Đọc truyện Trêu ghẹo quá mức – Chương 40
Hàn Tư Thần hít sâu, chỉ sợ cô lại nghĩ ra ý sấu gg đó, vì vậy liền xoay người nói với cô, “Được rồi, em về đi.”
Ngữ khí mang đầy vẻ thúc giục.
Hạ Vãn Tinh dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của anh, cô mỉm cười gật đầu.
Hiếm khi thấy cô không phản bác lời của anh.
Trước mặt người ngoài cô luôn giữ thể diện cho anh.
Hàn Tư Thần trầm mặc nhìn cô, ánh mắt hiện lên cảm xúc phức tạp, anh im lặng một chút rồi khẽ dặn dò: “Đi đường cẩn thận nhé.”
“Vâng, anh yên tâm đi.” Hạ Vãn Tinh nhìn về phía Lạc Hưng Bang, “Ông Lạc, cháu đi trước nhé, chúc hai người thượng lộ bình an.”
Lạc Hưng Bang gật đầu, “Về đi, cháu lái xe cẩn thận nhé.”
Cô trả lời rồi xoay người đi, rất dứt khoát mà không thèm nhìn người đàn ông bên cạnh.
Hàn Tư Thần nhìn chằm chằm theo bóng lưng của cô, trong lòng khẽ cười một tiếng.
Nói đi là đi, không chào hỏi lấy một tiếng.
Khi chuẩn bị đăng ký, người đàn ông trung niên đứng bên cạnh Lạc Hưng Bang do dự nói câu đầu tiên: “Thủ trưởng, tôi luôn cảm thấy vị tiểu thư kia hơi giống Khương tiên sinh.”
Lạc Hưng Bang nhướn mi, bình tĩnh liếc nhìn ông ta, “Trên đời này người giống người rất nhiều, không có gì đáng kinh ngạc cả.”
Ông hiểu ý của quản gia nói, bình thản nói: “Tình cảm của vợ chồng Lạc Tuyết luôn sâu đậm, hơn nữa, tiểu nha đầu này cũng 25 tuổi rồi, Văn Tín không thể làm ra chuyện có lỗi với Lạc Tuyết được.”
Quản gia gật đầu: “Tôi cũng hiểu con người Khương tiên sinh, chỉ là cảm thấy thật sự rất giống.”
“Những sự việc như thế này không được tùy tiện nhắc đến nữa.” Lạc Hưng Bang nghiêm túc nói.
“Dạ, thủ trưởng!”
Sau khi lên xe, Hạ Vãn Tinh vẫn chưa rời đi, cô tựa vào ghế lái lướt danh sách bạn bè, đợi chút nữa đến giờ, cô nhắn tin hỏi Hàn Tư Thần: “Anh đăng ký chưa?”
Hàn Tư Thần nhìn thấy tin nhắn của cô thì hơi bất ngờ, anh liếc nhìn tin nhắn một lúc rồi trả lời: “Chú ý lái xe, đừng nghịch điện thoại nữa.”
Không lâu sau, trong cuộc đối thoại của hai người xuất hiện một bức ảnh.
Là chỗ vừa dừng xe.
Tiểu Tinh Tinh: “Tôi vẫn chưa đi.”
Anh nhíu mày, thắt dây an toàn rồi hỏi cô: “Xe hỏng rồi sao? Hay là không biết đường?”
Hạ Vãn Tinh có thể tưởng tượng ra bộ dạng của anh lúc này, nhất định phải thẳng thắn, cô lẩm bẩm: “Tôi không phải mù đường, hơn nữa còn có hướng dẫn mà.Tôi”
Tiểu Tinh Tinh: “Đợi anh bay rồi tôi mới đi.”
Câu trả lời của cô khiến Hàn Tư Thần ngây người trong giây lát, cảm giác không thể giải thích được, lúc này trong lòng anh tràn đầy mãn nguyện, thật ấm áp.
Tiểu Tinh Tinh: “Tôi sợ ngộ nhỡ chuyến bay của anh không bay được, lại làm phiền tôi quay xe lại đón anh.”
Hàn Tư Thần: “……”
Anh quên mất từ trước đến giờ cô chưa từng khéo léo như vậy.
Hạ Vãn Tinh nhìn thời gian cất cánh, nói: “Tôi về đây, trở về rồi nhớ phải nghĩ đến tôi đấy nhé.”
Hàn Tư Thần dứt khoát không trả lời, cho rằng cô sẽ yên tĩnh hơn, không ngờ lại càng được đà lấn tới.
Tiểu Tinh Tinh: “Anh không nhớ tôi cũng không sao, tôi sẽ nhớ anh.”
Anh hít sâu, trong đầu không kìm nổi mà hiện lên ánh mắt đào hoa gian xảo của cô, Hàn Tư Thần thấy mình có chút kiêu căng.
Anh đã làm là phải làm đến cùng, dứt khoát tắt máy.
Bên kia lối đi, Lạc Hưng Bang quay đầu hỏi: “Tiểu nha đầu kia thật sự không phải bạn gái của cháu sao?”
Hàn Tư Thần cười cười, “Chỉ là bạn bè thôi ạ, ông nghĩ quá nhiều rồi.”
“Không phải là được.” Lạc Hưng Bang rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
Anh hơi nhướng mày hỏi: “Ông Lạc, ông….”
“Nếu không phải bạn gái cháu, ta định để Hành Xuyên và nha đầu này qua lại với nhau.” Vẻ mặt Lạc Hưng Bang hiện lên ý cười, “Con bé rất vừa mắt ta.”
Hàn Tư Thần nhất thời sửng sốt, anh trầm mặc trong giây lát, rồi thản nhiên nói: “Hai người bọn họ không thể nào, bằng không quen biết nhau lâu như vậy rồi thì sớm đã thành đôi rồi ạ.”
“Tên tiểu tử này.” Lạc Hưng Bang híp mắt nhìn anh, “Năm đó ông bà nội cháu kết hôn cũng vậy, cũng không hề hề thích đối phương, tình cảm cũng cần được vun đắp từ trong tâm.”
Anh trầm mặc, không nói gì cả.
Lạc Hưng Bang: “Hành Xuyên quen biết cô bé đó, ta thấy tính cách nha đầu này cũng tốt, hơn nữa Hành Xuyên hoàn toàn trái ngược, hai người bù trừ cho nhau.”
Hàn Tư Thần cố gắng tưởng tượng ra tính cách tốt của cô, liền cười khanh khách.
Anh trầm ngâm một lúc, rồi nói với ông Lạc: “Không giấu gì ông, người mà cô ấy có cảm tình là cháu.”
Lạc Hưng Bang: ???
Hàn Tư Thần: “Cho nên, sợ sẽ khiến ông phải thất vọng rồi.”
Tiểu tử này, đang muốn cướp người với ông sao?!
Không được, không được, phải nói với phu nhân Đinh Hà, không được rồi, nguy rồi, cháu nội của lão Hàn hình như đã hiểu biết rồi.
Lời của tác giả: Hai người sẽ nhanh chóng gặp mặt.
Thân thế tiểu Vãn Vãn cũng bắt đầu xuất hiện rồi.
Trước đó Hạ Vãn Tinh ở trên máy bay nói với anh “Tôi sẽ nhớ anh đó” giống như là thuận miệng nói mà thôi.
Mấy ngày nay Hàn Tư Thần trở về, số lần nhận được tin nhắn của cô có thể đếm trên đầu ngón tay.
Chỉ có duy nhất một lần, là cô muốn xem ảnh của Thiên Ưng.
Buổi tối trong thư phòng, anh nhìn thấy nhắc nhở wechat hiện lên màn hình, lập tức bỏ tài liệu trên tay xuống mở ra.
Vẫn là mấy câu hỏi trước đấy.
Tiểu Tinh Tinh: 【 Thiên Ưng đâu?】
Hàn Tư Thần liếc mắt nhìn con chó to đang dựa bên cạnh bàn làm việc của anh, nhấc chân đá đá nó, hừ cười: “Lại là tìm mày đấy.”
Anh hơi buồn bực: “Mày đã cho cô ấy uống thuốc mê gì rồi hả?”
Chắc là Thiên Ưng đang buồn ngủ, mở mắt ra một chút rồi lại nhắm vào, rầu rĩ ư ử hai tiếng rồi không để ý tới anh nữa.
Hàn Tư Thần lặng lẽ nhìn tin nhắn của cô, có chút bất đắc dĩ nhắn lại: 【 Ngủ rồi.】
Tiểu Tinh Tinh: 【 Chắc chắn Thiên Ưng ngủ sẽ rất ngoan, gửi cho tôi bức ảnh đi.】
Anh mở ra camera ra, tiện tay chụp Thiên Ưng rồi gửi đi.
Tiểu Tinh Tinh: 【 Mắt hình ngôi sao.jpg, Thiên Ưng ngủ cũng đẹp trai nữa.】
Anh nhíu mày, nhìn bức ảnh không có mặt của con chó, hỏi: 【 Chỉ nhìn thấy con chó mà em cũng biết nó có đẹp trai không? 】
Tiểu Tinh Tinh: 【 Trong lòng tôi nó là đẹp trai nhất.】
Hàn Tư Thần: “……”
Anh im lặng, lúc sau thấy cô không nhắn lại nữa, ma xui quỷ khiến anh lại hỏi một câu: 【 Không có chuyện gì nữa à?】
Hạ Vãn Tinh nằm ở trên giường, đôi mắt đen nháy lóe sáng, nhìn thấy câu hỏi của anh khoé môi bất giác cong lên, Cô đáp: 【 Không.
Anh làm việc tiếp đi.】
Một phút trò chuyện ngắn ngủi, cô không hề nhắc đến anh một tiếng nào, lần trước cũng vậy.
Hạ Vãn Tinh là đang cố ý, cô còn đang suy nghĩ về mấy lời anh nói tối hôm say rượu kia, không phải anh dốc sức để cô biết khó mà lui à, vậy thì tạm thời thỏa mãn anh vậy.
Dù sao anh cũng không ở bên cạnh, không nhìn thấy cũng chả sờ được, nên cách nhau qua điện thoại cũng không có ý nghĩa gì.
Nhưng hôm nay tâm trạng của cô rất tốt, thế là……!
Hạ Vãn Tinh nói với Hàn Nhân đang trang điểm bên cạnh: “Em qua đây chụp cho chị bức ảnh”
Hàn Nhân đang chuốt lông mi, quay đầu nhìn cô một cái, không hiểu lắm, “Chị tự chụp không được à?”
“Em không hiểu.”
Hàn Nhân vẫn chưa hiểu rõ mấy lời cô nói thì thầy cô uyển chuyển thướt tha đi đến cửa sổ bên cạnh chiếc giường của quý phi, thân hình đẹp đẽ cũng với tư thái lười biếng tựa lên trên, cánh tay đặt lên lan can, hơi ôm đầu nhìn về cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Cô chỉ lộ một bên mặt, nhưng toàn bộ thân hình tiêu chuẩn của cô lại được lộ ra.
Nhất là cô còn mặc một bộ váy liền có ren, chiết eo, trước ngực còn có đường viền chữ V, bao quanh vòng một đầy đặn của cô, đằng sau lộ ra một nửa tấm lưng trắng toát, xương quai xanh quyến rũ mê người, màu da và chiếc váy màu be như hoà làm một, cả người đều trắng đến toả sáng.
Cô nghiêng tựa trên giường quý phi, chỉ một cái nhíu mày hay một nụ cười thôi cũng giống như yêu tinh trong đêm tối.
Hàn Nhân không để ý đến hình tượng mà kinh ngạc há to mồm, “Chị……!Chị Hạ……”
Cảnh này mà được chụp lại, thành quả chắc chắn vô cùng lớn
Hạ Vãn Tinh: “Chụp đi, chị chuẩn bị xong rồi.”
” À, ừm”.
Hàn Nhân hoàn hồn đi lấy điện thoại của cô.
“Dùng điện thoại của em chụp.” Hạ Vãn Tinh nháy mắt với cô nhóc, “Tìm góc nào đẹp chút.”
Hàn Nhân không hiểu lắm, cầm điện thoại vừa tìm góc chụp vừa hỏi: “Chị chụp ảnh làm gì thế?”
“Lát nữa nói cho em.” Cô nói: “Chụp một nửa mặt thôi, phải đẹp mờ ảo một chút”
Hàn Nhân gật đầu: “Em hiểu rồi!”
Tóm lại là chụp làm sao để nhìn mê người là được.
Cô nhóc đưa ảnh chụp cho Hạ Vãn Tinh xem, “Tấm này thế nào?”
“Đúng rồi, đúng là loại cảm giác này.” Nhìn giống như bị chụp lén, nhưng mấy điểm nhấn đều được chụp lại.
Hạ Vãn Tinh giơ ngón cái về phía Hàn Nhân, khen: “Em có năng khiếu chụp ảnh đó.”
“Chị Hạ này, rốt cuộc chị định làm gì thế?”
Cô cười cười, đột nhiên nói: “Gửi bức ảnh này cho anh trai em đi.”
Hàn Nhân: “???”
Một lúc sau, Hàn Nhân như cười trên nỗi đau của người khác nói: “Đêm hôm thế này, nhỡ như anh của em ở nhà bị chảy máu mũi thì phải làm sao?”
Bức ảnh thích hợp để quyến rũ người khác.
Hạ Vãn Tinh cười ra tiếng, “Như vậy chứng tỏ chị rất có sức quyến rũ.”.