Trí Khương

Chương 2: Vô Tình Gặp Gỡ


Bạn đang đọc Trí Khương FULL – Chương 2: Vô Tình Gặp Gỡ


Trí Khương, mười sáu tuổi, là con gái một.

Ba Trí cảm thấy cái họ nhà mình rất cá tính, nghe rất chi là trí tuệ, mẹ Trí sinh ra một cô con gái, hy vọng nó có thể xinh đẹp được như mình.

Thế nên chỉ có độc nhất một chữ Khương, phía trêи là chữ “mỹ”, phía dưới là chữ “nữ”, hợp lại chính là “mỹ nữ”.

Họ Trí, nên không sợ con gái có sắc mà não bị ngắn.

Hai bậc phụ huynh thật là vừa lòng cái tên này.

Nhưng bé Trí Khương không nghĩ thế, mà thấy cái tên này rất giống tên bé trai, chẳng hay xíu nào.

Càng lớn, Trí Khương cũng chẳng thèm quan tâm nữa, nói gì thì nói, dù không thích thì cũng là tên mình.

Ba Trí được công ty phái tới thành phố khác để phát triển việc làm ăn.

Thế là ba Trí đem cả nhà đi theo luôn.

Mẹ Trí là giáo viên ngoại ngữ, nhưng cũng dịch sách nữa.

Trí Khương được nuôi dạy rất tốt, đầu óc cũng không tồi, trước kia đi học cà lơ phất phơ cũng có thể vào top trêи trong trường, mẹ Trí cảm thấy trường học như thế cũng không được tốt lắm, thành phố này có một trường học rất tinh anh ở khu nhà quý tộc, hơn nữa còn có cả bậc đại học ở đó.

Trí Khương phải đến trường này để học, bởi vì ngôi trường này điều kiện phần cứng rất tuyệt, tỉ lệ thi đậu đại học cũng rất cao.

Thế nên, ba mẹ tìm người quen, xin cho Trí Khương thi vào cấp ba của trường.Trí Khương
Đối với ngôi trường mới này, Trí Khương rất thích.


Tuy rằng là trường quý tộc, nhưng không khí vẫn rất tốt, hiệu trưởng già cực kì không muốn các hành vi xấu làm ảnh hưởng thanh danh trường học, nên nội quy rất cứng nhắc với nhiều quy định, bao hồm học sinh đến trường phải mặc đồng phục y như nhau, đến căn tin dùng cơm giống nhau, thành tích không tốt trong kì thi thì lưu ban hoặc thi lại.

Hơn nữa Trí Khương thật thích phong cách giáo ɖu͙ƈ ở đây, kỷ luật trong lớp cũng tốt lắm, so với trường học của cô trước kia cũng không khác mấy, liền vui vẻ học tập kết bạn.Trí Khương
“Trí Khương, Trí Khương!”
“Ai thế?”
“Thật là, gọi cậu cả nửa ngày, nghĩ cái gì thế hửm?” Toàn Vũ cực kì bất mãn nói.
“Ha ha, ngại quá, thất thần đấy mà.” Trí Khương đành ha ha, “Sao thế? Có chuyện gì?”
“Ừm, Tiểu Khương Khương, câu thích nam sinh động hay tĩnh?”
“Gì? Là sao?” Nam sinh không động, chẳng lẽ là xác chết à?
“Là thế này, tớ nghe nói các nữ sinh phân phe, nếu thích loại hình nam sinh năng động sôi nổi, thì theo phe Dịch Dương, còn nếu thích trầm tĩnh, thì theo phe Dực Phàm.

Cậu theo phe nào? Cậu biết hai soái ca đấy chứ, đừng có nói là không biết đấy nhá!”
“A, là như thế đấy hả… Chẹp, đói quá…” Lúc này Trí Khương chỉ muốn đổi cái chủ đề này, giỡn chắc, cô làm sao không biết hai tôn thần thần đó cho được, tuần lễ đầu tiên vừa tới cô đã vô tình gặp họ, bản tính nữ sinh mách bảo nàng loại chuyện này không cần phải đi khoe khoang làm gì, cho nên che giấu hành vi, không cho người khác quan hệ của cô với bọn họ thật ra cũng không tồi.

Nhưng mà, trêи đời này nào có nhiều “vô tình” như thế chứ, sao nhà của hai người đó lại vừa khéo cách nhà cô chỉ một quảng trường? Sao đến hàng tạp hóa cũng vừa khéo chọn cùng một loại đồ uống? Sao mỗi lần cô đi ngang sân bóng rổ thì bóng của Dịch Dương lại lăn tới ngay chân cô? Sao mỗi lần cô đi ngang phòng nhạc lại nghe thấy tiếng piano Dực Phàm đánh trong đó?
Đương nhiên không là trùng hợp, nhưng để nói sau, có lẽ Trí Khương “ngốc bẩm sinh” không hiểu được đâu..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.