Bạn đang đọc Trên Vạn Dân Là Hoàng Đế Trên Hoàng Đế Là Phu Quân! FULL – Chương 78: Hán Tử Ai Thích Ngồi Mã Xa Chứ Yếu Đuối!
“Ngươi ở trong mã xa đi.” Diệp Uy ngồi trên ngựa lạnh lùng buông một tiếng.
“Hả?…!Tại sao ta phải ở trong mã xa cơ chứ? Hán tử mà yếu đuối thế thì mặt mũi ta phải để ở đâu đây?”
“Ngươi có chắc là bản thân có thể ngồi ngựa một ngày một đêm không?” Diệp Uy nhướn mi: “Đến lúc đó thì đừng than trời oán đất đấy nhé?”
“Ta…” Ôn Ngọc chống hông: “Cái tên chết tiệt! Ta muốn cưỡi ngựa!”
Rõ ràng là hắn ở kiếp này đã khỏe hơn rất nhiều so với kiếp trước, ấy vậy mà Diệp Uy vẫn xem hắn như là một bông hoa dễ tàn như thế! Thật muốn tức điên!
“Được.
Người đâu, đem đến đây một chiến mã tốt nhất cho Ôn công tử.” Diệp Uy nhếch nhếch khóe môi.
…!Chưa đầy một canh giờ xuất quân.
“A! Hôhô…!tha cho ta đi…!Diệp Uy, ta muốn cưỡi ngựa với ngươi…” Ôn Ngọc nước mắt ngắn nước mắt dài khổ đau ôm đùi Diệp Uy: “Không tự cưỡi ngựa, không tự cưỡi ngựa nữa!”
“Nhưng vẫn nhất quyết không chịu ngồi mã xa?”
“Không! Hán tử không nói hai lời…!ta không lên mã xa đâu hôhô…”
Diệp Uy đỡ trán: “Vậy thì trèo lên đây.”
…
“Huyền cung chủ.
Đã gửi mật thám về triều đình hay chưa?” Sau khi quân binh đã đến trước cổng thành Thiên Vân thì Diệp Uy ra lệnh không vào thành.
Trước tiên phải chờ xem động tĩnh từ người phía trong như thế nào đã.
“Đã gửi rồi.
Nhưng e là…”
Ôn Ngọc ngây ngốc, đột nhiên hỏi một câu khờ khạo: “Hôm qua mật thám báo Thiên tướng quân hôm nay công thành, chúng ta không phải chỉ cần xông vào bắt gọn là được rồi ư? Phải tốn thời gian như thế làm gì?”
Cả đám người đang bàn bạc chiến lược bỗng quay sang nhìn hắn với ánh mắt cổ quái.
Có kẻ còn nhịn không được cười phá lên.
Diệp Uy ung dung nói: “Nếu dễ dàng như thế thì một mình ta cũng có thể đem đầu hắn trở về.
Không nhất thiết phải cầu thiên binh vạn mã khắp nơi đâu.”
Thiên tướng quân là một vị tướng gian manh, hai năm trước đã ấp ủ ý đồ làm phản.
Gã xúi giục con gái của mình là Ánh Túc phải làm nhiều điều phật lòng Hoàng đế nhằm mục đích chọc giận Lạc Minh, sau đó hắn sẽ chớp lấy thời cơ mà dấy quân nổi loạn.
Ôn Ngọc nghe quân sư bên cạnh Diệp Uy, một hán tử thư sinh nhu thuận phân tích thì giật mình: “Vậy chẳng phải ta là kẻ nối giáo cho giặc rồi sao?”
Hắn lại giương mắt nhìn vị quân sư nọ khó hiểu: “Mà sao ngài lại biết?”
“Yến Hòa cung có gì mà không biết? Thuộc hạ của chúng ta gài vào trong kinh thành nhiều vô số kể.
Chẳng qua, đây là việc của Thiên Vân…!Chúng ta cũng không thể xen vào.” Vị quân sư mặc dù đề cập đến thuộc hạ được gài vào thành trước mặt hắn nhưng xem ra chuyện này cũng chẳng có gì to tát.
“Không cần phải lo lắng, cùng lắm thì dẹp gọn quân binh dưới tay gã một lần luôn là được.”
“Đa tạ mọi người.” Hắn xụ mặt, cố gượng một nụ cười lễ phép nói.
“Ôn Ngọc ngươi từ khi nào biết khách khí như vậy nhỉ?” Diệp Uy trêu chọc: “Tính cách này ta thật sự là chưa bao giờ thấy qua.”
Ôn Ngọc hừ nhẹ một tiếng, hoàn toàn không để ý mà bỏ ra ngoài.
Trong doanh trướng bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng, ánh mắt Diệp Uy trở nên quỉ dị: “Lưu Vân cung các người thật sự chướng mắt.”
Huyền cung chủ phe phẩy quạt, ánh nhìn sắc bén: “Các ngươi nghĩ bản thân thì không?”
“Diệp Uy, ta nói cho ngươi biết.
Mối thù giữa ngươi và cung chủ tiền nhiệm cũng chẳng khác nào là thù giữa ta và ngươi.
Đừng quên là ngươi từng mang ơn và hãm hại y ra sao…!Người đáng hận nhất từ đầu đến giờ vẫn chỉ có ngươi mà thôi, không phải?” Huyền cung chủ chậm rãi đứng dậy khỏi ghế cùng bọn thuộc hạ toan rời đi.
Nhưng lại nhớ đến điều gì, đột nhiên buông lời cảnh cáo: “Ta cũng đã biết người vừa rồi là ai.
Vì thế cho đến khi gặp lại cung chủ tiền nhiệm, ngươi đừng hòng làm gì hắn.”
“Ta còn có thể làm gì được hắn đây…”
Diệp Uy dựa lưng vào ghế, quân sư mắt thấy người của Lưu Vân cung đã rời đi thì lên tiếng: “Việc này ngài có thể từ chối.
Vì sao lại cố chấp muốn giúp người kia?”
Y thở dài: “Vì là hắn nên ta mới không thể không giúp.”
…
“Tướng quân, Nghiêm tổng quản đã báo với thuộc hạ.
Hoàng đế hiện tại đang ở tẩm cung phê tấu, còn ít thời gian nữa mới đến giờ dùng điểm tâm chiều.”
Thiên tướng quân cười khà khà, bộ râu rậm rạp theo hơi thở của gã mà động đậy: “Tốt, tốt lắm.
Chỉ cần có lão ta làm tay sai, sợ gì không giết được quân thượng?”
Gã ngồi xuống ghế: “Vậy còn đám nhãi ranh ngoài thành?”
Thuộc hạ tiếp tục thưa: “Bọn chúng đã đưa mật thám vào thám thính tình hình nhưng mà đã bị người của chúng ta xử lý.”
“Ha ha, rất tuyệt.
Chờ thêm một chút nữa, ta thật muốn vờn lũ nhãi nhép này lâu hơn một chút.”
“Tuân lệnh.”
…!Bên trong tẩm cung, Nghiêm tổng quản đang cho người mang điểm tâm đến.
Ánh mắt lão quét lia lịa từ cung nhân này sang cung nhân khác.
Nếu thấy có người nào không phải là người của lão, lập tức sẽ bị lão tìm cớ đuổi đi.
“Bệ hạ, đã đến giờ dùng bữa.” Nghiêm tổng quản cúi đầu thưa, trên tay cầm cây phất trần phe phẩy gọi người mang đồ ăn bày ra đầy bàn.
Lạc Minh nhìn lão, không nhanh không chậm ngồi vào bàn.
Nhìn đủ mọi loại mỹ vị được bày ra mà trong lòng cảm thấy chua xót.
Một lão tổng quản như thế…!
Lại dám đầu độc quân vương!
“Xoạt.” Một nhát kiếm xuyên thủng bụng lão, không kịp để lão phát ra một tiếng ú ớ nào, kiếm càng ngày càng ghim sâu vào nội tạng.
Máu chảy ra như nước thấm vào lưỡi kiếm.
Người nọ rút kiếm ra, chỉ thấy Nghiêm tổng quản ngã rạp xuống đất.
Y lại vung một phát, nhìn những kẻ mặt mày tái mét ngây ngốc tại chỗ.
Cái chết tức tưởi bất ngờ của Nghiêm tổng quản làm họ không thể hoàn hồn.
Người nọ lại đưa cao kiếm, như một cơn gió lướt nhẹ qua đám cung nhân.
Lưỡi kiếm như lưỡi hái tử thần, nhẹ nhàng tiễn từng người về với cát bụi.
Suốt cả quá trình, hoàn toàn không phát ra một tiếng động.
“Tiên đế, hậu bối làm phiền người rồi.”
Uyển Dung tra kiếm vào bao, liếc nhìn Lạc Minh một cái: “Ngươi dễ chịu hơn đám người kia nhiều đấy…”
Lạc Minh không hiểu ý của y là gì nên không đáp.
Mà đám người kia, là Uyển Dung đang nhắc đến ba huynh đệ Lạc Hà năm xưa.
Quay lại với Thiên tướng quân, chờ đợi cả nửa ngày vẫn không thấy kết quả báo từ Hoàng cung.
Gã đã muốn đứng ngồi không yên, lại nghe tin từ trong cung truyền ra là Nghiêm tổng quản làm phản, gã đã tức muốn sôi máu.
Đôi chân mày rậm rạp cau lại, gã đập mạnh bàn: “Cái lão thái giám chết tiệt!”
“Triệu tập binh lính đi! Chúng ta xông vào chính điện!”
“Rõ!”
Bên ngoài kinh thành cũng chẳng khấm khá hơn.
Mật thám chưa đến, Lạc Minh đương nhiên không biết.
Diệp Uy đứng trên mõm đá nhìn bao quát kinh thành Thiên Vân, suy nghĩ bất chợt vui vẻ.
“Sắp đánh nhau, ngươi vui vậy à?” Ôn Ngọc từ phía sau nói, bốn mắt chạm nhau.
Diệp Uy bật cười: “Chỉ là nghĩ tới có thể gặp được người quen năm xưa, ta liền cảm thấy thú vị.”.