Tri Huyện Bị Ép Gả Lấy Chồng

Chương 9


Đọc truyện Tri Huyện Bị Ép Gả Lấy Chồng – Chương 9

Giang Yên Hông lại cảm thấy bất ngờ lần nữa, bao phủ trong vầng kiếm quang hắn thoạt nhìn không giống bình thường, vẫn tươi cười như trước, tuy nhiên thiếu một chút vui đùa ầm ĩ, nhiều chút ổn trọng, hai đầu lông mày hiện ra khí khái nam tử oai hùng, khóe miệng của nàng chậm rãi trồi lên vui vẻ tán thưởng.

Biểu diễn xong một bộ kiếm pháp, Mộ Thiên Tú thu kiếm vào vỏ, hiện trường một mảnh yên tĩnh, thẳng đến một tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên, mọi người xem ngây người lúc này mới phục hồi tinh thần lại, vỗ tay khen hay.

Dẫn đầu vỗ tay chínhlà Nhật Noãn lâu danh kỹ Thạch lựu, nàng đáp ứng lời mời tiến đến biểu diễn trợ hứng, vừa mới đến liền chứng kiến đặc sắc kiếm vũ của Mộ Thiên Tú, sợ hãi than phục, không khỏi hờn dỗi oán trách vài câu.

“Thị Lang đại nhân diễn kiếm này tốt như thế, bảo chúng ta chút nữa làm sao biểu diễn chứ?”

“Nguyên lai Thạch lựu cô nương cũng muốn diễn kiếm, thỉnh.”

Mộ Thiên Tú cười cởi xuống hai thanh trường kiếm trên lưng, làm bộ muốn đưa cho thạch lựu, Thach lựu giả vờ giận mà hờn dỗi dậm chân, chọc cho mọi người cười vang, bầu không khí trong thọ yến thoáng cái liền náo nhiệt lên.

Chứng kiến bộ dáng Mộ Thiên Tú cùng ca kỹ nói đùa rất quen thuộc, Giang Yên Hồng mơ hồ cảm thấy không vui, chuyển mắt đánh giá nàng kia.

Nàng lớn lên xác thực xinh đẹp, mặt như phù dung không nói, thần sắc càng tươi tắn, trên mặt bôi một chút son môi, eo điểm thắt yên chi váy dài, áo khoác ngoài nửa cách tay màu trắng thêu hoa, ngắn ngang thắt lưng, vạt áo tươi đẹp bó sát, càng làm tuyết ngực của nàng cao đầy, duyên dáng yêu kiều, khó trách các nam nhân đều nhìn chòng chọc nàng đến chảy nước miếng.

Hồ gia phụ tử đi qua nghênh đón Thị Lang đại nhân lên ghế trên, Mộ Thiên Tú vừa ngồivào tựu không thể chờ đợi được hỏi Huyện thái gia ngồi ở bên cạnh.

“Giang huynh, kiếm của ta có tốt không a?”

“Kiếm diễn thự rất rốt, nhân duyên với phụ nữ càng tốt.” Nàng trắng không còn chút máu khinh bỉ liếc hắn một cái( Myu: có mùi dấm chua ở đâu ý nhỉ).

“Hắc hắc, nói đến duyên với nữ nhân …, ta chỉ sợ so ra kém Giang huynh.” Hắn cố ý đưa tầm mắt rơi vào trên người Thạch lựu.

Nàng sửng sốt một chút, không hiểu ý tứ của hắn, chán nản cãi lại, “Điều nầy sao có khả năng? Ta lại không giống người nào đó, giống như với ai đều có bộ dạng rất là quen thuộc.”


“Ta bất quá là nửa chín nửa sống, chỉ sợ chờ thêm một chút có người muốn chín luôn.”

Thạch lựu cười dịu dàng nâng chén hướng chủ nhân chúc thọ, đã tới chậm, sảng khoái tự phạt ba chén, còn chưa ca hát đã làm cả sảnh đường hoan hô, tiếp theo hướng Thị Lang đại nhân mời rượu, nhìn thấy bên cạnh hắn tuấn tú thiếu niên lang, Thạch lựu nhãn tình sáng lên, lập tức yêu kiều hành quỳ lạy đại lễ.

“Tiểu nữ tử Thạch lựu ra mắt Huyện thái gia, ngưỡng mộ đại nhân đã lâu, hôm nay cuối cùng nhìn thấy mặt, ta thật sự cao hứng.”

“Cô nương đại khách khí rồi.” Giang đỏ bừng vội vàng vịn cây lựu, chống lại cặp mị nhãn kia mãnh liệt hướng nàng phóng điện, nàng vội vàng lúng túng buông tay ra.

Huyện thái gia thẹn thùng trúc trắc bộ dáng làm cho cây lựu càng thêm mừng thầm.

“Ta không phải khách khí, ta là từ đáy lòng bội phục đại nhân, phép nghiêm hình nặng không có gì hay, thấu tình đạt lý mới là cao minh, có thể có người như đại nhân làm quan phụ mẫu là phúc khí của dân chúng Lam Điền chúng ta.”

Thạch lựu thuộc như lòng bàn tay kể ra các án mà Huyện thái đã xử, mọi người đang ngồi cũng không ngớt lời khen ngợi, các hương thân đều nâng chén kính Huyện thái gia, Giang Yên Hồngg vốn không nghĩ uống nhiều, nhưng trươc sự ân cần của các hương thân, không thể không uống nhiều thêm mấy chén.

Kính rượu xong rồi, Thạch lựu trở lại giữa tràng điện bắt đầu hiến xướng, tiếng ca động lòng người tại thọ yến tiếp diễn.

Có ca tự nhiên có vũ, hát hay múa giỏi rồi đến giang hồ xiếc, ảo thuật, kỹ năng đặc biệt theo lên sân khấu, chúng tân khách càng sảng khoái, ăn uống thêm phần cao hứng, chủ nhân cũng được mười phần thể diện.

Mộ Thiên Tú cùng Hồ Tuấn nói giỡn, khóe mắt dư quang thoáng nhìn Huyện thái gia đột nhiên ngã về phía trước, hắn vội vàng đưa tay xách nắm sau cổ áo hắn, miễn cho có người t đầu ngã vào chén canh trên bàn mà rửa mặt.

“Giang huynh, ngươi có khỏe không?”

“Hình như không tốt lắm……” Giang Yên Hồng chớp chớp mắt say lờ đờ như bị sương mù che phủ, rượu này uống vào miệng thấy không gắt, không nghĩ tới một lúc sau lại mạnh như thế, nàng cảm giác mình như đang đứng ở trong nước bồng bềnh đung đưa.


Hồ Tuấn vẫy nha đầu đến, muốn các nàng đỡ Huyện thái gia đến sương phòng phía sau nghỉ ngơi một chút, Mễ bối tại hành lang hạ đẳng cũng bị thông tri tiến đến hầu hạ chủ nhân.

Trong sương phòng, Giang Yên Hồng khổ sở nằm trên giường gỗ bên cạnh cửa sổ lớn,Mễ Bối vắt khăn lạnh để trên trán tiểu thư, gặp bốn bề vắng lặng, nhịn không được nói nàng vài câu.

“Thiếu gia, ngươi cũng quá bất cẩn, vạn nhất gặp chuyện không may thì biết làm sao đây?”

“Ta đã biết rồi!” Giang đỏ bừng ôm đầu xoay người sang chỗ khác, hiện tại nàng cháng váng đầu cực kỳ, không nghĩ nghe lải nhải nữa.

Mễ Bối vốn còn muốn nói thêm vài câu, nhưng chứng kiến danh kỹ Thạch lựu kim liên (Con gái bó chân thon thon nên gọi là kim liên) nhiệt thành đi tới, lời vừa tới miệng toàn bộ ném lên chín tầng mây, hưng phấn mà chạy đến cạnh cửa nghênh đón, vừa khẩn trương lại thẹn thùng nhìn đại mỹ nữ diễm quang tứ xạ ( tươi đẹp bắn ra bốn phía).

“Ta giúp Huyện thái gia đem súp tỉnh rượu tới.” Cây lựu thoáng nâng lên khay trên tay.

“Sao lại không biết xấu hổ phiền toái Thạch lựu cô nương, ta làm thì tốt rồi.” Mễ Bối duỗi tay muốn tiếp nhận khay.

Cây lựu duyên dáng gọi to một tiếng, hướng tiểu thư đồng cười ngọt ngào, “Nguy rồi, khăn gấm của ta đặt ở phòng bếp đã quên cầm theo, không biết có thể phiền toái tiểu ca giúp ta đi một chuyến?”

Nụ cười kia ngọt đến phát ngán, tiếng nói mềm mại yêu kiềulàm nũng, Mễ Bối ở làm sao chống đỡ được, lập tức cao hứng chạy vội đi.

Kế hoạch thực hiện được, Thạch lựu cười đắc ý, đi đến trước giường, buông khay, ôn nhu nâng Huyện thái gia dậy.

Giang Yên Hồng mơ mơ màng màng ngồi dậy, nhìn lại, đột nhiên dường như tỉnh lại quát to một tiếng,nhảy xuống giường gỗ.


“Thạch lựu cô nương? Ngươi, ngươi sao vậy lại ở chỗ này? thư đồng nhà ta?” Nàng xem xem bốn phía, sương phòng to như vậy chỉ có các nàng cô”Nam” quả nữ, cái này…… thực không hay a.

Huyện thái gia phản ứng khoa trương chọc cho Thạch lựu cười duyên không thôi, “Tiểu ca giúp ta đi lấy khăn, đại nhân nếu không chê mà nói…, để ta đến phục vụ đại nhân.”

Hầu hạ?! Còn chút cảm giác ngà ngà say bị hai chữ này dọa chạy hết, đầu dần dần thanh tỉnh chợt hiện lên mạt cười không có hảo ý của người nào đó.

“Chờ một chút, có phải là Mộ Thiên Tú gọi ngươi tới?”

“Thị Lang đại nhân hẹp hòi nhất rồi, lúc trước ta cầu xin hắn giúp ta dẫn kiến đại nhân, hắn không chịu, nếu không có đại thọ củaHồ lão gia, ta còn không có cơ hội bái kiến đại nhân đâu.”

“Thật không phải là hắn giở trò quỷ?” Nàng bán tín bán nghi.

“Không phải, là ta tự nguyện đến phục vụ đại nhân.” Thạch lựu tuổi còn trẻ đã tại trong hồng trần quay cuồng qua một hồi, biết rõ nhân sinh đau khổ ngắn ngủi, hiểu rõ đạo lý niềm vui chẳng tày gang, nghe thấy nhiều chuyện về Huyện thái gia, nàng đã sớm ngưỡng mộ trong lòng, hôm nay vừa thấy, ngưỡng mộ biến thành ái mộ, từ trước đến nay luôn trung thực với trái tim mình nàng lập tức mượn lấy cơ hội mang súp tỉnh rượu thể hiện tâm ý, “Lòng chàng có cô đơn như lòng ta thì xin đừng phụ tấm ý tương tư này.”

Giang Yên Hồng mặt bỗng dưng đỏ lên, xấu hổ tới cực điểm.

Thấy Huyện thái gia không nhúc nhích, Thạch lựu nũng nịu oán trách, “Chẳng lẽ đại nhân ghét bỏ Thạch lựu thân phận thấp hèn?”

“Không, anh hùng không sợ xuất thân thấp hèn, chỉ là loại sự tình này thật sự không thể xằng bậy.” Nàng đưa một bên tay chùi mồ hôi.

“Xằng bậy?” Nụ cười trên mặt Thạch lựu biến mất, không phục đi đến phía trước đứng, “Ta Thạch lựu mặc dù là ca kỹ, nhưng bán nghệ không bán thân, chưa bao giờ làm ẩu làm càng, đến bây giờ vẫn là tấm thân xử nữ.”

Giang Yên Hồng chật vật chạy trốn tới phía sau bàn tròn, lấy cái bàn ngăn cách khoảng cách nửa khuyên giải nửathirnh cầu thuyết: “Ta không phải ý tứ kia…… Chỉ là tình cảm cô nương, ta sợ không thể báo đáp……”

“Ta không cần phải hồi báo, chỉ cầu một trái tim đổi lấy một trái tim thôi.” THạch lựu đi tới gần, vừa xấu hổ vừa nóng vội mà nghĩ muốn đem lời nói rõ ràng.

“Cái này phải phụ hảo ý của cô nương rồi?!” Giang Yên Hồng bối rối lui về sau.


Hai người cứ như vậy quấn lấy bàn tròn, một người chạy, một người truy, một cái thổ lộ, một người xin lượng thứ.

“Các ngươi là đang đùa lão ưng bắt con gà con sao?” Mễ Bốí đến phòng bếp lấylại khăn gấm khờ dại đứng ở cạnh cửa.

Thạch lựu trừng mắt nhìn Huyện lệnh không hiểu phong tình,liếc mắt một cái tiếp nhận Mễ bối hai tay xin trả khăn gấm, tức giận đến dậm chân rời đi.

Nguy hiểm thật! Giang Yên Hồng tức giậnmà đánh tiểu thư đồng một cái, “Người ta gọi ngươi đi là ngươi đi, bỏ lại ta một mình, hại ta thiếu chút nữa bị người ta cưỡng ép rồi.”

Mễ bối vẻ mặt kinh ngạc, không thể tin được chỉa chỉa tiểu thư, lại chỉa chỉa hướng Thạch lựu rời đi, rồi mới tuôn ra một hồi cười ha hả, “Thiếu gia, ngươi thật sự là diễm phúc không cạn a, ta hâm mộ muốn chết.”

“May mà ta không có say mèm đi, bằng không có lẽ thật sự phải chết.”

“Nói cũng đúng.”

Chủ tớ lập tức quyết định lòng bàn chân như bôi mỡ— trước tiên hảo hảo chuồn, ngay cả cáo từ đều không có.

Cửa sổ khắc hoa trong sương phòng két một tiếng mở ra, Mộ Thiên Tú cười ngồi vào trên bệ cửa sổ.

Hắn lo lắng tiểu tử kia, cho nên mới lén rời đi yến hội, không nghĩ tới ở nửa đường trông thấy Thạch lựu thủ cước so với hắn còn nhanh hơn, hắn rõ ràng trốn đi xem náo nhiệt.

Đại mỹ nữ yêu thương nhung nhớ, còn không cầu hồi báo, đây là nhiều nam nhân cầu còn không được hâm mộ, không nghĩ tới tiểu tử kia lại không có can đảm tiếp nhận, còn chạy làm cho người ta gia truy đuổi, cười chết người.

Chờ cười đủ, hắn mơ hồ cảm thấy là lạ ở chỗ nào, nghiêm túc suy nghĩ, tiểu tử kia lá gan cũng không nhỏ, thất phẩm Huyện lệnh nho nhỏ tựu dám xông tới hắn là tứ phẩm Thị Lang, lại cẩn thận hồi tưởng, vừa rồi Giang Thanh Mặc bộ dạng giống như thật sự rất sợ Thạch lựu, sợ đến nỗi đụng cũng không cho đụng, thật sự là kỳ quái.

Một người nam nhân có vị son phấn nặng, lại không đụng nữ nhân, tổng kết lại rất có thể là….. cái loại yêu nam nhân đàn lang đàn khanh.

Hắn chịu không được gõ gõ cái đầu luôn miên man suy nghĩ, quyết định trở lại thọ yến, không nghĩ nữa những chuyện tình làm loạn nhân tâm này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.