Đọc truyện Trêu Chọc Hôn Nhân – Chương 10: Cuộc Hôn Nhân Này Chúng Ta Hãy Thử Cố Gắng Quản Lý Tốt
Edit+beta: LQNN203
Trên hàng ghế sau của chiếc xe Bentley, Thư Minh Yên ngồi thẳng lưng, cảm giác như đang mơ.
Cô thực sự muốn đi lãnh chứng với Mộ Du Trầm.
Nhưng khi nghĩ Mộ Tri Diễn đang trên đường trở về nhà cũ và chờ đợi để đính hôn với cô, trong lòng Thư Minh Yên cảm thấy hả giận.
Cô chỉ là có chút tiếc nuối cho Mộ Du Trầm, cô còn không hiểu tại sao Mộ Du Trầm lại đồng ý đi lãnh chứng với cô, thông cảm cho cô?
Sau khi cân nhắc hồi lâu, Thư Minh Yên không nhịn được nói: “Chú nhỏ, tối hôm qua không phải chú nói hôn nhân phải dựa trên tình yêu sao, chúng ta đi lãnh chứng vậy tình yêu đích thực của chú thì sao?”
Mộ Du Trầm tản mạn dựa vào lưng ghế, hai mắt nhắm lại, không chút để ý nói: “Ai biết được, trước tiên cứ như vậy đi.”
Thư Minh Yên nhất thời thở dài một hơi: “Trong thời buổi này, tình yêu đích thực quá khó tìm đi.
Chúng ta kết hôn, sau này chú sẽ được coi là kết hôn lần hai, có lẽ sẽ còn khó tìm hơn nữa, chú nhỏ, chú phải chuẩn bị tâm lý.”
Mộ Du Trầm: “Vậy tạm chấp nhận, không tìm nữa.”
Thư Minh Yên không nói nên lời.
Anh thế mà nói chuyện kết hôn của mình là tạm bợ.
Thư Minh Yên thừa nhận cô nợ Mộ Du Trầm một ân huệ, nhưng theo thỏa thuận vừa rồi, sau khi kết hôn, cô phải ngoan ngoãn trước mặt Mộ Du Trầm, nói gì nghe nấy, cô cũng phải trả giá có được chưa?
Cái giá phải trả này rất lớn!
Thư Minh Yên đột nhiên buồn bực, giận dỗi nói: “Ồ, vậy cháu cũng là tạm chấp nhận.”
Mộ Du Trầm nhìn sang, cô hơi cúi đầu xuống, hai má phồng lên, hình như có chút ấm ức, lại dễ thương không thể giải thích được.
Khóe miệng anh cong lên: “Thật ra thì không tính là tạm chấp nhận.”
Thư Minh Yên quay đầu nhìn sang: “?”
Mộ Du Trầm cầm sổ hộ khẩu trong tay, tùy ý gõ ngón tay vào mặt trái, buồn bã nói: “Tôi đồng ý kết hôn, tự nhiên cũng có cân nhắc riêng.
Về chuyện kết hôn của tôi, lão gia tử cằn nhằn mấy năm nay đến đau cả đầu.
Sau khi lãnh chứng có thể thanh tĩnh, tập trung vào công việc, ông ấy cũng giải quyết xong một tâm sự.”
“Cho nên mới cùng em lãnh chứng, tôi không tính là tạm chấp nhận.” Đôi mắt thâm thúy của anh nhìn chằm chằm Thư Minh Yên, “Cuộc hôn nhân này, chúng ta hãy thử cố gắng quản lý tốt.”.
Ngôn Tình Trọng Sinh
Thần sắc Thư Minh Yên dần hòa hoãn lại, khóe miệng rũ xuống cũng cong lên, đáy lòng vì điểm này cũng không còn buồn bực.
Cô ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”
…
Sau khi ra khỏi Cục Dân chính, dưới chân Thư Minh Yên nhẹ bẫng, giống như giẫm phải cục bông, rất không có cảm giác chân thật.
Nhưng cuốn sổ đỏ có in ba chữ “Giấy hôn thú” trên tay cô là thật.
Cô cẩn thận liếc nhìn Mộ Du Trầm bên cạnh, vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh như thường, giống như vừa đi nhà hàng dùng bữa.
Dư quang bắt gặp ánh mắt của Thư Minh Yên, ánh mắt người phía sau theo bản năng tránh né, sờ sờ tai mình rồi nhìn xung quanh.
Ánh nắng ban mai rực rỡ và ấm áp, lấm tấm trên mái tóc mượt mà, khuôn mặt nhỏ nhắn phủ phấn son và đôi môi xinh xắn hồng thắm đỏ ngầu vì cắn của cô.
Khóe miệng Mộ Du Trầm giật giật, liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Có lễ cắt băng khánh thành, tôi phải chạy qua, bảo tài xế đưa em về nhà trước.”
Kỳ thực anh đã bận còn tranh thủ thời gian cùng cô đi lãnh chứng, Thư Minh Yên lúc này cũng không thể không hiểu chuyện: “Chú nhỏ, để tài xế đưa chú đi, cháu tự mình bắt taxi về là được.”
Mộ Du Trầm dừng lại, cau mày nhìn cô: “Em gọi tôi là gì?”
Thư Minh Yên xấu hổ cúi đầu: “Cháu thuận miệng, về sau sẽ thay đổi.”
Mộ Du Trầm không định buông tha cô: “Sau này đổi thành gì?”
Thư Minh Yên líu lưỡi, do dự một lúc: “Cháu gọi chú là Mộ tổng? Hay anh Mộ?”
Mộ Du Trầm đút tay vào túi, trên cao nhìn xuống cô: “Trước mặt Mộ Dữu thì kêu tên tôi rất thuận miệng, làm trò trước mặt tôi thì không có can đảm?”
Thư Minh Yên còn cúi đầu xuống thấp hơn nữa.
Cô đã gọi thẳng tên của Mộ Du Trầm trước mặt Mộ Dữu, chủ yếu là vì cô quá sợ anh, cho nên cô mới rèn luyện lá gan sau lưng, cũng là một cách để giảm bớt căng thẳng.
“Sao chú lại nghe lén tụi cháu nói chuyện?” Thư Minh Yên chỉ sai lầm về hướng Mộ Du Trầm.
Cô và Mộ Dữu nói chuyện về Mộ Du Trầm, khẳng định đều là chuyện riêng tư, cô thậm chí còn không nhớ lần cuối cùng là khi nào.
Mộ Du Trầm lại liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Về nhà trước đi, chuyện khác sau lại nói.”
Anh nói, ra hiệu cho tài xế đưa xe qua.
Thư Minh Yên nói: “Vậy chú thì sao?”
“Lễ cắt băng khánh thành sắp đến, thư ký Khâu sẽ đến đón tôi.”
Xe chạy tới, tài xế mở cửa.
Trước khi Thư Minh Yên ngồi xuống, Mộ Du Trầm đột nhiên gọi cô lại.
Thư Minh Yên quay lại, người đàn ông cao lớn đi tới, đứng trước mặt cô: “Ngày mai giỗ ba mẹ em, tôi đi cùng em.”
Ngay khi Thư Minh Yển định nói không cần, cô lại nhớ tới mối quan hệ hiện tại giữa hai người, gật đầu: “Được.”
Mộ Du Trầm đặt tay lên đầu cửa xe để ngăn cô va vào đầu.
Thấy cô cúi đầu đi vào, anh khẽ gật đầu nhìn xe rời đi.
Trên đường trở về nhà cũ không có ai nên cô lén lấy giấy đăng ký kết hôn ra xem ảnh bên trong.
Áo sơ mi trắng của Mộ Du Trầm khá rộng và thẳng thớm, khuôn mặt anh tuấn, đường nét khuôn mặt sắc sảo rõ ràng, mái tóc ngắn buông dài trên xương mày, trong đôi mắt xinh đẹp mềm mại có một tia nhu hòa hiếm thấy.
Thư Minh Yên luôn cảm thấy trong những thành viên của Mộ gia, Mộ Du Trầm là người đẹp nhất, nhưng hơi hung hăng và bá đạo, tính tình cách xa người vạn dặm.
Đôi mắt mềm mại và ấm áp như thế này thực sự rất hiếm.
Cô cứ như vậy nhìn chằm chằm vào bức ảnh, trong cơn mê man cảm thấy đối phương đang nhìn mình thâm tình, khóe miệng nhếch lên một đường vòng cung nông, sạch sẽ hấp dẫn.
Thư Minh Yên hoảng hốt, nhanh chóng cất cuốn sổ đi.
Thực ra vừa rồi Mộ Du Trầm không cười khi chụp ảnh chứng nhận, Thư Minh Yên cũng vậy.
Hai người có vẻ mặt lạnh nhạt, Thư Minh Yên còn mang theo thận trọng và phục tùng.
Khi đó nhiếp ảnh gia đã cau mày nhìn hai người họ, hỏi liệu cô có bị Mộ Du Trầm bắt cóc tới hay không.
Thư Minh Yên vừa nghe xong, lập tức thanh minh: “Không có!”
Để nhân viên không nghi ngờ gì nữa, cô còn chủ động xích lại gần anh, trên mặt nở một nụ cười rạng rỡ, “Tôi rất thích anh ấy.”
Chụp ra là bức ảnh này.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, cô mỉm cười ngọt ngào, Mộ Du Trầm cũng điều chỉnh trạng thái của mình, một sự dịu dàng hiếm có giữa hai lông mày của anh.
Sau khi chụp xong, nhân viên xem ảnh khen ngợi rất lâu, cho rằng hai người xứng đôi vừa lứa.
Nói đến xứng đôi, Thư Minh Yên lặng lẽ mở tờ giấy đăng ký kết hôn ra, xem kỹ.
Cô và Mộ Du Trầm rất xứng đôi sao?
Thư Minh Yên nghiên cứu ảnh chụp, vành tai cô đỏ rực.
Cô cầm điện thoại lên, chụp ảnh giấy đăng ký kết hôn rồi gửi cho Mộ Dữu.
Tiểu Dữu Tử: 【 A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a 】
Thư Minh Yên:【 Cậu trầm trồ khen ngợi lớn tiếng quá.】
Thư Minh Yên:【 (Tiểu hùng che lỗ tai).JPG 】
Tiểu Dữu Tử:【 (Pháo hoa).GIF】
Tiểu Dữu Tử:【 Làm sao làm được, mau nói cho mình! 】
Thư Minh Yên bỏ qua quá trình trung gian, nói ngắn gọn:【 Hôn sự của mình với Mộ Tri Diễn, không phải cậu bảo mình nhờ chú nhỏ của cậu giúp đỡ sao, sau đó mình thu hết can đảm đi, cuối cùng anh ấy đã đồng ý.
】
Tiểu Dữu Tử:【 (Đỉnh vãi).JPG 】
Tiểu Dữu Tử:【 Ông nội hẳn là không tức giận đúng không? 】
Thư Minh Yên:【 Chắc là vậy, có vẻ không tức giận lắm.
】
Tiểu Dữu Tử:【 Thật ra mình quan tâm hơn đến phản ứng của thím cả và Mộ Tri Diễn.
Biểu cảm khi thấy giấy đăng ký kết hôn có phải rất đặc sắc không?】
Thư Minh Yên:【 Mình còn chưa gặp họ.】
Tiểu Dữu Tử:【 Vậy nếu cậu gặp, nhớ mang theo một cái mâm.】
Thư Minh Yên:【?】
Tiểu Dữu Tử:【Hứng tròng mắt hai người họ.】
Thư Minh Yên:【…】
Tiểu Dữu Tử:【 Aaaaaa, mình hối hận quá, sao mình không ở nhà lúc này, bỏ lỡ một trò hay rồi.】
Thư Minh Yên:【 Vậy cậu đừng ở nhà dì nữa, quay về cho cậu xem.】
Tiểu Dữu Tử:【 Truyện tranh của mình sắp phát hành rồi, mình bận kí tên, ở đây thanh tịnh hơn.】
Tiểu Dữu Tử:【 Bỏ đi, kể cả khi mình không có ở đó, chỉ cần tự mình tưởng tượng ra cảnh đó đã thấy sảng khoái rồi.】
Trong lúc họ nói chuyện phiếm, xe đã tiến vào nhà cũ của Mộ gia.
Thư Minh Yên tạm biệt Mộ Dữu, mở cửa xuống xe.
Trong sân còn có một chiếc xe thể thao màu xanh lam đang đậu, thuộc về Mộ Tri Diễn.
Buổi sáng Hàng Lệ Cầm nói rằng sẽ đến để bàn bạc về việc đính hôn, có vẻ như đã đến rồi.
Thư Minh Yên cất giấy đăng ký kết hôn, xách túi vào nhà..