Trêu ghẹo quá mức

Chương 6


Đọc truyện Trêu ghẹo quá mức – Chương 6:

 
Hai mắt Hàn Tư Thần căng ra, ánh mắt quét xuống tủ giày, hừ lạnh một tiếng.
Anh duỗi chân đá vào người Thiên Ưng đang ngồi xổm ở bên cạnh, “ Ăn cây táo, rào cây sung, mày bản lĩnh lắm.”
Thiên Ưng vẫy đuôi nhìn anh, tránh sang một bên, ngẩng đầu nhìn anh.
“ Đi, quay lại hang của mày rồi tự kiểm điểm đi. Không được ăn cơm một ngày”
Thiên Ưng bất mãn “Uuu” một tiếng, lỗ tai cụp xuống bỏ đi.
Hàn Tư Thần đứng đó nhìn chằm chằm vào cánh cửa chốc lát, sau đó liếc nhìn nhãn hiệu dưới cây kéo, sau đó khẽ cười xoay người bước đi.
Buổi chiều, trong quán cà phê.
Một người đàn ông mặc vest, đi giày da, đôi mắt háo hức nhìn mỹ nữ tao nhã trước mặt, lén xoa xa lòng bàn tay, “Hạ Vãn Tinh, vừa rồi tôi đã cho cô thấy thành ý của công ty về cuốn sách “Về nhà”, không biết cô nghĩ thế nào?”
Anh không ngờ những truyện trinh thám cân não và tiểu thuyết đam mỹ, tình cảm quân nhân đó do một tác giả trẻ trung, xinh đẹp viết.
Lần đầu tiên gặp mặt, thật bất ngờ.
Hạ Vãn Tinh khẽ cau mày, cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, cười đáp: “đó không phải là những gì công y anh viết trong email”
Người đàn ông có chút ngượng ngùng mà đẩy kính lên, “cô vẫn luôn từ chối nói về bản quyền điện ảnh và truyền hình của “Về nhà”, chúng tôi không còn cách nào khác.
Cô cười, “cho nên dùng “người đàn ông” rồi dụ tôi ra ngoài?”
“xin đừng hiểu lầm, công ty chúng tôi thực sự rất muốn ký bản quyền “Về nhà”.”
Hạ Vãn Tinh trầm ngâm một lát rồi gật dầu, cân nhắc một chút, hỏi: “chẳng lẽ “người đàn ông” không đáp ứng tiêu chuẩn sản xuất phim bản điện ảnh và truyền hình của công ty ngài?”
Người đàn ông đối diện mỉm cười, “câu truyện thật ra viết rất tốt, cách hành văn và dàn ý tổng thể đều rất hấp dẫn, chỉ là…”
“ Chỉ là cái gì?” Hạ Vãn Tinh nín thở, chăm chú lắng nghe.
“cái kết hơi bất ngờ. Thật ra hoàn tòn có thể cho nhân vật chính sống sót”.

Hạ Vãn Tinh: “sống sót?”
“ Phải, sống sót”
Hạ Vãn Tinh hỏi: “ Bảo vệ biên cương, hy sinh vì đất nước không phải sẽ để lại dấu ấn sâuđậm trong lòng mọi người hơn sao?”
Người nọ hỏi lại: “ Nhưng nhân vật nam chính có thể cùng nữ chính có một kết thúc hoàn hảo, đại viên mãn không phải là rất tốt sao?”
Hạ Vãn Tinh sửng sốt, “ Cho nên, là do cảm thấy diễn biến tình cảm bị thiếu hụt?”
“ Đây là xu hướng của thị trường, nếu cô cứ cố chấp theo ý kiến của mình…”
Hạ Vãn Tinh đã hiểu, cô gật đầu và quay lại chủ đề, “xin lỗi, tôi không có ý tưởng về việc xuất bản cuốn sách “về nhà” trong thời điểm hiện tại. Cảm ơn sự ưu ái của công ty”
Cô cầm túi đứng lên, im lặng một lúc “nếu anh quan tâm đến “người đàn ông”, anh có thể liên lạc với tôi”
Cô khẽ cười, “cà phê tôi mời, từ từ thưởng thức”
Bước ra khỏi sảnh cà phê, Hạ Vãn Tinh cáu kỉnh khó hiểu. Cảm giác giống như hết ý tưởng trong lúc sáng tác, cảm giác này rất khó chịu.
Cô liếc nhìn thời gian, đến của hàng 4s để nhận xe, sau đó định tới quán bar.
Hạ cửa sổ xuống một nửa, ngã tư đường chật như nêm cối, cô vốn không có tính kiên nhẫn, bây giờ trong lòng ngược lại rất bình tĩnh.
Hạ Vãn Tinh đặt cánh tay trái lên cửa kính xe, nghiêng đầu tựa vào cánh tay, thờ ơ nhìn con đường vẫn không nhúc nhích trước mặt.
Cô nghĩ, thật sự có nên tìm một người đàn ông để nói chuyện tình yêu hay không?
Tuy nhiên, đối với một người phụ nữ dộc lập về tài chính và không có ham muốn chuyện chăn gối như cô thì việc tìm một người đàn ông cho mình có chút linh cảm có vẻ hơi khó khăn.
Cô chìm vào dòng suy nghĩ của mình, không nhận ra trong chiếc xe bên cạnh có một ánh mắt sâu thẳm đang nhìn mình.
Hàn Tư Thần tình cờ phát hiện ra Hạ Vãn Tinh cũng có chút kinh ngạc, hai chiếc xe đậu cạnh nhau, anh có thể thấy rõ dáng vẻ của cô qua cửa xe bị hạ xuống.
Hai lần đầu tiên khi gặp cô, anh thường xem trang phục của cô.
Nhưng lần này không giống như trước, hôm nay cô mặc một chiếc áo hai dây màu trắng, cổ chữ V, để lộ xương quai xanh thanh tú. Chiếc cỏ thiên nga thanh mảnh, duyên dáng, đôi bông tai cỏ bốn lá có tua mỏng cùng kiểu dáng với hốc xương đòn , đơn giản mà quyến rũ.

Anh nhìn lướt qua lưng cô, mơ hồ nhìn thấy xương bướm của cô, so sánh phía dưới, hôm nay cô mặc có chút đứng đắn.
“Này, tớ nói với cậu nãy giờ, cậu có nghe thấy không?” Thiệu Song nói đến khóe miệng khô khốc, chớp mắt lại phát hiện bạn mình đang nhìn vào người phụ nữ xinh đẹp ngồi ở xe bên cạnh.
Anh ấy kinh ngạc chớp mắt một cái, trêu chọc; “Hèn chi, chẳng trách không để ý tới tớ, thì ra tâm đã bay đi mất”
Hàn Tư Thần bình tĩnh thu hồi ánh mắt, đóng cửa kính xe, hỏi: “vừa rồi cậu nói cái gì?”
“cái bản quyền về cô nhi mà cậu luôn muốn ký…” Thiệu  Song nói được một nửa, vừa nhìn thấy anh đóng cửa sổ, không khỏi hô to: “Này, đừng đóng cửa, tớ còn chưa nhìn thấy dáng vẻ của mỹ nữ đâu”
Nói xong duỗi cánh tay bật nút trên ghế lái.
Dòng xe ở phía trước cuối cùng cũng bắt đầu di chuyển, Hàn Tư Thần bỗng dưng đạp ga, Thiệu Song ngã về phía ghế sau.
Thiệu Song bị ngã một cú, “chết tiệt, hung dữ như vậy, đừng lấy sức lực cậu thường dùng ở trong quân đội, tớ chịu không nổi.”
Hàn Tư Thần liếc xéo anh một cái rồi không đáp lại.
Hạ Vạn Tinh cũng sửng sốt trước chiếc xe việt dã đột ngột lao ra, cô nhìn chằm chằm vào chiếc xe Mercedes-Benz G-Class mang biển số bốn và tám ở cuối biển số, rồi lặng xem thường.
Có tiền thì giỏi lắm sao? Đi xe sang thì giỏi lắm à?
Không có tố chất!
Cô muốn đuổi kịp nhưng đã muộn, nhìn Audi A4 của cô mà nghiến răng nghiến lợi.
Tiểu kịch trường:
Thiên Ưng: Chủ nhân, cô ấy muốn ăn thịt của tôi.
Hàn Tư Thần: Ăn thịt của mày thì có là gì, nếu cô ấy muốn ăn tao, tao cũng phải duỗi cánh tay ra để cô ấy cắn.
___________________________________________________________________
 

Quán bar Số Mười.
Hạ Vãn Tinh đạp lên chỗ kê chân của chiếc ghế cao trên quầy bar, cô gọi một ly nước trái cây rồi vô cùng buồn chán đánh giá phong cách của quán bar.
Là lối phong cách thường thấy. Toàn bộ quán bar sử dụng màu sắc và hoa văn kỳ lạ, những bức tường xù xì, tạo cho người ta cảm giác như những hang động nguyên thủy.
Nhưng cách trưng bày đèn và các đồ vật trang trí lại mang đến một cảm giác hoài cổ, mang một phong cách khác.
Trên san khấu có những ca sĩ đang hát rống những bản tình ca, Hạ Vãn Tinh nghe một chốc lát, nội tâm không hề dao động.
Điện thoại rung lên, cô liếc nhìn wechat do Lam Lan gử tới, vừa ngẩng đầu liền phát hiện một người đàn ông đang ngồi bên cạnh.
“Xin chào, cô đến một mình sao?”. Kiểu tóc của người đàn ông được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, một thân áo vest chỉnh tề, dáng vẻ đúng đắn nhưng ánh mắt lại nhìn cô chằm chằm khiến cô cảm thấy khó chịu.
Cô thu lại ánh mắt, hờ hững nói: “Không phải, bạn của tôi sẽ tới đây sớm thôi.”
Người đàn ông liếc nhìn cô một cái đánh giá rồi hỏi: “Bạn trai?”
Hạ Vãn Tinh khẽ mỉn cười, quay đầu nhìn anh ấy, đôi môi đỏ mọng khẽ mở: “Đúng vậy, bạn trai.”
“Làm cho người đẹp phải chờ không phải là hành động của một quý ông.”
Cô cười cười, làm như không nghe thấy rồi cúi đầu uống đồ uống của mình. Người đàn ông bên cạnh lại mở miệng nói: “Tới quán bar mà uống nước trái cây rất nhàm chán.”
Anh ta đưa tay về phía người pha chế rượu ra hiệu, “Cho người đẹp này một ly rượu trái cây.”
“Không cần.” Hạ Vãn Tinh đầu cũng không thèm ngẩng lên, từ chối: “Tôi chỉ uống Whiskey, Vodka hoặc là Brandy.”
Người đàn ông sững sờ, nhìn cô một cái rồi chớp mắt, hứng thú nồng đậm “Thật mãnh liệt! Thêm wechat được không?”
Hạ Vãn Tinh ngẩng đầu nhìn anh ta, lắc đầu: “Anh đến muộn rồi.”
Cô quơ quơ điện thoại, “Vừa rồi them nhiều lắm rồi, nói chuyện không hết.”
Người đàn ông đang định muốn vươn tay ôm lấy eo cô, Lam Lan đột nhiên xuất hiện, “Cục cưng, tớ đến rồi đây, tắc đường quá.”
Bỗng dưng thấy người đàn ông bên cạnh cô, không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Hai người… quen nhau hả?”
“Không quen.” Hạ Vãn Tinh liếc nhìn người đàn ông một cái, “Bạn của tôi đến rồi, anh cứ tự nhiên.”
Người đàn ông nhìn Lam Lan, vẻ mặt bình tĩnh: “Không phải nói là bạn trai hay sao?”
“Đúng vậy, nhưng ai nói bạn trai của tôi không thể là phụ nữ chứ?” Hạ Vãn Tinh ánh mắt vô tội, cô kéo Lam Lan qua, ôm lấy eo của cô ấy, nũng nịu liếc mắt đưa tình: “Cục cưng, anh nói có đúng không nha?”

Lam Lan: “…”
Lam Lan nhìn thấy người đàn ông giống như vừa ăn phải thứ gì đó ghê tởm lắm, rời đi với vẻ mặt muôn màu muôn vẻ.
Cô nhéo nhéo vào eo nhỏ của Hạ Vãn Tinh: “Cậu hay quá ha.”
Hạ Vãn Tinh né tránh, khóe miệng mỉn cười: “Đã nói đừng có chạm vào eo của tớ rồi, ngứa quá.”
Cô gọi mỗi người một ly cocktail, mở miệng nói: “Cậu tìm quán bar này ở đâu vậy, môi trường không tệ, chỉ là cái tên kia… “
“Tớ đọc thấy mấy bài đánh giá ở trên mạng, mới mở.” Lam lan nói, “Tên hơi thô tục, nhưng nghe người ta nói sinh nhật của ông chủ ngày 10, con đường này nằm trong phường số 10 nên mới đặt tên này.”
Hạ Vãn Tinh cươi nhạo: “Thật là tùy ý.”
Cô quay lại chủ đề chính, : “Cậu nói xem, tớ có nên tìm một người đàn ông để nói chuyện yêu đương không? ”
Lam Lan suýt nữa phun ra một ngụm rượu, sửng sốt,“ Cậu nghiêm túc hả? ”
Cô lập tức nản lòng, “Xem như tớ chưa nói gì.”
 
“ Đừng như vậy. ”Lam Lan nghiêng người ngẩng đầu nhìn cô nói, “Có thể nghĩ đến chuyện này trong đầu, chứng tỏ rằng cậu còn có hy vọng cứu được.”
Hạ Vãn Tinh liếc mắt nhìn cô ấy một cái.
“Như vậy đi, cho cậu một cơ hội để đặt bước đầu tiên trong đời.” Lam Lan đảo mắt quanh quầy bar, ánh mắt dừng lại, cuối cùng nhìn trúng một chiếc bàn cách đó không xa.
Có một người đàn ông đang ngồi ở đó, mặc một chiếc áo phông sơ mi và quần âu đen, thoạt nhìn là một bộ y phục rất bình thường, nhưng xung quanh anh ta có một khí chất khó giải thích, mạnh mẽ lại hấp dẫn người khác, đặc biệt là vẻ ngoài, càng khiến người ta không rời mắt được.
Lam Lan quan sát một hồi, nhìn các cô gái liên tiếp đến gần cuối cùng vẻ mặt đầy mất mát rời đi, dùng khủy tay nện vào người bạn thân, cúi đầu ái mập mờ nói: “Cục cưng, nhìn bên kia xem.”
Hạ Vãn Tinh nhìn theo tầm mắt của cô ấy, dưới ánh đèn, cô lờ lờ nhìn thấy một hình dáng quen thuộc.
Sau khi nhìn chăm chú hai giây, người đó đột nhiên quay đầu nhìn về phía cô, khi đó thể nhìn rõ vẻ mặt, cô kinh ngạc chớp chớp đôi mắt đào hoa.
Hàn Tư Thần nhìn thấy cô, trong mắt không chút kinh ngạc nào. Anh liếc nhìn cô vài lần, rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.