Trêu Đùa Khốn Thú

Chương 60: Nhà Em Gặp Trộm Rồi


Đọc truyện Trêu Đùa Khốn Thú FULL – Chương 60: Nhà Em Gặp Trộm Rồi


Đường Tâm Duyệt trực tiếp chạy qua gõ cửa phòng Đường Tâm Thừa: “Anh hai, Phong Tả Tả bắt nạt em!”

“Em anh mà cũng bị người ta bắt nạt?” Đường Tâm Thừa kinh ngạc, “Anh trả thù cho em!”

Đường Tâm Duyệt vươn tay: “Đưa điện thoại anh cho em mượn một chút.”

Giữa Đường Tâm Thừa và Đường Tâm Duyệt không có bí mật gì, Đường Tâm Duyệt biết tất cả mật mã của Đường Tâm Thừa.
Cho nên nàng rất thuận lợi lấy điện thoại di động của Đường Tâm Thừa, sau đó chạy về phòng mình.


Mặt trời mọc 114 độ vĩ bắc: Phong Tả Tả, đừng sợ, em còn có anh, chúng ta tới tú ân ái!

Phong Tả Tả: Trời má, anh là ai a? // Mặt trời mọc 114 độ vĩ bắc: Phong Tả Tả, đừng sợ, em còn có anh, chúng ta tới tú ân ái!

Vậy mà cũng gặp được nickname tình lữ với Mặt trời lặn của Đường Tâm Duyệt, nếu không phải mọi người biết Mặt trời lặn có anh trai, là đối tượng của Tả Tả, sợ là đã coi Mặt trời mọc là bạn trai của Mặt trời lặn.


Dụ Viên tỉnh táo gửi tin nhắn cho Đường Tâm Duyệt: Đường tiểu thư, Mặt trời mọc có phải anh chị không?

Đường Tâm Duyệt liền hồi phục: Đúng vậy, cho cô ấy vạch trần tôi, tôi cũng không phải là người tốt a!

Dụ Viên ghé vào bàn cười khúc khích, rõ ràng Đường tiểu thư là người tốt! Dù cho chỉ tốt với mình.


Mặt trời mọc 114 độ vĩ bắc: Em đã quên chúng ta đã thề non hẹn biển dưới ánh hoàng hôn sao? Đã quên những ngày em ăn bánh quy anh mua rồi nói thích anh sao? Đau lòng.


Phong Tả Tả: Mặt trời lặn 114 độ kinh đông, đừng tưởng tôi không biết chị onl nick sửa tên anh ấy, anh chị còn lâu mới ủy mị buồn nôn như thế!

Mặt trời mọc 114 độ vĩ bắc: Không tin em gọi điện thử xem?

Đường Tâm Duyệt đăng xong liền vứt điện thoại cho Đường Tâm Thừa.
Không quá một phút, Phong Tả Tả liền nổi giận đùng đùng tới chất vấn Đường Tâm Thừa.


Đường Tâm Thừa làm một cuồng ma sủng em gái, tuyệt đối sẽ không làm Đường Tâm Duyệt bại lộ.
Vì vậy ở sát vách chỉ nghe Đường Tâm Thừa nói: “Vâng vâng vâng, đúng đúng đúng, anh sai rồi, anh xin lỗi, muốn ăn cái gì, anh mua cho.”

“Muốn ăn bánh quy!”

“Anh nghĩ cách.” Đường Tâm Thừa trả lời.

Nhưng Dụ Viên đã sớm từ chối làm bánh quy cho Phong Tả Tả, Đường Tâm Thừa chỉ có thể thấp tha thấp thỏm đến cửa hàng đồ ngọt mua chút bánh quy cho Phong Tả Tả ăn.


Đường Thiên Lộc nhìn Đường Tâm Thừa nửa đêm nửa hôm chạy ra ngoài, cũng không nói gì, còn Đường Tâm Duyệt thì tiếp tục bắt đầu đại nghiệp vẽ truyện của nàng.


Dù cho Đường đại thiếu ôm tấm chân tình hơn nửa đêm chạy đến vô số cửa hàng thật vất vả mua được bánh quy, Phong Tả Tả vẫn không vui, bởi vì những cái này đều không phải của tiểu trù nương làm, một chút cũng không ngon.
Đáng thương cho Đường Tâm Thừa đứng giữa em gái và bạn gái, cảm giác xung quanh mình đều không phải người nữa rồi.


Mà Đường Tâm Duyệt đang dỗ Dụ Viên đi ngủ: “Ngày mai còn phải đi dạy a, nhanh đi ngủ.”

“Ngày mai Đường tiểu thư cũng phải đi làm a, tại sao còn không ngủ?” Dụ Viên ngồi trước máy vi tính, nói, “Đường tiểu thư muốn vẽ, em thức với chị nha!”

Đường Tâm Duyệt cảm thấy, chuyện tốt đẹp nhất thế giới này không gì bằng tôi đang làm chuyện em thích, mà em thì ở bên cạnh tôi.


“Nếu như có thể ngồi bên cạnh nhìn Đường tiểu thư vẽ thì tốt rồi.” Dụ Viên rất là ủy khuất, “Dù Đường tiểu thư chính là Mặt trời lặn, còn ở sát vách nhà em đã lâu, nhưng mà em vậy mà lại một lần cũng chưa từng nhìn thấy Đường tiểu thư cầm bản vẽ, cảm giác quá thất bại!”

Đường Tâm Duyệt cười cười: “Có khi sau này có cơ hội.”

“Sau này à…” Dụ Viên nâng cằm nhìn trần nhà, giống như Đường Tâm Duyệt đang ngồi bên cạnh nàng, “Đường tiểu thư, chị nói em từ chức mở một cửa hàng đồ ngọt thì thế nào?”

Cánh tay Đường Tâm Duyệt dừng lại một chút, rất tốt, có thể ở bên cạnh nhau, không như hiện tại.


“Tạm thời không được.” Nàng trả lời, “Sau này sẽ có cơ hội.”

Dụ Viên không nói gì, nàng biết Đường tiểu thư đang tìm một thành phố ven biển thích hợp sinh sống.


Đường Tâm Duyệt chậm rãi vẽ tranh, vừa nói chuyện phiếm với Dụ Viên, mãi đến hừng đông, Dụ Viên ghé lên bàn máy vi tính mà ngủ, Đường Tâm Duyệt gọi nàng hồi lâu không thấy trả lời liền bắt đầu lo lắng, ngủ trên bàn vi tính ngày mai thức dậy cổ sẽ đau, và còn, có thể bị cảm hay không?

Nàng lo lắng, sau đó sờ sờ túi xách của mình, móc ra một chiếc chìa khóa.


Sau khi Đường Tâm Duyệt trả phòng ở tiểu khu Ninh Hưng, Dụ Viên cho nàng chìa khóa nhà mình, sợ ngày nào đó Đường Tâm Duyệt đến ăn cơm đúng lúc bản thân đi vắng không vào nhà được.

Vì vậy nàng đứng lên, mở cửa.


Hành Cuốn còn chưa buồn ngủ, vừa nghe phòng Đường Tâm Duyệt có động tĩnh vội vàng vẫy đuôi đi đến cọ cọ.
Đường Tâm Duyệt ngồi xổm xuống sờ sờ đầu Hành Cuốn, nhỏ giọng nói: “Nhanh quay lại ngủ đi, chị ra ngoài rồi, đừng lớn tiếng quá, bị ba chị phát hiện là không xong.”

Hành Cuốn ủ rũ trở về ổ chó: Bổn Bảo bảo đã không còn là bảo bảo chị yêu nhất nữa rồi, khổ sở.


Đường Tâm Duyệt lái chiếc xe thể thao của mình ra cửa, chạy tới tiểu khu Ninh Hưng.
Tiểu khu lặng ngắt như tờ, ngọn đèn đường rọi sáng con đường đá của tiểu khu cũ kỹ, nối thẳng đến tòa nhà Dụ Viên ở.


Nàng lấy chìa khóa nhẹ nhàng mở cửa.


Đèn phòng khách lờ mờ, khe cửa phòng ngủ lộ ra ánh sáng yếu ớt, bên trong không có động tĩnh gì, Đường tiểu thư nghĩ, nếu như mình là ăn trộm, có thể đóng gói mang Dụ Viên đi luôn.


Nàng mở cửa, nhìn thấy Dụ Viên nằm sấp trước máy vi tính, vừa nằm mơ vừa cười, thỉnh thoảng lạnh đến rùng mình một chút.
Nàng không dám dừng lại lâu, ôm Dụ Viên lên giường đắp chăn.


Đang muốn rời đi, quay đầu lại nhìn thoáng qua Dụ Viên ngủ say, lại một lần nữa quay trở lại bên giường, ngồi xổm xuống hôn lên trán nàng một cái.


Bộ dạng ngủ của tiểu trù nương mập mạp vô cùng đáng yêu, cứ như Hành Cuốn.


Lại ngồi mấy phút nữa, Đường Tâm Duyệt mới rời khỏi nhà Dụ Viên.


Lộ trình từ nhà của Đường Tâm Duyệt đến nhà Dụ Viên hết một tiếng, bận đi bận về hết hai tiếng đồng hồ, sau hai tiếng trời cũng đã gần sáng.


Đường Tâm Duyệt đưa mắt nhìn, chương mới hôm nay bị lỡ rồi, nhưng một chút cũng không tức giận.
Không có gì quan trọng hơn tiểu trù nương.

Con cú Phong Tả Tả vẫn chưa ngủ, vốn thức chờ Đường Tâm Duyệt cập nhật, chờ cả nửa ngày cũng không chờ được.


Phong Tả Tả: @Mặt trời lặn 114 độ kinh đông, chương mới đâu? Nghe nói chị không có ở nhà, nửa đêm chạy đi đâu?

Mặt trời lặn 114 độ kinh đông: Chưa vẽ xong, không đăng nữa, ngày mai đăng.
Anh tôi, cái camera giám sát bằng thịt người này sớm muộn gì cũng bị tôi vứt ra khỏi nhà.


—— Ya hey? Nửa đêm nửa hôm Mặt trời lặn đi ra ngoài, chẳng lẽ là như vậy như vậy với Dụ Viên a?

—— Tả Tả sao chị có thể quấy rối sinh hoạt về đêm của người ta! Loại chuyện này chúng ta phải thông cảm, dù sao chúng ta cũng là fan có tố chất!

—— Tha thứ cho Mặt trời lặn hôm nay không cập nhật, triển lãm anime tháng sau Mặt trời lặn có thể xuất hiện cùng Tả Tả không!

—— @Phòng bếp tư nhân của Dụ Viên-chan trả lời ở đây.



Đường Tâm Duyệt không nói gì, cũng đâu thể nói với mọi người, bổn tiểu thư vừa rồi lái một giờ xe thiên lý xa xôi chạy đến nhà Dụ Viên chỉ để đắp cho cô ấy một cái chăn không làm gì khác? Vậy quá mất mặt rồi.


Đường Tâm Thừa trở về sớm hơn Đường Tâm Duyệt, hai anh em cứ như thế cùng nhau hố* cha.


*Cùng nghĩa hãm hại/lừa dối

“Tâm Duyệt, có thời gian bảo tiểu trù nương làm cho anh chút bánh quy không?”

“Anh đã quên một hộp bánh quy đáng bao nhiêu tiền à?” Đường Tâm Duyệt đứng ở cửa phòng mình, hỏi.


Đường Tâm Thừa ôm trán: “Anh nhớ, nhưng mà làm sao bây giờ, Tả Tả muốn ăn, anh cũng rất bất đắc dĩ.”

Đột nhiên Đường Tâm Duyệt nghĩ tới một cách làm giàu, vẽ cái gì mà vẽ bán bánh cái gì mà bán, hãm hại một mình Đường Tâm Thừa là đủ rồi!

“Đàn ông yêu đương và đàn bà yêu đương không có đầu óc như nhau.” Đường Tâm Duyệt dùng ánh mắt cao quý lãnh diễm của nàng để nhìn Đường Tâm Thừa, “Đây không phải chuyện em có thể quyết định, là chính Dụ Viên nói không bao giờ làm bánh quy cho Tả Tả ăn nữa, dù sao không phải ai cũng cao quý như em.” Nàng nhún vai nói.


Chỉ nghỉ ngơi được mấy tiếng nữa thôi, Đường Tâm Duyệt vừa mở cửa liền nằm thẳng trên giường.


Bình thường Dụ Viên thức dậy sớm, dù sao 7 giờ rưỡi là tụi nhỏ sẽ bắt đầu tập thể dục theo đài, cho nên nàng thường thức dậy vào lúc 6 giờ, mà lúc này là lúc Đường Tâm Duyệt đã say giấc.


Đường Tâm Duyệt bị Dụ Viên gọi điện đến đánh thức, gọi liên tiếp ba cuộc, giống như xảy ra chuyện lớn gì.

Nàng buồn ngủ, mơ màng tiếp điện thoại, mơ màng nói: “Mới sáng sớm, làm sao vậy?”

“Không ổn rồi không ổn rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!” Ở đầy dây bên kia Dụ Viên gấp đến sắp chảy nước mắt,” Hu hu hu, Đường tiểu thư, đáng sợ quá!”

Nhất thời cơn buồn ngủ của Đường Tâm Duyệt bay sạch, xoay người ngồi dậy từ trên giường: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì, đừng khóc, từ từ nói.”

Đầu dây bên kia Dụ Viên gián đoạn nói: “Em…
nhà em gặp trộm!”

Đường Tâm Duyệt nghĩ, ấy, đêm qua mình vừa mới đến thì nhà Dụ Viên gặp trộm rồi, chẳng lẽ tối qua mình đi quên đóng cửa?

Nàng liền khẩn trương hỏi han: “Em không sao chứ?”

“Em thì không sao…” Dụ Viên trả lời.


Nghe Dụ Viên nói không sao, Đường Tâm Duyệt liền thở phào nhẹ nhỏm, lúc này mới hỏi: “Vậy trong nhà mất cái gì?”

“Cái gì cũng không mất…” Dụ Viên trả lời.


Đường Tâm Duyệt trầm mặc: “Vậy nhà em làm sao gặp trộm?”

Dụ Viên trả lời: “Đây mới là chỗ kinh khủng nhất, tối qua rõ ràng em ngủ bên cạnh máy vi tính, nhưng sáng nay tỉnh lại thì em ở trên giường, chăn đắp kín mít! Nhất định là gặp trộm rồi!”

Đường Tâm Duyệt trầm mặc thật lâu: “Em nói nhà em gặp trộm, không chỉ không trộm tiền bạc của em, mà còn đỡ em lên giường đắp chăn?”

“Đúng vậy! Lẽ nào như vậy còn chưa đủ đáng sợ!” Dụ Viên nói.


“Nhà em không có gặp trộm, mà là gặp tôi.”

Đầu dây bên kia vô cùng an tĩnh.


Qua một phút, phản ứng của Dụ Viên mới trở về: “A a a hôm qua Đường tiểu thư đến sao? Nhưng mà em ngủ mất thật đáng tiếc, nhưng mà tại sao nửa đêm nửa hôm Đường tiểu thư đến nhà em mà lại không làm cái gì! Haiz, thật đáng tiếc…”

Thậm chí Đường Tâm Duyệt không biết nàng đang tiếc cái gì.


“Em ngủ say như Hành Cuốn.” Đường Tâm Duyệt nói, “Thật sự gặp trộm, người em bị trộm đi rồi mà em còn đang nằm mơ, như vậy không được, sau này ngủ có tôi canh mới được.”


.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.