】 đây là tấm hình mà Vương Bát đăng lên trước đây không lâu, lúc vừa mới mua đôi giày này về!


Kiều Hoa của chúng ta mới không đen tối như vậy, chỉ có Vương Bát mới có phong cách như vậy thôi, nhất định là Vương Bát đã lén lút đăng bằng tài khoản của Kiều Hoa【 mỉm cười 】 ở trong tài khoản của Kiều Hoa đáng ám chỉ Vương Bát, rõ ràng là Vương Bát đang đói khát mỉm cười 】

Chỗ nào cũng nhúng tay vào được ha ha ha ha ha ha. Lão Vương sát vách tên gọi là bát bát Vương Bát cô còn lời nào để nói nữa không! Mau nói cho tôi biết địa chỉ của Kiều Hoa đang sống được không! Bao nhiêu cm! Một! Đêm! Mấy! Lần!

…… Hà Phỉ Phỉ tái mặt luôn.

Muốn đào hố để đạp Cố An Thành xuống không ngờ kết quả lại là mình té xuống, cảm giác này thật là… chuyện gì đang xảy ra vậy….

Vừa đúng lúc này, Cố An Thành bưng đồ ăn đi ra, cô có chút chột dạ, liền xoá bài đăng trên Microblogging đi, xóa xong lại hối hận, mẹ kiếp, mấy người bạn trên mạng khẳng định là càng bám lấy không buông cho xem

Cố An Thành bình tĩnh liếc mắt nhìn Đạt ca Đạt muội đang tình tứ, giống như đã quen rồi vậy, “Ăn cơm thôi.”

“Ồ.”

Cô để điện thoại di động xuống, ngồi vào bàn. Trên bàn những món mặn đơn giản và một món canh, mùi thơm xông vào mũi, khiến cho người ta thèm thuồng, Hà Phỉ Phỉ cắn chiếc đũa, liếc Cố An Thành đang ngồi ở đối diện một cái, nhìn vẻ mặt của anh vẫn hiền lành như vậy……

. “Nhanh ăn đi, còn phải dẫn em tới một nơi nữa.”

Nhớ tới có việc quan trọng, Hà Phỉ Phỉ vội vàng bắt đầu động đũa. Vừa mới bỏ miếng sườn vào trong miệng, cô liền hận không thể nuốt cả lưỡi mình xuống luôn.

Hừ hừ sao lại ăn ngon như vậy!! Anh đã phủ cái gì ở bên ngoài vậy!

Mặc dù Đạt Ca và Đạt Muội thay đổi đủ các tư thế này kia ở trên sàn nhà, nhưng mà không hề ảnh hưởng tới khẩu vị ăn uống của Hà Phỉ Phỉ một chút nào, cô không khách khí vét sạch sẽ đồ ăn, lúc đặt đũa xuống mới nhìn thấy ánh mắt có chút kỳ lạ của Cố An Thành, lúc này cô mới hơi xấu hổ một chút, “Cái đó…… Cơm trưa chưa ăn no, nên hơi đói.”

Cố An Thành thu hồi ánh mắt, để đũa xuống, “Vậy bây giờ đã ăn no chưa?”

“Rồi.”


“Ăn no rồi thì chúng ta đi thôi, muộn quá thì không tốt lắm.” Nói xong anh liền cầm lấy chiếc áo khoác mặc vào, Hà Phỉ Phỉ chỉ Đạt Ca và Đạt Muôi đang ở dưới đất, “Vậy bọn chúng……”

“Không sao, bọn chúng xong chuyện sẽ tự về ổ ngủ thôi.”

“……”

Không biết vì sao, đoạn đối thoại này luôn có chút cảm giác quỷ dị

Lái xe ra khỏi cửa chính của khu chung cư thì sắc trời đã tối đen rồi. Hà Phỉ Phỉ hỏi Cố An Thành, “Là khách hàng quan trọng và lớn như thế nào, mà phải đi gặp gấp như vậy?” Gần đây cô có nghiên cứu hết các hồ sơ, không có cái nào gấp gáp như vậy, cô cũng không nghĩ ra Cố An Thành muốn đưa cô đi đâu nữa.

“Đến nơi em sẽ biết.”

Cố An Thành lái xe ổn định, Hà Phỉ Phỉ ngồi một lát cảm thấy hơi mệt, nhưng mà bởi vì nhớ lại chuyện hôm trước xảy ra lúc cô ngủ, cho nên cô không dám lơi là chút nào, cố gắng duy trì sự tỉnh táo, thật may là lái xe chỉ hết hơn nửa tiếng là đã tới nơi rồi.

Hà Phỉ Phỉ xuống xe, có chút mờ mịt nhìn vào viện điều dưỡng ở trước mặt, không biết Cố An Thành đưa cô tới nơi này để làm gì.

“Vào đi thôi.”

Quang cảnh trong viện điều dưỡng thanh tịnh, phong cảnh rất dễ chịu, trời vừa tối, những ngọn đèn nhỏ bên những phiến đã ven đường liền đồng loạt sáng lên, cả viện điều dưỡng như chìm trong ánh đèn mông lung, yên tĩnh và yên bình. Hà Phỉ Phỉ và Cố An Thành đi lên con đường đá, thỉnh thoảng sẽ gặp những người bệnh nhân mặc đồng phục màu lam đang đi tới, nhưng mà nhìn tinh thần có vẻ rất sung mãn, không khác gì so với người bình thường, cũng không giống như người bị bệnh.

Hai người vừa đi vào cửa chính, một vị bác sĩ trẻ tuổi mặc áo choàng trắng đi tới tiếp đón, “Cố tiên sinh, anh đã tới rồi à. Vị này là……”

Hà Phỉ Phỉ vừa định nói chuyện, Cố An Thành đã cắt ngang lời của cô, “Đây là bà xã tôi.”

Hà Phỉ Phỉ: “……” Bà xã là cái gì quỷ?! Cô ngẩng đầu, trừng mắt nhìn về phía Cố An Thành, Cố An Thành cũng không nhìn cô, Hà Phỉ Phỉ không thể làm gì khác hơn là lặng lẽ nuốt xuống lời chất vấn sắp buột ra khỏi miệng. Thứ nhất nơi này là viện điều dưỡng, không thích hợp để nói chuyện lớn tiếng với nhau, thứ hai là cô đã đi theo Cố An Thành hơn nửa tháng rồi, biết anh là người nói chuyện luôn đúng mực, anh nói như vậy nhất định là có lý do riêng, làm một người trợ lý có cốt cách, không thể phá hỏng vào lúc này được.

Vì vậy, cô nở nụ cười tươi tắn, “Xin chào, tôi là…… Bà Cố.”

Nghe vậy, đáy mắt của Cố An Thành thoáng xẹt qua một nụ cười không dễ nhìn thấy.

Nét mặt của bác sĩ cứng ngắc lại một chút, sau đó miễn cưỡng cười nói, “À, là như thế này ạ, bởi vì mỗi lần Cố tiên sinh đều tới đây có một mình, cho nên tôi thấy hơi lạ một chút……”


“Bác sĩ Từ, dẫn chúng tôi đi qua đó đi.”

Bác sĩ Từ nhanh chóng thu hồi lại cảm xúc của mình, khôi phục lại thái độ nghiêm túc như thường ngày, “Mời đi bên này, bệnh tình của dì Chu đã ổn định hơn nhiều rồi, bệnh viện đang giảm lượng thuốc dần dần xuống cho dì ấy rồi, nếu như liều lượng thuốc giảm xuống mà trong ba tháng bệnh của dì không tái phát nữa thì dì có thể về nhà tĩnh dưỡng được rồi, lúc đó bệnh viện sẽ thông báo cho Cố tiên sinh tới đón.”

Vẫn còn đang nói chuyện, bọn họ đã đi tới một gian phòng, bác sĩ Từ gõ cửa, “Dì Chu, Cố tiên sinh tới thăm ngài.”

Rất nhanh, cửa đã được mở ra, lộ ra một khuôn mặt của người phụ nữ trung niên có dấu vết năm tháng khắc sâu.

Hà Phỉ Phỉ giật mình, đây không phải là…… mẹ của Cố An Thành sao? Bởi vì lúc còn đi học cấp ba cô đã đi tìm Cố An Thành nên thường bị mẹ anh bày ra đủ loại vẻ mặt, cho nên cô có ấn tượng khắc sâu với bà ấy.

Chu Như vừa nhìn thấy Cố An Thành, vẻ mặt liền hiện lên sự vui sướng, “Tiểu Thành, con đã tới rồi.”

Bác sĩ từ nhắc nhở thời gian nghỉ ngơi của Chu Như một chút, sau đó xoay người đi mất.

Chu Như vui vẻ ra mặt, “Tiểu Thành, vào đây ngồi đi.” Nói xong, bà dọn dẹp mấy thứ lộn xộn ở trên ghế đi, để chừa chỗ cho bọn họ ngồi.

Hà Phỉ Phỉ có chút do dự, cô không biết vì sao sao Cố An Thành lại muốn dẫn cô đi tới chỗ này, cho nên không đi vào bên trong, lúc này đột nhiên Cố An Thành nắm chặt lấy tay của cô, theo bản năng cô muốn giật ra, nhưng mà anh vẫn không hề nhúc nhích.

Cô nhỏ giọng nói, “Anh làm gì thế? Anh tới thăm mẹ mình, còn kéo tôi tới làm gì?”

Cố An Thành không lên tiếng, lôi kéo cô đi vào trong, ngồi xuống ghế dựa.

Hà Phỉ Phỉ đối mặt với nụ cười hiền lành của Chu Như, như đứng trên đống lửa, trong trí nhớ Chu Như chưa bao giờ có sắc mặt tốt với cô, chứ đừng nói là nở nụ cười.

Chu Như tỉ mỉ quan sát cô, “Tiểu Thành, cô gái này có phải…..? Làm sao mà nhìn lại quen mắt như vậy nhỉ?”

Cố An Thành nắm lấy tay của bà, nghiêm túc nhìn Chu Như, “Mẹ, cô ấy là Hà Phỉ Phỉ, mẹ còn nhớ không?”

Chu Như sững sờ, kinh ngạc nhìn Hà Phỉ Phỉ, sau một lúc mới rụt rụt bả vai, nhỏ giọng trả lời, “Nhớ chứ, nhớ chứ, thì ra các con đều đã lớn như vậy rồi…… Ở chung một chỗ được, Tiểu Thành, cuối cùng mẹ cũng không làm liên luỵ tới con, không khiến cho con bị chậm trễ……”

Chẳng biết tại sao, nghe giọng nói của Chu Như, lỗ mũi của Hà Phỉ Phỉ chợt cảm thấy chua xót.

Cô nhẹ nhàng kéo kéo tay của Cố An Thành hỏi, “Cái gì gọi là…… Liên lụy, làm chậm trễ anh vậy?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.