Trêu Chọc Vào Lòng Anh

Chương 2


Đọc truyện Trêu Chọc Vào Lòng Anh – Chương 2

Edit: Viên Kẹo Nhỏ

Đứng thứ nhất lớp bốn Lục Mộ Trầm, mấy ngày trước từ thành phố S chuyển đến.

Nghe nói cha chuyển công tác, người nhà cũng đi theo tới đây.

Lục Mộ Trầm vừa mới chuyển đến đây hai ngày, nhưng cũng dẫn tới một phen xôn xao trong trường, rất nhiều nữ sinh chạy đến trước cửa lớp bốn để nhìn.

Ngắn ngủi vài ngày liền câu dẫn hơn phân nửa số fan của Tần Phàm.

“Chuyện lớn như vậy, sao một chút tớ cũng không biết thế?” Tống Nhiễm khiếp sợ khi nghe tin tức thế nhưng giống như chết trong bế tắc.

Hai ngày trước tớ nói cho cậu nghe, nhưng chính cậu lại nằm sấp trên bàn để ngủ, nói tớ đừng làm phiền cậu đấy.”

“A” Tống Nhiễm hơi há miệng, nghĩ xem nói cái gì nữa, Lưu Linh nhìn qua cô nói: “Thầy giáo đến.”

Tống Nhiễm: “…”

Khi đi học Tống Nhiễm chăm chú suy nghĩ, làm như thế nào mới khiến cho cậu ấy đồng ý làm bạn trai cô đây?

Cô ngược lại không có kinh nghiệm theo đuổi nha.

Vừa nghĩ, liền nghĩ đến hai tiết học.

Chuông tan học vừa vang lên, Tống Nhiễm liền kéo tay Lưu Linh rời khỏi ghế.

Lưu Linh đang cầm bút viết, ai đã một tiếng: “Tiểu tổ tông, làm sao thế?”

“Đi vệ sinh cùng tớ.”

Tống Nhiễm vội vàng cầm tay Lưu Linh chạy ra khỏi phòng học.

Phòng học của lớp bốn bên cạnh nhà vệ sinh.

Tống Nhiễm muốn xác định trước, người cô đụng phải buổi sáng có đúng là học sinh mới chuyển đến lớp bốn hay không?

Thời điểm đi đến trước cửa lớp bốn, Tống Nhiễm đột nhiên dừng lại nhìn quanh ở trong phòng học.

Đã tan học nên học sinh còn trong lớp không đầy đủ. Nhìn một lát, Tống Nhiễm cũng không thấy được đại soái ca mà mình nghĩ tới.

Tống Nhiễm bĩu môi có một chút thất thần.

Lưu Linh thấy cô đột nhiên không đi, túm cô lại hỏi: “Cậu làm sao thế? Không phải muốn đi vệ sinh sao?”

Tống Nhiễm xoay người lại: “Ai da, tớ đột nhiên không muốn đi nữa, cậu đi đi tớ ở đây chờ cậu cũng được.”

Cô tìm được người để hỏi rồi.

Lưu Linh hừ một tiếng: “Trọng sắc không bạn.”

Tống Nhiễm cười hì hì, đẩy Lưu Linh đến nhà vệ sinh.

Sau khi Lưu Linh vào nhà vệ sinh, Tống Nhiễm lần nữa quay lại hành lang bên ngoài lớp bốn.

Đứng ngoài phòng học, cô thăm dò bên trong lớp.

Nhìn được nửa ngày.

Đột nhiên, có người từ phía sau vỗ bả vai cô.

Tống Nhiễm quay đầu lại, liền thấy một nam sinh nhìn cô cười hì hì: ” Nha, đây không phải Tống đại mỹ nhân của chúng ta hãy sao? Tìm người à?”

Tống Nhiễm lớn lên xinh đẹp, cơ bản trong trường không có người nào không biết cô, bị người khác bắt chuyện cũng là chuyện bình thường hay xảy ra.


Năm sinh trước mặt cô thì cô không biết, nhưng không hiểu tại sao lại thấy quen mắt.

Hình như đã gặp ở chỗ nào rồi thì phải?

Cô không khỏi nhìn nhiều nam sinh này một chút.

Này, đây không phải là người buổi sáng ôm bóng rổ hay sao?

Tống Nhiễm hai mắt sáng rực lên, hơi hất cằm nói: “Là tới tìm người. Người buổi sáng đụng tớ ở đâu đấy?”

Hàn Tinh sững sờ: “Ai?”

Tống Nhiễm nhìn cậu ta, nói: “Người buổi sáng đụng tớ ở chỗ cầu thang… Tớ nhớ cậu lúc đó cũng ở đấy.”

Hàn Tinh bừng tỉnh: “À, cậu tìm Lục ca hả?”

Nói xong, lại nhìn Tống Nhiễm chằm chằm quan tâm hỏi: “Như thế nào? Thật sự va phải?”

Va phải?

Tống Nhiễm bị hỏi đến thất thần.

Cô vô thức sờ mũi, hàm hồ “Ngô” một tiếng.

Nào biết vừa mới nói xong, đột nhiên nghe được nam sinh trước mặt hô lớn một tiếng: “Lục ca! Mau tới đây!”

Tống Nhiễm nghe thấy âm thanh, ngực run lên, đột nhiên ngẩng đầu.

Nhìn lên, cô liền thấy người mình muốn tìm, từ hành lang đầu bên kia đi đến.

Thân ảnh thon dài, vóc dáng cao cao, chân dài chính trực.

Đến gần, khuôn mặt đẹp trai có thể đem linh hồn nhỏ bé của cô đều câu đi.

Tống Nhiễm hơi giật mình đôi mắt nhìn chằm chằm anh.

Thật sự là… Cực soái nha.

Vừa nãy bạn học kia gọi cậu ấy là gì nhỉ?

Lục ca?

Họ Lục sao?

Hi, họ cũng rất xứng đôi với cô a.

Nghĩ tới đây Tống Nhiễm đắc ý, khóe miệng không tự chủ cong lên.

Lục Mộ Trầm hai tay nhét vào túi, không đếm xỉa tới đi đến.

Vẫn là mặt không chút thay đổi nhìn lướt qua Hàn Tinh, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Có chuyện?”

“Không phải tớ.” Hàn Tinh chỉ Tống Nhiễm nói: “Cô ấy tìm cậu.”

Nói xong, vỗ bả vai Lục Mộ Trầm, nhỏ giọng nhắc nhở một câu: “Buổi sáng không phải cậu đụng phải người ta sao, bây giờ cô ấy đến tìm cậu tính sổ đấy.”

Lục Mộ Trầm nghe bạn nói, chau mày, cuối cùng ánh mắt rơi xuống trên người Tống Nhiễm.

Hai mắt nhìn cô, trên mặt vẫn không có biểu cảm, thanh âm nhàn nhạt hỏi: “Có chuyện?”

Thật sự là tích chữ như vàng a!


Mặt một chút cũng không thay đỏi, xem ra không quá nguyện ý nói chuyện với cô.

Nếu cô nói không có chuyện, xem chừng liền quay đầu chạy lấy người?

Vì không muốn lần đầu đối mặt kết thúc nhanh chóng, Tống Nhiễm phản xạ có điều kiện gật đầu: “A, có chuyện!”

Lục Mộ Trầm chau mày, rất nghiêm túc quan sát Tống Nhiễm thêm vài lần.

Khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ, không có vết thương do bị đụng phải.

Trong lòng Lục Mộ Trầm tựa như gương sáng, nhìn chằm chằm cô hỏi làn nữa: “Có chuyện?”

“Có a! Đụng phải mũi! Nội thương!” Tống Nhiễm sờ sờ mũi, nghiêm trang làm trẻ con ăn vạ.

Đi theo, lại thêm một câu: “Cái kia..Cậu đi với tớ đến phòng y tế kiểm tra một chút. “

Nói xong, liền căng thẳng chờ đối phương trả lời.

Ánh mắt Lục Mộ Trầm trầm xuống nhìn chằm chằm cô.

Trên mặt không có một chút rung động, vẻ mặt lộ ra hai phần cảm xúc khác thường, trôi qua trong một cái chớp mắt.

Trong lòng tối tăm xuy một tiếng.

Bạn học nữ này da mặt rất dày a.

Một lát sau, Lục Mộ Trầm đột nhiên nhấc chân, đi qua người Tống Nhiễm.

Lục Mộ Trầm đi lên phía trước hai bước, không nghe thấy tiếng bước chân chạy theo.

Quay đầu lại, mày nhíu lại nhìn về phía cô: “Không phải muốn kiểm tra sao? Còn không đi?”

“A?”

“Uy, đến đây.”

Trong lòng cô vui vẻ, nhanh chóng đi theo.

Tống Nhiễm theo kịp Lục Mộ Trầm, hai người sóng vai nhau đi đến hướng cầu thang.

Trên hành lang có vài nam sinh, nhìn thân ảnh của Tống Nhiễm và Lục Mộ Trầm biến mất.

Mặt mũi Từ Hạo tràn đầy khiếp sợ: “Trời, Tống Nhiễm là tới ăn vạ?”

Hàn Tinh cười ha ha một tiếng, “Ý của Tuý Ông không phải ở rượu, hiểu?” (Mình cũng không hiểu)

Từ Hạo nghiêng đầu, nhìn Hàn Tinh, hai người đều lộ vẻ vẻ mặt hiểu rõ.

…..

Trong phòng y tế.

Tống Nhiễm ngồi trên ghế, cô y tá cầm đèn pin soi vào lỗ mũi cô.

Tống Nhiễm ngước đầu, ánh mắt lại nhìn về phía cửa.

Mặt Lục Mộ Trầm hướng ra ngoài cửa, thân thể dựa vào cánh cửa, hai tay khoanh trước ngực.

Tống Nhiễm không nhìn thấy vẻ mặt của anh, nhưng cô có thể tưởng tượng a. Đại khái…Ân…Mặt không có biểu cảm đi?


Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh cho đến bây giờ, anh đối với ai cũng mặt không biểu cảm.

Lớn lên đẹp trai như vậy, chẳng lẽ là mặt than?

Tống Nhiễm nghĩ thầm, không nhịn được bật cười.

Lục Mộ Trầm đang thất thần, nghe thấy đằng sau truyền đến tiếng cười, quay đầu nhìn về phía Tống Nhiễm.

Không nói một lời, nhưng ánh mắt lại giống như đang hỏi: Cười cái gì?

Tống Nhiễm nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng đều đặn: “Bạn học Lục, tớ có thể hỏi cậu một chuyện được không?”

Lục Mộ Trầm liếc nhìn nàng một cái, sau đó  “ân” một tiếng không sao cả.

Tống Nhiễm cười hì hì hỏi: “Cậu là mặt than sao? Như thế nào cũng sẽ không cười?”

Đôi mắt Lục Mộ Trầm híp lại, hỏi cô: “Có chuyện gì để cười sao?”

Tống Nhiễm chớp chớp mắt, nghiêm trang mà nói: “Nói chuyện cùng cô gái xinh đẹp,  không cảm thấy vui vẻ sao?”

Tống Nhiễm vừa dứt câu, Lục Mộ Trầm không kịp chuẩn bị sặc một cái, anh vội vàng quay mặt đi, tay nắm thành quyền, để ở bên miệng ho khan một tiếng.

Sau một lúc lâu, mới lại nghiêng đầu, “Cậu vừa mới…… Nói ai?”

Vẻ mặt của Lục Mộ Trầm lộ ra biểu tình khiếp sợ.

“……” Tống Nhiễm bĩu môi, tỏ vẻ có chút bi thương.

Biểu tình khó có thể tin kia là có ý gì?

Cô không xinh đẹp sao???

Đáng ghét.

Tống Nhiễm gục đầu xuống, có chút mất mát.

Lục Mộ Trầm đem tâm tình nhỏ của cô để trong mắt, khóe miệng không tự giác mà hơi cong một chút. Biểu tình trôi qua trong một cái chớp mắt, chính anh cũng  không có phát hiện.

“Bạn học, mũi của em không có vấn đề gì a.” Cô y tá kiểm tra nửa ngày rồi đưa ra kết luận.

Tống Nhiễm vội giả vờ vô tội: “Thật không? Thật sự có chút đau nha.

Cô y tá kì quái nhìn Tống Nhiễm một cái, do dự trong chốc lát rồi nói: “Vậy cô đưa cho em chai xịt mũi, mỗi ngày phun hai lần, nếu còn cảm thấy đau thì đến đây kiểm tra lại một chút.”

Tống Nhiễm vội gật đầu, “Được được được, cảm ơn cô a.”

Tiền thuốc, hai  mươi mấy tệ.

Tống Nhiễm chuẩn bị đưa một tờ một trăm tệ in hình Mao gia gia.

Tống Nhiễm ngẩng đầu, Lục Mộ Trầm nhàn nhạt nói: “Là tớ đụng phải cậu.”

Tống Nhiễm dẫn anh đến phòng y tế kỳ thật chỉ muốn nhân cơ hội ở chung với anh một chút, thật sự không có ý ăn vạ nha.

Cô cong cong mắt cười, che dấu cảm giác chột dạ của mình.

Từ phòng y tế đi ra, hai người đi đến khu dạy học.

Tống Nhiễm tâm tình thực tốt, lùi lại một bước, cười hì hì nhìn Lục Mộ Trầm: “Bạn học Lục, cảm ơn cậu nha.”

Cô vừa nói, vừa vỗ túi thuốc trong tay.

Lục Mộ Trầm ” ân ” một tiếng, không nói nào nữa.

Tống Nhiễm một lần nữa đi đến bên người anh, cao hứng bừng bừng giới thiệu mình: “Tớ tên là Tống Nhiễm, chính là Nhiễm gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.”

Lục Mộ Trầm gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

“Còn cậu? Cậu tên là gì?”

“Lục Mộ Trầm? Là hai chữ trong hoàng hôn trầm trầm sao?”


Lục Mộ Trầm có chút kinh ngạc cô thế nhưng đoán đúng rồi, khó được nói nhiều hai chữ: “Thông minh.”

Tống Nhiễm cười khanh khách, kiêu ngạo mà nâng cằm: “Tớ rất thông minh sao, ha ha ha.”

Lại khen anh: “Tên cậu thật dễ nghe. Lục Mộ Trầm, Lục Mộ Trầm ——”

Lục Mộ Trầm ngẩng đầu, liền nhìn thấy Tống Nhiễm cong cong mắt, cười đến sáng lạn. Miệng lẩm bẩm mà đọc tên của anh.

Ánh sáng mặt trời chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, cả người phảng phất như sáng lên.

Lục Mộ Trầm đột nhiên có chút thất thần.

Anh trước giờ chưa từng thích con gái cười như vậy.

Cười đến như vậy đẹp, đẹp đến làm người tâm thần hoảng hốt.

……

Lên lầu.

Tống Nhiễm học lớp một, Lục Mộ Trầm học lớp bốn. Phòng học nằm ở chỗ cuối cùng hai đầu hành lang.

Tới trước cửa phòng học, Tống Nhiễm chỉ chỉ biển số lớp. “Tớ học lớp này.”

Lục Mộ Trầm “ân” một tiếng: “Vào học đi.”

Tống Nhiễm vẫy tay với anh cười noi: “Tối nay gặp lại, bạn học Lục.”

Ánh mắt Lục Mộ Trầm thật sâu nhìn cô một cái, không có phản ứng.

Tống Nhiễm nhìn theo bóng lưng của anh, tâm tình rất nhanh như bay lên trời.

Đứng ở hành lang một chút để bình tĩnh, mới giơ tay gõ cửa phòng học.

“Vào đi.”

Tống Nhiễm đẩy cửa ra, lão sư dạy lịch sử nghiêng đầu, thấy là Tống Nhiễm, trên mặt lộ ra biểu tình bất đắc dĩ, xua xua tay: “Về vị trí đi.”

Tống Nhiễm cong hạ thắt lưng, đứng dậy, đi từ bàn thứ nhất đến bàn cuối cùng.

Vừa ngồi xuống, Tần Phàm từ bàn khác ló đầu ra, đè giọng hỏi: “Đi đâu vậy, Nhiễm Nhiễm?”

“Cậu quản tớ.” Tống Nhiễm thuận miệng trả lời, không nhìn cậu.

Tần Phàm che ngực lại, tỏ vẻ tâm trạng bi thương: “Nhiễm Nhiễm, cậu tổn thương tớ.”

Tống Nhiễm nghiêng đầu nhìn cậu một cái: “Cậu giả vờ đi, làm ra vẻ.”

“Ta ngày……” (Tớ thật sự không hiểu nên không biết viết như thế nào nên giữ nguyên)

Tống Nhiễm lấy sách lịch sử từ trong ngăn kéo ra.

Lưu Linh lặng lẽ hỏi nàng: “Cậu đi đâu vậy? Đi WC xong, cũng không thấy bóng dáng cậu đâu.”

Tống Nhiễm đắc ý mà cười, đưa tới trước mặt Lưu Linh vật quý chính là bình xịt mũi mà Lục Mộ Trầm mua cho cô.

Lưu Linh nhìn chăm chú, sửng sốt: “Cái quái gì thế?”

“Cậu không biết chữ a? Bình xịt mũi.”

“Tớ dựa vào, cậu mua cái thứ đồ chơi này làm gì? Mũi cậu bị sao à?”

Tống Nhiễm vặn vặn eo, cười như gió xuân nhộn nhạo: “Không sao, chỉ là không cẩn thận bị mũi tên Cupid cào một chút.”

Lưu Linh: “Thiên, bệnh tâm thần a.”

– ———————————————————————————-

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu tỷ tỷ da mặt rất dày ăn vạ, các bạn thích sao?

Hôm nay vẫn như cũ có tùy cơ bao lì xì rơi xuống ha, đại gia dũng dược mạo phao nga (*^__^*)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.