Trêu Chọc Vào Lòng Anh

Chương 90


Đọc truyện Trêu Chọc Vào Lòng Anh – Chương 90


Nửa đêm hơn 11 giờ Lục Mộ Trầm mới trở về, Tống Nhiễm tắm rồi thương tâm nằm trên giường, nghe thấy tiếng mở cửa, vội vàng giơ tay lau nước mắt, môi mím chặt.
Lục Mộ Trầm ở bên ngoài kêu: “Nhiễm Nhiễm, anh về rồi.”
Tống Nhiễm cắn chặt môi, trong lòng oán trách anh.

Vùi đầu vào gối giả bộ đã ngủ rồi.
Lục Mộ Trầm từ bên ngoài đi vào, lập tức thấy trong phòng ngủ đen như mực, không bật đèn.
Anh đi đến mép giường, duỗi tay đem đầu đèn đầu giường bật lên, màu sắc ánh đèn ấm áp nhu hòa, trong phòng sáng lên một chút, Lục Mộ Trầm thấy Tống Nhiễm cuộn tròn thân mình đem cả người chôn trong chăn.
Trong lòng anh thấy buồn cười, không khỏi cong khóe miệng lên, duỗi tay kéo chăn Tống Nhiễm chăn: “Nhiễm Nhiễm, ngủ rồi sao?”
Chăn bị kéo ra, Tống Nhiễm nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Lục Mộ Trầm nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, thấp giọng tự nói: “Còn sớm như vậy đã ngủ rồi.” Trong giọng nói mang theo vài phần ý cười.
Hai tay anh chống hai bên thân thể Tống Nhiễm, cúi người nhẹ nhàng hôn trên má cô một cái.
Như cũ Tống Nhiễm vẫn không tỉnh, trong lòng hận không thể cắn anh một cái.
Muộn như vậy mới trở về, còn không biết xấu hổ mà hôn cô!
Lục Mộ Trầm hôn Tống Nhiễm, sau đó đứng dậy đi đến tủ quần áo.
Phía dưới tủ quần áo có một ngăn kéo đã bị khóa.
Anh lấy chìa khóa từ túi quần ra, sau đó ngồi xổm xuống mở ngăn kéo bị khóa ra và bỏ một thứ gì đó vào.
Phía sau lưng anh rộng lớn, Tống Nhiễm lặng lẽ ở phía sau cố gắng xem bản thân anh đang che giấu thứ gì, nhưng còn chưa kịp thấy, đột nhiên anh lại khóa ngăn kéo lại.
“……” Tống Nhiễm rất tức giận, hận không thể nhào qua đó cắn anh.
Đang nghiến răng nghiến lợi, bỗng nhiên Lục Mộ Trầm đứng lên, Tống Nhiễm bị dọa lập tức nằm lại trên giường, nhắm mắt lại tiếp tục giả bộ ngủ.
Lục Mộ Trầm xoay người, nhìn người nào đó trên giường giả bộ ngủ không quá rõ ràng, trong mắt ý cười càng sâu thêm vài phần.
Ngay sau đó, cầm chìa khóa vừa mới khóa ngăn tủ tùy ý ném trên tủ đầu giường, tiếp theo liền xoay người đi ra phòng ngủ.
Tống Nhiễm vừa nghe thấy Lục Mộ Trầm đi ra ngoài, lập tức bò dậy từ trên giường cầm lấy chìa khóa anh mới ném trên tủ đầu giường, ngồi xổm trước tủ quần áo một bên mở khóa một bên nhỏ giọng hừ hừ: “Không thể nghĩ được căn bản là em không ngủ hả, em muốn xem bí mật mà anh đã giấu giấu giếm giếm mấy ngày nay! Nếu thật làm chuyện gì có lỗi với em, em sẽ không cần anh!”
Tống Nhiễm thở phì phò mà nói, tiếp theo liền mở ngăn kéo ra.
Hôm nay cô đợi một người, suy nghĩ rất nhiều chuyện.

Từ lúc cô đóng phim trở về, Lục Mộ Trầm có chút không đúng, rõ ràng ngày đó trong túi quần giấu đồ vật, không chịu cho cô xem.

Mấy ngay nay cả hai đều phải thi, không có nhiều thời ở bên nhau, nhưng mà hiện tại đều đã thi xong rồi, sinh nhật cô hôm nay còn trễ như vậy mới trở về thậm chí một cuộc điện thoại cũng không nói.
Điều này không quá giống những chuyện mà Lục Mộ Trầm sẽ làm, không phải do cô nghĩ nhiều.
Cô vốn tưởng rằng Lục Mộ Trầm đang giấu đồ vật gì đó mà không để cô biết, nhưng lúc mở tủ ra cô lập tức sững sờ.
Trong ngăn tủ, là một chiếc hộp màu xanh biển tinh xảo, phía dưới hộp đè một tờ giấy trắng.
Ngay từ khi thấy chiếc hộp, nháy mắt tâm tình Tống Nhiễm không khống chế được mà kinh hoàng.
Ngón tay cô run rẩy, lấy chiếc hộp kia mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương xinh đẹp sáng long lanh.
Theo bản năng Tống Nhiễm che ngực, cũng không biết là kích động hay là khẩn trương hay là thẹn thùng, cũng không biết khi nào mặt đã nóng bừng lên hô hấp có chút dồn dập.
Cô vội vàng lấy tờ giấy trắng viết thư phía dưới hộp mở ra.

Trên giấy viết thư là chữ viết xinh đẹp của Lục Mộ Trầm.
Nhiễm Nhiễm, năm nay là sinh nhật 21 tuổi của em.

Từ năm 17 tuổi đã biết đến em cho đến tận bây giờ cũng ước chừng đã được bốn năm rồi.
Còn nhớ rõ lần đầu tiên hai chúng ta gặp nhau, em từ trên lầu đi xuống đụng vào ngực anh.

Em ngẩng đầu lên đôi mắt nhìn thẳng vào anh.
Em vẫn luôn cho rằng là em thích anh, đúng không?
Thật ra không phải.
Có một việc, anh vẫn luôn không nói cho em biết.

Trên thực tế, trước khi em thích anh, anh cũng đã thích em.
Đó là lúc học môn thể dục, em cùng các bạn của em ở sân thể dục đá cầu mặt đầy tươi cười.


Anh ngồi trong phòng học trên lầu, tầm mắt không tự giác mà bị em hấp dẫn, ánh mặt trời chiếu vào trên người em, em trong đám đông đó đẹp đến mức anh không thể rời mắt đi được.

Lúc ấy anh nghĩ tại sao lại có cô gái cười đến xinh đẹp như vậy, chỉ là đứng xa xa nhìn em tươi cười như vậy không hiểu sao cảm thấy rất ấm áp.
Từ đó về sau, đặt biệt anh chú ý tới em nhiều hơn có thể liếc mắt một cái trong đám người cũng có thể tìm được em
Nhiễm Nhiễm, từ ánh mắt đầu tiên đã thích em, đến bây giờ thời gian đã bốn năm, chưa ngừng thích em  so với ngày hôm nay về sau cũng sẽ vĩnh viễn yêu em nhiều hơn.
Muốn cùng em đi hết cuộc quãng thời gian dài đằng đẵng này.
……
Tống Nhiễm đọc đến đây, rốt cuộc nước mắt không thể kiềm chế được, những giọt nước mắt lớn rơi trên tờ giấy viết thư.
Không biết khi nào Lục Mộ Trầm ngồi xổm phía sau Tống Nhiễm, ôm lấy cô nhẹ nhàng từ phía sau thấp giọng nói: “Nhiễm Nhiễm, đừng khóc.”
Cả người Tống Nhiễm giật mình, ngay sau đó liền quay đầu mặt đầy nước mắt mà nhìn anh, hít cái mũi  nghẹn ngào hỏi: “Đây là chuyện hôm trước anh giấu à?”
Lục Mộ Trầm gật đầu, ôn nhu giơ tay giúp cô lau khô nước mắt.
Tống Nhiễm nhếch miệng, nước mắt không kiềm chế được lại chảy xuống hỏi: “Cho nên hôm nay là anh cố ý gạt em, muốn cho em một bất ngờ này sao?”
Ánh mắt Lục Mộ Trầm thật sâu mà nhìn cô gật đầu ‘ Ừ ’ một tiếng, hỏi: “Thích không?”
Tống Nhiễm lau lau nước mắt, không biết nên vui vẻ hay là nên tức giận rất lâu sau mới trừng mắt nhìn anh liếc mắt một cái, nói: “Em muốn cắn anh!”
Lục Mộ Trầm nhìn cô nhịn không được nở nụ cười, nói: “Được, cắn đi, muốn cắn chỗ nào?”
Vừa dứt lời, đột nhiên Tống Nhiễm ôm cổ anh hôn lên môi anh.
Hai người ôm hôn triền miên.
Lục Mộ Trầm nâng mông Tống Nhiễm bế từ trên mặt đất đứng lên, Tống Nhiễm đẩy ngực anh, thân thể Lục Mộ Trầm ngã ngửa trên giường.

Tống Nhiễm ghé vào trên người anh, tiếp tục hôn anh nồng nhiệt.
Hai người ôm hôn lẫn nhau, hôn đến không thể tách rời.
Thật lâu sau.

Tống Nhiễm bị hôn đến thở hồng hộc, từ trên người Lục Mộ Trầm ngồi dậy, cô cúi đầu, theo bản năng muốn cởi dây thắt lưng của Lục Mộ Trầm.
Tống Nhiễm khó có được nhiệt tình như vậy, nhưng thật ra Lục Mộ Trầm thích thật sự.
Nhưng…… Không phải là lúc.
Anh lập tức nắm lấy tay Tống Nhiễm, thấp giọng gọi cô lại: “Nhiễm Niễm, chờ đã ——
Khuôn mặt nhỏ của Tống Nhiễm đỏ bừng, trên mặt còn vương lại nước mắt, thở phì phò nói: “Không cần chờ!”
Nói xong, lập tức sờ lên dây lưng Lục Mộ Trầm, chuẩn bị cởi bỏ.

Đúng lúc này, bên tai đột nhiên vang lên ‘ phanh ’ một tiếng, tiếp theo đó vô số dây pháo mừng dải lụa rực rỡ từ trên đỉnh đầu cô rơi xuống, đột nhiên phía sau vang lên một trận đinh tai nhức óc giọng hô to: “Nhiễm Nhiễm! Sinh nhật vui vẻ!”
Cả người Tống Nhiễm chấn động, đột nhiên quay đầu lại không biết khi nào trước cửa có rất nhiều người đứng.
Phó Tranh, Lục Quýnh, Từ Hạo, vài người khác, từng người cầm pháo mừng hi hi ha ha ha mà đứng phía sau cô.
Vẻ mặt Từ Hạo đầy ái muội cười, hô to: “Chị dâu! Sinh nhật vui vẻ nha!”
Tống Nhiễm bị giọng Từ Hạo hô to một tiếng, rốt cuộc cũng hồi phục lại tinh thần, sau đó cô mới thấy rõ ràng mọi người.
Ngoài bạn bè ra, trước cửa đứng là người trong điện thoại vội vàng nói bận kiểm tra phòng không rảnh cùng cô nói chuyện điện thoại là dì Lục, là chú Lục bận công tác đã lâu, thậm chí còn có ba đang ngồi trên xe lăn, chú và cô của cô…… Mặt mỗi người  đầy tươi cười mà nhìn cô.
Mới vài giờ trước thôi, trong lòng cô còn đang muộn phiền vì tất cả mọi người đều quên mất sinh nhật cô, nhưng chỉ trong vài giờ sau tất cả mọi người đều xuất hiện trước mặt cô, tất cả trưởng bối đều đến.

Cả người Tống Nhiễm đều ngốc, ngơ ngẩn mà nhìn bọn họ, sau khi sửng sốt được một lúc lâu, mới đột nhiên nhớ tới giờ phút này bản thân còn đang ngồi trên người Lục Mộ Trầm, bỗng dưng cả người như bị thiêu đốt vội vàng nhảy xuống khỏi người Lục Mộ Trầm, cả khuôn mặt đều hồng đến mức như quả táo chín mọng.
Dép lê còn chưa kịp mang, chạy đến trước mặt các trưởng bối: “Ba, chú dì mọi người tại sao lại đến đây!”
Mẹ Lục cười nắm lấy tay cô nói: “Chúng ta tới Bắc Kinh chơi, thuận tiện thể đưa con cùng về nhà.”
“Thế dì…… Giữa trưa dì còn nói đang kiểm tra phòng với con……”
Lục Mộ Trầm cười đến mức không nhịn được, chỉ vào phía sau Lục Mộ Trầm: “Còn không phải tiểu tử kia kêu chúng ta nói vậy sao.”
Tống Nhiễm mím môi, quay đầu lại cười liếc Lục Mộ Trầm một cái, nói: “Lục ca ca thật là xấu mà.”
Mọi người đều cười ha ha lên.
Tống Nhiễm ngồi xổm bên người ba, lôi kéo tay ba, lo lắng mà nhìn ông ấy: “Ba, thân thể ba còn chịu được không? Ngồi máy bay tim có không thoải mái không?”
Ba Tống lắc đầu, trên mặt mang theo nụ cười, nước mắt lại lóe lên, nắm chặt tay Tống Nhiễm, nói: “Không có gì không thoải mái, có chủ nhiệm Lâm ở đây hết thảy đều tốt.”
Tống Nhiễm ngẩng đầu, cảm kích mà nhìn về phía mẹ Lục: “Cảm ơn dì.”
“Cảm ơn cái gì chứ, con đứa nhỏ ngốc này.”
Ba Tống sờ gương mặt đứa con gái đau lòng nói: “Tại sao con lại gầy nhiều đến như vậy.”
“Đúng thế dì vừa muốn nói Nhiễm Nhiễm tại sao con lại gầy đến như thế” mẹ Lục tiến lên đỡ Tống Nhiễm từ trên mặt đất đứng dậy.

Tống Nhiễm sờ sờ gương mặt, cười nói: “Còn rất tốt mà, cũng không có gầy nhiều như vậy nha” “Còn nói không gầy, chờ trở về nhà phải bồi bổ cho thật tốt.” mẹ Lục nắm tay Tống Nhiễm từ trong phòng ngủ đi ra, tất cả mọi người đều từ phòng ngủ chật hẹp đi đến phòng khách rộng rãi.
Mọi người đều đi ra ngoài, trong phòng ngủ chỉ còn dư lại Lục Mộ Trầm cùng mấy người bạn.
Phó Tranh cười phá lên, nghiêng về Lục Mộ Trầm vui đùa nói: “Anh họ, trước kia tại sao em không phát hiện ra anh là người xấu tính như vậy.” Lời vừa ra khỏi miệng, mặt khác mấy cái nam sinh khác tất cả đều cười vang lên.
Lục Mộ Trầm một chân đá Phó Tranh: “Đi ra ngoài!”
“Mọe nó! Anh đây là qua cầu rút ván hả! Chúng em hơn nửa đêm giúp anh làm một bất ngờ, lợi dụng xong lập tức đá đi, không còn gì để nói với anh.”
“Được rồi, trở lại mời mọi người ăn cơm, trước tiên đi ra ngoài tớ còn có chút việc phải làm.”
Lục Mộ Trầm xua đuổi tất cả bạn bè đi ra ngoài, quay đầu lại từ trong ngăn tủ lấy ra một bộ tây trang.
……
Tống Nhiễm cùng mọi người nói chuyện bên ngoài sôi nổi.
“Bác trai, đây là lần đầu tiên bác tới Bắc Kinh sao? Cảm thấy chơi được không?”
“Được chứ, thủ đô không hổ là thủ đô nha, ngày hôm qua chúng ta còn đi Thiên An Môn nhìn thăng quốc kỳ lý.”
Tống Nhiễm kinh ngạc: “Hôm qua mọi người đều đã tới rồi sao?”
Mẹ Lục cười rộ lên, nói: “Chúng ta tới vài ngày rồi, những nơi Bắc Kinh nên chơi đều đã tham quan hết rồi.”
Dì Ba kích động mà nói: “Ngày hôm qua tuyết còn rơi dày đặc, tuyết ở Tử Cấm Thành rất đẹp.”
Tống Nhiễm nhận ra mọi người đã đến từ sớm, vì cho cô bất ngờ ngày sinh nhật mà cố ý gạt không nói cho cô biết, nghĩ rằng đó là chủ ý của Lục ca ca tức khắc cảm thấy anh xấu hơn.
Trước kia tại sao lại không cảm thấy anh hư như vậy?
“Trễ như vậy chắc mọi người đều đói bụng rồi, đợi chốc lát chờ Lục ca ca ra mời mọi người đi ăn khuya nha” Nói xong quay đầu lại mắt nhìn xung quanh trong phòng hỏi Phó Tranh: “Anh họ cậu tại sao còn chưa ra?”
Giọng Phó Tranh cười nhạo: “Ai biết đâu, chúng em đều bị Lục ca ca của chị đuổi ra ngoài.”
Chu Tương Tương cười đá anh một cái.
Phó Tranh ai da một tiếng, gọi ‘ Vợ ’.
Chu Tương Tương lười để ý anh, cười đi đến trước mặt Tống Nhiễm nói: “Chị dâu họ có đồ vật cho chị.”
Tống Nhiễm vui sướng hỏi: “Cái gì? Lễ vật sao?”
Chu Tương Tương cười nói: “Trước tiên nhắm mắt lại.”
Tống Nhiễm phụt cười: “Các người làm gì nha, thần thần bí bí.”
Lưu Linh từ trong bao lấy ra cái bịt mắt: “Một lát nữa sẽ biết ngay.” Nói rồi đặc biệt khí phách mà đi tới: “Nào! Cho chị mang lên!”
Đôi mắt Tống Nhiễm bị bịt kín, trước mắt một màu đen.
Nhưng trong lòng cô không có một tia hoảng loạn, tất cả người thân và bạn bè đều bên người, không có một giây phút nào thoải mái và hạnh phúc hơn hiện tại..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.