Đọc truyện Trêu Chọc Ác Ma – Chương 27: Mất Mặt
Trong một con hẻm nhỏ vắng người, Trần Mạn Dao đứng nói chuyện với Lạc Nghiêm:
– Tiền bối Lạc, hành vi của anh là xâm phạm quyền riêng tư của tôi rồi đấy.
Vẻ mặt của Trần Mạn Dao rất nghiêm túc không giống nói giỡn, thậm chí trong lời nói còn mang theo ý tứ hù dọa, nhưng Lạc Nghiêm lại không để tâm điều đó, hắn chỉ nghĩ rằng cô lựa chọn con hẻm này để cho hắn cơ hội chiếm hữu.
Không phải sao, cô nam quả nữ cùng nhau chui vào hẻm tối, không phải để làm chuyện đó thì làm cái gì?
Có điều cái sở thích này cũng hơi bị đặc biệt nha, làm trên chăn ấm nệm êm không muốn lại muốn làm ngoài đường, rất đặc sắc, rất kích thích, hắn còn chưa bao giờ làm ở bên ngoài đâu.
Dục hỏa bùng lên, lúc này Lạc Nghiêm đã không quản cái gì gọi là hình tượng hay bị phát hiện, hắn mạnh bạo tiến tới Trần Mạn Dao, cánh tay phải đặt lên tường, khoảng cách giữa gương mặt hai người chưa tới mười cen-ti-mét nói:
– Tiểu Mạn, bây giờ không còn ai khác, em không cần giả vờ nữa, nói đi, em thích anh phải không?
Trần Mạn Dao:
– ???
Móa tên điên này, trong đầu hắn toàn là mực hay sao mà ý nghĩ lệch lạc quá thể, sở dĩ cô chọn con hẻm này là để tránh bị phóng viên chụp ảnh đi cùng Lạc Nghiêm, tuy Lạc Nghiêm có đeo kính mát nhưng đứng cãi nhau giữa đường rất phiền phức a.
Còn cái gì mà cô muốn câu dẫn hắn, nằm mơ đi, nói thật dạng người như hắn có cho cô cũng không thèm.
Trần Mạn Dao sắc mặt trầm xuống nói:
– Tiền bối Lạc, xin tự trọng, tôi không hề có ý với anh, tôi chỉ muốn nhắc nhở anh tránh xa tôi ra một chút.
Cô càng như vậy, trong lòng Lạc Nghiêm càng rạo rực, ham muốn chiếm hữu cô càng nóng cháy hơn bao giờ hết, hắn bất chấp tất cả cúi đầu xuống ý định hôn lên môi cô.
Làm trước, tính sau, đến lúc đó cái gì cũng đạt được rồi xem cô còn dám chạy hay không.
Bất quá Trần Mạn Dao phản ứng rất kịp thời lách người né khỏi cái hôn, cô còn cẩn thận hơn kéo khoảng cách ra ba mét, ánh mắt cô lóe lên sự tức giận quát:
– Anh muốn làm gì?
Miếng thịt tới miệng bỗng nhiên bay mất, Lạc Nghiêm không những không tức giận mà còn bị kích thích hơn, hắn kéo kéo nới lỏng cổ áo cho thoáng khí nói:
– Muốn cái em muốn anh làm thôi.
Nói rồi, Lạc Nghiêm từng bước tiến đến gần cô, trên mặt đầy ý tà dâm như thể một con sói đói đang nhìn một chú cừu bé bỏng, tối nay cô là của hắn chắc rồi.
Một người tiến, một người lùi, sau hơn chục bước Trần Mạn Dao rốt cuộc không nhịn nổi cục tức nữa dừng lại, cô bày ra tư thế phòng thủ của karate nói:
– Anh còn tiến thêm một bước đừng trách tôi vô tình.
Thấy vậy Lạc Nghiêm cười đầy thích thú nói:
– Có cá tính, anh thích.
Rất hiển nhiên Lạc Nghiêm không có ý tứ dừng lại, hương thơm trên người cô đã làm hắn đánh mất hết lí trí, hooc-môn nam giới sôi sùng sục, bây giờ đầu óc của hắn chỉ có ý nghĩ bá vương ngạnh thượng cung.
Đây không phải cô bỏ thuốc hắn, đơn giản chỉ vì tính tự cao của Lạc Nghiêm quá lớn, ngay từ lần đầu gặp mặt hắn đã xem cô thành người của hắn, hôm nay lại nghe tin cô có người khác bao nuôi hắn làm sao nhịn được cơn tức này.
Phụ nữ hắn nhìn trúng phải thuộc về của hắn.
– Xoạt…
Một tiếng xé gió vang lên, Trần Mạn Dao chân trái làm trụ, chân phải tung ra một cú đá tầm cao ngang vai Lạc Nghiêm.
– Bộp… rầm…
Lạc Nghiêm không ngờ cô dám động thủ ăn trọn một cước đập người vào vách tường, thế nhưng dưới tình trạng hooc-môn nam dâng trào hắn không cảm thấy đau đớn chưa tới một giây đã bật người đứng vững trở lại, cặp mắt đỏ ngầu nhìn cô một cách dữ tợn nói ra ba chữ:
– Tốt, tốt, tốt.
Trên thế giới này có hai loại người rất đáng sợ, kẻ điên và kẻ ngu, hiện tại Lạc Nghiêm đã bị cô kích thích điên rồi.
Làm một diễn viên đã từng có vài vai diễn hành động, khả năng võ thuật của Lạc Nghiêm tương đối khá, cộng thêm lợi thế thể lực của đàn ông rất hiếm có cô gái nào chống lại được nếu hắn sử dụng bạo lực, hắn tin tưởng cô không thắng nổi hắn.
Lạc Nghiêm đạp mạnh một cái xuống đất lấy đà, hai tay dang ra bổ nhào tới cô, tốc độ cực nhanh.
Thích bạo lực đúng không, tôi bạo lực cho cô xem.
Cô đánh tôi một cái, tôi dằn vặt cô một đêm.
Trần Mạn Dao thấy Lạc Nghiêm nổi điên cũng điên lên luôn, móa, anh đã muốn chết thì đừng trách tôi độc ác.
– Xoạt… xoạt… xoạt…
Điên thì điên, cô vẫn không có ngu đánh giáp lá cà với Lạc Nghiêm, cô rất bài bản nhảy lùi lại một bước kéo dãn khoảng cách, chân trái tiếp tục làm trụ, chân phải một lúc tung ra ba cú đá liên hoàn cước, một cú vào mặt, một cú vào ngực, một cú vào bụng.
– Bộp… bộp… bộp…
– Phốc, rầm…
Hứng trọn ba chiêu toàn lực, Lạc Nghiêm có điên cuồng cũng phải gục ngã nằm dưới đất không gượng dậy nổi, may là cô đi giày mềm chứ không phải giày cao gót, nếu không mạng sống của Lạc Nghiêm có lẽ đã gặp nguy hiểm.
Một buổi tối bị làm phiền tới bốn lần, đánh gục Lạc Nghiêm xong Trần Mạn Dao không cảm thấy tội nghiệp gì hết hừ hừ:
– Đáng đời, anh đã không cần mặt mũi tôi liền cho anh “mất mặt” luôn.
Mất mặt ở đây… là cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, một cước thẳng mặt a, đoán chừng phải bị sưng tới mấy ngày.
Kì thực lúc đầu Trần Mạn Dao không muốn đả thương Lạc Nghiêm mới đá vào vai, dù sao vai diễn của Lạc Nghiêm rất quan trọng, cô không muốn vì cô mà tiến độ bộ phim bị kéo xuống, nếu không cú đá đầu tiên cô đã đá thẳng vào thái dương rồi.
Nhưng Lạc Nghiêm không biết điều đã chạm đến giới hạn chịu đựng của cô nên cô mới đánh gục hắn, một khi lời nói đã bất lực thì bạo lực sẽ lên ngôi.
Bất quá để Lạc Nghiêm nằm ở đây một đêm không ổn lắm, lỡ may hắn trúng gió chết queo thì tiêu, cô vẫn rất có lương tâm đấy.
Cô lấy ra một cái lọ nhỏ cho Lạc Nghiêm ngửi ba giây, sau đó bấm một cái vào huyệt nhân trung (huyệt ở trên môi dưới mũi) mới rời khỏi hẻm nhỏ leo lên taxi về phòng.
Khoảng ba phút sau khi Trần Mạn Dao bỏ đi, Lạc Nghiêm rốt cuộc tỉnh dậy, mặt ngực bụng đau nhức, nhớ lại những gì xảy ra hắn vừa giận vừa sợ.
Hắn giận là giận cô dám ra tay với hắn, còn sợ là sợ bị người khác nhìn thấy cảnh hắn điên cuồng muốn cưỡng bức cô.
Thân là diễn viên nổi tiếng, là người của công chúng, nếu bị truyền ra bản tin “cưỡng bức” hắn sẽ thân bại danh liệt a.
Có điều Lạc Nghiêm không từ bỏ ý đồ chiếm lấy cô, hắn nắm chặt tay thầm thề:
– Vân Tiểu Mạn, cô đợi đấy, tôi sẽ cho cô biết tay.