Đọc truyện Trêu ghẹo quá mức – Chương 53:
Kia là thứ làm cho người ta mặt đỏ đến tận mang tai, làm cho người ta mơ màng – áo ngủ tình thú hiện đang ở trước mặt anh.
Ánh mắt anh trầm xuống, đôi mắt u ám nhìn về người đang ngồi xổm trên đất, đưa lưng về phía mình.
Lúc Hạ Vãn Tinh dọn sắp đến đáy hòm, nhìn thấy một chiếc hộp được xếp ngăn nắp ngay chỗ bên cạnh tay cô.
Ánh mắt cô dừng lại, nhìn rõ thứ kia làm cho máu toàn thân như xông hết lên mặt.
Cái kia..
Đây chẳng phải là thứ cô biết của “thiếu nữ ngây thơ” Lam Lan sao?
Hạ Vãn Tinh giật giật khóe miệng, cầm hộp Durex kia nhìn cẩn thận.
Bền bỉ lâu dài? Siêu mỏng nhẵn mịn? Điểm lồi vân tay? Tạo khoái cảm bốn trong một?
Hạ Vãn Tinh bỗng nhiên bị chọc giận mà bật cười.
Cô cầm hộp Durex bốn trong một kia, đi đi lại lại đánh giá.
Thật ra, lần đầu cầm thứ đồ chơi này, ngoại trừ không có ý tứ gì thì chỉ có chút hiếu kì.
Hạ Vãn Tinh còn đang suy nghĩ có nên mở ra xem hay không, bên tai bỗng vang lên giọng nói của đàn ông: “Đây là cái gì?”
Cô giật mình như vừa chạm vào điện toàn thân cứng đờ.
Sau đó nhanh chóng phản ứng lại, cô vội vàng đem đồ trong tay giấu ra sau lưng.
Hạ Vãn Tinh ngẩng đầu, đập vào mắt là thân hình cao lớn, thẳng tắp của nam nhân.
Anh một tay đút túi, ngón trỏ tay kia hững hờ mắc thứ cô vừa ném đi.
Ánh mắt cô có chút ngưng đọng, không chớp mắt nhìn sang anh.
Hạ Vãn Tinh nuốt nước bọt, bỗng cảm thấy có chút xấu hổ.
Mồm mép cô vốn có khả năng trêu ghẹo không tồi, giờ đây cô lại như bị người ta lột sạch quần áo, trần truồng để cho người khác xem kĩ, dò xét.
Tai của Hạ Vãn Tinh lặng lẽ đỏ lên.
Cô kiên trì, cố gắng trấn định mình, hỏi lại: “Nội y tình thú, anh nhìn không ra..”
“Cô?” Hắn dùng giọng bình tĩnh mà nói, nhưng mắt lại ánh lên tia nguy hiểm.
Hạ Vãn Tinh hít thật sâu, ngẩng đầu nhìn hắn: “Không phải tôi, chẳng lẽ là anh?”
Hàn Tư Thần cười, nhẹ nhàng lắc lắc ngón trỏ đang treo đồ vật kia.
Sau đó, khối màu đen nhẹ nhàng rơi xuống đầu Hạ Vãn Tinh.
Cô xấu hổ, có cảm giác đầu óc quay cuồng.
Cô đây là đang bị anh chọc.
Cô đưa tay lấy quần áo từ trên đầu xuống.
Bên tai truyền đến tiếng cười trầm thấp, anh hỏi: “Muốn mặc cho tôi xem à?”
Hạ Vãn Tinh: .
“Anh ít tự mình đa tình lại! Đều do anh ảo tưởng ra thôi!” Cô thẹn đến không nhịn được, mặc kệ trong tay là cái gì, gầm nhẹ lao tới đập hắn.
Nam nhân nhanh tay lẹ mắt chặn lại, chiếc hộp ngay ngắn kia bị anh bắt được trong tay.
Hạ Vãn Tinh thoáng nhìn qua những động tác thần tốc mà chuẩn xác kia của anh, hổ thẹn.
Càng thẹn hơn là..
cô vừa vung cái gì? Trên tay cô cầm cái gì? Hộp Durex bốn trong một?
Đầu Hạ Vãn Tinh nổ bùm một tiếng.
Hàn Tư Thần nhìn lướt qua đồ vật trong tay, đôi mắt thâm thúy u ám chuyển sang nhìn cô, không chớp mắt một lát.
Anh nhếch mép, không mặn không nhạt nói: “Cô chuẩn bị cũng thật đầy đủ đấy.”
Hạ Vãn Tinh: .
Bây giờ cô nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Hàn Tư Thần cũng không nói tiếp chuyện này, lời cô vừa lầm bầm anh nghe được toàn bộ.
Anh tiện tay ném cái hộp kia vào cặp da của cô, nói: “Tranh thủ thời gian đi nấu cơm đi.”
Hạ Vãn Tinh một lời khó nói hết, nhanh chóng dùng áo ngủ tình thú quấn lấy hộp Durex, ném vào thùng rác.
Hàn Tư Thần lặng lẽ cười, trêu tức cô: “Ném đi làm gì? Nhỡ đâu lại phát huy được tác dụng thì sao?”
“Tôi không cần.” Hạ Vãn Tinh ôm quần áo cần giặt, nghiêng người một chút: “Nếu anh cần thì tự nhặt đi.”
Nói xong, cô ôm quần áo không quay đầu, bước thẳng ra ngoài.
Hàn Tư Thần quét mắt qua thùng rác, ngón trỏ gãi gãi đuôi lông mày, che giấu vẻ mặt tràn đầy ý cười, nhẹ nói: “Còn vứt bao đi, quá lãng phí.”
Hạ Vãn Tinh đem quần áo bỏ vào máy giặt xong nhanh chóng đi chuẩn bị bữa tối.
Cô nhìn phòng bếp sạch sẽ không có chút xíu ấm áp nào, líu lưỡi: “Anh xưa nay không nấu cơm à?”
Hàn Tư Thần lấy bát đũa nồi niêu xoong chảo vẫn còn nguyên bao bì ra từ ngăn tủ, nói: “Không có thời gian.”
Hạ Vãn Tinh cười: “Không có thời gian? Sau này vẫn không?”
Hắn nhíu mà: “Tôi cần biết sao?”
“Dù sao..” Hạ Vãn Tinh ở bên cạnh đang bóc cái bao bì ra, xì khẽ: “Áo đến thì đưa tay, cơm đến thì há miệng, đại thiếu gia à.”
Hàn Tư Thần nhẹ giọng cười xem thường.
Anh khoanh tay, nhàn nhã đứng tựa vào bồn rửa, nghiêng đầu nhìn cô, nói: “Cô sẽ là được.”
Hạ Vãn Tinh dừng lại động tác, ngẩng đầu nhìn ánh mắt thâm thúy của hắn.
Cô ngẩn người, cong môi cười một tiếng: “Còn coi tôi là lao động không công cơ à?”
Cô không tránh không né mà đối mặt với anh, lời nói tràn đầy ý khiêu khích: “Vậy anh cảm thấy cưới tôi về nhà thì sao?”
Hàn Tư Thần ngồi thẳng lên, hai tay đút túi quần đứng trước mặt, rũ mắt nhìn chằm chằm cô.
Khi Hạ Vãn Tinh cho rằng anh sẽ cảnh cáo cô “Đừng đùa!” thì anh lại không mặn không nhạt nói một câu: “Tôi sẽ cân nhắc một chút.”
Hạ Vãn Tinh: ?
Cân nhắc một chút?
Cô tự nhiên không theo kịp nổi mạch não của người đàn ông này.
Hạ Vãn Tinh vẫn điềm nhiên như không mà gỡ bao bì, hờ hững đáp: “Cần anh cân nhắc? Đàn ông muốn cùng tôi kết hôn còn đang xếp hàng dài bên ngoài.”
Túi trên tay hơi dày, cô cố mấy lần vẫn không mở được, trong lòng thầm mắng.
Hàn Tư Thần nhìn cô đang cắm đầu chiến đấu với cái hộp kia, cố đè nén khóe miệng muốn nhếch lên.
Anh đưa tay lấy cái hộp từ cô, nhanh gọn lẹ gỡ băng dính ra.
Anh đem đồ dùng bếp bày ra, nhìn cô cười: “Chút sức đó cũng không có, mấy tên đấy cưới cô về làm gì? Đẻ con nối dõi?”
Hạ Vãn Tinh: .
Cô xém chút nữa là bùng nổ, ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn: “Anh có tin tí nữa tôi lật tung cái bếp nhà anh lên không?”
Anh chống một tay xuống mặt bàn, hơi cúi người, nhìn thẳng vào mắt cô, gằn từng chữ: “Không.
Tin.”
Hạ Vãn Tinh: .
Ấu trĩ!
Cô hít sâu, chỉ ra cửa, khắc chế bản thân: “Ra ngoài! Tí nữa tôi cầm dao sợ không khống chế được mình.”
Đáy mắt Hàn Tư Thần mang ý cười, nhìn dáng vẻ xù lông của cô, thức thời gật đầu: “Cần hỗ trợ gì tì cứ gọi tôi.”
Nhìn bóng lưng anh quay người, Hạ Vãn Tinh cảm thấy có chút bất lực.
Không đúng, bình thường anh bị cô trêu chọc không phải đều đen mặt rồi không phản ứng gì luôn sao?
Mà..
tại sao tim cô đập mạnh như vậy chứ? Mặc dù anh so với bình thường rất lạ, nhưng không đến mức khiến cô hoảng như vậy chứ?
Hạ Vãn Tinh tâm sự nặng nề đến mực làm cơm cũng lâu hơn thường ngày, phát huy không được tốt cho lắm.
Nhưng Thiên Ưng bên cạnh ăn rất sung sướng, còn phát ra tiếng.
Hàn Tư Thần nhìn Thiên Ưng ăn, lại quay qua nhìn người phụ nữ đối diện, hỏi ra câu đã thắc mắc rất lâu: “Có phải cô cho thuốc gì vào đồ ăn của Thiên Ưng không?”
Hạ Vãn Tinh cười, có chút tự hào: “Có thể là nó thích cơm tôi nấu, hơn nữa, muốn bỏ thuốc thì phải bỏ cho chủ nhân của nó mới đúng.”
Động tác gắp thức ăn của Hàn Tư Thần khựng lại, nhíu mày nhìn cô: “Vậy sao? Bỏ như thế nào?”
“Còn chưa nghĩ ra, chờ bao giờ tôi nghĩ được sẽ cho anh biết.” Cô bình thản trả lời.
Hàn Tư Thần liếc nhìn nụ cười khẽ của cô, nghĩ thầm cô không cần bỏ thuốc thì anh cũng mê rồi.
Bầu không khí trên bàn ăn bỗng trở nên trầm mặc, Hàn Tư Thần đổi chủ đề, như là chỉ thuận miệng mà hờ hững hỏi một câu: “Người nằm viện là ai?”
“Chậc..” Hạ Vãn Tinh ngẩng lên nhìn kĩ anh, mắt ánh lên tia trêu tức: “Anh đây là đang quan tâm tôi sao?”
Anh nghiêng sang phía cô một chút: “Không thể tán gẫu cùng tôi chút sao?”
Hạ Vãn Tinh cười, cầm đũa lên trở lại: “Có thể.”
Cô dừng lại một chút: “Người quen ở trại trẻ mồ côi, có khối u não, cậu bé còn mắc bệnh tự kỷ.”
Hàn Tư Thần khẽ nhíu mày: “Tại sao không mời chuyên gia?”
“Ừm, Lạc Hành Xuyên đang tìm.”
Anh hạ mắt nhìn cô, trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Cho nên mấy ngày nay cô bận vì chuyện này?”
Hạ Vãn Tinh: “Đúng vậy, phẫu thuật não cần không ít tiền, trại trẻ mồ côi thì không đủ kinh phí, nên tìm đến Lạc Hành Xuyên.
Cuối cùng là LO studio chi trả.”
Hàn Tư Thần đặt đũa xuống, dựa người vào ghế, ngón tay nhịp nhàng gõ nhẹ lên bàn đá cẩm thạch, hỏi: “Anh ta thích cô?”
“Ai?” Hạ Vãn Tinh nhất thời không kịp phản ứng lại vấn đề của anh.
Anh trầm giọng bổ sung: “Lạc Hành Xuyên.”
Hạ Vãn Tinh: ?
Cô sửng sốt một chút, cười.
Ánh mắt dò xét trên người anh một cách đầy thâm ý.
Một lát sau, cô nhìn anh hỏi: “Có liên quan đến anh à?”
Hàn Tư Thần: .
Anh đè cảm xúc của mình xuống, bình tĩnh tự nhiên nói: “Dù sao chúng ta cũng đã ký cái hiệp ước kia, cô lại cùng anh ta ăn cơm, dạo phố, xem phim.
Tôi dù sao cũng sẽ phải hứng chịu ánh mắt không tốt của người ngoài.”
Hạ Vãn Tinh đồng tình gật đầu, nói: “Không liên quan, nếu anh lo việc này thì tôi có thể tìm người khác, không tìm anh nữa để anh yên bình trải qua ba tháng là được.”
Hàn Tư Thần biết rõ, cô cố ý nói những lời này.
Nhưng anh vẫn bị đả kích, sắc mặt hơi trầm xuống nhìn cô: “Hạ Vãn Tinh, cô biết tôi muốn nói gì.”
Anh đang cố hiểu cô, hiểu được suy nghĩ của cô.
Nhưng cô lại giả ngu: “Anh có ý gì? Tôi không hiểu.”
Anh nhìn cô: “Đêm đó cô không say, tôi và cô đều hiểu rõ.”
Tâm anh khẽ động, có ý nghĩ muốn tìm hiểu thêm về về cô.
Hạ Vãn Tinh không chút lung lay nhìn anh, dáng vẻ đặc biệt bình tĩnh: “Có thể lúc trước tôi biết, nhưng bây giờ..
tôi cũng không còn rõ nữa.”
Hàn Tư Thần trầm mặc nhìn cô.
Cô nói không hiểu rõ bản thân, chứ không phải không biết.
Cảm giác bất lực dâng lên, anh hít sâu, nói: “Chúng ta nói chuyện.”
Cô không nghĩ ngợi gì liền cự tuyệt: “Không muốn nói.”
Dù sao hiện tại cô cũng đoán được gần hết suy nghĩ của anh, cô là người thắng, là chủ cuộc chơi.
Huyệt thái dương của Hàn Tư Thần dường như hơi đau, bất đắc dĩ nói: “Được, chờ đến lúc cô muốn nói, thì chúng ta nói chuyện.”.