Đọc truyện Trì của tôi – Chương 33:
Vào lúc này, học sinh tan học cũng được một lúc rồi, người trong tiệm sách càng ngày càng nhiều.
Bên cạnh giá sách đó có rất nhiều học sinh, trong tay họ đều đang cầm sách, đang lật ra xem, chỉ có Chu Trì vẫn rảnh rỗi đứng đấy, không làm gì hết, ánh mắt chỉ nhìn thẳng vào cô.
Không biết hắn đã đến từ lúc nào, đã đứng đó được bao lâu rồi.
Giang Tùy bị ánh mắt của hắn khiến cho hoảng hốt.
Cô cúi đầu gấp đề lại, vừa định tạm biệt với Trần Dịch Dương thì Chu Trì liền đi đến.
“Nói xong chưa, đi được chưa?”
Giang Tùy dừng lại, gật đầu với hắn, rồi nhìn Trần Dịch Dương, đang định giới thiệu hai người họ với nhau thì tay của cô đột nhiên bị nắm chặt.
Giang Tùy hoảng hốt, còn không kịp phản ứng gì thì Chu Trì đã mở miệng: “Tôi đợi lâu lắm rồi đấy, biết không.”
Bàn tay của hắn nắm chặt tay của Giang Tùy, dường như hắn cố ý dùng lực nắm rất chặt khiến cô hơi đau.
Lúc nói câu đấy, ánh mắt của hắn chỉ nhìn Giang Tùy, dường như những người khác đều không lọt vào mắt của hắn được.
Nhưng mà ở đây không chỉ có hai người họ, không cần nói đến bên kia đang có rất nhiều học sinh đang mua sách mà ngay tại đây, chỉ cách họ hai bước chân thôi đã có Trần Dịch Dương đang đứng đấy rồi.
Giang Tùy có chút xấu hổ, dùng ánh mắt cầu xin với hắn, muốn hắn buông tay ra trước.
Nhưng hình như hắn cố ý, rõ ràng nhìn đã hiểu nhưng lại xem như không hiểu ý của cô, còn trừng mắt nhìn cô.
Cảnh tượng này khiến trong mắt của người khác càng cảm thấy hoài nghi, mơ hồ.
Ngoài cửa hiệu sách có càng nhiều người đến, đằng kia đã có vài nữ sinh nhìn qua.
Càng Tùy không biết phải làm sao, cũng rất căng thẳng, mặt đỏ ửng lên, cô dùng chút lực rút tay lại, quay đầu nói với Trần Dịch Dương: “Tớ đi trước đây, tạm biệt.”
“Được.” Giọng của Trương Dịch Dương vẫn rất nhẹ nhàng.
Giang Tùy bước nhanh đi ra khỏi, bước xuống hết bậc thang rồi cứ đi thẳng đến bảng quảng cáo phía trước mới dừng lại.
Chu Trì đi theo sau cô.
Giang Tùy thở hổn hển, đến khi thoải mái một chút mới quay người lại, con người ở đằng sau kia đứng cách vài bước, cặp sách cũng đeo không đàng hoàng, trượt xuống khuỷu tay, dây kéo áo khoác cũng không kéo lên, vẫn đang mở ra, bên trong là áo tay dài mỏng, nhìn có vẻ rất lạnh.
Nhưng mặt của hắn càng lạnh hơn, bộ lông mày đen kịt như bôi thêm một thêm một lớp băng cứng vậy, chẳng có chút biểu cảm nào.
Giận rồi sao?
Cậu còn giận sao, tôi mới là người nên giận chứ.
Giang Tùy có chút cạn lời: “Cậu làm gì vậy.”
“Cậu làm gì vậy.”Hắn hơn ngẩng cằm, cũng dùng kiểu nói như vậy hỏi cô, chỉ có điều giọng điệu tuyệt nhiên không giống nhau. Câu nói ấy của Giang Tùy giống như sự giận dỗi cùng với sự ương bướng của một cô gái, vẫn rất nhẹ nhàng, nhưng hắn lại là một câu nói lạnh lùng gay gắt.
Nhất thời Giang Tùy không biết nên phản ứng như thế nào.
Nhìn hắn vài giây rồi cô nhỏ giọng nói: “Vừa nãy tôi đã ra hiệu ánh mắt với cậu, tại sao cậu không buông tay ra?”
“Tại sao phải buông ra?” Thần sắc của hắc lạnh lùng.
“Có người khác ở đấy nữa mà.”
“Có người thì tôi không được nắm tay cậu sao?” Chu Trì mím môi, “Tôi cố tình để họ thấy đấy.”
“……”
“Cậu sợ người khác biết cậu có bạn trai đến vậy sao?”
Giọng điệu của hắn lạnh nhạt, âm lượng cũng không lớn, nhưng Giang Tùy lại bị hắn chặn đến không nói được gì. Rõ ràng trước đây đã nói rất rõ rồi, hắn cũng đồng ý rồi, bỗng nhiên lại như vậy.
Miệng của cô cử động, chau mày nhìn hắn một lúc.
Bên hiệu sách có rất nhiều người đi ra, đi hướng về phía này.
Giang Tùy hít vào một hơi, bình tĩnh nói: “Lát nữa chúng ta nói tiếp, đi ăn cơm trước đã.”
Trên đường đều là học sinh.
Giang Tùy đi được một lúc thì quay đầu nhìn hắn, hắn đang đi theo ở đằng sau.
Chỗ ăn cơm là cửa hiệu thường đến, Giang Tùy chọn món cơm sườn, chọn xong rồi hỏi Chu Trì, “Cậu cũng ăn cái này chứ?”
Hắn gật đầu, đi vào ngồi trước ở chỗ trong góc cùng.
Lúc đợi cơm, hắn chơi điện thoại, không ngẩng đầu lên.
Giang Tùy cũng không nói gì, cúi đầu sờ vào con chim cánh cụt ở cặp xách, nhớ đến lúc đó hắn rất dịu dàng…… cũng không phải, có lẽ là ảo giác cũng nên, dẫu sao cũng dịu dàng hơn bao giờ hết.
Cô lén lút nhìn sang, Chu Trì đang buông mắt xuống, mím môi, không biết có phải đang chơi trò chơi có sẵn trong điện thoại không mà có vẻ rất chăm chú.
Sau đó ăn cơm thì hai người họ cũng rất im lặng.
Trong chén của Giang Tùy có vài miếng thịt to, ăn không nổi, trước đây đều đưa cho Chu Trì ăn, nhưng hắn nói sẽ lấy một phần tư miếng trứng chiên đưa cho cô. Ông chủ tiệm này rất keo kiệt, trứng chiên trong món cơm sườn này trước đây đều là nửa quả trứng chiên, nhưng tháng trước đây đã đổi thành chỉ một phần tư quả, chỉ ỷ vào khẩu vị ngon mà quang minh chính đại ăn bớt ăn xén thêm.
Hôm nay gây ra mâu thuẩn, ai cũng không gắp đồ ăn cho đối phương hết, Giang Tùy vốn dĩ còn muốn gắp cho hắn, do dự một hồi, có thể là vẫn còn giận một chút, nên cứ cúi đầu lặng lẽ ăn hết đống thịt đó, một miếng cũng không đưa cho hắn.
Nhưng nào ngờ, miếng cuối cùng vừa ăn xong, cô đi rót một ly nước trà về thì trong bát liền có thêm một miếng trứng chiên.
Chỗ ngồi đối diện trống không.
Giang Tùy quay đầu nhìn, phát hiện Chu Trì đã đi đến quầy tính tiền, tính xong thì ngồi xuống ghế sô pha đợi lượt chọn món ở đằng kia, không quay lại đây.
Người ngồi ở bên kia rất nhiều, hắn ngồi ở góc cuối, nhìn ra bên ngoài, lưng đối diện lại với cô.
Có lẽ là vì ăn nhiều trứng chiên của hắn mà trên đường trở về, Giang Tùy cứ cảm thấy bản thân đã mắc nợ Chu Trì cái gì đó, thật ra cô đã mềm lòng rồi.
Đi đến dưới lầu khu nhà, Chu Trì liền dừng bước lại.
Giang Tùy chủ động mở miệng: “Lên lầu ngồi một lúc đi.”
Không đợi hắn trả lời, cô liền đẩy cửa ra đi vào trước, một tay giữ cửa đợi hắn.
Qua vài giây, hắn cũng đi vào, đi theo sau lưng cô.
Vào phòng, Giang Tùy bật điện, lấy một đôi dép nam màu xám trong tủ giày giản dị đặt xuống trước cửa. Đây là đôi dép mà cô đặc biệt mua cho hắn trước đây, là size dép của hắn.
Cô thả cặp xách xuống sô pha, đi rót một ly nước, lúc đi ra lại thì nhìn thấy thân hình thon gầy đó đứng bên cạnh bàn học, đang xem tấm ảnh trên tường, trên đó là mấy tấm ảnh mà cô với Lâm Lâm đã cùng chụp lúc cuối tuần. Chỉ có vài tấm là chụp kiểu dáng bình thường, những tấm khác đều là những tấm cố ý làm vẻ quỷ quái mà chụp.
Bị hắn nhìn thấy, Giang Tùy có chút lúng túng, đi đến đặt ly nước lên bàn: “Uống nước đi.”
Chu Trì quay đầu, nhìn cô rồi bưng ly nước lên uống.
Giang Tùy đang nhìn vào yết hầu của hắn, nghĩ ngợi rồi nói: “Cậu vẫn đang không vui sao?”
Chu Trì không nói gì, đặt ly nước xuống, trên môi vẫn còn đọng lại mấy hạt nước, lặng lẽ nhìn cô.
Lúc ánh mắt của hắn đặc biệt chăm chú nhìn, sẽ khiến người ta phải có một ảo giác, dường như đang được hắn giữ chặt trong lòng.
Một chút bất mãn cùng tức giận đối với hắn ban đầu của Giang Tùy dần dần không còn nữa.
“Chu Trì…..” Cô nhẹ nhàng gọi tên của hắn, chần chừ một lúc, nói, “Thật ra không phải tôi sợ người khác biết tôi có bạn trai, ai cũng biết cậu rất đẹp trai, không có ai mà không thích cậu, chỉ là tôi không thích bị người khác bàn tán, như vậy sẽ có chút không thoải mái, trước đây tôi đã nói rồi, cứ ngỡ là cậu đã hiểu, nên hôm nay tôi không biết tại sao cậu lại có thái độ như vậy.”
Dừng một lúc, Giang Tùy có chút chau mày, “Cậu biết mà, tôi chưa từng yêu đương với ai bao giờ, thậm chí trước đây tôi chưa từng chơi với bạn nam tốt nào cả, có những lúc tôi không biết cậu đang nghĩ gì, cũng không biết tôi đã làm không tốt chỗ nào cả, cậu có thể nói rõ cho tôi biết được không, đừng có như bây giờ.”
Đừng như bây giờ?
Chu Trì nghiêng đầu nhìn cô, lặng lẽ đếm từng giây, lạnh lùng nói: “Thằng con trai hôm nay là ai?”
Sao.
Giang Tùy ngẩn ngơ.
“Thằng ở hiệu sách.” Khóe môi hắn ép xuống.
“Ồ, đó là Trần Dịch Dương, cậu ấy học lớp 1, cậu ấy rất giỏi, rất thông minh, học vật lý rất giỏi, cho nên tôi có một câu hỏi….” Nói được một nửa, đột nhiên có vẻ đã nhớ đến chuyện gì, ngạc nhiên nhìn Chu Trì.
“Sao lại không nói nữa?” Giọng điệu của hắn lạnh nhạt, nghiêng đầu, tay sờ vào cái ly trên bàn.
“……Cậu vì chuyện này mà giận sao?” Giọng điệu của Giang Tùy lộ vẻ ngạc nhiên, dần dần bình tĩnh trở lại, có chút không dám tin, “Cậu như này, là, là ghen rồi sao?”
Hình cô bừng tỉnh lại như thường, cúi đầu nhớ lại biểu cảm của hắn hôm nay, khẳng định rằng: “Tôi biết rồi, cậu đang ghen đúng không.”
“……”
Chu Trì thả ly nước xuống đi qua một bên.
Giang Tùy bước đi theo hai bước, lại bước đến trước mặt hắn, cười lên: “Tôi đoán đúng rồi phải không.”
“Có cảm giác thành tựu lắm sao?” Chu Trì giữ chặt bờ vai của hắn, kéo người cô vào lòng, “Cậu có lương tâm không vậy?”
“Tôi thì làm sao nào.” Đầu của Giang Tùy chạm vào ngực của Chu Trì, cười nhỏ, “Cậu làm gì vậy, tôi chỉ hỏi Trần Dịch Dương một câu hỏi thôi mà, lại chẳng làm gì cả, cậu đã chạy đến như vậy rồi, còn tức giận với tôi nữa, thiếu chút nữa dọa chết tôi rồi.”
“Gan của cậu không phải rất lớn sao? Bị dọa chết mới lạ.” Giọng của hắn lạnh nhạt, ngữ khí vẫn không ổn tí nào, nhưng sắc mặt đã dịu đỡ hơn rồi, cánh tay vô thức ôm chặt cô, “Cậu rất thân với nó sao?”
“Không thân lắm, chỉ là gặp phải thôi.”
“Sao lại quen nhau vậy?”
Giang Tùy nói, “Lớp 10 tôi ở trong câu lạc bộ thư pháp, cậu ấy cũng ở trong đó, nên quen nhau, lúc đó cậu vẫn chưa đến đây.” Nói rõ xong vấn đề, cô nhẹ nhõm hơn nhiều.
Chu Trì không nói thêm gì, cũng không buông tay ra.
Giang Tùy biết hắn như vậy nên cảm thấy ổn hơn nhiều rồi.
Cô đưa tay ra ôm eo của hắn, có chút buồn cười nói: “Vẫn chưa biết cậu thích ăn giấm đến vậy đấy, tôi cứ tưởng cậu thích ăn ngọt nhất chứ, con người cậu…… Hình như tôi đã hiểu rồi, lần sau tôi nói dì Đào cho vào thức ăn cậu nhiều giấm một chút.”
Kiểu giọng điệu này có chút khiêu khích.
Chu Trì buông tay, cúi đầu tìm môi của cô, như muốn trút giận mà chớp mắt đã chặn kín môi cô rồi.
……
Chuyện này đối với Giang Tùy mà nói chỉ là một tình tiết xen vào giữa mà thôi, Chu Trì không giận nữa, cô liền cảm thấy sau cơn mưa trời lại sáng. Nhưng đây dù sao cũng là lần đầu tiên từ lúc yêu đến giờ nhìn thấy Chu Trì ghen, cho nên đối với cô, cũng xem là một kí ức rất mới mẻ.
Cô vốn nghĩ rằng đứa con trai như Chu Trì, đẹp trai, luôn bị người khác bủa vây, con gái thích hắn nhiều đến vậy, tỏ tình với hắn cũng nhiều như vậy, nhất định từ nhỏ đến lớn hắn sẽ rất kiêu ngạo, mới có lúc lạnh lùng lúc ngầu đến vậy, suy nghĩ về bản thân cũng rất tốt, rất nhiều người rất nhiều chuyện đều không chiếm được trái tim của hắn, đối với những chuyện vặt vãnh như này căn bản sẽ không quan tâm.
Không ngờ rằng hắn lại dễ ghen đến vậy.
Lại phát hiện ra được cái mới.
Nhưng mà Chu Trì lại không dễ dàng cho qua chuyện này.
Lúc đánh bóng vào ngày hôm sau, hắn hỏi Trương Hoán Minh: “Trần Dịch Dương, biết không?”
“Biết chứ.” Trương Hoán Minh rất ngạc nhiên, “Học sinh lớp 1, sao vậy?” Cậu ta từ lâu đã quên chuyện từng có một ngày nhìn thấy Giang Tùy cùng với Trần Dịch Dương cùng đi ra khỏi cổng trường.
Chu Trì hỏi: “Cậu ta như thế nào?”
“Như thế nào là như thế nào? Cậu hỏi thành tích của nó, diện mạo hay là tính cách, gia cảnh?” Trương Hoán Minh lau một tay mồ hôi, cầm áo đồng phục lên, “Cậu ta có thành tích rất tốt, tớ không có qua lại với mấy loại người như cậu ta, cậu ta cũng có chút danh tiếng trong Nhị Trung, thành tích rất tốt mà, lại nhìn có vẻ cũng ok, nhưng mà cậu ta cũng được nữ sinh biết đến nhiều lắm, dù sao, khuôn mặt cậu ta cũng đẹp trai hơn mấy thằng có thành tích tốt khác, nếu so sánh với cậu thì còn kém xa, tính cách thì không rõ cho lắm. Gia cảnh thì chắ cũng giàu lắm, trên người toàn mặc đồ hiệu.”
“Có bạn gái chưa?” Chu Trì vặn nắp chai nước suối, ngồi xuống đất.
“Không có.” Trương Hoán Minh sửng sốt, “Mấy loại có thành tích tốt đó đâu giống cậu, không chừng cấp ba sẽ không yêu đương đâu, theo đuổi cậu ta thì có đấy, Triệu Hử Nhi lớp ta cũng từng mê cậu ta, nhưng không theo đuổi được. Cậu hỏi nó làm gì?”
“Tùy ý hỏi thôi.” Chu Trì uống ngụm nước, đứng dậy đi khỏi.
Trương Hoán Minh lấy làm khó hiểu, nhìn theo bóng dáng của hắn mà suy nghĩ, cảm thấy hắn từ sau khi yêu đương liền trở nên kì lạ, không biết đang nghĩ gì.
Trương Hoán Minh không ngờ rằng, lại có chuyện còn khiến cậu ta phải ngạc nhiên hơn nữa.
Hôm thứ sáu, công việc chấm bài thi giữa kì cuối cùng cũng xong, thành tích với vị thứ đều được công bố. Thành tích của nhóm nam sinh xếp đằng sau nát bét như trước, nhưng trong nhóm người đó không hiểu tại sao lại xuất hiện một con ngựa đen, xưa nay chưa từng có lọt vào top 20 trong lớp.
Không nhiều không ít, vừa hay xếp vị thứ 20.
Đợi đến lúc Trương Hoán Minh biết con ngựa đen đó là ai, một miệng nước cô ca của cậu ta phun ra cả mặt Lý Thăng Chí, nói “đệch” nhiều tiếng, vô cùng hoài nghi có phải thầy giáo tính nhầm rồi không, hay là Chu Trì gian lận rồi.
Trương Hoán Minh thật không thể hiểu nổi, “Có phải Giang Tùy đã chép bài cho hắn rồi không?”
Lý Thăng Chí trắng mặt: “Đầu của mày hậu đậu rồi à, có khi nào cậu ấy với Giang Tùy thi cùng phòng đâu chứ!”
“Đệch,” Vẫn là có chút không dám tin, Trương Hoán Minh gãi đầu, “Phòng thi của cậu ấy có học bá nào không, không phải cậu ấy dùng lời uy hiếp người khác cho cậu ấy chép rồi chứ.”
Lúc đó Tống Húc Phi đang ngồi trên bàn quay bút bất đắc dĩ chen lời: “Cậu ấy là người đứng nhất phòng đó.”
Trương Hoán Minh: “……”
Cho nên trong những đứa xếp đằng sau kém cỏi như họ lại có người ngọa hổ tàng long rồi?
Đệch, cho nên tên khốn kiếp này trước đây đang làm gì! Giả vờ giả vịt, nằm gai nếm mật sao?
Lúc Giang Tùy nhìn thấy bảng xếp hạng, cũng ngạc nhiên như Trương Hoán Minh. Thật ra mỗi lần kiểm tra cô đều quan tâm đến thành tích của Chu Trì một chút, thật tình trong lòng chỉ muốn hắn cố gắng chăm chỉ hơn chút thôi, nhưng chưa bao giờ nói ra.
Dựa vào thành tích của hắn trước đây, thật ra Giang Tùy lo hắn sẽ không thi đậu đại học, dù sao tổng điểm cộng lại không đủ để lọt vào khoa nào cả.
Rõ ràng thường ngày ở trường rất ít khi nhìn thấy hắn chăm chỉ, kiểm tra từng bài cũng rất bình thường, có lúc viết được một nửa thì hắn không viết nữa, gục xuống bàn mà ngủ, có mấy lần Giang Tùy quay đầu lại đều nhìn thấy. Không ngờ rằng đột nhiên lại làm đến thành tích này.
Cho nên, trước đây là hắn không tình nguyện làm bài kiểm tra sao?
Giang Tùy không chắc chắn nữa, lại bỗng nhiên nhớ lại trước đây hắn luôn thức đêm.
Lẽ nào hắn luôn thức đêm đều là để học bài sao?
Nhưng tại sao lại không nói với cô?
Tiết chủ nhiệm, Lão Tôn dùng ánh mắt ngạc nhiên trước toàn bộ học sinh trong lớp liên tục biểu dương Chu Trì hai lần, lúc đầu tiết một lần, cuối tiết một lần, nói hắn khiến người khác rất ngạc nhiên, vui mừng, khiến người khác phải nhìn hắn bằng ánh mắt khác, hi vọng những đứa nam sinh không tốt ở phía sau học tập theo hắn, nhanh chóng tỉnh ngộ, quay đầu là bờ.
Mặc dù những lời nói của Lão Tôn rất quang minh chính đại đã gây ra những tiếng tiếng than thở trong đám nam sinh xếp sau đó, nhưng vẻ mặt bên ngoài của mọi người như rằng rất chăm chú nghe lời.
Không biết tại sao, trong lòng Giang Tùy lại có cảm giác tự hào lạ kì.
Có thể đối với cô mà nói, quan hệ giữa cô với Chu Trì rất đặc biệt, rất thân thiết, cho nên khen thưởng hắn khiến cô có chút vinh dự. Hoặc là vì lần này Chu Trì không chỉ khiến Lão Tôn ngạc nhiên vui mừng, mà cũng khiến cho cô vui mừng ngạc nhiên theo. Cô vui thay cho hắn.
Lúc tan học, Chu Trì vẫn đang thu dọn đồ, Giang Tùy đã đi đến, cười rồi nói với hắn: “Cậu lợi hại thật đấy.”
Chu Trì mở to mắt, ngẩn ngơ, thản nhiên cười: “Lợi hại cái gì?”
Giang Tùy cũng không nói gì, hai tay nắm chặt ở sau lưng, rồi yên lặng nhìn hắn, ánh mắt sáng rực.
Chu Trì cũng nhìn cô một lúc, không biết tại sao trong lòng lại không vui tí nào.
Cho nên, quả nhiên vẫn rất thích người học giỏi một chút ư? Hắn chỉ thi được vị thứ 20, cô đã nhìn hắn như vậy rồi, vậy thì…… thằng nhóc học bá kia thì sao.
Trong lòng cô có phải càng sùng bái hơn không, càng tán thưởng?
Cho đến cuối tuần thì tâm trạng của Giang Tùy vẫn rất tốt.
Hơn nữa cuối tuần này lại rất phong phú.
Chiều thứ bảy, cô với Lâm Lâm cùng đi đến nhà Hứa Tiểu Âm chơi, bởi vì ba mẹ của Hứa Tiểu Âm không ở nhà, cho nên đặc biệt gọi bọn họ đến ở cùng, ba cô gái cùng ngủ chung một đêm, lúng ta lúng túng nấu cơm, đi siêu thị mua thức ăn nhanh, còn buổi tối thì nằm chung một giường tâm sự với nhau.
Giang Tùy thành thật khai trước mặt hai người họ, hỏi gì đều trả lời hết.
Lâm Lâm cùng Hứa Tiểu Âm đều đối với sự tiến bộ nhanh chóng lần này cảm thấy kinh ngạc, hỏi Giang Tùy: “Có phải bởi vì cậu không? Cậu ấy muốn thi đại học với cậu? Hai người cậu hứa hẹn với nhau rồi sao?”
“Không có.” Giang Tùy lắc đầu, “Không có hẹn với nhau chuyện đó, cậu ấy tự làm bài thi tốt như vậy đấy.”
“Vậy cậu cũng không có giúp cậu ấy bổ sung kiến thức sao?”
Vẫn lắc đầu.
Không phải không muốn giúp hắn ôn bài, chỉ là mỗi lần đến làm bài tập, hắn đều đang chơi, Giang Tùy không biết nói thế nào cả, cảm thấy hắn đã không thích học như vậy rồi, bản thân cũng không thể nói được gì. Nửa vì không dám, sợ hắn giận, nửa vì cảm thấy như vậy là không tốt. Mới ở bên nhau được bao lâu chứ, mà đòi quản hắn cho nhiều? Dường như có chút quá đáng.
Lâm Lâm cảm thán một câu: “Vậy thì Chu Trì cũng không phải đơn giản đâu, vốn cho rằng cậu ta giống như đám nam sinh đó vậy, chỉ là đến trường cho qua ngày, nhà cậu ấy chắc cũng giàu nhỉ, người như vậy thường thi đại học xong thì không học trường đại học nữa mà toàn đi nước ngoài, tớ còn nghĩ rằng cậu ấy cũng đi theo con đường đó chứ.”
Ra nước ngoài?
Giang Tùy sửng sờ, cô vẫn chưa nghĩ đến chuyện đó, bởi vì chưa nghe Chu Trì nhắc đến.
Hứa Tiểu Âm nói: “Không biết tại sao bây giờ cứ theo phong trào như vậy, trong nhà có tiền thì không cần học nữa, trời định sẵn đã sung sướng hơn người khác rồi?”
Càng về sau chủ đề càng dần đi sâu vào.
Hứa Tiểu Âm đã hỏi ra thắc mắc trong lòng đã từ lâu lắm rồi: “A Tùy, lúc đầu sao cậu lại nghĩ đến chuyện quen với Chu Trì vậy?”
Giang Tùy nghĩ một lúc, cảm thấy tìm không ra đáp áp chính xác nhất.
“Tớ không biết nữa, chỉ cảm thấy….. uhm, rất thích cậu ấy.”
“Hai người cậu ở bên nhau cũng lâu rồi nhỉ, vậy yêu đương với cậu ấy có cảm giác như thế nào, cậu ấy có vẻ không dễ gần ha.”
Câu hỏi này……
Cũng không có câu trả lời hay nhất.
“Chỉ là không giống với những gì tưởng tượng, cậu ấy không giống như bộ dạng mà các cậu thường thấy hằng ngày……” Giang Tùy cố gắng miêu tả chuẩn xác một chút, “Thật ra cũng tốt, cậu ấy đối với tớ rất tốt.”
……
Mười một giờ, Giang Tùy dần dần có chút buồn ngủ, nghiêng đầu xuống gối, nghe thấy hai người bên cạnh vẫn đang hăng hái tám chuyện.
Điện thoại trên tủ đầu giường rung lên, cầm lấy xem, là tin nhắn Chu Trì gửi đến.
—— Ngủ chưa, dì Đào bảo cậu trưa mai đến ăn cơm, cậu có thể mang bài tập đến làm.
Giang Tùy biết đó chỉ là lời nói dối.
Là hắn bảo cô đến.
Mấy lần trước đây cũng vậy, trong tin nhắn đều lấy danh nghĩa dì Đào, cô vừa đến liền phát hiện dì Đào căn bản không biết, nhìn thấy cô còn lộ cả khuôn mặt kinh ngạc.
Giang Tùy sẽ không từ chối hắn, trả lời cho hắn: Được thôi. Cậu muốn ăn gì không, tôi mang đến cho cậu.
Đợi mấy giây sau, trả lời lại.
—— Mua ít kẹo Thái Phi, trong hộp hết rồi.
—— Được, biết rồi, vậy tôi ngủ đây, ngủ ngon.
Hắn cũng giống như mấy lần trước, trả lời “Ngủ ngon.”
Hôm sau Giang Tùy không về nhà, từ sau khi rời khỏi nhà Hứa Tiểu Âm, thời gian cũng không còn sớm nữa. Cô đến tiệm bán kẹo đi một vòng, mua kẹo Thái Phi, lại xem thêm những loại kẹo mềm khác, lấy thêm một ít, đi đến đếm một lúc, sợ không đủ nên lấy thêm không ít, khiến cho ông cụ đang mua đồ bên cạnh chịu không được mà nhắc nhở: “Còn nhỏ mà ăn kẹo nhiều như vậy không tốt đâu, hư răng hết.”
Giang Tùy cười với ông, ngại ngùng giải thích: “Mua cho người khác ăn.”
Mặc dù biết ăn nhiều là không tốt, nhưng còn cách nào khác nữa, trong nhà có người thích ăn ngọt đến vậy mà.
Chỉ có thể cho hắn ăn thôi.
Đến giữa con ngõ, từ xa Giang Tùy liền nhìn thấy Tri Tri với vài đứa con trai đang đùa giỡn truy đuổi nhau, nhìn thấy cô, chạy đến đón.
Hai chị em đi hai đường về nhà, Giang Tùy vẫn chưa lên lầu liền bị Tri Tri kéo vào phòng của cậu ta.
“Em nói với chị chuyện này! Tin tức quan trọng!”
“Gì…… mà thần bí vậy.”
Tri Tri cả mặt đầy vẻ phức tạp, có chút phấn khích khó hiểu, lại có sự kinh ngạc rõ ràng, lại thêm một chút trào phúng: “Cậu nhỏ của em phát xuân rồi!”
“……”
“Cậu ấy yêu đương rồi!”
“……”
“Đệch, cô gái nào mà mù mắt rồi hay sao, mà lại nhảy vào biển lửa vậy chứ!”
Giang Tùy: “……”