Trì của tôi

Chương 20


Đọc truyện Trì của tôi – Chương 20:


Giang Tùy rời khỏi tòa nhà thực nghiệm, bộ lông mày vẫn cau có, cứ nghĩ đến bị tên tóc vàng kia chạm vào tay thì toàn thân cảm thấy ghê rợn.
 
Không lâu sau, Chu Trì đuổi theo thì thấy cô đang đứng ở bên ngoài bồn nước.
 
Chu Trì tiến đến gần, đứng ở phía sau cô hét lên: “Giang Tùy.”
 
Giang Tùy không quay đầu lại, lặng lẽ rửa tay, chỉ có âm thanh của tiếng nước chảy vọng lại.
 
Cách đó không xa thì có vài học sinh đang tán gẫu với nhau đi đến, cười hi hi haha.
 
Phía sau lưng không có động tĩnh gì hết, Giang Tùy biết hắn vẫn chưa đi, chỉ là không muốn quay đầu lại, rửa tay mà rửa mất một hồi lâu. Nguồn nước máy vào mùa đông lạnh ngắt, ngón tay lạnh đến mức tê buốt.
 
“Sạch lắm rồi, lạnh đỏ cả tay rồi kìa.” Chu Trì đi đến trước bồn nước, nghiêng đầu nhìn cô.
 
Giang Tùy tắt vòi nước.
 
Chu Trì mò vào trong túi áo nhưng không có giấy. Hắn đi đến đứng trước mặt cô: “Hay là lau tay ở đây cũng được.” Hắn kéo vạt áo khoác đưa đến.
 
Giang Tùy không lên tiếng, tự lấy hai bàn tay chà xát đẩy bớt những giọt nước rớt ra khỏi tay.
 
Chu Trì dần dần nhíu mày: “Giận tôi sao?”
 
Hắn nhìn vẻ mặt của cô, hỏi: “Là vì tôi ngủ say quá nên không đi ăn với cậu được hay sao? Hay là vì tên tóc vàng lúc nãy?”
 
Giang Tùy cuối cùng cũng ngẩng đầu lên: “Cậu quen cậu ta.”
 
Chu Trì ừm một tiếng thừa nhận, “Đã từng đánh bóng với nhau.”
 
Sắc mặt Giang Tùy rất khó xem: “Tại sao cậu lại đi đánh bóng với thằng quỷ đáng ghét kia chứ?”
 
“Chỉ là gặp ở sân bóng thôi, người khác gọi đến thôi.” Hình như Chu Trì đã hiểu tại vì sao cô không vui rồi, liếc mắt xuống hỏi, “Cậu vì thế mà nổi giận sao? Cậu ta gặp ai cũng muốn kết bạn, tôi với cậu ta không thân, không có bất cứ qua lại nào.”
 
“Thật sao?”
 
“Đương nhiên là thật, nhóm người Trương Hoán Minh đều biết mà.”
 
Giang Tùy không biết nên nói gì thêm nữa, hắn đã giải thích rồi, Giang Tùy lại cảm thấy bản thân thật kì lạ, rõ ràng là lỗi của tên đó vậy tại sao lại giận cá chém thớt, trút hết bực tức lên người Chu Trì chứ.
 
Thật ra kể từ sau khi ăn cơm ở nhà ăn thì Giang Tùy đã có gì đó sai sai rồi. Chính xác mà nói chính là kể từ sau khi nghe câu nói của Trương Hoán Minh. Cô vẫn còn quan tâm đến câu nói đó, hơn nữa tên tóc vàng đó lại nói cái gì mà “ngựa” này, “chị dâu” này.

 
Giang Tùy trong giai đoạn này vẫn chưa hiểu rõ được cảm giác kì lạ trong lòng cô như vậy là gì, dù sao cũng thấy không được thoải mái.
 
Cô liếc nhìn Chu Trì, cặp mắt của hắn ngủ đến mức sưng lên, tóc phía bên trái nhếch lên một dúm, má bên trái không biết kê vào đâu rồi mà có một vết đường mờ nhạt. Hắn vừa mới tỉnh dậy, đến áo khoác còn chưa kịp mặc vào, chỉ mặc một bộ đồ mỏng manh.
 
Nhiệt độ bên ngoài từ lâu đã giạm xuống dưới 0 độ C, nhất định hắn rất lạnh.
 
Giang Tùy lại mềm lòng.
 
“Thôi bỏ đi. Cậu đi vào ăn cơm đi, sắp nguội rồi đấy.”
 
Chu Trì vẫn chưa nhúc nhích, hỏi cô: “Còn giận không?”
 
Giang Tùy lắc đầu: “Sau này cậu đừng chơi với kiểu người đó nữa, được không?”
 
“Cậu quan tâm đến nó làm gì? Tôi không đánh chết nó đâu.”
 
Giang Tùy nói: “Đừng đánh nhau nữa.”
 
Chu Trì nhìn cô, gật đầu: “Nó không gây sự với tôi thì được.”
 
Giang Tùy: “Vậy tôi đi đây.”
 
“Tan học cùng về chứ?”
 
“Hôm nay không được,” Giang Tùy nói, “Lâm Lâm gọi tôi với Hứa Tiểu Âm cùng cậu ấy đi cắt tóc, tôi đã đồng ý rồi.”
 
Chu Trì hỏi: “Khi nào cắt xong?”
 
“Không biết nữa.”
 
Chu Trì gật đầu, “Được, vậy tôi đi chơi với mấy đứa bạn, khi nào cậu xong thì gọi điện thoại cho tôi.”
 
“Ừm.” 
 
Đợi cô đi rồi Chu Trì mới trở về phòng thi.
 
Cơm với nước Giang Tùy mua còn đặt ở trên cái bàn phía trước, tên tóc vàng ngồi xuống chỗ ngồi cười đùa với nam sinh ngồi bàn bên, cứ mở mồm ra thì văng một câu chửi tục. Thấy Chu Trì quay lại phòng, sắc mặt cậu ta có chút thay đổi, chủ động cười nói: “Anh Trì, sao rồi, không đuổi kịp sao?”
 

Chu Trì: “Lần sau mày còn dám như vậy thì chết với tao.”
“Đương nhiên là không rồi.” Tên tóc vàng cười, “Một lần là tôi đã chừa rồi, bạn nữ đó thật xinh đẹp, vừa mới nghe mọi người nói là người thân của cậu, cô ấy có bạn trai chưa?”
 
Chu Trì lạnh nhạt trừng hắn: “Liên quan mẹ gì đến mày sao?”
 
Nam sinh ngồi bên cạnh vừa nhìn đã thấy không ổn, tiến tới hòa giải: “Triệu Khải, mẹ cái mồm mày đừng có đê tiện đến vậy chứ, muốn bị đánh hả, nhanh hui cái mồm mày lại đi.”
 
Triệu Khải gẩy gẩy cái mũi, “Chỉ là đùa giỡn thôi mà, làm gì mà nóng nảy vậy.” Cậu ta là kiểu người điển hình thích làm náo chuyện lên, cái mồm rất giảo hoạt, nhưng lại không có gan để thi hành, nhìn khuôn mặt Chu Trì nghiêm trọng đến vậy liền tự ý thức được mà đứng dậy đi nhà vệ sinh.
 
Chu Trì về lại chỗ ngồi, mở hộp cơm ra, cơm với thịt nướng vẫn còn nóng. Hắn thật tình ngủ đến đói chết rồi, ăn hết sạch hộp cơm. Vẫn chưa đến giờ kiểm tra nên hắn lấy điện thoại ra, chơi trò chơi được cài sẵn trong điện thoại, cảm thấy vô vị, liền nhắn cho Giang Tùy một tin nhắn chỉ được vài chữ: Cơm rất ngon.
 
Một lúc sau thì chuông tin nhắn reo lên: Cơm nguội không?
 
Hắn trả lời: Không, còn rất nóng. Cậu đang làm gì vậy?
 
—— Đọc sách.
 
Câu trả lời đúng chuẩn cho những đứa học bá.
Cô muốn đọc sách, nếu hắn cứ làm phiền vậy thì thật không biết lí lẽ, liền trả lời: Ok, vậy cậu xem đi.
 
Cô không trả lời lại.
 
Buổi chiều tiến hành thi môn cuối cùng, đề thi Anh văn không khó lắm, tiếng Anh của Giang Tùy rất tốt, làm bài rất nhanh, còn hơn nửa tiếng nữa mới nộp bài mà cô đã điền xong đáp án rồi.
 
Cô kiểm tra lại bài một lượt rồi lên nộp bài, không muốn ngồi lại ở trong phòng thi nữa.
 
Nhưng mà, trong phòng thi này toàn là học bá cả, có người làm xong bài sớm giống cô cũng đã lên nộp bài rồi.
 
Giang Tùy liếc nhìn nhận ra đó là Trần Dịch Dương của lớp 1, từng được nhắc đến trong bảng xếp hạng toàn trường Nhị Trung. Là người thích mặc đồ màu sáng, từ trên xuống dưới mặc toàn màu trắng, cà vạt màu xanh trời, thật tình thì cậu ta cũng không phải là người đẹp trai cho lắm, nhưng lại có danh phận học bá chống đỡ, cho nên có không ít nữ sinh để ý đến cậu ta.
 
Năm lớp 10 Giang Tùy có tham gia một câu lạc bộ thư pháp đã gặp hắn được vài lần, cũng đã từng có trò chuyện với nhau vài câu, sau đó câu lạc bộ tan rã thì không còn tập họp cùng nhau nữa, lỡ mà có gặp thì cũng thuộc cái kiểu gật đầu chào hỏi thôi.
 
Lúc đó hai người nộp bài cùng lúc nên cùng nhau ra khỏi phòng thi.
 
Trần Dịch Dương chủ động tiếp chuyện với cô: “Đề rất dễ, đúng không?”
 
Giang Tùy gật đầu: “Đúng vậy, có vẻ dễ hơn đề học kì trước rất nhiều.”

 
Trần Dịch Dương cười: “Cậu có để ý không, rất nhiều người đều đã làm bài xong rồi nhưng bọn họ không nộp bài, có vẻ là không tin được đề thi lại đơn giản đến vậy, giáo viên tiếng Anh của bọn tớ trước đó đã lừa bọn mình rằng đề thi sẽ khó nhất từ trước đến nay.”
Giang Tùy cũng cười lên: “Giáo viên bọn mình cũng nói vậy.”
 
Đang đi xuống bậc thang thì Trần Dịch Dương nhìn cô: “…… Cậu muốn quay về lớp hả?”
 
“Không về nữa, tôi đi đến hiệu sách ngoài kia một lúc, đợi bạn tôi đến.”
 
“Được, cùng nhau đi đi, vừa hay tôi cũng muốn mua tạp chí.”
 
Hai người đi ra khỏi tòa nhà.
 
Khuôn viên trường đã có bóng dáng của một vài học sinh, đa số là những học sinh nhát học, đợi qua một phần hai thời gian kiểm tra thì nộp bài. 
 
Đi đến cổng trường thì Giang Tùy gặp Trương Hoán Minh. Cậu ta cầm gặm hai xiên thịt, xem ra là nộp bài sớm rồi.
 
Trương Hoán Minh nhìn thấy Giang Tùy đang đi cùng với một nam sinh khác, ánh mắt thay đổi, có chút bất ngờ, nhưng không thể hiện rõ ra bên ngoài, hỏi: “Giang Tùy, cậu ra khỏi phòng sớm đến vậy à? Định đi đâu đây?”
 
“Tớ đi đến hiệu sách đối diện kia kìa.”
 
Giang Tùy nhớ đến câu nói của cậu ta vào lúc trưa ở nhà ăn, cảm giác ngại ngùng kì lạ, không nói được vài câu thì bỏ đi trước.
 
“Có chuyện gì vậy chứ.”
 
Trương Hoán Minh nhìn hướng về hai bóng dáng đằng kia, gãi gãi đầu.
 
Đợi đến hết thời gian làm bài, Chu Trì mới nộp bài đi ra ngoài.
 
Nhóm con trai Trương Hoán Minh đã vui vẻ đi chơi ở bên ngoài, gửi địa chỉ cho hắn, Chu Trì một mình đi đến chỗ trượt băng gặp bọn họ.
 
Lúc ngồi xuống nghỉ ngơi, Trương Hoán Minh trượt băng đến ngồi bên cạnh Chu Trì: “Sao hôm nay cậu không đi cùng với Giang Tùy?”
 
Hắn uống ngụm nước rồi nói: “Cô ấy đi cắt tóc với Lâm Lâm.”
 
“Thật không?” Trương Hoán Minh nháy nháy mắt, “Không phải nói dối cậu đấy chứ? Buổi chiều tớ nhìn thấy cô ấy đi cùng với thằng khác đấy. Thằng đó là học sinh của lớp 1…..”
 
Chu Trì ngắt giọng cậu ta, hỏi: “Ai của lớp 1?”
 
“Trần Dịch Dương, cậu ta học rất giỏi, cậu không biết sao.”
 
Trương Hoán Minh vuốt mép cằm, có vẻ nghi ngờ.
 
Buổi trưa ở nhà ăn cậu ta dò xét Giang Tùy một câu thì Giang Tùy có vẻ bị dọa đến giật mình. Vốn nghĩ rằng cô thích Chu Trì, nhưng bây giờ lại cảm thấy không hiểu cho lắm.
 
“Haiz, con gái thật phức tạp.” Cậu ta than thở một câu, đứng dậy đi trượt băng tiếp. 
 

*
 
Đến bảy giờ rưỡi, tóc của Lâm Lâm vẫn chưa làm xong. Cô quyết tâm phải thử uốn tóc một lần trong kì nghỉ đông này, đợi đến lúc vào học thì làm lại.
 
Giang Tùy cùng Hứa Tiểu Âm ngồi ở sô pha trong hiệu tóc đợi cô ấy.
 
Hứa Tiểu Âm là đứa nhiều chuyện nhất trong nhóm ba đứa, rảnh đến mức chán chường, nên kể với Giang Tùy không ít tin tức mới gần đây, đại loại đều là mấy kiểu ai thích ai, ai với ai đang giấu diếm yêu đương, thậm chí có chuyện còn hoang đường hơn nữa, khối 12 có nữ sinh làm chuyện ấy với một nam sinh nào đó, đến mức có thai rồi nên đã xin nghỉ phép dài ngày, nghe nói là đi phá thai.
 
Giang Tùy nghe đến căng mày: “Bọn họ to gan đến vậy à.”
 
“Cả gan đến vậy đó, nhưng mà đều đã lớn hết rồi, nghe nói cậu con trai ấy là học sinh lưu ban, mười chín tuổi rồi, có chuyện gì mà không dám làm chứ.”
 
Hứa Tiểu Âm nói thêm vài câu thì ghé vào tai cô nói, “Tớ nói cho cậu biết bí mật của tớ nha, tớ đã từng hôn con trai rồi, chính là lần yêu đương vào kì nghỉ năm ngoái đó.”
 
Giang Tùy ngạc nhiên, “Không phải cậu nói với Lâm Lâm là chưa từng làm chuyện đó sao?”
 
“Thì tớ nói láo cậu ấy đấy, ai bảo cậu ấy không biết giữ bí mật làm gì, tớ sợ cậu ấy đi kể không hay cho người khác. Nhưng mà chỉ là hôn một cái thôi.” Hứa Tiểu Âm mặt đỏ bừng, “Ây da, cậu yêu đương một lần thì sẽ biết thôi, nhất định sẽ phải làm chuyện gì đó, con trai toàn là lũ háu sắc mà. Con gái cũng vậy, nếu như cậu thích ai đó, nhất định sẽ đồng ý tiến lại gần cậu ấy hơn, cậu ta muốn gì thì cậu đều không thể nào từ chối được. Cậu ta mở miệng ra nói vài câu thôi thì cậu đã mềm lòng rồi, tất cả đều chỉ muốn tốt cho cậu ấy thôi.”
 
“Thật sao.” Giang Tùy không biết đã nhớ đến chuyện gì mà có chút thất thần.
 
Hứa Tiểu Âm chuyển sang chủ đề khác, “Đúng rồi, cậu có biết không, Triệu Hử Nhi lại nói xấu sau lưng cậu rồi, tớ sợ ảnh hưởng đến tâm trạng thi cử của cậu nên trước giờ chưa nói với cậu.”
 
“Cậu ấy đã nói gì rồi?”
 
“Nói cậu với Chu Trì đấy.” Hứa Tiểu Âm nhíu mày, “Tớ cảm thấy cậu ta có chút quá đáng, hai bọn cậu là người nhà, chuyện này cả lớp đều biết vậy mà cậu ta lại bịa chuyện nói tầm bậy, nói hai người cậu đã vượt quá giới hạn, không bình thường cho lắm, con người cậu ta chỉ biết suy bụng ta ra bụng người thôi, cái lần năm lớp 10 đó cậu còn nhớ không, lúc đó không phải đã tham gia câu lạc bộ thư pháp sao, cậu ấy đã bịa đặt chuyện xấu cho cậu sao, nhưng mà lúc đó may là không có ai tin cậu ta hết……” Nói đến đây thì Hứa Tiểu Âm phát hiện Giang Tùy có chút mất tập trung, “A Tùy?”
 
“Hả?”
 
“Nghĩ cái gì vậy? Cậu có nghe tớ nói không?”
 
“Tớ nghe thấy rồi.” Giang Tùy vừa nói xong, điện thoại trong cặp reo lên, cô vội lấy ra.
 
Là Chu Trì gọi đến.
 
Giang Tùy nghe máy, nghe thấy đầu dây bên kia rất huyên náo, nghe không được rõ giọng nói của hắn,  “…… Bên chỗ cậu xong chưa?”
“Vẫn chưa xong, còn phải đợi một chút nữa.” Giang Tùy suy nghĩ rồi nói, “Hay là cậu cứ về trước đi.”
 
Đầu dây bên kia yên lặng một lúc.
 
Sau đó nghe thấy một giọng nói vọng đến: “Gửi địa chỉ qua đây, tôi đến đón cậu.”
 
“Không cần đâu.”
 
“Địa chỉ.” Hắn nhấn mạnh thêm lần nữa.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.