Trì của tôi

Chương 58


Đọc truyện Trì của tôi – Chương 58:

Sáu giờ rưỡi, trời đã dần tối lại, ngọn đèn dầu ngoài cửa sổ đã tàn.

Ánh đèn trong phòng khách sạn rất ấm áp, Giang Tùy ngồi bên giường, có chút thẩn thờ.

Phòng vệ sinh truyền đến tiếng động nhẹ, qua một lúc, Chu Trì đi ra, trong tay cầm chiếc khăn, hắn ngồi bên cạnh Giang Tùy.

Vừa khóc một hồi nên mắt của Giang Tùy rất đỏ, khóe mắt sưng vù.

Chu Trì giúp cô từ từ lau mặt.

Làm đau lòng nhau ở sân thể thao, trong lòng hai người đều rất bất an, ai cũng không nói thêm lời nào.

Giang Tùy vẫn chưa vượt ra khỏi cảm xúc buồn bã từ trước đến giờ, lặng lẽ nhìn hắn.

Cho dù như thế nào đi chăng nữa, cô vẫn rất mềm lòng.

Mặc dù trong lòng đã suy nghĩ rất nhiều lần, nhưng khi đã gặp được nhau, hắn vẫn ôm cô và nói những lời như vậy, nên chuyện gì cũng không ổn nữa rồi. Cô không quyết đoán, cũng không kiên định.

Chu Trì lau mặt giúp cô xong, khăn lau đặt qua một bên.

Ngồi được một lúc, hắn chủ động ôm Giang Tùy, nói nhỏ: “A Tùy, em còn thích anh không?”

Giang Tùy im lặng một lúc rồi gật đầu.

Ánh mắt Chu Trì nhìn cô thắm thiết, hình như rất vui mừng, nở nụ cười. Giống như trước đây hắn vuốt đầu cô, nói: “Thời gian trước đây anh hơi bận, sau này em sẽ cố gắng tranh thủ thời gian đến gặp em.” Dừng một lúc, nhớ đến gì đó, lại nói, “Em muốn đi Mỹ cũng không sao, một năm cũng có thể đợi được, dù sao đến kì nghỉ anh sẽ đến gặp em.”

Giang Tùy ngẩng đầu nhìn hắn.

Ánh mắt hai người nhìn nhau.

Chu Trì: “A Tùy, sao này chúng ta cố gắng ở bên nhau. Trước đây anh đã không tốt, em cho anh cơ hội sửa đổi được không?”

Giang Tùy không nói gì.

Cánh tay Chu Trì ghì chặt cô, từ từ hôn cô.

Tối hôm đó, hai người họ vẫn ngủ với nhau như trước đây, nhưng lại không làm chuyện gì. Từ sau chuyện bọn họ cãi nhau lần trước , nên vẫn vì thế mà đã lạnh nhạt với nhau một thời gian dài, chuyện này Chu Trì vẫn còn nhớ rất rõ, bây giờ lại trải qua chuyện của ngày hôm nay, cho dù trong lòng hắn có muốn đi nữa cũng phải cố mà nhịn lại, không muốn lại khiến cô cảm thấy hắn chỉ là muốn làm chuyện đấy với cô.

Ngày hôm sau Giang Tùy đã tỉnh dậy từ sớm. Thật ra cô không thể nào ngủ được, mười giờ lại có tiết, nhưng mà cô vẫn ở lại khách sạn ăn sáng với Chu Trì. Chu Trì muốn đợi cô học xong, nhưng Giang Tùy không chịu. Cô biết vốn dĩ hôm nay hắn học nguyên ngày, nhưng lại vì cô mà đã chạy đến đây, thật sự là không tốt tí nào.

“Vẫn nên về trước đã, em không muốn làm lỡ chuyện học của anh.”

Chu Trì nhìn cô một lúc, “Cuối tuần anh đến gặp em nha?”

Giang Tùy sửng người, lắc đầu, “Không cần đâu, như vậy thì mệt quá.”


Cô càng không hắn như vậy chút nào.

“Qua một thời gian nữa di, cũng không cần phải chạy lui chạy tới như vậy đâu.”

Chu Trì gật đầu.

Tiễn Giang Tùy về đến kí túc xá, hắn thu dọn đồ đạc rồi vội vàng đón chuyến bay buổi sáng để về trường.

Từ sau hôm đó, nhìn hai người có vẻ đã quay trở lại như trước đây, mỗi ngày sẽ liên lạc, nhắn tin, gọi điện thoại, thi thoảng những lúc thuận tiện thì cũng sẽ gọi QQ gọi video.

Số lần Chu Trì chủ động liên lạc với Giang Tùy càng nhiều hơn trước, mặc dù rất bận rộn, nhưng trong quá trình đó thì vẫn sẽ giành thời gian để nhắn với cô vài tin hoặc gọi điện thoại, cho dù là chỉ nói được vài câu.

Có lúc Giang Tùy có thể nghe thấy hắn rất mệt.

Nhưng một khi cô mở miệng ra hỏi thì hắn vẫn nói là không sao.

Giang Tùy nhận ra rằng, Chu Trì đang chiều chuộng cô rất nhiều.

Trong quá trình bù đắp lại tình cảm, cả hai bên vô tình trở nên dè dặt hơn, theo bản năng mà kiềm chế bản thân, nhẫn nhịn lại.

Giang Tùy dần dần cảm thấy có chút mù mịt.

Muốn giữ lấy sự thân mật với hắn, nhưng lại không hi vọng là sẽ như kiểu thế này, giống như là hai người đang dồn sức để chiếm cứ lấy gì đó, nhưng càng đi lại càng xa nhau.

Cuối tháng mười, kết quả xin đi trao đổi học sinh của trường có kết quả. Giang Tùy rất thuận lợi đã được chọn. Trước đây đi phỏng vấn, thật sự cô đã từng do dự, nhưng sau cùng vẫn đã đi.

Có nhiều chuyện thật sự cô rất muốn đi thử nghiệm và tiếp thu, cũng muốn nhìn ra bên ngoài thật nhiều, thử tạo ra kế hoạch và phương hướng cho bản thân, nhưng không phải vô tri vô thức mà cố gắng như trước đây, hình như điều mà trong lòng đã nghĩ lui nghĩ tới nhiều nhất đó chính là tình cảm với Chu Trì, cả người đều bị quấn quanh quẩn trong sự phiền muộn, chuyện gì đều cũng phải suy nghĩ đến hắn trước tiên.

Mọi người đều đang tiến bộ, cô cũng muốn bản thân cũng phải tốt hơn một chút.

Lúc Chu Trì nhận được tin nhắn của Giang Tùy, đang đánh mật mã ở dưới tầng hầm làm việc của Lưu Dục Trần.

Cách sau lưng hắn vài mét, Tiểu Hắc với Nguyễn Tịnh đang nghỉ ngơi trên sô pha, mỗi người ăn một quả táo. Nhìn thấy Chu Trì đi đến phòng vệ sinh gọi điện thoại, Tiểu Hắc nói: “Tám phần là vợ của cậu ta gọi rồi.”

Nguyễn Tịnh liếc mắt: “Bạn gái cũng chỉ là bạn gái, vợ vợ gì chứ.”

Tiểu Hắc cười lên một tiếng: “Có khác gì nhau, đều giống nhau cả thôi.”

Nguyễn Tịnh không trả lời, nhìn đến bóng lưng đang đi ở bên kia.

Chu Trì dựa vào tường, điện thoại vẫn chưa gọi được, Giang Tùy nhắn tin lại: Đang nghe giảng.

Chu Trì hỏi cô: Đã quyết định thời gian rồi sao?

Giang Tùy: Ừm, tháng một phải qua đấy.


Chu Trì im lặng một lúc.

Mặc dù hôm đó miệng nói cô đi Mĩ cũng không sao, nhưng trong lòng thật sự vẫn giữu lại hi vọng, nghĩ hai người họ làm lành với nhau, có thể cô sẽ không muốn đi nữa.

Chu Trì lại không hề chậm chạp, ở trong một mức độ nào đó, hắn cũng rất mẫn cảm.

Đến lúc này, hắn cũng đã cảm nhận được giữa hai người họ đã không còn như trước nữa. Giang Tùy trước đây sẽ không như vậy.

Nắm chặt điện thoại một lúc, Chu Trì trả lời tin cuối cùng: Được, tối đến rồi gọi điện nói chuyện.

Hắn cầm điện thoại quay trở lại, Tiểu Hắc đôi một quả táo cho hắn: “Nghỉ ngơi chút đi, làm giống như dân nghiện công việc không bằng, vợ cậu nhìn không xót ruột sao?”

Chu Trì cầm lấy quả táo rồi đôi lại, không quan tâm đến cậu ta, dựa vào chiếc ghế mây ở chỗ nghỉ ngơi, dùng chiếc máy tính đã cũ tìm kiếm trường đại học mà Giang Tùy đã nói, nhìn thông tin từ trên xuống dưới một lượt, rồi lại kích vào ảnh xem.

Là một trường học có danh tiếng, đánh giá về mọi phương diện đều rất tốt.

Tiểu Hắc liếc mắt nhìn: “Làm gì vậy, muốn xuất ngoại sao?”

Chu Trì tắt trang chủ, trả lời một câu, “Giang Tùy muốn đi.”

“Hả,” Tiểu Hắc suy nghĩ một lúc, đã hiểu chuyện, vào giai đoạn này chỉ có thể là trao đổi học sinh, “Khoa chúng ta có vẻ như cũng có một số người năm ba cũng đăng kí cái này, nhưng mà tôi thấy vài vị sư huynh của chúng ta hình như không có hứng thú lắm, chê nó vô bổ quá. Có phải cậu đang nghĩ là nếu như có cơ hội thì cũng đi luôn sao?”

Chu Trì vuốt giữa bộ lông mày, không lên tiếng, có chút mệt mỏi dựa vào đằng sau.

Nguyễn Tịnh liếc nhìn hắn hai lần, cúi đầu cắn một miếng táo.

Tối đến lúc gọi điện thoại, nhiều lần Chu Trì muốn mở miệng nói nhưng rồi lại thôi.

Hai người họ không bàn tiếp đến chuyện này.

Vốn dĩ Chu Trì muốn đi thủ đô một chuyến, nhưng rồi công ty của Lưu Dục Trần gặp sự cố, đã chống chọi lại với một đối thủ cạnh tranh có thực lực ngang tầm, đối phương làm một số chuyện xấu sau lưng, khiến công ty bọn họ gặp rắc rối liên tục, giai đoạn đó toàn bộ mọi người đều bị công kích nặng nề, khó khăn lắm mới chống trụ nổi.

Trải qua một trận như vậy nên lại trì hoãn lại chuyến đi.

Giang Tùy cũng đang bận việc riêng của mình.

Đầu tháng mười hai, vô tình cô gặp phải Trần Dịch Dương người đã rất lâu mới gặp lại. Hôm đó, cô đi đến văn phòng khoa, vừa đến tòa nhà khoa văn thì có người lên tiếng gọi cô.

Giang Tùy quay đầu lại, Trần Dịch Dương đang mặc chiếc áo sơ mi kết hợp quần dài, nhìn rất nghiêm chỉnh, cô nhìn một lúc mới nhận ra.

Trần Dịch Dương bước đến: “Trùng hợp quá, không ngờ rằng lại là cậu.”

Giang Tùy cũng có chút ngạc nhiên, nhớ đến hai tin nhắn trước đây của cậu ta, cô đều không trả lời nên có chút ngại ngùng.


“Cậu đã thay đổi rồi nhỉ.” Trần Dịch Dương cười dịu dàng.

Nói chuyện được vài câu, Giang Tùy mới biết cậu ta đến để tham gia cuộc thi biện luận, là một cuộc thi hữu nghị giữa các trường thủ đô, trường đại học Z là chủ nhà tổ chức.

Trần Dịch Dương hỏi cô có muốn đi xem không.

Giang Tùy theo bản năng liền từ chối, cô lắc đầu, “Tôi còn có việc.”

Trần Dịch Dương cũng không muốn miễn cưỡng cô, dừng một lúc rồi hỏi nhỏ, “Trước đây có gửi tin nhắn cho cậu, không biết có phải cậu không thấy không mà dường như cậu không trả lời lại.”

Giang Tùy sửng sốt, không biết nói như thế nào, liền nói dối: “Tôi không nhớ nữa, có lẽ là không thấy rồi.”

Trần Dịch Dương không hỏi tiếp nữa, cười: “Vậy cậu đi làm việc của cậu đi, tôi vào trước đây.”

“Ừm.”

Hai người mỗi người đi một nơi.

Tối hôm đó, Giang Tùy đăng một bài đăng lên trang cá nhân trong tài khoản của trường, là một số hình ảnh liên quan đến trao đổi học sinh.

Lâm Lâm hỏi ở dưới bài đăng: “Á, A Tùy cậu muốn đi Mĩ sao? Trường nào đây!”

Giang Tùy trả lời cho cô ấy xong, liền đi tắm. Đợi cô tắm xong quay trở lại, vừa ngồi xuống bàn thì điện thoại của Chu Trì liền reo lên.

Giang Tùy vừa bắt máy lên thì nghe thấy hắn hỏi: “Em còn liên lạc với Trần Dịch Dương sao?”

Giang Tùy sửng sốt, do dự một lúc rồi nói: “Không có.”

Trong điện thoại im lặng một lúc, giọng của Chu Trì có chút lạnh nhạt: “Anh nhìn thấy nó ở trong trang của trường em.”

Giang Tùy ngơ ngác, bật trang mạng lên.

Trong một dãy bình luận mới, cô nhìn thấy một dòng bình luận.

Trần Dịch Dương: Philadelphia rất tuyệt, lại gần với Newyork, sau này tôi sẽ đến thăm cậu.

Giang Tùy không hiểu sao cậu ta lại chạy vào đây mà bình luận như vaayh. Trước đây ở trang mạng trường cậu ta chưa bao giờ bình luận như thế này.

Giang Tùy chau mày, cầm điện thoại đi ra khỏi kí túc xá, đến hành lang mới mở miệng ra nói: “Chu Trì, hôm nay em chỉ gặp cậu ta ở trong trường, cậu ta đến tham gia cuộc thi biện luận, trước đây em không liên lạc với cậu ta, lần trước anh đã nói nên đã cắt đứt liên lạc từ lâu rồi……”

Dừng một lúc, giọng cô kìm lại, “Hôm nay chỉ nói chuyện được vài câu thôi.”

Trong lòng Chu Trì cảm thấy buồn bực, giọng càng nghiêm trọng: “Cậu ta cũng đi Mĩ sao?”

Giang Tùy dừng một lúc, “Em không biết cậu ta có đi hay không, không có nói đến chuyện đó.”

Nhưng mà nhìn vào ý của Trần Dịch Dương bình luận thì chắc cậu ta cũng đã tham gia chương trình trao đổi học sinh này, đi New York.

Cổ họng Chu Trì nhúc nhích, mắt cứ nhìn chằm chằm xuống dưới mặt đất, dần dần không thể nào kìm chế nổi, “Giang Tùy, em có lừa anh không?”

Giang Tùy cứng đờ người, không trả lời, đôi mắt liền nóng lên.


“Anh đã nghĩ như vậy rồi thì còn hỏi em làm gì nữa? Lúc nào anh cũng như vậy hết.”

“Anh làm sao?”

Giang Tùy ngồi xuống bên góc tường, vừa tức giận vừa đau lòng, có lẽ phần nhiều chính là cảm thấy thất vọng và uất ức: “Lần nào anh cũng hỏi em như vậy, anh đã hỏi bao nhiêu lần rồi chứ, anh bảo em thế này bảo em thế nọ, em đều đã làm rồi, vậy còn anh thì sao, chuyện riêng của anh anh đã từng kể cho em nghe bao giờ chưa? Anh ở cùng với ai, làm gì với ai, anh có hỏi đến em không? Chuyện gì em cũng không biết, Chu Trì anh quá đáng quá rồi đấy, thật sự em rất đau lòng……”

“Đệch mẹ tôi chưa bao giờ làm chuyện đó với ai, cũng sẽ không đi ra nước ngoài với người khác.” Chu Trì cũng nổi giận lên tận đầu, không nhịn nổi cơn bực tức, giọng nói cũng thay đổi, “Chỉ có em thay đổi thôi.”

Một mối quan hệ một khi đã rạn nứt, trong vô hình liền trở nên yếu đuối, đã không thể nào chống đỡ nổi một chút bão táp mưa sa.

Giang Tùy sửng sờ mà nghe lấy. Cô thừa biết, Trần Dịch Dương chỉ là kẻ thắp lửa thôi, giữa hai người họ từ lâu đã không còn như trước đây nữa.

Giang Tùy vẫn tiếp tục lau nước mắt, bỗng nhiên chuyện gì cũng không muốn nói nữa, “Nếu đã nghĩ như vậy rồi thì tại sao chúng ta ở bên nhau làm gì nữa chứ?”

Rất lâu trong điện thoại không có tiếng động.

Hai người cứ thế mà sửng người ra.

Cũng không biết đã qua được bao lâu, ở đầu dây bên kia hắn chợt cười một tiếng, có chút chế giễu: “Đệch mẹ tôi cầu xin em thêm lần nữa, tôi đã trở thành cái gì rồi?”

Cái gì Giang Tùy cũng không thể nào nói ra được nữa, cô tắt luôn điện thoại.

……

Đầu tháng một, thủ đô rơi hai trận tuyết lớn, đã hoàn toàn chìm vào những ngày đông giá rét.

Giang Tùy giải quyết ổn thỏa việc ở trường học, thu dọn đồ đạc quay về nhà, lúc dọn áo quần thì lật thấy một chiếc khăn choàng màu xanh lá cây ở trong tủ. Cô sửng người ra một lúc.

Đó là những cuộn len mà cô mua từ năm ngoái, phải đan nhiều lần mới đan xong.

Ngày sinh nhật của hắn đã qua.

Giang Tùy nhặt chiếc khăn choàng đó lên bỏ vào trong va li.

Sau khi trở về, Giang Tùy ở lại nhà hai ngày, vì để tiện cùng chuyến bay với cô, Giang Phóng đã đặc biệt trì hoãn lại chuyến đi của mình. Hai cha con ngày mồng bốn sẽ xuất phát, trước ngày đi Giang Phóng muốn đi thành phố S để thăm hai thầy giáo, cũng dẫn Giang Tùy đi theo, dự định đến lúc đó trực tiếp đi ở đấy luôn.

Hôm đó, Giang Tùy ở trong phòng khách sạn suốt cả buổi chiều.

Chập tối thì cô tựu xuống lầu đi một mình, men theo con đường mà đi được một đoạn, cũng chẳng xác định được mục đích là đi đâu, sau đó thì ngồi ở một tiệm bán đồ ăn tiện lợi ngồi hết nửa tiếng, lôi điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại, điện thoại reo một tiếng, rồi lại hối hận, muốn tắt máy đi, nhưng đầu dây bên kia lại đã bắt máy.

“A lô?”

Là giọng nói của con gái.

Giang Tùy sửng sốt, “Cậu……”

“Giang Tùy phải không, tôi là Nguyễn Tịnh.” Giọng nói trong điện thoại hình như không cố ý mà kìm nén lại, “Là như này, Chu Trì đang ở công ty, ở cùng với chúng tôi, tối qua mọi người thức cả đêm để làm việc, hôm nay lại có bài kiểm tra, cũng vô cùng mệt, vừa nãy mới nằm ở kia ngủ đi rồi, có cần tôi gọi cậu ấy tỉnh dậy không?”

Giang Tùy im lặng một lúc, “Không cần đâu.”

Đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, một luồng gió lạnh thổi đến, cả khuôn mặt lạnh ngắt đi.

Giang Tùy đội mũ của chiếc áo lông vũ lên, men theo con đường mà đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.