Trêu Chọc Hôn Nhân

Chương 20: Ngồi Lên Đùi Anh


Đọc truyện Trêu Chọc Hôn Nhân – Chương 20: Ngồi Lên Đùi Anh


Edit+beta: LQNN203
Khi Thư Minh Yên tắm rửa xong trở về, Mộ Du Trầm đang ngồi trước bàn làm việc cạnh giường.
Anh đã mang theo máy tính xách tay của mình khi đến Giá huyện, lúc này đang xử lý một số thư.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Mộ Du Trầm liếc nhìn đồng hồ, cầm sổ ghi chép lên nói: “Em nghỉ ngơi trước đi, lát nữa tôi có cuộc họp.”
Thư Minh Yên dừng ở cửa, gật đầu: “Được.”
Sợ làm phiền Thư Minh Yên, Mộ Du Trầm mang máy tính ra ngoài phòng khách.
Cô ở trong phòng ngủ một mình, Thư Minh Yên không có việc gì làm, một mình nằm trên giường.

Vẫn còn sớm, cô không cảm thấy buồn ngủ.
Nghĩ đến số điện thoại di động của Bạch Đường mà cô đã hỏi dì Bạch trước đó, Thư Minh Yên tìm kiếm trên WeChat và xin kết bạn.
Khi người thân vẫn còn sống, Thư Minh Yên sống trong khoảng sân nhỏ này, cách biệt với nhà của Bạch Đường bởi một bức tường.
Ba của Bạch Đường là một tay cờ bạc, nhà bên cạnh luôn gà bay chó sủa, thậm chí đôi khi còn đánh nhau với dì Bạch.
Lúc này mẹ của Thư Minh Yên sẽ chạy đến và đưa Bạch Đường về nhà họ.
Cô và Bạch Đường ở trong căn phòng nhỏ này, cùng nhau ghé vào bàn chơi xếp hình.
Bạch Đường thích khiêu vũ, cũng rất tài năng, mặc trang phục múa ba lê, đứng trên sân khấu xoay nhẹ, cô ấy là con thiên nga trắng xinh đẹp nhất.
Cô ấy nói ngay cả khi lớn lên cũng muốn tiếp tục múa, trở thành một vũ công xuất sắc.
Lần cuối cùng Thư Minh Yên nhìn thấy Bạch Đường là khoảng sáu năm trước.
Khi đó cô vừa mới bước vào năm nhất cấp ba, dì Dung đã đưa cô đến đây để cúng bái ba mẹ, trước khi đến, Mộ lão gia tử còn mua cho cô chiếc điện thoại di động đầu tiên.
Như thường lệ, cúng bái xong cô sẽ về nhà nhìn xem.
Bạch Đường nghe thấy động tĩnh liền chạy đến, khi được hỏi về khiêu vũ, cô ấy tỏ ra chán nản: “Mẹ chị vẫn luôn ủng hộ chị, mấy năm nay vì khiêu vũ mà tiêu rất nhiều tiền, bà ấy luôn cãi nhau với ba chị.

Kỳ thi tuyển sinh đại học chị thi không tốt, phải học lại, thực sự có chút nản lòng, không biết mình có thể kiên trì khiêu vũ bao lâu.”
Thư Minh Yên nắm lấy tay cô ấy an ủi và cổ vũ.
Trước khi đi cô để lại cho cô ấy số điện thoại di động, nói sau này nếu có tâm sự gì cứ gọi cho cô.
Sau ngày hôm đó, cô có trở về nhưng không bao giờ gặp lại Bạch Đường nữa.
Cô tìm nhà bên cạnh, nhưng Bạch Đường không bao giờ ở nhà.
Đã nhiều năm như vậy, số điện thoại di động của Thư Minh Yên vẫn không thay đổi, nhưng Bạch Đường lại chưa một lần gọi cho cô.
Sau khi yêu cầu thêm WeChat được gửi đi, phía bên kia không có phản hồi.
Thư Minh Yên đặt điện thoại xuống, nhắm mắt lại, ký ức tuổi thơ từng chút một hiện lên trong đầu.
Cô nhớ khi còn nhỏ Bạch Đường đưa cô đi hái hoa cúc dại trên sườn đồi, cô không cẩn thận bị bong gân chân, Bạch Đường đã cõng cô suốt cả quãng đường, giống như một người chị cả vậy.
Nhớ có lần ông nội ốm nặng, ba mẹ vào viện bỏ mặc cô ở nhà một mình, đêm về cô vô cùng sợ hãi.
Bạch Đường chạy đến và nói với cô đừng sợ, chị ở bên em.

Hai người ôm nhau trên cùng một chiếc giường, nói chuyện phiếm đến nửa đêm, nói mãi không dứt.
Thư Minh Yên nhớ lại, bằng cách nào đó ngủ thiếp đi.
Có một cơn bão trong giấc mơ, cô trở về vào buổi chiều khi ba mẹ gặp tai nạn.
Hôm đó ba mẹ đi mua sắm trong thành phố, đột nhiên buổi chiều mây đen chồng chất trên đầu, bầu trời tối như đêm.
Sấm sét ầm ầm, từng tia chớp đánh xuống, như muốn xé toang mây đen.
Ông nội lo lắng gọi cho ba, mẹ nói đã rời thành phố và sắp đến thị trấn.
Trong khi trò chuyện, có một tiếng còi khẩn cấp trên điện thoại, đường dây bị ngắt ngay lập tức.
Khi ông nội nhận được một cuộc gọi khác, là từ bệnh viện.
Ông vội vã đến đó cùng với Thư Minh Yên, bác sĩ đã đưa cho ông một tờ giấy đồng ý từ bỏ cuộc giải cứu, đã quá muộn.
Cảnh sát nói rằng gần đến đoạn đường núi ngoằn ngoèo đó, họ gặp phải một chiếc xe tải lớn đi ngược chiều.
Đây là lần đầu tiên tài xế đi ngược chiều trên con đường này, trời mưa nhìn không rõ, khi rẽ vào thì tông vào xe của ba.
Đoạn đường đó cách nhà chưa đầy hai mươi phút.
Ba mẹ không bao giờ trở lại.
Thư Minh Yên được đưa đi tìm chiếc xe sau vụ tai nạn và phát hiện ra nó đã bị va đập đến mức không thể nhận ra.

Ở ghế sau của chiếc xe, vẫn còn con búp bê mà cô đã khóc và khăng khăng đòi mua hai ngày trước.
Sau đó vì đả kích mạnh, ông nội tái phát bệnh nặng và qua đời vì trầm cảm.
Kể từ đó, thế giới nhỏ bé của Thư Minh Yên sụp đổ.
Trong giấc mơ, cô đang đứng chân trần trên một con đường dài không thấy điểm cuối.
Đẩy màn sương mù dày đặc sang một bên, cô mơ hồ nhìn thấy bóng lưng của ba mẹ mình đang đi cạnh nhau.

Họ trông vẫn trẻ trung như khi cô còn nhỏ.
Kinh ngạc và vui mừng, Thư Minh Yên liều mạng chạy về phía trước để đuổi theo, nhưng cô không thể đuổi kịp, cô cố gắng hét lên, nhưng lại phát hiện ra mình không thể phát ra âm thanh nào, cặp đôi phía trước tiếp tục đi về phía trước, không có ai nhìn lại cô.

Cuối cùng cô ngã xuống đất, không thể đứng dậy.
Trên bầu trời, giữa những đám mây đen, một tia sét chiếu sáng bầu trời, sấm sét ầm ầm và mưa rơi xuống quét qua người cô, làm mờ tầm nhìn của cô, và cô không còn nhìn thấy rõ bóng của ba mẹ mình, chỉ còn lại một mình cô ôm đầu gối, lặng lẽ khóc.
Định thần lại, cô nghe thấy bên tai có người gọi nhũ danh mình: “Nông Nông, em sao vậy?”
Giọng nói này rất quen thuộc, đầy quan tâm và lo lắng.
Thư Minh Yên liều mạng mở mắt ra, mới nhận ra mình đang được Mộ Du Trầm ôm vào lòng, vòng tay ấm áp và mạnh mẽ.
Thư Minh Yên còn đang đắm chìm trong giấc mộng vừa rồi, trong lòng trống rỗng, đau như bị thứ gì đó lôi kéo.
Thấy cô tỉnh lại, Mộ Du Trầm nhẹ giọng nói: “Gặp ác mộng à?”
Anh dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt trên khóe mắt cô, “Đừng sợ, có tôi ở đây.”
Dưới ánh đèn mờ ảo, ánh mắt anh ôn nhu như nước, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu của cô, rất kiên nhẫn an ủi cô.
Mũi Thư Minh Yên đau xót, nước mắt không tự chủ được lăn xuống, mặt vùi vào trong ngực anh, thanh âm nghẹn ngào: “Chú nhỏ ơi…”
Bị cô gái vòng tay ôm chặt eo, Mộ Du Trầm ngẩn người ngồi ở mép giường.
Một lúc sau, anh vỗ nhẹ vào lưng cô, dịu dàng dỗ dành: “Chỉ là mơ thôi, không sao, không sao đâu.”
Cảm xúc của Thư Minh Yên dần dần bình tĩnh lại trong vòng tay anh, tiếng nức nở cũng nhỏ dần.
Sau một khoảng thời gian không xác định, điện thoại trong túi của Mộ Du Trầm rung lên.
Khi Thư Minh Yên định thần lại, nhận ra Mộ Du Trầm đang ôm cô, cô vội vàng thoát ra khỏi vòng tay anh, phát hiện ra quần áo trên ngực anh đã bị nước mắt làm ướt.
Cô có chút xấu hổ, không dám nhìn biểu cảm của Mộ Du Trầm: “Cháu xin lỗi…”
Mộ Du Trầm cầm điện thoại lên xem, thư ký Khâu đã gửi một tin nhắn WeChat: 【 Mộ tổng, cuộc họp có tiếp tục không? 】
Vừa rồi anh đang ở trong phòng khách, họp được nửa chừng thì nghe thấy tiếng khóc bên trong, liền cho nghỉ mười phút.
Một tia sáng trắng từ tia chớp phát ra, bên ngoài cửa sổ đột nhiên sáng lên, Thư Minh Yên bất giác co rúm lại như còn đang kinh hãi.
Mộ Du Trầm liếc nhìn cô từ khóe mắt, sắc mặt cô tái nhợt, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, khiến cô trông mỏng manh dễ bị tổn thương.
Nhớ khi cô mới bước vào Mộ gia, cô sẽ gặp ác mộng mỗi khi có giông bão.
Không ngờ nhiều năm trôi qua vẫn lại như thế này.
Đầu ngón tay Mộ Du Trầm gõ lên màn hình điện thoại: 【 Phần sau sẽ do Cao tổng chủ trì, lát nữa đưa cho tôi một bản sao biên bản cuộc họp.


Thư ký Khâu: 【 Được, Mộ tổng.


Đặt điện thoại ở chế độ im lặng, anh đặt lên bàn, xoa đầu cô: “Không sao đâu, ngủ tiếp đi.”
Anh từ trên giường đứng dậy định đi ra ngoài, nhưng Thư Minh Yên đã dùng sức nắm lấy tay anh, trong mắt đẫm lệ tràn đầy sợ hãi, như nắm cọng rơm cứu mạng: “Chú làm việc trong phòng được không, cháu không lên tiếng, không quấy rầy chú đâu.”
Mộ Du Trầm thở dài một hơi, ngữ khí an ủi nói: “Tôi làm việc xong rồi, tôi đi tắt đèn trong phòng khách rồi sẽ trở lại.”
Thư Minh Yên lúc này mới ngoan ngoãn buông tay.
Mộ Du Trầm ra ngoài tắt đèn, khi anh quay lại, Thư Minh Yên vẫn đang ngồi nghiêng trên giường dựa vào tường, mái tóc dài xõa xuống.
Có lẽ vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh lại sau cơn ác mộng, dưới ánh đèn lờ mờ, khuôn mặt gầy gò của cô lộ ra vẻ tái nhợt như bị bệnh.
Mộ Du Trầm tìm được một chai nước khoáng từ túi đồ ăn dì Bạch gửi tới, mở nắp chai đưa qua: “Uống nước đi, giải khát.”
Mộ Du Trầm vừa nhắc nhở, Thư Minh Yên mới nhận ra cô đang đổ mồ hôi trong giấc mơ của mình, miệng cô bây giờ hơi khô.
Hai tay cầm nước khoáng, ngẩng đầu uống non nửa bình.
Dòng nước khoáng ngọt lành trượt qua miệng cô, rồi chảy xuống cổ họng vào dạ dày, khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn.
Sau khi hít vài hơi, đầu lưỡi liếm môi dưới rồi đưa cái chai lại cho Mộ Du Trầm: “Cảm ơn.”
Đôi môi vốn tái nhợt cuối cùng cũng bị nước thấm vào nhuộm hồng, Mộ Du Trầm nhìn đi chỗ khác, đặt lại chai nước lên bàn, cuối cùng ngồi xuống mép giường, lấy khăn giấy giúp cô lau mồ hôi trên trán.
Thư Minh Yên lúc trước còn đắm chìm trong dư vị của giấc mộng, bây giờ nhìn thấy người bên cạnh giường, cô như từ trong mộng tỉnh lại, rốt cuộc nghĩ tới chuyện hai người sẽ đối mặt tiếp theo.
Chiếc giường đơn rộng 1,2m, nằm hai người, chỉ có một chiếc chăn và một chiếc gối.
Trong đôi mắt bình tĩnh vô cảm của Mộ Du Trầm không có một tia cảm xúc, anh lấy lại khăn giấy lau mồ hôi cho cô, giọng đều đều ôn nhu nói: “Nằm xuống đi.”
Thư Minh Yên ban đầu còn lúng túng, ngoan ngoãn dựa vào tường và từ từ nằm xuống như thể nhận được mệnh lệnh.
Cô khẽ xoay người, cố nhường chỗ cho Mộ Du Trầm.
Đèn trong phòng lúc này đã bị anh tắt đi.
Trước mắt đen kịt, bên ngoài tiếng mưa rơi sấm sét càng rõ ràng, gió cuồng bạo đập vào cửa kính, khiến tim đập thình thịch.
Sau khi Mộ Du Trầm nằm xuống, cơ thể anh ở bên cạnh cô.
Thư Minh Yên quay mặt vào tường, xuyên qua lớp quần áo mùa hè mỏng manh, cảm giác được lồng ngực của người đàn ông áp vào lưng mình, hơi thở nóng rực của anh phả vào sau tai cô, cô nhắm mắt lại không dám động đậy.
Có lẽ trước đây chưa bao giờ ngủ trên một chiếc giường chật chội như vậy, Mộ Du Trầm khó chịu thay đổi tư thế ngủ, nhưng anh có thể nghe thấy tiếng chân giường kêu cọt kẹt, luôn cảm thấy nó không được chắc chắn cho lắm.
Anh dừng lại một chút, hỏi Thư Minh Yên: “Giường của em trước đây ồn ào như vậy sao?”
Thư Minh Yên sửng sốt hai giây, sau đó chậm rãi nói: “Khi còn bé ngủ, hồi đó cũng tương đối chắc chắn, nhưng đã nhiều năm như vậy, chúng ta lại là hai người lớn, khi xoay người phát ra âm thanh cũng bình thường.”
Mộ Du Trầm nghe vậy liền không dám nhúc nhích, nghĩ tới điều gì liền đùa giỡn hỏi: “Nếu tối nay ngủ bị tôi làm gãy thì sao?”
Khi anh hỏi, Thư Minh Yên thật sự không dám chắc có bị hỏng hay không, nhưng vẫn chủ động trấn an anh: “Chú nhẹ một chút, sẽ không sao đâu.”
“Nhẹ một chút?” Trong bóng đêm, trong đôi mắt thâm thúy của Mộ Du Trầm hiện lên một tia u ám, đôi môi anh kề sát bên tai cô, giọng nói mê người, “Làm sao nhẹ một chút?”
Không gian trên giường có hạn, thân thể hai người đã áp sát vào nhau, khi anh nói chuyện, môi anh cố ý lướt qua vành tai cô, hơi thở nóng như thiêu đốt phả ra, khiến lưng Thư Minh Yên lập tức cứng đờ.
Nhớ lại cuộc nói chuyện vừa rồi, cô đột nhiên cảm thấy câu trả lời của mình rất mơ hồ, tim đột nhiên đập nhanh hơn, cô xấu hổ đỏ mặt, vội vàng giải thích: “Cháu không có ý đó.”

“Ý đó là ý gì?”
“Ý cháu đang nói là, khi chú xoay người hãy nhẹ nhàng thôi.”
“Ồ, tôi cũng nghĩ vậy.” Anh lười biếng nói, cằm tựa vào vai cô, “Em vội vàng giải thích như vậy, chẳng lẽ còn nghĩ tới ý khác sao?”
“…”
Chắc hẳn anh lại cố ý trêu chọc cô, hoặc đang thử cô.
Thư Minh Yên có chút xấu hổ, muốn đẩy anh ra, nhưng biết giữa hai người thực lực chênh lệch rất lớn, nếu không đẩy được anh ra, có thể xem như là ve vãn đánh yêu.

Đến lúc đó nếu thật sự đốt lửa, giường sẽ không chịu nổi, thật sự sẽ tan thành từng mảnh.
Cô cắn môi, không nói gì cả.
Hôm nay cô vừa cúng bái ba mẹ mình, lại ở trong một môi trường như vậy, Mộ Du Trầm không có bất kỳ kế hoạch nào trong đầu.
Anh chỉ cố ý đánh lạc hướng sự chú ý của cô, hi vọng cô mau chóng quên đi cơn ác mộng vừa rồi.
Cô không phát ra âm thanh nào, Mộ Du Trầm cũng không đi quá xa, vùi mặt vào tóc cô, chuyển chủ đề không để lại dấu vết: “Mấy năm nay vẫn giống như khi em còn nhỏ, sợ sấm sét vào ban đêm?”
Thư Minh Yên lắc đầu: “Đã lâu không gặp.”
Đêm thứ hai hai người ngủ chung giường, cô thấy trò chuyện có thể giảm bớt căng thẳng nên tiếp tục: “Ở Mộ gia, cửa sổ trong phòng cháu cách âm rất tốt, thậm chí có sấm sét hay không cũng không biết, nửa đêm mưa cũng không sợ.

Nếu là ở trường học sẽ có bạn cùng phòng, cho nên sẽ không sợ.”
Mộ Du Trầm liếc nhìn các cửa sổ ở đây, căn nhà đã cũ, cách âm không tốt.

Hơn nữa, nơi này đối với cô có rất nhiều kỷ niệm, đêm về cũng khó tránh khỏi nghĩ đến.
“Còn bây giờ thì sao?” Mộ Du Trầm lại hỏi.
Thư Minh Yên khó hiểu lên tiếng, cánh tay dài của anh ôm lấy eo cô: “Tôi ở chỗ này, em còn sợ không?”
Cánh tay mạnh mẽ của anh bao lấy Thư Minh Yên, nhưng không hoàn toàn giam cầm cô, cho cô đủ không gian để di chuyển tự do.
Trong lòng Thư Minh Yên có một loại cảm giác an toàn khó giải thích được, cô lắc đầu không phát ra tiếng.
Cô đột nhiên có chút may mắn khi lãnh chứng với Mộ Du Trầm.
Nếu năm nay vẫn như thường lệ, Mộ Tri Diễn sẽ cùng cô đến Giá huyện.

Đại thiếu gia sẽ đi chơi ngay khi đến Giá huyện, để cô trở lại thị trấn cúng bái một mình.
Khi trời mưa to, cô sẽ phải ở một mình trong ngôi nhà này.

Thư Minh Yên thực sự không biết cô sẽ trải qua đêm dài như thế nào khi cơn bão ập đến.
Sau khi trò chuyện thêm vài câu, Mộ Du Trầm có vẻ hơi mất tập trung, dần dần ngừng đặt câu hỏi cho cô.
Hai người im lặng với nhau, mỗi người có những mối bận tâm của riêng mình.
Một lúc sau, Thư Minh Yên cảm thấy có thứ gì đó chọc vào cô, cảm giác có chút kỳ lạ.
Lúc đầu cô chỉ ngây người, không quan tâm, chỉ là vô thức tránh đi, nhưng rất nhanh chuyện đã xảy ra.
Hơi thở phả vào tai cô có chút nặng nề, vòng tay Mộ Du Trầm vô thức siết chặt cô, làn da trên người anh cũng nhanh chóng nóng lên.
Cho dù cô có đần độn đến đâu, nhưng bây giờ nhớ lại, khuôn mặt như khói của Thư Minh Yên có chút nóng lên.
Cô không biết phải làm gì trong tình huống này, vì vậy cô nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Mộ Du Trầm không tiến lại gần một bước mà cứ ôm lấy cô, hơi thở phả ra từ mũi anh nóng rực, mỗi hơi thở đều tràn đầy nhẫn nhịn.
Thư Minh Yên ở nguyên một tư thế ngủ quá lâu, lại trở nên căng thẳng, chân tay dần dần tê dại, thật muốn trở mình động một chút.
Ban đầu cô chỉ nghĩ đến, nhưng sau đó cô cảm thấy thực sự khó chịu, vì vậy cô không thể kìm nén và thực sự trở mình.
Động tác của cô rất nhẹ, nhưng chiếc giường vẫn kêu cót két khiến Mộ Du Trầm giật mình.
Giữa đêm khuya khoắt, anh khẽ gọi cô: “Nông Nông, em ngủ chưa?”
Thanh âm của anh đặc biệt khàn khàn, Thư Minh Yên chưa từng nghe qua, mang theo chút dục vọng.
Thư Minh Yên không dám phát ra tiếng, sau khi lật người liền không có động tĩnh.
Cô thực sự không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo nếu cô nói cô chưa ngủ.
Nhưng cô biết rõ rằng tối nay hai người sẽ không thể xảy ra chuyện gì.
Đêm nay khác với đêm qua, tiếp theo giường cũi cũ có gãy hay không, và không có biện pháp an toàn nào ở đây cả.
Thư Minh Yên nhớ rõ ràng sáng nay cô và Mộ Du Trầm cùng nhau ra khỏi phòng ngủ, anh đã không chạm vào chiếc hộp kia trong ngăn kéo đầu giường.
Nói trắng ra là Thư Minh Yên cũng không hiểu tối hôm qua hoàn cảnh và bầu không khí tốt như vậy, lại không thấy có động tĩnh gì.
Tại sao tối nay lại có phản ứng sinh lý?
Có lẽ chiếc giường quá nhỏ và hai người họ quá gần nhau.
Lúc đầu còn tưởng rằng anh luôn đàng hoàng lạnh lùng như vậy, chín chắn thận trọng, có lẽ anh vẫn đối xử với cô như một đứa trẻ chưa lớn nên sẽ không có cảm giác như vậy với cô.
Thư Minh Yên đột nhiên cảm thấy có chút vi diệu, giống như trái tim bị thứ gì đó cào nát.
Sau khi hỏi Thư Minh Yên, Mộ Du Trầm không đợi câu trả lời, cho rằng cô đã ngủ nên nhẹ nhàng đứng dậy khỏi giường và rời khỏi phòng ngủ.
Thư Minh Yên không biết anh định làm gì, thấy cửa đóng lại, cô nhân cơ hội động đậy hai chân, sau đó tiếp tục ngoan ngoãn nằm xuống, vì chuyện vừa rồi nên cô chậm chạp không ngủ.

Khoảng nửa giờ sau, Mộ Du Trầm quay lại, một lần nữa nằm xuống.
Lần này anh chọn quay lưng lại với Thư Minh Yên.
Thư Minh Yên ở bên trong ngửi thấy mùi khói thuốc nhàn nhạt từ anh.
Cuối cùng cô cũng nhận ra khi Mộ Du Trầm vừa hỏi cô có ngủ không, không phải muốn làm gì cô.
Anh muốn ra ngoài hút thuốc một mình, sợ cô không ngủ được, để cô một mình trong phòng lại sợ.
Anh luôn khác với những gì cô tưởng tượng.
Trong bóng tối, Thư Minh Yên chậm rãi mở mắt ra, nhìn chằm chằm bóng lưng người đàn ông cao lớn thẳng tắp, nhất thời trầm tư.

Thư Minh Yên nửa đêm không nằm mơ nữa, ngủ rất yên bình.
Khi thức dậy trời đã sáng rõ, mưa đã tạnh, gió vẫn thổi nhưng không dữ dội như đêm qua.
Thư Minh Yên đang nằm trên giường một mình, không nhìn thấy Mộ Du Trầm.
Bên ngoài phòng khách có tiếng nói chuyện, cô lắng nghe một lúc, hình như dì Bạch mang bữa sáng đến, lại cùng Mộ Du Trầm nói chuyện rất nhiệt tình.
“Minh Yên đâu, sao nãy giờ không thấy con bé?”
“Vẫn đang ngủ ạ.”
Dì Bạch vô ý thức hạ thấp giọng nói: “Vậy để con bé ngủ đi, dì không quấy rầy nữa.

Cháu ăn sáng khi còn nóng đi, để nguội ăn sẽ không ngon đâu.”
Mộ Du Trầm: “Cháu biết rồi, dì đi thong thả.”
Nhận thấy bên ngoài im lặng, Thư Minh Yên từ trên giường đứng dậy, mang giày đi xuống.
Bước ra khỏi phòng ngủ, Mộ Du Trầm đang ngồi trong phòng khách sửa lại chiếc bàn kê sát tường.
Cái bàn đó đã tồn tại nhiều năm, chân bàn hơi lung lay.
Thấy cô đi ra, Mộ Du Trầm ngẩng đầu: “Đói bụng chưa?”
Anh vùi đầu làm việc trong tay, “Dì Bạch mang thức ăn tới, ở trên bệ bếp trong bếp, em đi rửa mặt rồi ăn.”
Thư Minh Yên nhìn chằm chằm vào bóng dáng của anh đang làm việc, đột nhiên nhớ lại thời thơ ấu của mình.
Cái bàn này đã hỏng từ lâu và không có giá trị gì, cho nên lúc bán đồ đạc, ông nội đã không bán nó.
Thư Minh Yên nhớ ba cô luôn ngồi ở vị trí đó để sửa chân bàn.
Mẹ bận rộn trong bếp, thỉnh thoảng mẹ lại cầm đũa gắp ra một miếng đồ ăn mới nấu, đưa cho ba nếm thử rồi hỏi ý kiến ​​của ba.
Mỗi lần ba luôn mỉm cười, trong ánh mắt mong chờ của mẹ, ba sẽ khen món ăn một cách cường điệu.
Lúc này, mẹ sẽ xấu hổ nhìn ba, nói ba không thành thật, nhưng trên mặt bà lại đắc ý, miệng nở nụ cười hạnh phúc.
Kể từ khi ba mẹ qua đời, điều mà Thư Minh Yên nhớ lại trong những năm này luôn là ngày họ rời đi.
Cô hiếm khi nhớ về những ngày tươi đẹp ấm áp đó.
Trước đây mỗi lần Thư Minh Yên trở về, thấy chỉ còn lại mình mình ở nhà, trong lòng trống rỗng, không nghĩ ra được chuyện gì vui vẻ.
Lần này có thêm Mộ Du Trầm, chắc là vì hai người họ đã lãnh chứng, cô cảm thấy cuối cùng cũng có chút pháo hoa sống động trong căn nhà lạnh lẽo này.
Thư Minh Yên quay đầu nhìn ra bên ngoài, lúc này mới chú ý tới sân bên ngoài không giống nhau.
Hôm qua mặt đất còn có cỏ rêu, bây giờ đã dọn dẹp sạch sẽ, cỏ dại không còn, nhìn qua nhà cửa rất tươm tất.
“Chú quét dọn ạ?” Thư Minh Yên ngạc nhiên hỏi Mộ Du Trầm.
Anh cúi đầu, sửa lại chân bàn, đặt sang một bên, khi đứng dậy nhìn ra bên ngoài: “Tôi dậy sớm, tiện thể dọn dẹp, dù sao cũng là nhà, bị bỏ hoang một thời gian dài cũng không tốt.”
Mỗi lần Thư Minh Yên trở về đều sẽ đơn giản quét dọn một chút, nhưng cũng không sạch sẽ bằng anh.
Khối lượng công việc không nhỏ, có lẽ anh phải bận rộn từ sáng sớm.
Lòng cô ấm áp: “Cảm ơn.”
“Em còn khách sáo với tôi?” Mộ Du Trầm nhướng mày, đưa tay véo nhẹ phần da thịt mềm mại trên má cô, “Không cần cảm ơn nhiều như vậy, mau đi rửa mặt rồi cùng ăn sáng.”
Khi Thư Minh Yên đi rửa mặt và quay lại, Mộ Du Trầm đã đặt thức ăn lên chiếc bàn mới được sửa.
Bữa sáng dì Bạch đưa tới cực kỳ phong phú, có đủ loại điểm tâm tinh xảo, Thư Minh Yên thụ sủng nhược kinh: “Chỉ có hai chúng ta thôi, dì gửi nhiều như vậy làm gì?”
Mộ Du Trầm nói: “Tôi cho dì ấy một khoản tiền, sau này nhờ dì ấy giúp đỡ chăm sóc sân nhà, không thể để bị bỏ hoang như trước.

Dì Bạch rất vui vẻ, cho nên mới gửi nhiều như vậy, nói là dì tự làm, khi còn bé em rất thích ăn.”
Thư Minh Yên dừng một chút, có chút kinh ngạc: “Chú cho dì ấy bao nhiêu?”
Mộ Du Trầm chậm rãi nói: “Là trả theo tiền lương, những người giúp việc của Mộ gia một tháng được trả bao nhiêu thì trả dì ấy bấy nhiêu.”
“Cũng rất cao, khó trách dì Bạch lại vui vẻ như vậy.

Chồng của dì Bạch là một tay cờ bạc, trong nhà từng thua hết sạch tiền, năm trước sau khi ông ấy qua đời, rất nhiều người tìm đến dì Bạch để đòi nợ, dì ấy cũng rất khó khăn.”
“Đúng vậy.” Mộ Du Trầm tiếp lời, “Dì ấy giúp trông coi nhà cửa, chúng ta cũng giúp dì ấy giải quyết một số khó khăn về tài chính.

Trước kia là tôi xem nhẹ, tuy em đã dọn đến Mộ gia sống nhưng nơi này cũng là nhà của em, hẳn rất quan trọng với em, lẽ ra phải được quan tâm từ lâu.”
Không ngờ Mộ Du Trầm lại quan tâm như vậy, Thư Minh Yên cảm động nhất thời không biết nên nói gì: “Vậy số tiền trả cho dì Bạch, cháu…”
“Làm sao?” Mộ Du Trầm nhướng mày, “Em còn muốn trả lại cho tôi?”
Thư Minh Yên cũng thấy những gì cô vừa nói là không phù hợp.
Hơn mười năm qua, mọi chi phí ăn, mặc và các chi phí khác của cô đều do Mộ gia chi trả.
Cô nợ Mộ gia từ lâu đã khó trả, nếu vướng vào chuyện của dì Bạch, ngược lại có vẻ như ra vẻ.
Bị Mộ Du Trầm nhìn chằm chằm, cô ấp úng đổi lời: “Cháu, ý cháu là cảm ơn.”
Mộ Du Trầm cười ra tiếng, ngữ khí lười biếng, cuối cùng thở dài một hơi, vai khẽ nhún, hiển nhiên là bị lời nói của cô làm cho buồn cười: “Vừa rồi không phải đã nói với em, không cần cảm ơn rồi sao, hưm?”
Thư Minh Yên có chút ngượng ngùng, cúi đầu: “Nhưng không nói cảm ơn, cháu cũng không biết còn có thể làm gì?”
Nụ cười Mộ Du Trầm nhạt đi, dùng ánh mắt nặng nề nhìn cô: “Lại đây.”
Thư Minh Yên ngoan ngoãn đặt đũa xuống, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi hai bước về phía Mộ Du Trầm.
Cô vừa mới đứng yên, cổ tay mảnh khảnh trắng nõn của cô đã bị một lòng bàn tay rộng rãi ấm áp nắm lấy.

Một lực khiến cô mất cảnh giác, kéo cô vào vòng tay của Mộ Du Trầm, chân của Thư Minh Yên không vững, loạng choạng ngồi lên đùi anh.
Vẫn còn đang bị sốc, eo cô bị vòng tay của anh bao lấy, khí tức dày đặc và hung hãn của người đàn ông bao trùm toàn thân cô.
Thư Minh Yên trước đây chưa bao giờ thân mật với Mộ Du Trầm như vậy, hơi thở đều là mùi hương mát lạnh của anh.
Ban ngày ban mặt, cửa phòng khách còn mở, nếu như dì Bạch lại giống như hôm qua chạy tới thì sao?
Thư Minh Yên sửng sốt, giãy giụa lung tung trong vòng tay của anh, muốn từ trong lòng anh đứng dậy, nhưng lực rơi xuống eo của cô còn nặng hơn, hoàn toàn khống chế cô.
Cô hoảng hốt, khi nói chuyện thanh âm có chút run run: “Chú nhỏ…”
Đường quai hàm của Mộ Du Trầm mịn màng hoàn mỹ, anh hơi nhếch môi, áp nhẹ trán vào trán cô: “Nông Nông, em lại gọi sai rồi, lần trước chúng ta đã nói, nếu em phạm lỗi lần nữa thì phạt thế nào? “
Lỗ tai Thư Minh Yên đỏ bừng, cố gắng biện hộ: “Chú đột nhiên làm như vậy, cháu, cháu có chút khẩn trương, cho nên không suy nghĩ nhiều liền gọi ra.”
“Khẩn trương?” Đôi đồng tử đen và sâu của Mộ Du Trầm khóa chặt vẻ mặt bối rối của cô, các đường nét trên mặt thẳng tắp, “Minh Yên, em sợ tôi?”
Anh dường như đang hỏi, nhưng lại nói một cách chắc chắn.
Rõ ràng trong lòng anh đã có đáp án, nhưng cũng không cần thiết phải hỏi, khóe môi Mộ Du Trầm tự giễu nhếch lên.
Người đàn ông thu tay khỏi eo cô, sắc mặt rất nhanh bình tĩnh lại: “Ngồi xuống ăn sáng đi.”
Thư Minh Yên bắt gặp sự không hài lòng giữa lông mày và đôi mắt của anh, nhất thời ngồi trên đùi anh không nhúc nhích.
Kể từ khi Mộ Du Trầm khởi động lại toàn bộ Mộ gia, anh luôn kín tiếng, mang theo kinh nghiệm lâu năm trên thương trường sát phạt quả quyết, không ai trong Mộ gia là không sợ anh, chỉ là mức độ sợ anh nhiều hay ít mà thôi.
Sau hai ngày thân thiết với nhau, Thư Minh Yên cảm thấy những năm gần đây vì trấn áp các trưởng lão của Mộ thị, ngoài mặt anh luôn tỏ ra uy nghiêm và hung dữ, nhưng trong lòng vẫn như cũ dịu dàng và ân cần như bảy năm trước, nội tâm mềm mại.
Thư Minh Yên thực sự không còn sợ anh nữa, cô cảm nhận rõ ràng trong lòng Mộ Du Trầm, anh không muốn những người thân trong gia đình đối xử với mình bằng sự tôn kính, điều này rất xa lạ.
Thư Minh Yên mím môi dưới giải thích: “Là bởi vì khẩn trương, không phải sợ.

Vừa rồi chú đột nhiên kéo cháu, cháu không chuẩn bị tâm lý, cho nên có chút khẩn trương.”
Cô dừng lại một chút, “Quan trọng nhất là xưng hô Chú nhỏ đã được gọi quá lâu, cháu chưa chuẩn bị tâm lý, vừa mở miệng đã nói ra.”
Thực ra cô và Mộ Du Trầm không có quan hệ huyết thống, hơn nữa chỉ cách nhau bảy tuổi, lần đầu gặp mặt anh vẫn còn là một học sinh trung học non nớt.
Mặc dù Mộ lão gia tử bảo Thư Minh Yên gọi anh là chú nhỏ cùng với Mộ Dữu, nhưng Thư Minh Yên thực sự không coi anh là chú, vì vậy không để ý lắm đến việc gọi anh là gì.
“Nếu chú không thích, sau này cháu sẽ không gọi là chú nhỏ nữa.”
Lông mi cô khẽ run, lộ ra vẻ ngoan ngoãn, Mộ Du Trầm trong lòng phiền muộn một chút cũng không phát tiết được, rất nhanh hóa thành vũng nước.
Có thể là do anh quá cố chấp với xưng hô ấy, chứ không phải vấn đề của cô.
Mộ Du Trầm xoa nhẹ đỉnh đầu cô, giọng điệu dịu dàng bất đắc dĩ: “Không sao, em muốn gọi tôi là gì cũng được, cứ từ từ.”
Thư Minh Yên ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”
Mộ Du Trầm tựa hồ đang nghĩ tới cái gì, đột nhiên nói: “Ngày hôm qua ở nhà của cậu, trước mặt mợ cùng Tô Bối San em gọi tôi là gì?”
Thư Minh Yên nhớ lại lúc đó đã nắm lấy cánh tay của Mộ Du Trầm và gọi “chồng” dưới tình thế cấp bách.
Vì giúp đỡ Mộ Du Trầm, cô đương nhiên phải thân cận với anh một chút, nếu không làm sao có lập trường?
Mộ Du Trầm nhéo má cô, dỗ dành: “Bây giờ Nông Nông gọi lại đi, tôi muốn nghe.”
Thư Minh Yên cuộn cổ họng, thử vài lần.
Cô luôn cảm thấy hai từ đó có thể đốt cháy cổ họng mình, không thể thốt ra lời nào.
Mộ Du Trầm quan sát biểu hiện của cô, kiên nhẫn nói: “Không sao, không cần vội, em từ từ ấp ủ lại cảm xúc, tôi đợi.”
Anh càng nói lời này, Thư Minh Yên càng khó thốt ra lời nào, chỉ có thể từ nói gần nói xa: “Nhưng cửa đang mở, cháu cứ thế này ngồi trên đùi chú, dì Bạch sẽ nhìn thấy khi đến.”
Mộ Du Trầm liếc nhìn cánh cửa dẫn ra sân từ phòng khách: “Em nói có lý.”
Anh buông Thư Minh Yên ra: “Giờ em đi đóng cửa lại rồi quay lại.”
Thư Minh Yên: “?”
Mộ Du Trầm có ý bảo cô đóng cửa lại, sau đó đến tiếp tục ngồi trên đùi anh rồi ấp ủ gọi chồng?
Này giống lời có thể nói sao?
Lời này của Mộ Du Trầm hẳn là không phải nghiêm túc đúng không?
Thư Minh Yên lặng lẽ quan sát biểu hiện vi diệu của Mộ Du Trầm.
Thấy cô vẫn ngồi yên, Mộ Du Trầm nhướng đuôi mắt lên, trong mắt như cười như không: “không muốn đóng cũng không sao, để mở tôi cũng không ý kiến.

Dù sao dì Bạch cũng biết ​​chúng ta là vợ chồng.”
Thư Minh Yên không muốn trải qua cảm giác chết chóc, vậy nên cô đã đi tới và đóng cửa lại để đảm bảo an toàn.
Mộ Du Trầm dựa vào phía sau, nhìn thấy cô đứng ở cửa, động tác chậm rì rì, thỉnh thoảng lại nhìn ra bên ngoài, chắc là đang mong dì Bạch giờ phút này nhanh đi tới.
Mộ Du Trầm cố nén cười: “Em đóng cửa chậm thế hả? Còn chần chừ nữa là dì Bạch thực sự tới đấy.”
Thư Minh Yên thực sự không còn lựa chọn nào khác, đau lòng khóa cửa lại.
Quay lại bàn ăn, cô liếc nhìn chân của Mộ Du Trầm, cảm thấy hơi xấu hổ khi chủ động ngồi lên.
Cuối cùng cô thu hết can đảm, thử thăm dò ngồi xuống chiếc ghế của mình.
Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Mộ Du Trầm nhìn mình, Thư Minh Yên làm như không biết, cố gắng giữ bình tĩnh: “Cháu nghĩ, chúng ta ăn sáng trước đi, nếu không sẽ lạnh.”
Mộ Du Trầm uể oải dựa vào lưng ghế, bởi vì ánh sáng trong phòng khách không sáng mấy, đôi mắt thâm thúy âm u của anh trở nên lúc sáng lúc tối.
Hai chân dài của anh tự nhiên bắt chéo, nhìn chằm chằm cô một hồi, khóe miệng cong lên, trong lồng ngực khẽ run lên một nụ cười.
Một lúc sau, anh nói: “Được rồi, em ăn đi.”
Người đàn ông liếc nhìn cánh cửa, lại trêu chọc: “Chỉ ăn sáng thôi mà, sao em lại đi đóng cửa lại? Dì Bạch đi tới còn tưởng chúng ta ở bên trong làm gì, chẳng phải giấu đầu lòi đuôi sao?”
Thư Minh Yên: “…”
Nhìn thấy làn da cô đỏ bừng từ vành tai đến cổ, Mộ Du Trầm có chút buồn cười: “Sao em dễ xấu hổ vậy?”
Cô quá đáng yêu, da mặt mỏng, lại ngoan ngoãn, khiến anh không thể không muốn bắt nạt cô, lại cứ bắt nạt.
Anh lại chọc ghẹo cô?
Thư Minh Yên chịu không nổi nữa, nhỏ giọng phản bác: “Trước đây chú không đùa như vậy với cháu, cháu không quen.”
Mộ Du Trầm dừng một chút, kiềm chế khóe miệng cong lên, yên lặng gắp thức ăn cho cô.
Bàn ăn im lặng một lúc, ngay khi Thư Minh Yên nghĩ rằng đoạn đối thoại trước đó đã bị che lấp, Mộ Du Trầm nhẹ nhàng trả lời: “Trước đây em cũng chưa từng nói muốn cùng tôi kết hôn.”
*****
Editor: ~*Quắn quéo*~.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.