Trì của tôi

Chương 28


Đọc truyện Trì của tôi – Chương 28:

 

Chu Trì đi ra khỏi cửa, khuôn mặt bình tĩnh đứng sát vào tường, bỗng nhiên nghe thấy giọng của Giang Tùy, hắn bất ngờ sửng sốt, xuyên qua cánh cửa đang mở được một nửa nhìn cô.
 
Chu Mạn cũng đã ý thức được sự việc có lẽ đã có chút phiền phức rồi, tính tình Giang Tùy rất tốt, trước giờ vẫn rất biết nghe lời, đối với sự sắp xếp của người lớn chưa bao giờ có ý kiến, lần này lại không giống như trước nữa rồi. Giọng của cô rất nhỏ, nhưng ngữ khí lại rất kiên định.
 
Chu Mạn nói: “Con sống ở đó không phải rất tốt sao, cách trường con học lại gần, hơn nữa, Tri Tri nhất định sẽ không nỡ xa con, đúng không?” Bà ta vỗ vỗ vào vai của Giang Tùy, trấn an nói, “Chuyện này không vội, cứ suy nghĩ đi đã, ngày mai dì sẽ về nhà cùng với ba con, chúng ta từ từ nói.”
 
Giang Tùy không nói thêm gì nữa.
 
Lúc này, Tiểu Triệu cầm bữa ăn tối đã được gói lại đi vào, đặt ở trên bàn rồi đi ra ngoài.
 
Chu Mạn nói với Giang Tùy: “Chắc đói lắm rồi, đúng không? Ăn trước đi đã.”
 
Giang Tùy lắc đầu, “Dì Chu, con phải đi về đây, dì Đào cũng đã nấu cơm rồi.”
 
Chu Mạn nhìn thấy vẻ mặt của cô có vẻ đã đỡ hơn trước, liền yên tâm: “Vậy cũng được, vẫn là cơm dì Đào làm ngon hơn, đi về ăn nhiều một chút. Dì bảo Tiểu Triệu đưa con về.”
 
“Không cần phiền phức như vậy đâu, con gọi xe về là được rồi.” Giang Tùy đứng dậy, đeo cặp xách vào, chào lễ phép ra về, rất nhanh thì đi ra cửa.
 
“À, A Tùy ——”
 
Chu Mạn đứng dậy, nhìn thấy bên ngoài cửa đã có một bóng dáng người đi đến.
 
Bà ta hạ giọng xuống, hiếm khi thấy thằng nhóc Chu Trì lại còn có chút công dụng. Dẫu sao cũng là một con người to lớn như vậy, tốt xấu gì cũng có thể bảo vệ cho Giang Tùy được. 
 
Bên ngoài trời đã tối om.
 
Ánh đèn điện đường phát sáng.
 
Không giống với sự ồn ào chật chội của trung tâm thành phố, khu công nghiệp này trống trải đến lạ, trên con đường lớn này thật thoáng đãng.
 
Ánh đèn chiếu sáng, trên trục đường chính xe cộ chạy qua về không ngừng.
 
Nhưng người đi trên đường lại rất thưa thớt.
 
Dưới ánh đèn, một thân hình nhỏ vẫn cứ đi về phía trước. Gió thổi mạnh hơn ban ngày rất nhiều, thổi tóc của cô bay tung tóe.
 
Chu Trì đi ở đằng sau lưng cô, khoảng cách vài bước chân, nhìn vào cái móc khóa rung chuyển qua lại trên cặp cô.
 
Từ lúc vừa rời khỏi công ty của Chu Mạn đến giờ thì cô vẫn chưa nói thêm câu gì.
Sắp đi đến con đường tiếp theo thì bước chân của Giang Tùy chậm lại, cứ đi cứ đi, đầu cúi xuống.
 
Chu Trì nhếch mày nhìn một lúc rồi đi đến, cái gì cũng không hỏi, dang tay ra ôm cô vào lòng.
 
“Giang Tùy.”
 
“Ừm.” Giang Tùy nghẹn ngào lên tiếng.
 
“Đừng khóc nữa được không?”
 
Giang Tùy gật đầu.
 
Chu Trì đưa tay lên lau nước mắt cho cô vài lần, trong lòng bàn tay nóng ẩm ướt.
 
Cũng không biết cứ như thế trong bao lâu, đầu của Giang Tùy từ trong khuỷu tay của hắn ngẩng lên, cả khuôn mặt đỏ bừng, cặp mắt vẫn còn thấm đẫm nước mắt, có chút nhếch nhác. Cứ vậy mà khóc một lúc lâu, cô dường như đã ổn hơn rất nhiều, nói nhỏ: “Tôi làm bẩn áo của cậu rồi.”
 
“Không sao.”
 
Giang Tùy nhìn hắn, “Sao cậu lại đến đây?”
 
Chu Trì nói: “Tại cậu không về.”
 
Giang Tùy dừng một lúc, nói xin lỗi: “Xin lỗi cậu.”
 
“Không trách cậu.” Chu Trì cúi đầu nhìn cô, “Đói không, tôi dẫn cậu đi ăn chút đồ? Tôi nói với dì Đào rồi, chúng ta về muộn một chút.”
 
Giang Tùy gật đầu.
 
Chu Trì nói: “Đưa cặp cho tôi.”
 
Giang Tùy có vẻ sửng sốt.
 
“Đeo cả ngày rồi, không mệt sao?” Hắn đưa tay cầm lấy quai đeo cặp của cô, “Để tôi đeo giúp cậu.”
 
Đi về phía trước một đoạn mới có quán ăn.
 
Chu Trì đi đến phía trước, đẩy cửa ra đợi Giang Tùy đi vào. Trên vai bên trái của hắn đang đeo cái cặp màu thủy lam của cô, trên đó còn móc con chim cánh cụt màu hồng mà hắn đã tặng cho cô,  cái kiểu phong cách này cho dù có nhìn thế nào đi chăng nữa cũng không hợp với hắn. Đằng sau có hai cô gái trẻ vừa tan làm kéo cánh tay lại đi vào, nhìn thấy liền nhịn không nổi mà cười.
 
“Có chút đáng yêu ha.”

 
“Con trai thời nay đều có phong cách như thế này sao? Hay tại chúng ta già rồi?”
 
“Chắc là đang đeo giùm bạn gái đấy, kìa, người trước mặt cậu ta……”
 
……
 
Giang Tùy đi vào bên trong, quay đầu lại, liếc nhìn Chu Trì.
 
“Ngồi ở đằng kia.” Hắn chỉ vào chỗ ngồi ở sát tường.
 
Giang Tùy đi đến, nhân viên phục vụ cầm menu đến, Chu Trì bảo cô chọn, Giang Tùy lật ra xem, nói: “Cậu ăn pizza không?”
 
Chu Trì nói: “Cậu ăn gì thì cứ gọi.”
 
Giang Tùy muốn một phần pizza thịt bò.
 
Chu Trì gọi thêm một phần mì với hai ly nước nóng.
 
Giang Tùy ăn xong hai cái bánh pizza thì đã cảm thấy hơi no. Cô uống nước, ngẩng mặt lên nhìn Chu Trì đang ngồi đối diện. Hắn đang ăn mì, đầu đang cúi xuống, Giang Tùy nhìn đôi lông mày đen tuyền của hắn.
 
“Chu Trì.” Cô gọi hắn.
 
“Hả?” Hắn ăn xong một miếng mì, ngẩng đầu lên.
 
“Cậu chắc cũng biết rồi chứ, ba tôi với dì Chu ly hôn rồi.”
 
Chu Trì ừm một tiếng, nuốt phần mì đang còn dang dở trong miệng xuống, đợi cô nói tiếp.
 
Giang Tùy dừng lại một lúc rồi nói nhỏ: “Tôi cứ nghĩ bọn họ sẽ luôn ở bên nhau mà.”
 
“Chuyện của họ, sao cậu có thể hiểu hết được?”
 
Giang Tùy gật đầu: “Đúng vậy, tôi thật không hiểu lắm, tại sao lại ly hôn chứ, không lẽ nào trước đây thích nhưng bây giờ lại không thích nữa sao?”
 
Chu Trì cau mày, nói: “Chuyện như vậy không phải rất nhiều sao, nếu không sao lại có nhiều người ly hôn đến vậy chứ.”
 
“Ừm, đúng là rất nhiều. Tôi chỉ là hơi buồn chút thôi.” Giang Tùy uống ngụm nước, không biết đang nghĩ cái gì mà không nói tiếp nữa.
 
Chu Trì nhìn cô một lúc, cổ họng động đậy, “Giang Tùy.”
 
“Hả?”
 
“Thật sự muốn chuyển đi sao?”
 
Giang Tùy gật đầu, “Sớm muộn gì tôi cũng phải đi thôi, không thể nào ở đó mãi được.”
 
Chu Trì nói: “Ly hôn hay không ly hôn là chuyện của bọn họ, không liên quan đến cậu.”
 
Giang Tùy nói: “Sao lại không liên quan được. Bọn họ ly hôn rồi, cái gì cũng không giống trước nữa, tôi sống ở đó làm cái gì chứ? Sau này, nếu như dì Chu có gia đình mới rồi thì làm sao ăn nói với người khác được?” Cô dừng lại một chút, nói, “Không nên khiến cho người khác cảm thấy phiền phức.”
 
Chu Trì không biết nói gì, cúi đầu cầm cái nĩa đâm chọc vào tô mì, hơn nửa ngày nhưng chẳng ăn được miếng nào. Sắc mặt của hắn đã rất khó xem.
 
Giang Tùy đã để ý đến, “Chu Trì?”
 
Hắn không ngẩng đầu lên, dường như có cười lên một tiếng, giọng điệu lạnh nhạt, “Đến khi nào cậu mới đừng có hiểu chuyện như vậy chứ?”
 
“……” Giang Tùy buồn rầu rĩ, không biết nói gì.
 
 Trên đường về hai người đều rất trầm lặng.
 
Trên taxi cứ yên lặng đến khó chịu, bác tài xế ban đầu còn nỗ lực tiếp chuyện, làm sinh động bầu không khí lên nhưng sau đó thì đã từ bỏ. May sao trên đường đi rất thuận lợi, kẹt xe không nghiêm trọng cho lắm. Lúc về đến nhà, dì Đào vẫn đang đợi, Tri Tri vô tư đã lên lầu rồi, không biết đang chơi game hay đang làm gì khác, mà dù sao đối với chuyện đang xảy ra này cậu ta vẫn chưa biết gì.
 
Sáng hôm sau, Giang Phóng cùng Chu Mạn cùng đến đây.
 
Tri Tri vẫn chưa hiểu chuyện tình như thế nào, cảm thất rất kì lạ, hai người này sao mà đột nhiên lại đến đây, cậu ta còn chưa kịp hỏi thì Chu Mạn đã gọi Giang Tùy vào phòng sách, hơn nữa hơn nửa ngày trời mà vẫn chưa ra.
 
“Có chuyện gì vậy?” Tri Tri không hiểu xảy ra chuyện gì, chạy lên lầu hỏi Chu Trì, “Chị của cháu đã làm sai chuyện gì sao? Mẹ cháu gọi chị ấy lên phòng sách làm gì vậy, không phải cùng với chú Giang thay nhau đánh chị ấy đấy chứ.”
 
Tâm trạng Chu Trì vốn dĩ đã không tốt, lúc này Tri Tri lại suy nghĩ lung tung, vừa hay động chạm đến nòng súng, hắn liếc nhìn bằng cặp mắt lạnh ngắt, Tri Tri liền có chút sợ hãi, “Cậu làm gì vậy, cháu suy đoán một chút cũng không được sao. Cậu làm gì mà dữ vậy chứ, cháu mách chị của cháu đấy!”
 
Chu Trì trừng mắt nhìn cậu ta, không biết là xuất phát từ tâm lý hay sao, có thể là bản thân thấy không thoải mái nên cũng không muốn người khác sống dễ chịu cũng nên, hắn lạnh nhạt nói câu: “Không phải là chị của cháu nữa. Cô ấy sắp đi khỏi đây rồi.”
 
Tri Tri vẫn chưa hiểu,trừng mắt nhìn hắn, “Cậu nói cái quái gì vậy, chị của cháu chính là chị của cháu, chị ấy đi đâu được.”
 
Chu Trì buông ánh mắt xuống, sắc mặt không tốt cho lắm, cũng không muốn nói tiếp với cậu ta nữa.
 
Tri Tri ngẩn người ra, “Thật kì lạ.”
 

Cậu ta không muốn hỏi Chu Trì thêm nữa, dù sau nói chuyện với ông cậu này trước giờ đều là “Ba câu thì mắng, năm câu thì đòi đánh” mà, bản chất chính là tìm người dính đòn thôi.
 
Trong phòng sách.
Giang Phóng đang giải thích nguyên nhân ly hôn cho Giang Tùy nghe, không nằm ngoài mấy kiểu “tính cách, quan niệm không giống nhau, càng thích hợp để làm bạn bè hơn” như vậy. Giang Tùy đang từng nghe thấy những kiểu lí do này ở trên phim rồi, cô không nói gì hết, chỉ gật đầu thôi. Cho dù nguyên nhân là gì đi nữa thì trải qua một buổi tối cô đã có thể chấp nhận được kết quả như thế này.
 
Hoặc có thể nói, cô chỉ có thể chấp nhận kết quả như thế này.
 
Mới có mười mấy tuổi, cái gì cũng không phải, cái gì cũng không có thì có thể quyết định được cái gì chứ.
 
Cuộc nói chuyện sắp đi đến hồi kết, thì bàn đến chuyện nơi ở của Giang Tùy.
 
Giang Phóng cùng Giang Tùy có suy nghĩ giống nhau, Chu Mạn vì thế mà còn tranh chấp với ông ấy, nhưng sau cùng thì chỉ có thể tôn trọng cách suy nghĩ của Giang Tùy, bà ta hỏi Giang Phóng: “Ông dự định sắp xếp cho Giang Tùy như thế nào? Để nó ở một mình thật sao?”
 
Giang Phóng vẫn chưa nói gì, Giang Tùy đã mở miệng trước: “Không sao, dì Chu, con có thể ở kí túc xá.”
 
Chu Mạn chau mày: “Điều kiện kí túc xá không tốt cho lắm, nhiều người ở với nhau như vậy sao con có thể quen được?”
 
Giang Phóng nói: “Chuyện này tôi bàn với Giang Tùy một chút, cách ngày đi học lại còn lâu mà.”
 
Chu Mạn không nói nhiều nữa, nhìn Giang Tùy, “Sau này nếu như mà ở không quen, muốn quay về thì cứ quay về nha, dù sao phòng dì vẫn giữ lại cho con.”
 
Giang Tùy tiếp lời: “Dạ.”
 
Nói đến đây thì cũng ổn hơn rồi.
 
Giang Tùy nói: “Vậy hôm nay con sẽ dọn đồ đạc?”
 
Giang Phóng gật đầu: “Ừm, ngày mai ba đến đón con.”
 
Sau khi Giang Tùy trở về phòng, Giang Phóng liền đi trước.
 
Tri Tri vẫn chưa hiểu chuyện gì liền bị Chu Mạn gọi lên phòng sách.
 
Là người biết chuyện này sau cùng, Tri Tri không còn nghi hoặc gì nữa mà đón nhận tiếng sét đánh ngang tai, cậu ta không thể nào nghĩ đến số cậu ta khổ đến vậy, đáng thương nhiều năm như vậy, thật không dễ gì mới có được một người chị, kết quả là trong nháy mắt thì tiêu tan rồi.
 
Mặc dù thường ngày có chút vô tư, nhưng lúc này cậu ta cũng vừa tức giận vừa đau lòng, khóe mắt đỏ lên, giậm chân giậm cẳng ở trong phòng sách hơn nửa ngày trời, còn chơi đánh đố với mẹ của cậu ta nữa, nằm sấp trong phòng, đến ăn cơm cũng không xuống ăn. Cuối cùng vẫn là Giang Tùy đến an ủi cậu ta mới ổn hơn một chút, nghe lời cô xuống lầu ăn hết một chén cơm.
 
Buổi tối, Giang Tùy ở trong phòng dọn đồ, Tri Tri ở bên cạnh buồn não thở dài, cảm giác mất mát.
 
Cậu ta nhặt một chiếc dép của cô làm tấm lót ngồi bên cạnh va li của cô, bộ dạng đáng thương nhìn cô đang đóng gói sách lại, liên tục lằm bằm trong miệng.
 
“Không thể không đi sao? Mẹ em không phải đã nói là nhận chị làm con gái nuôi sao, vậy thì chị không phải vẫn là chị của em sao.”
 
“Không ở cùng nhau nữa nhưng chị vẫn là chị của em mà.” Giang Tùy lấy một cuốn sổ ghi chép trống trơn vừa dọn ra đưa cho cậu ta, “Cái này cho em đấy, vẫn chưa dùng đến đâu.”
 
Tri Tri nhận lấy cầm trong tay, ánh mắt có chút lạnh lẽo, “Một cuốn sổ thôi mà muốn xua đuổi em rồi sao. Chị xem, chị vẫn chưa đi mà tình cảm chị em đã sắp kết thúc rồi.”
 
“……” Giang Tùy đẩy đẩy cậu ta, “Em bình tĩnh một chút.”
 
Đầu của Tri Tri lắc lư: “Chị, chị nhớ thường xuyên đến chơi với em, được không?”
 
Giang Tùy nói: “Ừm, thường xuyên đến thăm em.”
 
“Chị nói lời phải giữ lấy lời đấy, sau này em tìm chị, chị đừng có lật mặt không nhận người quen đấy!” Tri Tri lằm bằm, “Em hết tiền tiêu thì có thể đến tìm chị mượn được không?”
 
Giang Tùy cầm sách gõ vào đầu cậu ta: “Sao em cứ chỉ biết đến tiền thôi thế.”
 
“Thì tại em nghèo mà.”
 
“Biết rồi,” Giang Tùy đành nói, “Hết tiền thì đến tìm chị, chị sẽ cho em mượn.”
 
Tri Tri có vẻ vui hơn một chút, qua một lúc sau, “Haiz, sau này cậu nhỏ bắt nạt em sẽ không có ai đến cứu mạng rồi.”
 
Giang Tùy dừng lại, nhớ đến Chu Trì, đôi lông mày nhẹ nhàng chau lại.
 
Qua một lúc, nói: “Em đừng có chọc giận cậu ấy là được.”
 
Tri Tri hét lên một tiếng: “Ai chọc cậu ấy chứ.”
 
Không làm sao mà, mặc dù thường ngày cũng đều trêu chọc nhau như vậy nhưng lại cảm thấy không vui tí nào, có chút vị bi thương.
 
Càng như vậy càng buồn.
 
“Chị, không giấu gì chị, em sắp khóc rồi này.” Cậu ta bĩu môi, vỗ mông đứng dậy, “Em vẫn nên đi mua cho chị một quả khoai lang nướng.”
 
Giang Tùy nhìn đầu tóc sư tử của cậu ta có chút cảm động: “Đi đi, đi đi.”

 
Áo quần của Giang Tùy đã dọn gần xong rồi, sách cũng cho vào thùng hết rồi nhưng vẫn còn không ít.  Thứ cô mua nhiều nhất mấy năm nay chính là sách, có một vài cuốn định để lại cho Tri Tri, còn có vài quyển võ thuật, thật ra muốn đưa cho Chu Trì nhưng lại không biết hắn có xem cái này không.
 
Từ lúc quay về hôm qua, Chu Trì không được vui lắm.
 
Trong lòng Giang Tùy hiểu rõ nguyên nhân nhưng không biết phải làm thế nào.
 
Cô không ngốc đến nỗi không biết Chu Trì không muốn cô đi khỏi, nhưng cô không có cách nào đồng ý được.
 
Nói thật lòng, hai hôm nay, thật ra có chút không quan tâm đến hắn. Bởi vì chuyện ly hôn của Giang Phóng mà trong lòng cô rất hỗn độn, suy nghĩ rất nhiều, bảo bản thân phải chấp nhận hiện thực, đồng thời cũng đang suy nghĩ đến cuộc sống sau này. Lớn đến chừng này rồi, hình như đây là lần đầu tiên cô bắt đầu suy nghĩ về cuộc sống độc lập, mà không phải tiếp tục làm đứa con ghẻ nữa.
 
Nếu như Giang Phóng lại có gia đình mới, Giang Tùy mong bản thân sẽ không trở thành gánh nặng cho ông ấy nữa.
 
Do dự một lúc, Giang Tùy vẫn không đi tìm Chu Trì, cô đặt mấy quyển sách võ thuật sang một bên, tìm hai cái hộp lớn, sắp xếp những cuốn sách còn lại trên tủ sách.
 
Dọn dẹp hơn nửa ngày trời, lúc đứng dậy đi rót ly nước mới nhìn thấy người đứng ở ngoài cửa.
 
Giang Tùy nắm chặt ly nước, sửng sờ, không biết hắn đã đến đây lâu chưa. 
 
Chu Trì mặc nguyên bộ đồ ở nhà, cái áo khoác với quần dài bị gió thổi bay phất phơ, trên chân là một đôi dép lê, đầu tóc có vẻ như vừa mới gội xong, từ trên xuống dưới đều rất sạch sẽ, khuôn mặt cũng trắng tươm.
 
Nhưng mà Giang Tùy lại chính là cái bộ dạng ngược lại.
 
Vừa nãy cô đang bận dọn dẹp, trên mặt toát mồ hôi, tóc bên tai thấm mồ hôi ướt rít rát dính vào hai bên gò má của cô, bởi vì leo lên leo xuống dọn sách mà trên người dính toàn bụi bặm, cánh tay áo vẫn đang xắn lên, nhìn như đang đi mò cá vậy.
 
Chu Trì tiến đến xem, nói: “Dọn đồ rồi sao?”
 
Giang Tùy: “Ừm.”
 
“Có cần giúp đỡ không?” Giọng nói của hắn rất lạnh nhạt, ánh mắt đen kịt, không có một nụ cười, nhưng cũng không đến nổi quá lạnh ngắt.
 
Giang Tùy nhìn hắn, lắc đầu, “Không cần đâu, đừng làm bẩn áo quần của cậu, cũng còn không nhiều nữa, tự tôi làm cũng được.”
 
Nhưng hắn không nghe lời, đã đi vào nhìn thẳng vào tủ sách. Đây là cái tủ to cao nhất rồi.
 
Ở trên tầng cao nhất còn có nguyên một tầng sách của cô, cũng không biết lúc đầu đã làm sao để đặt sách lên được đó nữa.
 
“Cao như vậy thì cậu làm sao lấy được.” Hắn quay đầu lại.
 
Giang Tùy nói: “Có ghế chống đỡ mà.”
 
Chu Trì dò xét trong mắt cô, “Với chiều cao như này của cậu có ghế cũng không dễ gì mà lấy được sách nhỉ.”
 
“……”
 
Chu Trì cởi dép ra, kéo cái ghế bên cạnh lại gần rồi đứng lên trên nó, dang tay ra cái liền có thể cầm hết được đống sách rồi. Giang Tùy vội đặt ly nước xuống, đứng bên cạnh cầm lấy sách. Nguyên một tủ sách củ, có một vài cuốn là lúc tốt nghiệp cấp hai đã giữ lại để làm sách tham khảo, đề ôn tập, cô chưa vứt cái nào hết, toàn bộ đặt ở trên đó.
 
Chu Trì có chút cạn lời: “Sao mà cái gì cũng giữ lại vậy?” Hắn lật một cuốn ra xem, là vở ghi chép hằng tuần của cô, chữ viết còn non nớt rõ ràng.
 
“Lúc đó không vứt nên sau đó thì không nỡ vứt nữa.” Giang Tùy nói, “Không lẽ đồ dùng năm cấp hai cậu không có lưu giữ lại sao?”
 
“Giữ lại làm gì.” Hắn nói, “Tôi đều đem đi bán phế phẩm hết rồi, còn có thể mua được hai cái bánh kem.”
 
Giang Tùy: “……” Được thôi.
 
Rất nhanh thì đã dọn tất cả sách xuống hết.
 
Giang Tùy sắp xếp từng cuốn, từng cuốn mọt, bỏ vào trong thùng.
 
Chu Trì đứng bên cạnh nhìn, cũng không lên tiếng.
 
Giang Tùy đã xếp gọn hết rồi, hắn cầm băng keo giúp cô dán thùng lại.
 
Giang Tùy lấy mấy cuốn sách võ thuật đưa cho hắn: “Cái này, cậu xem không?”
 
Chu Trì cầm lấy lật ra xem, đưa mắt lên hỏi cô, “Cậu mà cũng xem cái này nữa sao?”
 
“Lúc trước có xem, không muốn mang đi nữa, cậu lấy không?”
 
“Ừm, lấy.” Hăn ừm một tiếng, lấy sách đặt lên mép bàn, đưa mắt nhìn quanh, phòng của cô đã trở nên rộng rãi rất nhiều.
 
“Chuẩn bị đi ở đâu?” Hắn hỏi Giang Tùy.
 
“Cũng không biết nữa.” Giang Tùy nói, “Tôi muốn ở kí túc xá, nhưng ba của tôi có thể là muốn thuê một căn phòng gần trường cho tôi cũng nên. Vừa này ông ấy đã gửi tin nhắn đến nói vậy, cũng chưa quyết định nữa.”
 
Chu Trì không nói thêm gì nữa.
 
Lúc đó, Tri Tri trở về, cầm củ khoai lang nướng đi vào phòng, nhìn thấy Chu Trì đang đứng ở bên trong, nhớ lại những lời lúc sáng mà hắn nói, có chút không vừa ý, tiến thẳng đến trước mặt của Giang Tùy: “Chị, khoai nướng.”
 
“Sao em lại đi lâu vậy?”
 
Tri Tri có vẻ rất kích động, nói: “Cửa tiệm trước ngõ bán hết rồi, em phải chạy ra đến đường khác mới có đấy.”
 
“Cảm ơn em.”
 
“Cảm ơn gì chứ.” Tri Tri liếc nhìn Chu Trì, “Cậu nhỏ, cậu đến phòng chị cháu làm gì vậy. Cháu nói với cậu nha, chị cháu mặc dù không ở đây nữa nhưng chị ấy vẫn là chị của cháu!”
 
“Là chị của cháu sao,” Chu Trì liếc nhìn Tri Tri, “Có ai giành với cậu sao?” Cầm mấy cuốn sách trên bàn rồi đi khỏi.
 
Hôm sau, vừa sáng sớm Giang Phóng đã đến đón Giang Tùy.
 
Tri Tri cùng Chu Trì vẫn chưa ngủ dậy, Giang Tùy không muốn làm họ thức giấc, ai cũng không nói một tiếng chỉ chào với dì Đào một tiếng.

 
Lúc rời khỏi, nhìn thấy dì Đào vẫn đứng ở đầu ngõ lau nước mắt, cô cảm thấy sống mũi cay cay.
 
Đã sống nơi này được nhiều năm, từ lâu đã trở thành nhà của cô rồi, lần sau nếu có đến thì cô cũng chỉ là một vị khách mà thôi.
 
Ngày cuối cùng của kì nghỉ đông, Giang Tùy đều ở lại trong căn phòng trọ của trường Đại học sư phạm. Giang Phóng đã thuê được một căn phòng nhỏ ở khu phố nhỏ gần trường Nhị Trung, ở lầu bốn, đang sửa sang lại, một phòng ngủ một phòng khách, phòng bếp với phòng vệ sinh cũng rất tốt, không gian tuy không phải là rộng rãi nhưng một người sống thì cũng rất rộng rãi, là căn phòng chuyên cho học sinh thuê ở gần trường, cách trường Nhị Trung chỉ đi bộ mất mười phút, rất thuận tiện.
 
Trước ngày đi học lại, Giang Phóng đưa Giang Tùy đến, hai cha con dọn dẹp nửa ngày trời, kết nối dây mạng, điện thoại, mua một số đồ dùng cần thiết, nói chung thì cũng đầy đủ rồi.
 
Giang Phóng tặng cho Giang Tùy một cái Ipad, vốn dĩ là chuẩn bị quà sinh nhật lần thứ 16 cho cô, nhưng bây giờ đã tặng trước luôn rồi.
 
Còn về vấn đề ăn uống thì ông đang muốn tìm một dì nào đó đến nấu cơm giúp cô, nhưng Giang Tùy từ chối, thực ra ba bữa cơm đều có thể ăn ở trường, ăn cơm ở gần nhà cũng rất thuận tiện, không cần phải thuê người. Hơn nữa, cô muốn học nấu những món ăn đơn giản, như nấu cháo hay là chiên trứng chẳng hạn, cũng không phải là khó lắm.
 
Đã nói là học kì mới là một khởi điểm mới, nên đối với Giang Tùy mà nói thì càng phải như vậy. Lần đầu tiên cô ở một mình, có rất nhiều chuyện đều là những trải nghiệm mới, mặc dù sẽ rất khó khăn trắc trở.
 
Ví dụ, ngày đến báo danh đi học lại, cô đã gặp phải một chuyện rắc rối, đồng hồ báo thức reo nhầm giờ, cô ngủ dậy rất muộn, lúc đến phòng học thì có lẽ là người đến cuối cùng rồi. Vẫn may là buổi sáng không có tiết học, chỉ là đi dọn dẹp phòng học, nhận sách mới thôi.
 
Cô bỏ lỡ thời gian nhận sách, một mình vội vã chạy đến phòng tài liệu, nhận sách rồi vội chạy về lớp học.
 
Đi từ xa đã nghe thấy tiếng huyên náo ồn ào của lớp học, rất lộn xộn.
 
Giang Tùy bước nhanh đi ra khỏi cầu thang, chuẩn bị đi vào lớp thì nhìn thấy vài người trên hành lang, là Chu Trì với Trương Hoán Minh, còn có thêm hai người không quen nữa, chắc là học sinh của lớp khác.
 
Có thể là trùng hợp hay sao đó mà lúc cô nhìn đến thì Chu Trì vừa hay quay đầu qua nói chuyện với người bên cạnh.
 
Giang Tùy mang cặp xách, trong người còn mang một đống sách. Thời tiết vừa ấm lên, cô mặc một cái áo khoác màu trắng, đầu tóc vừa mới cắt để mái ngố. 
 
Lúc ánh mắt hai bên nhìn nhau, cô đứng sửng lại, một cuốn sách đang ôm trong người rớt xuống đất.
 
Một nữ sinh trong lớp vừa đi nhà vệ sinh về thấy vậy liền nhặt lên cho Giang Tùy.
 
Giang Tùy với nữ sinh đó cùng đi vào lớp.
 
Trong lớp rất huyên náo, các bạn học lâu rồi không gặp nhau đều đang nói chuyện um sùm, Giang Tùy nhận ra có không ít bạn học đã thay đổi kiểu tóc của mình. Đầu tóc cô vừa mới cắt nhìn có vẻ rất bình thường trong đám người đó, dẫu sao cũng không có gì thay đổi là mấy.
 
Nhưng mà Hứa Tiểu Âm rất thích kiểu tóc như thế này, hào hứng nói cô rất thích hợp mới kiểu tóc để mái trước như thế này, nhìn rất trong sáng.
 
Giang Tùy vẫn nghe thấy có nữ sinh đang nói về Chu Trì, nói đầu đinh của hắn rất đẹp.
 
Nhưng Giang Tùy lại đang nghĩ về bộ dạng của hắn đi ở hành lang lúc nãy.
 
Có chút lạnh nhạt.
 
Hai người họ không gặp nhau được một tuần rồi. Hôm Giang Tùy đi cũng không chào tạm biệt với hắn, cũng không biết có phải vì nguyên nhân như thế mà mấy hôm nay đều không đi tìm cô, có lúc hai người đang cùng online QQ nhưng cũng không nói chuyện với nhau.
 
Hắn đang tức giận thật sao?
 
Giang Tùy lôi điện thoại ra, soạn một tin nhắn, suy nghĩ một lúc rồi lại xóa đi.
 
Buổi sáng cứ trôi qua với những cuộc trò chuyện sôi nổi của bạn bè trong lớp.
 
Giang Tùy cùng Lâm Lâm đi căn tin ăn cơm trưa, thời gian nghỉ trưa còn dài, nên đi dạo trong trường hai vòng, nhìn thấy có rất nhiều nam sinh đang đánh bóng.
 
Chu Trì không có ở đó.
 
Không ngờ rằng lúc đi đến thư viện lại gặp hắn. Lâm Lâm đi vào nhà vệ sinh, Giang Tùy ở bên ngoài đợi cô thì nhìn thấy Chu Trì đi từ trong nhà vệ sinh nam ra.
 
Có vẻ hắn cũng không ngờ rằng sẽ gặp cô ở đây, liền ngẩn người ra.
 
Giang Tùy mở miệng gọi hắn trước.
 
Chu Trì đi đến: “Ở đây làm gì vậy?”
 
“Đợi Lâm Lâm.” Cô chỉ vào nhà vệ sinh.
 
Chu Trì nhìn cô một lúc, nói: “Cậu sống ở đâu rồi?”
 
“Đã thuê một căn phòng, ở bên cạnh vườn Dương Thụ, cậu biết không?”

 
Hắn lắc đầu, “Không biết.”
 
Giang Tùy: “Gần trường lắm.”
 
“Vậy ăn cơm thì sao?”
 
“Có thể ăn ở trường.”
 
“Không có ai chăm sóc cậu sao?”
 
Giang Tùy lắc đầu, “Một mình tôi cũng tốt rồi.”
 
Chu Trì chưa lên tiếng, đứng ở đó nhìn cô một lúc, không biết hắn đang nghĩ gì.
 
Bên sân bóng rổ truyền đến một tiếng gọi, có người đang gọi hắn.
 
“Cậu qua đó đi.” Giang Tùy nói.
 
Hắn gật đầu rồi đi về phía trước, sắp đi đến cây cổ thụ trăm năm ở đằng kia thì đột nhiên quay lại, bước vài bước đến trước mặt cô, cúi mặt xuống, ánh mắt nhìn từ trên xuống.
 
“Hay là, tôi chăm sóc cho cậu nha, được không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.