Trêu Chọc Hôn Nhân

Chương 89: Sinh Nhóc Con


Đọc truyện Trêu Chọc Hôn Nhân – Chương 89: Sinh Nhóc Con


Khi “Chiêu Bình truyện” bắt đầu quay, thai nhi trong bụng Thư Minh Yên về cơ bản đã ổn định, dưới sự hỗ trợ của trợ lý, cô không hề cảm thấy mệt mỏi khi ở trong đoàn phim.
Để thuận tiện cho việc qua lại đoàn làm phim, Thư Minh Yên và Mộ Du Trầm vẫn sống trong biệt thự Tinh Loan.
Tháng tám là thời điểm nóng nhất trong năm, bụng của Thư Minh Yên đã bắt đầu lộ ra.
Đoàn làm phim đã bố trí phòng nghỉ riêng cho cô, ngày thường cô không có việc gì nên ở trong phòng đọc sách.
Sau khi Diêu Di Tình quay xong một cảnh, khi cô ấy mở cửa bước vào, Thư Minh Yên đang ngồi ở trên bàn nghiêm túc viết cái gì đó.
Nắng chiều vẫn chói chang, sau khi bị cửa sổ thủy tinh lọc bớt hơi nóng, nhẹ nhàng rắc lên nửa khuôn mặt của cô.
Diêu Di Tình cảm khái dựa vào bàn: “Người khác mang thai ăn đồ ăn sẽ mập lên, em bận rộn như vậy làm sao tăng cân?”
Thư Minh Yên ngẩng đầu nhìn cô ấy cười nói: “Ai nói nhất định phải tăng cân mới tốt? Em chỉ cần dinh dưỡng có thể theo kịp là được, nếu em bé đã quá lớn, sau này sẽ không dễ sinh.”
Diêu Di Tình bất lực lắc đầu, liếc nhìn những gì cô viết: “Em đang làm gì vậy?”
Thư Minh Yên nói: “Phía sau có một cảnh mà em luôn cảm thấy có gì đó thiếu sót, vừa rồi đột nhiên có hứng nên em thử sửa lại.”
Diêu Di Tình nhìn: “Cảnh này à, phỏng chừng là tuần sau sẽ quay, em cũng đừng lo lắng nhiều, nghỉ ngơi nhiều một chút, sức khỏe mới là quan trọng.”
Liếc nhìn thời gian, “Sắp đến giờ tan làm rồi, chắc là Mộ tiên sinh nhà em sắp đến đón em rồi.”
Mộ Du Trầm cho phép Thư Minh Yên ở lại phim trường vào ban ngày, nhưng anh sẽ đón cô đúng giờ mỗi tối ngăn cô thức khuya theo phim trường.
Đang nói chuyện, trợ lý gõ cửa đi vào, nói: “Cô Tiểu Thư, Mộ tổng tới rồi.”
Diêu Di Tình cười cười, trêu chọc Thư Minh Yên: “Đang nói thì người đến, có phải cậu ấy cho rằng để em ở đoàn phim có nhiều người chúng ta như vậy trông cũng không đủ làm cậu ấy yên tâm không.”
Trợ lý đứng ở cửa lại nói: “Thời tổng cũng tới ạ.”
Thư Minh Yên nhướng mày, chống cằm nhìn nụ cười Diêu Di Tình cứng đờ, hỏi trợ lý: “Thời tổng lại đến nữa hả? Anh ấy tìm ai vậy?”
Trợ lý lén liếc nhìn Diêu Di Tình, buồn cười: “Không biết nữa ạ, có thể là tìm đạo diễn Trần, quan tâm tiến độ quay phim của chúng ta.

Nhưng Diệu Khởi bận rộn như vậy, có mấy tổ đều đang quay phim, gần đây Thời tổng ngày nào cũng tới đây, anh ấy quan tâm đoàn phim chúng ta quá.”
Nụ cười Thư Minh Yên càng đậm: “Chị Tình, chị cảm thấy thế nào?”
“Đâu có chuyện liên quan đến chị? Chị đi quay phim.” Diêu Di Tình xoay người đi ra ngoài.
Cô ấy vừa rời đi thì Mộ Du Trầm từ bên ngoài bước vào.
Trợ lý vội vàng chào hỏi, đi ra ngoài tiện thể đóng cửa lại.

Mộ Du Trầm thấy khóe miệng cô cong lên, mặt mày mỉm cười, ngón trỏ điểm điểm hai cái vào chiếc mũi thanh tú của cô: “Sao vậy, vui như vậy?”
“Không có gì.” Thư Minh Yên hỏi anh, “Thời Húc đến tìm chị Tình, em và trợ lý nói đùa hai câu.”
“Hai người bọn họ quay lại rồi?”
Thư Minh Yên như suy tư gì trong chốc lát, gật đầu: “Chắc là vậy.

Ngày chúng ta làm đám cưới, Thời Húc thực sự đã nói rõ ràng với chị Tình.

Có thể nhìn ra được, bọn họ vẫn để ý lẫn nhau.”
Cùng Thư Minh Yên trở lại biệt thự, dì giúp việc đã chuẩn bị xong bữa tối.
Chứng nôn nghén của Thư Minh Yên đã biến mất, trong khoảng thời gian này, cô ăn rất ngon, hơn nữa tài nấu ăn của dì giúp việc rất tuyệt vời nên buổi tối cô vô tình ăn rất nhiều.
Sợ cô không tiêu hóa được, Mộ Du Trầm đã đưa cô đến bãi biển gần đó để đi dạo.
Vào lúc hoàng hôn, bầu trời chưa tối hẳn, vài dải mây lững lờ ở phía chân trời xa xa, phủ lên khung cảnh xung quanh một lớp màu cam bắt mắt.
Đi được vài bước, Thư Minh Yên cảm thấy mệt nên kéo Mộ Du Trầm ngồi nghỉ trên một tảng đá lớn bên bờ biển.
Hai chân ngâm trong làn nước biển ấm áp, làn gió biển dễ chịu thổi qua, cô thoải mái tựa đầu vào vai Mộ Du Trầm.
Mộ Du Trầm tự nhiên ôm lấy cô, nhẹ nhàng hỏi: “Mấy ngày nay ở phim trường có mệt không?”
Thư Minh Yên lắc đầu: “Mọi người chăm sóc em rất tốt, có trợ lý giúp đỡ nên cũng khá thoải mái.

Hơn nữa em cũng không quá mệt, thỉnh thoảng viết chút gì đó giết thời gian, càng phong phú hơn một chút.”
“Vậy là tốt rồi, em còn mang thai, không thể quá mệt.”
Thư Minh Yên đột nhiên quay đầu: “Anh sợ em mệt hay sợ em bé trong bụng em mệt?”
Mộ Du Trầm sững sờ một lúc, anh không hiểu ý cô: “Tại sao em lại hỏi như vậy, không phải đều giống nhau sao?”
“Tất nhiên khác nhau!” Thư Minh Yên nhỏ giọng thì thầm, “Ai biết anh quan tâm em hay là con?”
Cuối cùng Mộ Du Trầm cũng phản ứng lại, nhất thời bật cười: “Ghen à?”
Thư Minh Yên quay đầu đi chỗ khác, không cùng anh nói chuyện, đem hai chữ “tức giận” biểu lộ rõ ​​ràng.


Mộ Du Trầm xáp tới, hôn lên má cô, ấm áp dỗ dành: “Đương nhiên là anh quan tâm em, sợ em quá mệt mỏi cơ thể sẽ khó chịu.”
Cằm Mộ Du Trầm đặt trên vai cô, anh ôm lấy cô, giọng nói dịu dàng, “Nông Nông, bất kể là lúc nào, anh đều yêu em nhất.”
Lời nói của người đàn ông giống như làn gió mát giữa mùa hè thiêu đốt, khiến Thư Minh Yên cảm thấy thoải mái về thể chất và tinh thần.
Có lẽ là do khi mang thai cô dễ bị nhạy cảm, hơn nữa cô cũng không biết tại sao vừa rồi mình lại hỏi một câu có vẻ vô lý như vậy.
Cô quay đầu lại, nhanh chóng hôn lên môi Mộ Du Trầm, cười nói: “Em cũng yêu anh.”
Thư Minh Yên chợt nghĩ ra điều gì đó, cúi đầu vuốt ve bụng mình: “Bảo bảo có nghe thấy chúng ta nói chuyện không, vừa rồi chúng ta nói như vậy, hai tụi nhỏ nghe vậy sẽ buồn không?”
Mộ Du Trầm: “Không thể yếu ớt như vậy được, sớm cho bọn chúng biết chân tướng, chờ bọn chúng sinh ra, đối với địa vị trong nhà của mình cũng có thể có nhận thức chính xác.”
Thư Minh Yên: “…”
Mặt trời lặn xuống phía dưới hơn một nửa mực nước biển, bầu trời trở nên tối hơn một chút.
Phương xa sóng gió cuồn cuộn, năm tháng yên tĩnh.
Thư Minh Yên tựa vào trong ngực Mộ Du Trầm: “Hai ngày nay em đã nghĩ kỹ nhũ danh cho hai con rồi.”
“Gọi là gì?”
“Triều Triều và Mộ Mộ, ghép lại là Triều Triều Mộ Mộ, đại biểu chúng ta sau này sớm tối có nhau, mãi mãi ở bên nhau.”
Mộ Du Trầm đọc thầm hai cái tên này, trả lời: “Nghe hay lắm, vậy gọi như vậy.”
“Tên khai sinh là gì?” Anh lại hỏi.
Thư Minh Yên lắc đầu: “Em vẫn chưa nghĩ ra.”
“Vậy chúng ta cùng nhau nghĩ.”
“Vâng.”

Thư Minh Yên dự sinh chỉ vài ngày trước Tết Nguyên đán, cô mang thai sinh đôi, Mộ Du Trầm sợ có vạn nhất, sớm đến ở cùng cô trong phòng bệnh khu VIP của bệnh viện.
Trong quá trình mang thai Thư Minh Yên không mắc dấu hiệu nghiêm trọng nào, nhưng vào tháng cuối, do sự gia tăng của estrogen và áp lực của tử cung, chân và bàn chân của cô bị phù nề ở một mức độ nhất định.
Cô thường xuyên thức giấc giữa đêm do cảm giác đầy bụng dưới và thường xuyên phải dậy đi vệ sinh.

Mộ Du Trầm cũng ngủ rất nông, khi cô động đậy một chút, anh lập tức cảnh giác mở mắt ra.
Đêm hôm đó, Thư Minh Yên lại vô tình đánh thức anh.
“Muốn đi vệ sinh hả?”
Vừa mới ngủ dậy giọng anh khàn khàn, nhưng đã theo thói quen ngồi dậy, anh cầm lấy áo khoác trong tay, giúp cô mặc vào, đỡ cô đứng dậy.
Vì chăm sóc cô trong thời gian này, rõ ràng anh đã gầy đi một vòng.
Thấy hốc mắt anh lúc này trũng sâu, Thư Minh Yên trước khi vào phòng vệ sinh nói với anh: “Anh đi ngủ đi, em tự làm được.”
“Anh không buồn ngủ, ở ngoài chờ em, có chuyện gì gọi anh.”
Thư Minh Yên không có cách nào, để anh canh ở bên ngoài.
Sau khi rửa tay và ra khỏi nhà vệ sinh, Mộ Du Trầm đứng dựa vào tường, nhắm nhẹ mắt, dáng người cương nghị, dưới ánh đèn lờ mờ có chút phờ phạc.
Nghe thấy tiếng mở cửa, anh quay đầu nhìn sang: “Xong rồi?”
Thư Minh Yên gật đầu, vụng về được Mộ Du Trầm đỡ trở lại giường nằm xuống.
Anh dịu dàng đắp chăn cho cô.
“Đột nhiên hơi đói.” Thư Minh Yên nhìn Mộ Du Trầm, tủi thân nói.
Mộ Du Trầm hôn lên trán cô: “Ngày mai em phải vào phòng mổ, bây giờ không ăn được.”
Bác sĩ nói thai nhi của Thư Minh Yên nằm ở vị trí không tốt, hơn nữa lại còn là hai nhóc, tỷ lệ sinh tự nhiên nguy hiểm rất lớn nên đề nghị sinh mổ.
Sau khi bàn bạc với nhau, họ chọn ngày mai là ngày mổ, là một ngày tốt lành.
Mộ Du Trầm nhìn đồng hồ, thấp giọng an ủi cô: “Bác sĩ nói tám giờ ngày mai sẽ tiến hành ca phẫu thuật, em chịu khó một chút, được không?”
Thư Minh Yên khẽ gật đầu, nghĩ đến ngày mai sẽ phẫu thuật lại thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Ngày mai hai tiểu tử này cuối cùng cũng có thể ra ngoài.”
Mộ Du Trầm vô thức dùng một chút lực nắm lấy tay Thư Minh Yên, Thư Minh Yên ngước mắt lên, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, không nói lời nào.
Ý thức được điều gì, Thư Minh Yên kéo anh lại: “Em còn không có khẩn trương, anh khẩn trương cái gì?”
“Khẩn trương cho em.” Mộ Du Trầm hôn đầu ngón tay cô, vô cùng nghiêm túc nhìn cô, “Nông Nông, nhìn em chịu khổ, anh rất đau lòng, anh còn có thể làm gì đây?”
Thư Minh Yên cười híp mắt: “Anh ở bên cạnh em vậy là đủ rồi.”
Im lặng một lúc, cô lại nói: “Nếu anh thực sự băn khoăn, khi bảo bảo được sinh ra, anh phải nhọc lòng nhiều hơn, để em được nhàn nhã, chuyện này xem như bù đắp cho em.”
“Được, sau này anh chăm con, chơi với con, dạy chúng bài tập về nhà, còn muốn để chúng yêu thương và bảo vệ em giống như anh.”
“Được, chúng ta nói rồi đó.”
Thư Minh Yên cảm thấy ấm áp trong lòng.
Cô biết những gì anh nói sẽ luôn giữ lời.
Đưa tay lau đi khóe mắt ướt át, cô đẩy anh ra: “Không được nói những lời sướt mướt nữa, em ngủ tiếp đây, ngủ một giấc sẽ không đói.”

“Ngủ đi, anh trông chừng em.”
Thư Minh Yên mang thai thời kỳ cuối thường ngủ không ngon, nhưng có Mộ Du Trầm ở đây, cô luôn cảm thấy thoải mái.
Một lúc sau, hơi thở của cô trở nên đều hơn.
Mộ Du Trầm dựa vào đầu giường, lẳng lặng ngồi đến hừng đông, không hề nhắm mắt lại.
Tám giờ sáng, Thư Minh Yên được đẩy vào phòng mổ.
Ca phẫu thuật diễn ra tốt đẹp, trong vòng một giờ, hai anh em chào đời.
Khi Thư Minh Yên được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, thuốc mê vẫn còn rất mạnh, một tay cô được nắm bởi lòng bàn tay rộng của Mộ Du Trầm.
Cô nhìn xung quanh, đôi môi mỏng mấp máy.
Cảm giác được cô muốn nói chuyện, Mộ Du Trầm áp sát tai cô: “Em muốn nói gì?”
Thư Minh Yên chưa tan thuốc mê, nói hai chữ không rõ ràng.

Mộ Du Trầm vẫn hiểu, nhẹ nhàng nói với cô: “Bọn trẻ đang được ba và dì Dung ôm, Triều Triều là anh trai, Mộ Mộ là em gái.”
“Giống anh hay giống em?”
Mộ Du Trầm sửng sốt, nhất thời bị hỏi nghẹn lời, chột dạ nói: “Anh chỉ nhìn thoáng qua, không biết.”
Thư Minh Yên được đẩy vào phòng bệnh, nhìn thoáng qua, trên bàn cạnh đầu giường có một chậu hoa, là lan Nam Phi.
Trái tim và đôi mắt của Mộ Du Trầm đều hướng về cô, anh nhìn theo ánh mắt cô, dịu dàng nói: “Anh đã mua nó vào buổi sáng trước khi em thức dậy.”
Tầm mắt Thư Minh Yên nhìn thấy tấm thiệp tình yêu nhỏ treo trên đó, thấy trên đó viết mấy chữ cương nghị: Mãi yêu em, vợ à! —– Mộ Du Trầm
Cô khẽ nhếch khóe miệng, cười rạng rỡ: “Thật đẹp.”

Trong thời gian Thư Minh Yên mang thai, cô thường cùng Mộ Du Trầm đi dạo bên bờ biển sau bữa tối.
Sau đó những cái tên mà cả hai nghĩ ra cho bảo bảo đều liên quan đến nó.
Triều Triều tên khai sinh là Mộ Thần Phàm.
Mộ Mộ tên khai sinh là Mộ Tinh Dao.
Mộ Du Trầm nói rằng anh không muốn hai đứa trẻ phải gánh vác sứ mệnh gia tộc sớm như anh, mang gánh nặng trên vai, không được tự do.
Con cái của anh có thể làm bất cứ điều gì chúng muốn trong tương lai.
Tương lai trời đất rộng lớn, vô hạn khả năng.
Sao trời biển rộng, là cuộc hành trình của chúng..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.