Đọc truyện Trì của tôi – Chương 6:
Thầy giáo thể dục hỏi xong tình hình thì lập tức quay lại sân tập, trong phòng y tế giờ đang có rất nhiều người, Tống Húc Phi cũng chưa đi, đang nhìn giáo viên y tế rửa vết thương cho Giang Tùy, cậu ta đến nói cũng nói không được lưu loát nữa rồi: “Thầy ơi, bạn …bạn ấy sao bị chảy máu hoài vậy?”
“Thường thôi, vết thương ở đây mà.” Thầy giáo y tế vừa làm vừa nói dông dài, “Tôi nói các em rồi, tập thể dục thì phải cẩn thận một chút, an toàn là trên hết mà, vết thương trên khuôn mặt của bạn nữ này nếu mà to thêm tí nữa là rắc rối rồi, xém tí nữa là phải khâu chỉ rồi đó.”
Hai nữ sinh gây chuyện hồi nãy liền vội không ngừng nói xin lỗi.
“Không sao, chỉ là ngoài ý muốn …….” Giọng của Giang Tùy rất nhỏ, vết thương ở ngay phía trên lông mày, cô cúi đầu xuống cái mà đau đến nỗi khuôn mặt trắng bệch.
“Được rồi, được rồi, cũng không nghiêm trọng lắm đâu,” thầy giáo y tế an ủi, “đừng có đứng ở đây nữa, người nên đi học thì đi đi, ở lại một người là được rồi.”
Lâm Lâm lập tức nói: “Em ở lại với bạn ấy, Tiểu Âm cậu nói với thầy giáo giúp tớ với.”
Tống Húc Phi không kiềm chế được nói: “Chi bằng tớ ở lại đây đi, các cậu cứ về tập chạy trước đi.”
Lâm Lâm vốn dĩ muốn phản bác lại, bổng nhiên nhớ đến chuyện gì đó liền đồng ý.
Bốn nữ sinh vừa đi thì lại có người đến. Giọng của tên khỉ Trương Hoán Minh vọng vào: “Giang Tùy, cậu sao rồi?”
Giang Tùy ngồi dậy, không thể nào quay đầu được, nhìn về phía ánh sáng ngoài cửa thì thấy mờ mờ ba đôi chân, cô nhận ra người mang đôi giày thể thao màu đen kia.
Chu Trì.
Trương Hoán Minh đi nhanh nhất, đã chạy đến đứng ở phía trước giường: “Eo ôi, bị thương ở mặt rồi?”
Lý Thăng Chí cũng chạy đến xem: “Thật tình.”
Thầy giáo y tế bực mình với đám nam sinh đang huyên náo này, “Ầm ĩ cái gì, im lặng chút đi.”
Tống Húc Phi vội vàng lôi bọn họ ra khỏi cửa: “Các cậu sao lại đến đây?”
“Sao mà lại không đến được,” Trương Hoán Minh nói, “Giang Tùy là người thân của Chu Trì, bọn tao sao có thể bỏ mặt làm ngơ được!”
Tống Húc Phi trước đó cũng đã nghe qua chuyện này, nhưng cậu ta căn bản là không tin, cứ nghĩ là Trương Hoán Minh bịa chuyện để trêu chọc cậu ta. Lúc này cậu ta lại không có tâm trạng đi đùa giỡn, đấy Trương Hoán Minh ra, “Được rồi, cô ấy đã bị thương đến mức đó rồi, các cậu đừng có đến đây trêu chọc tôi nữa, nhanh chóng về sân tập đi!” Cậu ta muốn nhanh chóng đuổi nhóm của Chu Trì đi, nhưng vừa đẩy người quay lại thì cậu ta liền sửng sốt.
Chu Trì từ lâu đã đứng ở bên cạnh giường của cô, dựa vào chỉ dẫn của thầy giáo y tế mà đỡ đầu của Giang Tùy lên.
“Đúng rồi, phải làm như vậy, đừng có để em ấy quay đầu lại phía sau nữa.” Thầy giáo y tế một bên dặn dò một bên trấn an tinh thần cho Giang Tùy, “Được rồi, được rồi, giờ phải sát trùng vết thương nữa, có chút đau đấy, em cố chịu đựng nhé.”
Giang Tùy “dạ” một tiếng. Hai bên đầu của cô có cảm giác rất ấm, đó là vì đôi bàn tay của Chu Trì ấn ở đó. Nãy giờ hắn vẫn không nói một lời, vẫn giữ y nguyên khuôn mặt lạnh lùng.
Tống Húc Phi chạy đến, nhìn thấy mặt của cô trắng bệch ra, vụng về an ủi: “Giang Tùy, cậu cố chịu thêm chút nữa nữa nhé, sẽ xong nhanh thôi.”
Thầy giáo y tế xử lí xong vết thương, lấy băng gạt băng bó vết thương lại, vừa dán băng gạt vừa dặn dò cẩn thận một số việc.
Giang Tùy giọng trả lời rất nhỏ,cảm giác như đôi bàn tay ấy cuối cùng cũng buông ra rồi, cả đầu của cô cùng dần dần cảm thấy thoải mái hơn.
Còn vài phút nữa là hết tiết, một vài nữ sinh chạy đến phòng y tế, Giang Tùy nhờ mọi người dẫn về phòng học. Chủ nhiệm lớp lão Tôn biết được chuyện, cũng chạy đến hỏi thăm, an ủi một vài câu, an ủi xong, có những tia sáng từ bên ngoài chiếu rọi vào phòng, vừa hay vô thức chiếu thẳng vào con người vừa đi nhà vệ sinh vào kia, chính là Chu Trì.
“Chu Trì!” giọng của lão Tôn vô cùng dõng dạc, “Đợi chút nữa tan học thì em dẫn Giang Tùy về nhà, trên đường về tốt xấu gì cũng phải quan tâm em ấy đấy, đừng có ngày nào cũng dán mặt vào sân bóng, làm cậu cũng phải ra dáng của ông cậu một chút chứ!”
“……”
Trong phòng bỗng nhiên đặc biệt yên ắng trong một lúc, hơn chục học sinh đang có mặt tại đây rõ ràng lộ ra một dãy dấu chấm than.
Đệch.
Giang Tùy thẩn thờ, cách cái bàn của cô không xa, ở ngay cái lối đi nhỏ, cô cùng với người vừa đi vào lớp là Chu Trì nhìn nhau ngơ ngác.
Chính ngay lúc đấy, Giang Tùy mới sâu sắc hiểu ra lời nói của Chu Mạn: “Lão Tôn là người rất tốt, chỉ có điều tính tình hơi hấp tấp, suy nghĩ trong đầu đôi lúc thiếu đi sự tinh tế.”
Lời nói ý vị thâm sâu như vậy, không hổ thẹn năm đó Chu Mạn cùng với lão Tôn là bạn học cùng nhau 10 năm.
Tóm lại, nhờ vào sự quan tâm đặc biệt của lão Tôn mà cái chuyện không muốn ai biết đến quan hệ cậu cháu này nhất thời không kịp che giấu mà bị công bố trước quần chúng rồi. Thế là học sinh của lớp 3 xôn xao bàn tán xuyên suốt cả tiết học Hóa học, bầu không khí của phòng học sục sôi lạ thường, khiến cho giáo viên Hóa học cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Đồng hồ vừa điểm đúng năm giờ, tiếng chuông tan học reo lên.
Toàn bộ học sinh ồ ạt chạy ra về.
Giang Tùy đứng bên cạnh hồ phun nước gần các phòng dạy học, Trương Hoán Minh cùng Lý Thăng Chí vừa cười vừa ôm bóng chạy đến: “Giang Tùy, đang đợi cậu nhỏ của cậu hả?”
“……”
Giang Tùy cảm giác vết thương trên trán dường như càng đau thêm.
“Giang Tùy, cậu sao vậy?” Tống Húc Phi thường ngày tùy tiện, cẩu thả như vậy nhưng vừa đi đến đứng trước mặt cô liền trở nên căng thẳng lạ thường, giọng nói không tự nhiên, “Đầu của cậu vẫn còn đau sao?”
Trương Hoán Minh cùng Lý Thăng Chí ở ngay bên cạnh rõ ràng là biết gì đó liền cười phá lên, học theo điệu bộ của cậu ta hỏi: “Đúng rồi, Giang Tùy đầu của cậu còn đau không?”
“Đỡ nhiều rồi.” Giang Tùy nói với Tống Húc Phi nói, “Hôm nay cảm ơn cậu nha.”
“Không cần, không cần…” một con người to cao thô kệch như Tống Húc Phi lại biết đỏ mặt nữa, “không cần cảm ơn đâu.”
“Giang Tùy.” Một giọng nói cách đó không xa vang lên.
Mọi người đều quay đầu nhìn lại, Chu Trì đang ngồi trên chiếc xe đạp, bàn chân trái vẫn đang chống dưới mặt đất.
Giang Tùy tạm biệt ba cậu học sinh kia, nhanh chóng nhảy lên xe, ngồi phía sau Chu Trì ra khỏi cổng trường.
Trương Hoán Minh nhìn sau lưng của hai người họ, vỗ vỗ vào vai Tống Húc Phi: “Ồ, mùa xuân của mày đến rồi đấy, muốn thu phục được Giang Tùy chi bằng đi thu phục cậu nhỏ của cô ấy đi.”
Tống Húc Phi: “Mày nói những cái lời khỉ chó gì vậy?” Cậu ta vẫn chưa nghĩ đến việc bọn họ đúng là người thân của nhau.
“Mày dại dột quá! Lý Thăng Chí nói, “Mày cứ nghĩ đi, mày mà có quan hệ tốt với Chu Trì một chút, thì còn sợ không theo đuổi được cháu của nó à? Để cho nó nói giúp cho mày vài câu trước mặt Giang Tùy, tụi mình tụ tập đi chơi thì bảo nó rủ Giang Tùy đi cùng, còn lo không có cơ hội à! Nhưng mà, mày cũng sẽ chịu thiệt một chút rồi, ……”
Lý Thăng Chí lời lẽ thâm hiểm vừa nói vừa cười: “Lỡ mà cưa đổ Giang Tùy rồi, Chu Trì chẳng phải sẽ thành cậu nhỏ của mày sao.”
Tống Húc Phi: “……”
Bên ngoài cổng trường, những đám người chia nhau thành từng tốp ào ào đổ về nhiều hướng khác nhau, những tia sáng chiếu xuống lúc chiều tà dần dần biến mất.
Chiếc xe đạp đang ung dung đi ở phía trước bỗng nhiên dừng lại.
“Lên xe.” Cái giọng không có chút tình cảm.
Giang Tùy dừng lại một lúc rồi vội bước tới trước hai bước ngồi lên yên sau xe.
“Vịn vào.”
“Vịn rồi.” Cô vịn vào phía sau cái yên trước.
Chu Trì đưa chân lên đạp xe đi về phía trước.Hắn lái xe với tốc độ không phải là chậm nhưng lại ngồi rất êm, không lúc lắc.
Giang Tùy lấy tay giữ chặt chiếc khăn choàng cổ rất ấm, cô ngẩng đầu lên nhìn Chu Trì, để ý đến hắn không có gì để chắn gió hết, chỉ mặc một chiếc áo lông màu đen bạc, không có mũ cũng không có khăn choàng cổ, tóc của hắn bị gió thổi đến nỗi như cây mạ non ngắn ngủi đang bị gió thổi vậy.
Cô rất hiếu kì khi nghĩ đến khuôn mặt cậu ta sẽ có một làn da mịn màng như thế nào, phải chăng là một làn da trắng mà một khi bị gió thổi đến nhất định sẽ ửng đỏ lên cho mà xem.
Kiểu thời tiết mùa đông như thế này thì đi xe đạp đến trường thật sự rất khổ sở.
Trong lòng Giang Tùy đang suy nghĩ lung tung thì lại nhớ đến lúc ở trong phòng y tế. Thật ra, cô không ngờ rằng cậu ta sẽ đến, mặc dù trên danh nghĩa là người thân nhưng mà tình cảm quá nhạt nhòa, dù có cố gắng đến mấy thì cũng về con số không mà thôi.
Đoạn đường này mặt đường rộng, xe cộ lưu thông rất nhiều, người người huyên náo tranh cãi nhau ầm ĩ, sau khi rẽ hướng chuyển qua đoạn đường khác thì yên tĩnh hơn nhiều, Giang Tùy nhìn cái lưng rộng lớn ở trước mắt nói: “Thật ra hồi nãy ở hành lang tôi đã muốn nói với cậu là tôi tự về cũng được, cậu có thể đi chơi bóng rổ, nhưng mà cậu đi nhanh quá tôi không kịp nói.”
Con người ở đằng trước kia ừm một tiếng lạnh nhạt, gió vừa thổi qua cái là đã không nghe thấy gì nữa rồi.
Giang Tùy không nghe thấy, đợi một lúc rồi lại nói: “Cậu đang giận à? Là vì lời thầy Tôn nói hôm nay sao?”
Xuống dốc, tốc độ chạy của xe trở nên nhanh hơn. Tiêng gió ù ù dồn dập vào tai.
Qua một lúc thì tốc độ về lại trạng thái ổn định ban đầu, rồi một câu nói hời hợt vọng lại: “Máu chảy còn chưa đủ à, sao còn phí sức mà nói lảm nhảm thế?”
“……”
Từ đó cho đến lúc về tới nhà Giang Tùy không nói thêm một lời, sau khi về đến nhà cũng không nói chuyện với hắn thêm lần nào nữa.
Dì Đào và Tri Tri bị vết thương trên trán cô dọa đến phát sợ.
“Trời ơi, sao mà mặt mày xanh xao đến vậy chứ?” Dì Đào quá lo lắng, “Bác sĩ ở trong trường chuyên môn có giỏi không, có nên đi đến bệnh viện lớn kiểm tra thêm không? Khuôn mặt của con gái là quan trọng nhất đấy.”
Tri Tri đứng bên cạnh cũng rất lo lắng: “Chị, chị đừng có hủy hoại dung nhan như vậy chứ!”
Giang Tùy tốn không ít nước bọt để giải thích.
Không ngờ rằng lại lo lắng đến như vậy, tối đến còn gọi điện nói cho Chu Mạn nữa.
Vừa hay cũng thật trùng hợp, Chu Mạn vừa kết thúc lần công tác này, sau khi xuống máy bay thì không về khu mới, đêm khuya kéo va li đến căn nhà cũ ở lại một đêm. Đến ngày thứ hai lúc Giang Tùy ngủ dậy mới biết Chu Mạn đã trở về, thế là khuôn mặt của cô lại nhận lời càm ràm, bị kiểm duyệt thêm một lần nữa.
“Dì Đào nói mà như mặt con đã bị hủy hoại rồi ấy, dọa khiếp dì rồi.” Chu Mạn đặt tay ở dưới cằm cô kĩ càng quan sát xong, “Xem ra thì chỉ làm lớn chuyện lên thôi, không sao, đợi lành rồi thì vẫn là một khuôn mặt xinh đẹp, trắng như quả trứng gà thôi, đi nào, dì đưa con đi học rồi mua cho chị Đào ít rau, dì thèm muốn chết cái món tào phớ mà chị ấy vẫn thường làm quá.”
“Vậy không đợi Tri Tri cùng Chu Trì sao, hai người họ vẫn chưa dậy.”
“Lo cho chúng làm gì, hai tay hai chân khỏe mạnh như hai đứa nó á mà.”
Đưa Giang Tùy đi học rồi mua rau xong, Chu Mạn về đến liền vào bếp giúp đỡ dì Đào. Bộ dạng của Chu Mạn cùng với lúc làm việc thường ngày như hai con người khác nhau, không có gì là kiêu căng, thẳng thắn, theo lời dì Đào thường nói thì rất là chân thành.
Chu Trì vừa xuống lầu, nghe thấy giọng của Chu Mạn thì một chút sắc mặt cũng không thay đổi, đang bàn đến chuyện ly hôn với Giang Phóng.
“…… thủ tục thì tuần trước xử lí xong rồi, bây giờ không cần phải nói cho A Tùy, A Tùy rất nhạy cảm, yếu lòng, không giống Tri Tri không chút quan tâm, chuyện này không ảnh hưởng lớn gì đến nó đâu, em cùng Giang Phóng đã bàn xong rồi, đợi thêm một năm rưỡi nữa thi đại học xong rồi nói với con bé, bây giờ nó ở lại đây học rất thuận tiện, dù sao sao này em cũng nhận con bé làm con gái nuôi, không có gì khác cho lắm.”
“Ây dà,” Dì Đào liên tục thở dài: “Hai người bọn em á…… Chị không biết phải nói hai đứa em như thế nào luôn, A Tùy thật đáng thương quá, sao mà giấu mãi được?”
“Không sao đâu, em với Giang Phóng vẫn làm bạn tốt với nhau……á,” bộ lông mày của Chu Mạn nhướn lên, nhìn Chu Trì mang giày ở phòng khách, ngạc nhiên, “Sao em vẫn còn ở đây?!”
“Ngủ quên.”
“Được lắm, em còn lợi hại hơn Tri Tri nữa,” Chu Mạn chỉ vào hắn, “Hồi này vừa nghe được gì rồi thì giữ bí mật giúp chị, không được nói bậy.”
Chu Trì nhếch môi: “Cô ấy ngốc đến vậy à?”
Nói xong thì đi.
Lúc Chu Trì đến trường học, bài đọc buổi sáng đã đọc xong rồi. Lão Tôn không có ở đây, hắn quang minh chính đại đi vào lớp.
Hơn một nữa học sinh trong lớp không ở đây, chỉ còn lại gần một nửa ở lại ăn sáng, nồng nặc mùi sủi cảo, bánh bao…
Chu Trì thả cặp xách xuống, ngồi ở một góc cạnh bàn.
Giang Tùy đang nói chuyện với bạn học ở bàn sau, không biết đã nói gì mà cười đến nổi mắt him lại, miếng băng gạt ở trên trán nhìn có chút buồn cười.
Chu Trì thản nhiên liếc nhìn một cái.
Quả nhiên, cô ngốc mà chuyện gì cũng không biết kia lại có thể vui vẻ như vậy.