Tri Huyện Bị Ép Gả Lấy Chồng

Chương 4


Đọc truyện Tri Huyện Bị Ép Gả Lấy Chồng – Chương 4

“Uy vũ ——”

Một tiếng hô thăng đường, ba người đang quỳ trên công đường nhất thời run sợ tâm nhảy lên một cái, các hương thân phụ lão đứng xem bên ngoài cũng lập tức lặng ngắt như tờ.

Tân nhiệm Huyện thái gia tuy còn trẻ tuổi, nhưng lúc thẩm án tuyệt không qua loa, còn có sư gia khôn khéo lõi đời ở bên hiệp trợ, đem từng cái từng cái vụ án thật tốt xử lý thẩm tra minh bạch, kết án, mọi người đối tân nhiệm Huyện lệnh dần dần cảm thấy quan mới cũng không tệ.

“Không đợi ta đã bắt đầu thẩm án rồi?” Mộ Thiên Tú tinh thần sảng khoái sáng ngời tiến vào đại đường.

Bọn nha dịch động tác thuần thục giống như không có gì lạ, không cần phân phó liền tự động đem cái ghế đặt tới bên cạnh công án, từ khi Huyện lệnh đến nhậm chức, Thị Lang đại nhân một ngày không ba thì năm giờ đến huyện nha la cà, sau khi bắt đầu thẩm án, hắn càng nhiệt tâm không thôi, thường ngồi trên công đường cùng thẩm án, mọi người sớm đã quen với việc này rồi.

“Coi như ta không tồn tại, thỉnh tiếp tục.” Mộ Thiên Tú thảnh thơi ngồi xuống.

Giang Yên Hồng không thàm tức giận lườm hắn một cái, quay đầu tiếp tục thẩm án, “Nguyên cáo Văn Ngạn, ngươi tố cáo hàng xóm của ngươi là vợ chồng Ngô Phát Đạt đánh tráo hòng chiếm đoạt Phác ngọc ( Ngọc trong đá) mà ngươi nhờ hắn bảo quản, có phải không?”

“Vâng” thợ chế tác ngọc Văn Ngạn tức giận không chịu nổi nói lúc trước hắn bởi vì phải đi xa khỏi nhà, cho nên mới nhờ cậy hàng xóm là vợ chồng Ngô Phát Đạt giúp hắn bảo quản một khối ngọc thô, nào biết chờ hắn quay về nhà, bọn họ hoàn lại cho hắn lại là một tảng đá nát vô giá trị, đánh chết cũng không thừa nhận đã đánh tráo hòng trộm đổi, hắn đành phải Báo quan, thỉnh Huyện thái gia chủ trì công đạo.

“Oan uổng a đại nhân, lúc trước Văn Ngạn giao cho chúng ta đúng là tảng đá này, nát hay không nát chúng ta sao biết? Chúng ta hảo tâm giúp hắn bảo quản, hắn lại cắn ngược lại chúng ta một cái, ai nha, đầu năm nay thật sự là làm ơn mắc oán đó.” Vợ chồng Ngô gia cùng lớn tiếng kêu oan.

Văn Ngạn tức quá thoá mạ thậm tệ vợ chồng hàng xóm đang quỳ cạnh, nguyên cáo cùng bị cáo ai giữ ý nấy, tại chốn công đường làm rùm beng lên, sư gia Hà Nhất Vấn nháy mắt, bọn nha dịch đập mạnh trượng, hô lớn uy vũ, trận cãi nhau ầm ĩ tại công đường thoáng cái liền an tĩnh lại.


“Chính là tảng đá này?” Giang Yên Hồng chỉ vào vật chứng trước mặt, một tảng đá nhiều màu vô dụng.

“Giang huynh, đây là ngươi không đúng rồi, đã quan hệ tới ngọc, ngươi phải hỏi chuyên gia mua bán ngọc Thạch là ta đây mới đúng.” Mộ Thiên Tú đi đến trước tảng đá nhìn đông nhìn tây.

“Vừa rồi là ai nói coi như hắn không tồn tại?” Giang đỏ bừng lạnh lùng trả lời.

Bọn nha dịch che miệng cười trộm. Thị Lang đại nhân vốn nói nhiều, sao có khả năng ngoan ngoãn ngồi đây không nói lời nào? Hai vị đại nhân tại công đường diễn tiết mục cãi cọ đã không phải là lần đầu tiên, mọi người sớm đã thành thói quen.

Mộ Thiên Tú một tay liền thoải mái mà cầm lấy đỉnh tảng đá, tại hai tay chơi đùa trong chốc lát, hai mắt đánh giá kỹ đột nhiên phát ra quang mang kỳ dị.

“Hảo ngọc, ta mua, tám mươi hai, không, ngọc thô tốt như thế, ít ra cũng phải một trăm lượng mới hợp lý.”

Một trăm lượng?! Trên công đường một hồi xôn xao, các hương thân bên ngoài đều châu đầu ghé tai, nghị luận rốt cuộc ai đúng ai sai.

Hắn đem tảng đá đặt ở trước mặt Văn Ngạn, cười hì hì nói: “Ta buôn bán Ngọc Thạch hai năm rồi, quy củ mua bán ngọc thô ta hiểu, được ăn cả ngã về không, người mua tự chịu trách nhiệm, sau khi bổ ra, cho dù bên trong thật là tảng đá nát, ta cũng không tìm ngươi bắt đền, ngươi yên tâm đi.”

Mặt hầm hầm,Văn ngạn toát ra vẻ kiêu ngạo của thợ thủ công, “Ta làm ngọc công mười năm rồi, còn có lòng tự trọng, cho dù Thị Lang đại nhân cấp cho ta một trăm lượng, ta cũng sẽ không đem cái tảng đá nát này trở thành ngọc thô bán cho ngươi.”

Mộ Thiên Tú cười nhạt một tiếng, một đôi con ngươi sang ngời đảo qua vợ chồng bị cáo đang thầm thì, lập tức quay đầu lại liếc nhìn Huyện lệnh.


“Thị Lang đại nhân, ngươi nghĩ sai rồi a, nơi này là công đường, không phải nơi bán ngọc, cái kia là vật chứng, không phải thương phẩm, mời ngươi không nên náo loạn nữa.” Giang Yên Hồng đôi mắt thông mình lướt từ bị cáo qua nguyên cáo, im lặng trầm tư một hồi — cầm lấy kinh đường mộc(cái miếng gỗ dẹp dẹp mà mấy vị quan hay dùng để đạp bàn í ạ) vỗ, “Án này tái thẩm sau, các ngươi lui ra trước, vật chứng do nguyên cáo mang về hảo hảo bảo quản, bãi đường ——”

Lúc này sắc trời đã gần đến hoàng hôn, ngoài công đường đám người tụm năm tụm ba giải tán, Văn Ngạn vẻ mặt không vui ôm lấy vật chứng rời đi, Ngô thị vợ chồng cách một khoảng, buồn bực theo sát phía sau.

☆☆☆☆☆☆☆☆☆

Màn đêm buông xuống, gió đêm mát rượi theo dòng sông hiu hiu thổi tới, lay động cây cỏ ven đường, trong bụi cỏ vài cái đầu trồi lên, bốn ánh mắt tất cả đều nhìn chòng chọc ngôi nhà phía trước không xa.

Ba một tiếng, Giang Yên Hồng tự tát mình một cái, nhăn mày kéo từ trên mặt ra cái xác muỗi.

“Đại nhân, ngươì nên trở về trước, chỗ này để chúng tôi trông nom là được.”

Lão muỗi chọn Huyện thái gia da non mịn cắn, nhìn bộ dạng hắn tự tát vào mặt mình thật buồn cười, đầu mục A Thắng cùng hai người thủ hạ muốn cười lại ý tứ ráng nín cười, đến mức mặt mũi muốn biến dạng.

“Chủ ý này là ta đề xuất, ta muốn tận mắt xem kết quả.” Nhân tài không ngờ lại thua con muỗi.

“Ngọc công Văn Ngạn thật sự bị hãm hại.”

Bên tai đột nhiên vang lên tiếng Mộ Thiên Tú thì thầm, Giang Yên Hồng sợ tới mức hoa dung thất sắc, còn không kịp kêu ra tiếng, mội cái cái tay liền bụm miệng nàng lại.


“Đừng kêu, nếu như bị nghe thấy, kế dẫn xà xuất động của ngươi cũng khỏi dùng.” (dẫn rắn ra khỏi hang: vận dụng mưu kế làm cho kẻ xấu bộc lộ bản chất thật của mình)

Bên người vô thanh vô tức xuất hiện thêm một người, bọn người A Thắng sợ hãi kêu lên một cái, chờ thấy rõ người tới, bọn họ cười thở phào. Nghe nói Thị Lang đại nhân từ nhỏ đã đi theo phụ thân hắn, là tiền Tuyên thành Quận Vương Mộ Ngạo Vân đánh Đông dẹp Bắc, luyện thành một thân hảo công phu.

Để tránh việc phát sinh, Giang Yên Hồng ngoan ngoãn nghe lời, không gọi cũng không động, nhưng lập tức ý thức được tình cảnh mập mờ làm cho người mặt đỏ tim đập dồn dập.

Bàn tay to của hắn một chưởng ôm trọn nửa khuôn mặt của nàng, môi anh đào chưa người nào đụng chạm qua của nàng tựu áp vào trên lòng bàn tay của hắn, thân thể vừa mới sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên cũng bị cánh tay của hắn đè xuống, tay tự nhiên ôm vai của nàng, nhưng mà càng làm cho nàng xấu hổ chính là bởi vì khoảng cách quá gần, hơi thở ấm áp của hắn gần như phả sau tai của nàng, làm hại nàng nổi cả da gà.

Hắn đảo mắt nhìn xuống, xem gương mặt ửng hồng đổ mồ hôi, khóe miệng giương lên nụ cười đắc ý vì trêu cợt thành công.

Nàng hoàn toàn rõ ràng hắn là cố ý dọa nàng, lông mày dựng lên, hung hăng đưa khuỷu tay tới bụng của hắn, hắn cơ trí rụt về sau,tránh thoát công kích.

“Ngươi tới đây làm cái gì?” Nàng tiếng nói tuy không lớn, nhưng cơn tức lại không nhỏ chút nào.

“Có náo nhiệt vậy để xem sao có thể bỏ qua?” Hắn vui vẻ như không.

“Ta là phá án, không phải đang đùa.”

Bởi vì không rành Ngọc Thạch, đang lúc hao tổn tâm trí Mộ Thiên Tú chạy đến, liếc mắt liền phán vật chứng chỉ là đống đá nát, nàng linh cơ vừa động, dù sao người này cả ngày đều ngồi ở công đường, không bằng nhờ hắn tại trên công đường hô giá, thử phản ứng nguyên cáo cùng bị cáo, kết quả cảm thấy vợ chồng Ngô gia rất khả nghi, hiện tại canh giữ ở đây, chính là muốn nhìn một chút kết quả cuối cùng.

“Phá án như vậy rất thú vị.”


Quả nhiên, thỉnh thần dễ dàng tống thần khó, nàng hung hăng trừng hắn, xê dịch vài bước qua bên cạnh, tính toán cách cái tên lỗ mãng này xa một chút.

Hắn cố ý bám dính theo, xem Giang Thanh Mặc như con ếch nhảy tới nhảy lui, hắn cười đến càng vui vẻ hơn, bên cạnh bọn người A Thắng cũng bị chọc đến nhếch miệng cười to.

Đáng ghét, luôn cho nàng khó xử, làm cho nàng xấu mặt! Trong tay áo đôi bàn tay trắng như phấn nắm thật chặt, hận không thể vung quyền thật mạnh đập bẹp dí cái mặt cười hì hì kia.

“Xuỵt!có người đến “

Nghe thấy tiếng bước chân, Mộ Thiên Tú nhạy bén quát nhẹ, mấy cái đầu vội vàng quay lại, chỉ thấy một hán tử tráng kiện gõ gõ cửa nhà Văn Ngạn, chỉ chốc lát sau cửa mở.

“A ngạn, quan tòa xử cho nửa ngày cũng không có kết quả, ngươi nhất định rất buồn bực a, đi một chút đi, uống rượu giải buồn đi.”

Văn Ngạn tiện tay đóng cửa lại, theo bằng hữu đi.

Trên đường yên tĩnh u ám chỉ có thanh âm chít chit của hạ trùng, qua một hồi lâu, nhà Ngô gia cách tường mở cửa, Ngô Phát Đạt quỷ quỷ túy túy (lén lén lút lút) nhô đầu ra, xác định trên đường không có ai, hắn lập tức vòng trở về, thời điểm xuất hiện lần nữa hắn và thê tử cùng nhau cố sức nâng một cái bao vải bố, tiến vào cửa nhà ngọc công.

“Tướng công, không nghĩ tới ngươi tùy tiện tại bờ sông tìm tảng đá lại thật sự bảo bối, khối ngọc thô này của A Ngạn không chừng cũng không tới cái giá này. Một trăm lượng, Thị Lang đại nhân ra một trăm lượng a, cái này chúng ta phát tài rồi ” nghĩ đến một số tiền lớn như vậy, Ngô thê hưng phấn không khống chế nổi.

“Đồ ngốc, cho dù đổi về, chúng ta cũng không thể lấy đi bán cho Thị Lang đại nhân, chẳng phải đi thừa nhận chúng ta thật sự là kẻ trộm sao?” Ngô Phát Đạt ra hiệu bảo thê tử hạ túi vải bố xúông, tuyệt không rầy rà tìm đến chỗ Văn Ngạn tùy tiện đặt tảng đá ở trên mặt đất, nhanh chóng đổi lại.

“Cao hứng quá thiếu chút nữa quên mất,không sao, chúng ta đem đén kinh thành bán ở đó còn nhiều quan lại quyền quý mà, tùy tiện cũng bán được ra ngoài.” Ngô thê tiếp tục mộng phát tài của nàng, nghĩ đến nước miếng đều muốn chảy ra.

“Các ngươi suy nghĩ thực chu đáo.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.