Trêu Đùa Lòng Vua

Chương 23


Đọc truyện Trêu Đùa Lòng Vua – Chương 23

Trong phủ của Nhị vương gia, Lí Văn Hú buồn bực đi qua đi lại. Theo như mật báo, thì ra có người đang điều tra bí mật hắn thông đồng với Đột Quyết ở phương Bắc. Việc này không phải nhỏ, rốt cục là ai đang điều tra hắn? Lí Văn Lộc? Lí Văn Tĩnh? Hay là kẻ thù của hắn?

Lúc này, Lưu sư gia – một người nhiều mưu trí của Lí Văn Hú đang tiến vào tham kiến.

“Vương gia triệu kiến thuộc hạ, không biết có chuyện gì quan trọng?”

“Lưu sư gia ngươi tới đúng lúc lắm, bổn vương có chuyện lớn cần thương nghị với ngươi đây.”

“Chuyện khiến Vương gia quan tâm liên quan đến mật hàm?”

“Ngươi biết rồi sao? “

“Thuộc hạ đã an bài không ít tâm phúc ẩn núp ở quan ngoại, vì vậy cũng biết về chuyện mật hàm bị tiết lộ.”

“Đúng vậy! Có biết ai đang điều tra bổn vương?” Lí Văn Hú vội vàng hỏi.

“Trước mắt, có vô số tin đồn không xác thực, nhưng theo phán đoán của thuộc hạ, chính là do Tiêu Cân Tiểu Ly tướng quân làm.”

“Thật sao?”

“Chỉ là suy đoán của thuộc hạ, mật sử vài lần ở quan ngoại gặp tai kiếp, không quá trùng hợp hay sao, tuy rằng mật hàm không bị mất , nhưng thuộc hạ đã tìm người giám định, phát hiện mật hàm có dấu vết bị mở ra, nói vậy có thể bị người ta sao chép. Huồng hồ, mấy cái thông đạo đi tới Đột Quyết , vừa đúng là phạm vi thế lực của Tiêu tướng quân, Tiêu tướng quân từ trước đến nay nổi tiếng trị nghiêm, vậy mà mấy hôm nay lại liên tục xuất hiện đạo tặc, thật khiến người nghi ngờ. Vì vậy, thuộc hạ có lý do cho rằng, đạo tặc do kẻ khác cải trang, mục đích là muốn tìm chứng cứ vương gia cấu kết với Đột Quyết .”

“Chết tiệt” Lí Văn Hú vỗ án thư giận dữ.”Nếu thật sự là do Tiêu Cân Tiểu Ly làm, bổn vương tuyệt đối không tha cho hắn!”

“Việc này cũng liên quan đến hôn sự của Tam vương gia.”

Lí Văn Hú kinh hãi nhìn Lưu sư gia chằm chằm .”Ngươi dựa vào đâu mà nói như vậy?”


“Vương gia.” Lưu sư gia ý vị sâu sa nói. “Theo thuộc hạ biết, giao tình của Tiêu tướng quân kia cùng Tam vương không phải tầm thương đâu”

Lí Văn Hú không khỏi kinh ngạc. Chẳng lẽ Lí Văn Tĩnh thật sự là chủ mưu của chuyện này? Vì muốn tranh giành ngôi vị thái tử nên âm thầm điều tra hắn? Nhưng nhiều năm như vậy, tam đệ thật sự là kẻ phóng đãng sa đọa, suốt ngày trầm mê nữ sắc không màng chính sự, giám sát hắn lâu như vậy cũng chưa bao giờ phát hiện có ý đồ gì, bất quá suy đoán của Lưu sư gia không hẳn là không thể.

Trầm ngâm hồi lâu, hắn mới mở miệng : “Có lẽ bổn vương đối với Lí Văn Tĩnh yên tâm quá sớm.”

“Vì để đề phòng vạn nhất*, chúng ta nên đi trước một bước.”

(*không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất: nôm na là không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ )

Ánh mắt Lí Văn Hú trở nên lợi hại, ra lệnh: “Việc này ta giao cho ngươi, hãy nghĩ biện pháp điều tra người đứng sau vụ việc này, một khi điều tra ra, mặc kệ là ai, giết chết không tha!”

Lưu sư gia cúi người thật thấp vái chào.”Thuộc hạ tuân mệnh!”

******

Trong phủ của Tam vương gia, Lí Văn Tĩnh vốn nho nhã hiền hòa, gần đây nét mặt lúc nào trở nên nghiêm túc, giống như muốn ăn thịt người vậy, làm ai cũng không dám lại gần hắn. Bọn hạ nhân không một ai dám nói gì với vương gia, cho dù kẻ ngốc cũng nhìn ra tâm tình của ngài cực kém, mấy ngày không nói không cười khiến cho không khí ở vương phủ ngưng trọng vô cùng.

Lí Văn Tĩnh ngồi ngay ngắn trong phòng, uống hạt sen ướp lạnh được hạ nhân mang đến, nhưng thế nào cũng không hề giảm sự căng thẳng.

Phịch một tiếng, cái chén được đặt thật mạnh xuống chạm vào dĩa, phát ra tiếng vang kinh người. Sự thô bạo trên mặt hắn dễ dàng dọa lui tất cả hạ nhân .

“Vương gia thứ tội! Tiểu, tiểu nhân. . . . . . Lập tức sẽ kêu trù phòng làm chén hạt sen khác.” Hạ nhân đó sợ tới mức quỳ xuống đất, tưởng chén hạt sen không hợp khẩu vị vương gia nên vương gia trách tội hắn.

Lí Văn Tĩnh nhíu chặt mày kiếm, hắn không phải là loại chủ nhân giận chó đánh mèo, giận cá chém thớt, nên thấy vậy giọng điệu cũng dịu đi không ít.


“Không liên quan đến ngươi, tất cả lui ra đi.”

Tất cả hạ nhân “dạ” một tiếng sau đó đồng loạt lui ra, trả lại sự thanh tĩnh cho hắn.

Từ lần trước đến bây giờ hắn cũng không gặp nàng, cố gắng ẩn nhẫn dục vọng phải có được nàng, ngược lại càng khiến hắn muốn nàng, bởi vì nhẫn nại nhiều quá, tất cả dục vọng đều biết thành tức giận.

[Đình Đình: ẫn nhẫn hại thân…=)) *che mồm cười* Tĩnh :*lườm* muốn gì hả??? *giơ nắm đấm* Đình: *bỏ chạy* ]

Nhớ đến khuôn mặt đầy lệ của nàng, không hiểu sao lòng đang giận cũng dịu đi, đến cuối cùng chỉ có hắn chịu khổ bị dục hỏa dày vò .

Quả thực phiền chết mà! Hắn đứng lên định ra ngoài .

“Người đâu!”

“Tiểu nhân có mặt.” Quản gia tiến đến cung kính trả lời.

“Chuẩn bị ngựa, ta muốn ra ngoài.”

Hắn thật sự rất buồn . Cần cưỡi ngựa vài vòng để hít thở không khí, xả bớt tinh lực thừa thải của mình.

Ngựa vừa dẩn đến, Lí Văn Tĩnh lập tức phi như bay ra khỏi vương phủ.

Mấy ngày nay, tuy rằng vương gia không nói, nhưng hạ nhân quan sát kỹ đại khái cũng đoán ra vài phần, nguyên nhân vương gia mất hứng như vậy cũng do thái độ lạnh nhạt của vương phi.


Đáp ứng khẩn cầu của mấy hạ nhân trong phủ, Tiểu Nhân đành nhận kỳ vọng của bọn họ, đi thuyết phục tiểu thư làm lành với vương gia, bằng không tình trang nếu còn tệ như vậy, mọi người sẽ bị không khí căng thẳng làm điên mất.

“Tiểu thư. . . . . .”

“Ừ?” Liễu Ngâm Nguyệt vẫn chuyên tâm vào bức họa..

“Nghe mấy hạ nhân khác nói…dạo này tâm tình của vương gia không được tốt lắm.”

“Vậy sao?”Giọng nàng một chút cũng không quan tâm, chỉ chuyên chú với những đường cong của mấy lá trúc trong tranh.

“Tiểu thư có muốn đi hỏi thăm vương gia không? “

“Liên quan gì đến ta?” Nàng hừ nhẹ.

“Tiểu thư!” Tiểu Nhân kích động cầm áo chủ tử lay lay

“Coi ngươi làm chuyện tốt gì nè, làm hư bức họa của ta rồi!”

“Bây giờ không phải lúc để ý bức họa gậy trúc gì đó, nãy giờ ngài có nghe Tiểu Nhân nói gì không? ” Hầu hạ tiểu thư từ nhỏ đến lớn, nàng đã sớm hiểu tính tình ương ngạnh của tiểu thư.

“Nghe thì sao? Vương gia không vui, thì ta biết làm gì? “

“Vương gia không vui là vì ngài không để ý đến hắn. Nếu ngài quan tâm làm hắn vui vẻ, vương gia tất nhiên mặt mày hớn hở, không khí trong phủ sẽ không còn âm trầm buồn bã như vậy. “

“Ta đâu có vĩ đại dữ vậy, hồng nhan tri kỷ của hắn rất nhiều, chỉ cần hắn muốn, sợ gì không có nữ nhân?”

“Ngài đừng cố chấp quá, vừa rồi đám hạ nhân tới tìm ta, trông cậy ta khuyên nhủ tiểu thư! “

“Ai bảo ngươi nhiều chuyện!”


“Không phải Tiểu Nhân nhiều chuyện, mà là ngài hiện tại là vương phi, chính là tấm gương sáng cho hạ nhân, lại đi giằng co với vương gia như vậy, lỡ truyền ra ngoài, không phải thành trò cười sao. “

“Cái này. . . . . .” Liễu Ngâm Nguyệt nghe xong có chút dao động.

Tiểu Nhân tiếp tục khuyên nhủ: “Nếu ngài đã gả cho Vương gia, mặc kệ trước đây có chuyện gì không vui, ngài nên rộng lượng đừng giận vương gia nữa. Thật ra người ngoài ai cũng nhìn ra, vương gia thật sự rất để ý tiểu thư. “

Cuối cùng một câu, cũng thuyết phục được Liễu Ngâm Nguyệt, nàng hỏi nhỏ “Thật vậy sao? Vương gia, hắn thật sự…để ý ta? “

“Người ngốc cũng thấy mà, vương gia một lòng, toàn bộ đều đặt nơi tiểu thư !” Tiểu Nhân cố ý cao giọng .

Hai má Liễu Ngâm Nguyệt đỏ ửng, thản nhiên mỉm cười, xấu hổ không biết nói gì. Lát sau, nàng nhẹ giọng hỏi “Hắn đâu?”

“Nghe quản gia nói vương gia cưỡi ngựa giải sầu rồi, tối mới về .”

“Thì ra là vậy. . . . . .”

“Trước khi vương gia hồi phủ, sao tiểu thư không trang điểm đẹp một chút để dùng bữa cùng vương gia, không cần phải cô đơn một mình ở trong phòng nữa. .”

“Nhiều chuyện.” Nàng không cho là đúng cười khẽ, nhưng lại ngồi trước gương đồng để Tiểu Nhân chuẩn bị cho mình.

“Vậy mới đúng chứ! Mọi người vui vẻ chung sống, vương phủ hòa hợp êm ấm, thật tốt nha! “

“Còn không làm đi, ngươi miệng lưỡi như vậy từ lúc nào .”

“Dạ, tiểu thư!”

Vất vả lắm mới khuyên được tiểu thư, Tiểu Nhân vốn nghĩ từ nay về sau vương phủ sẽ hòa hợp êm thấm, yên bình vui vẻ. Không ngờ lúc chạng vạng vương gia hồi phủ, thì ngày không an bình mới bắt đầu…

Vừa nghe hạ nhân thông báo vương gia hồi phủ, Liễu Ngâm Nguyệt một thân y phục đẹp đẽ yêu kiều lập tức đi ra cửa tính ngênh đón, không thể ngờ mình lại nhìn thấy Lí Văn Tĩnh bế một mỹ nhân trở về.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.