Trên Vạn Dân Là Hoàng Đế Trên Hoàng Đế Là Phu Quân!

Chương 48: Cứu Người


Bạn đang đọc Trên Vạn Dân Là Hoàng Đế Trên Hoàng Đế Là Phu Quân! FULL – Chương 48: Cứu Người


Trước cổng thành bị nháo thành một đống hỗn loạn.
Tên lính gác nhíu mày giận dữ: “Ngươi còn không mau biến đi?”
Ôn Ngọc tò mò ló đầu ra, là một bà góa.
“Xin quan nhân giúp chúng tiểu nhân một lần, con tiểu nhân đang ốm nặng!” Bà khóc lớn, quỳ dập đầu với người lính gác kia.
Tên lính canh cũng là bất đắc dĩ, người vào thành Bắc Thiên Vân trước nay đều phải có lệnh bài thông qua mới được vào thành.

Bà góa kia lại nói khi rời khỏi nơi này mời thầy thuốc vì quá vội nên không đem theo.

Hắn cho bà ta qua cũng được, nhưng lỡ như bà ta là người ngoài vào mà phía trên đột ngột tra xét, hắn thực sự gánh không nổi…
“Quan nhân làm ơn! Tiểu nhân thực sự rất gấp, con trai tiểu nhân sắp không chống đỡ được nữa rồi!” Góa phụ khóc lớn, thực sự rất thương tâm còn thu hút nhiều sự chú ý của các thương nhân và khách vãng lai muốn vào thành.
Vì náo động không nhỏ, nên con đường vào thành bị kẹt cứng.
Kiều Thương than một tiếng: “Những người này thật sự bị chặn lại không phải mới đây.”
Ôn Ngọc ngẫm nghĩ, hắn không thích người khác phát hiện ra thân phận hắn, nhưng chỉ hai người lính canh kia thì có lẽ được: “Ta đi xem một chút.” Ôn Ngọc nhảy xuống mã xa, ung dung tiến lại gần.
Kiều Thương sửng sốt, chẳng biết hắn định làm gì, gọi với theo: “Công tử, khoan đã!…”
Ôn Ngọc đến cạnh bà góa, nâng người đứng lên: “Dì à, dì đứng lên đi.

Đừng náo loạn ở đây.”
Góa phụ nhìn hắn, vừa chắp tay vừa khóc: “Con tiểu nhân…”

Ôn Ngọc mỉm cười nhìn góa phụ gật đầu, ánh mắt hiện lên sự đáng tin cậy khiến người khác yên tâm.
Hai tên lính gác cổng nhìn hắn, đề phòng.

Không biết từ đâu lại chui ra một tên nam nhân che mặt, một trong hai tên lính gác bước đến, mở lời: “Công tử đây là…”
“Hai quan nhân cho dì ta vào đi, chớ để những thương nhân và những người muốn vào thành đợi lâu.”
“Ngươi là ai?” Tên lính chậm rãi nâng vũ khí trong tay lên.
Ôn Ngọc từ trong vạt áo lấy ra một miếng ngọc bội, trên miếng ngọc bội đó khắc hai chữ “Tam Vân”.
Hai tên lính ngỡ ngàng, định vội vã quỳ xuống lại thấy Ôn Ngọc lắc đầu, cười thân thiện một cái.
“Vậy, quan nhân có thể để cho dì này vào thành được chưa?” Ôn Ngọc không ngừng cười hỏi.
Hai tên lính gan nào dám cản đường vị được phong Hậu trước mắt? Lập tức ra lệnh mở cổng thành.
Bà góa như nhặt được vàng, hai mắt sáng rỡ rối rít cảm ơn hắn, sau đó cùng đại phu nhanh chóng lên đường quay về.
Ôn Ngọc không có gì làm, cũng theo hai người nọ đến trước cổng nhà bà góa.
Khoảng chừng không đến một canh giờ, tiếng khóc vỡ òa của bà góa trong nhà vọng ra khiến Ôn Ngọc đang ngồi uống nước tại quán nhỏ ven đường cũng phải giật mình.
Kiều Thương cũng không khác hắn lắm, tò mò tự hỏi: “Bà góa kia lại làm sao nữa kia?”
Đối diện, góa phụ đáng thương vừa khóc vừa khổ sở kéo tay đại phu, miệng liên tục van xin: “Hãy cứu con tôi!”
Ôn Ngọc đứng dậy, đi đến hỏi: “Đại phu, con trai của dì này có cứu được hay không?”
Đại phu thở dài một hơi, lắc đầu: “Mạch đập rất yếu, lão đoán chừng trong vòng một đến hai canh giờ nữa sẽ không qua khỏi.”
“Lão thật sự không còn cách nào, lúc nãy nếu có thể đến sớm hơn một chút thì…”
Ôn Ngọc nghe vậy tức khắc nhíu mày, đừng nói là, kết cục của bà góa kia sau khi con mất sẽ giống như mấy nữ nhân mà hắn đọc được trong mấy cuốn tiểu thuyết nha?
Hắn đột nhiên xoay người thất thần bỏ đi trong sự khó hiểu của mấy người còn lại.

Đến một con hẻm vắng, bỗng nhiên lên tiếng: “Ngươi có thể cứu hắn?”
“Làm sao ngươi biết ta có thể?”
“Ta biết ngươi làm được.” Ôn Ngọc quay lưng lại: “Giúp hắn sống, ngươi muốn gì ta cũng đồng ý.”
“Chỉ là một tên xa lạ, ngươi cũng chưa gặp qua lần nào.

Vì sao phải cứu hắn? Cứ để mặc hắn chết như vậy có sao đâu?”
“Không được.” Ôn Ngọc gian nan nói, căn bản Uyển Trúc không hiểu được sự đau khổ khi mất đi người thân là thế nào.

Có thể hắn chỉ can thiệp nhất thời, con người dù sao cũng phải trải qua dư vị cái chết.

Nhưng ít nhất, ít nhất cũng có thể khiến cho họ có thêm chút thời gian, còn tốt hơn là không có.
“Ta muốn người này sống.”

“Nếu cứu hắn thì thời gian của hắn cũng chẳng còn nhiều, tại sao ngươi phải cương quyết như vậy?”
“Uyển Trúc, ta xin ngươi.” Ôn Ngọc hai mắt phủ một tầng sương hướng y cầu xin.
Uyển Trúc: “…”
Y vốn dĩ chưa từng an tâm về hắn, mặc dù có Kiều Thương đi cùng nhưng bản thân tự lúc nào đã đi theo người không hay.

Hiện tại Ôn Ngọc lại vì một nam nhân khác cầu xin y, thật là không biết thức thời.
Tên kia nếu được y cứu, ít nhất cũng phải sống thêm được tận hơn 35 năm.

Nói hắn không sống lâu, ý muốn Ôn Ngọc quên đi.

Không ngờ người này lại càng cương quyết hơn.
“…!Được, được rồi.” Uyển Trúc thở hắt ra: “Ta giúp ngươi, cứu hắn.” Hai chữ sau thực miễn cưỡng.

Từ trước đến nay, cứu người không phải là việc y hay làm, chẳng qua đó cũng không phải việc của y, không cần thiết phải để ý.

Uyển Trúc đột nhiên xuất hiện làm Kiều Thương kinh hách, may mắn là y không xuất hiện với gương mặt thật của mình.

Nếu không gây ra đại náo loạn gì cũng không biết.
Tiếng tăm Lưu Vân cung lừng lẫy tứ phương thiên hạ.

Ai mà không biết đến cung chủ tâm cao khí ngạo, coi trời bằng vung kia chứ?
“Bạch mỗ là đại phu, tiếng tăm không thể nói là ai cũng biết.

Nhưng chữa bách bệnh thì thật, khiêm tốn chính là chưa có bệnh nào mà ta chữa không khỏi.” Uyển Trúc đắc ý vừa nói, vừa cười thầm trong lòng.

Ôn Ngọc: “…”
Góa phụ ngơ ngẩn, như nắm được cọng cỏ cứu mạng, một lần nữa hi vọng trỗi dậy, mừng rơn khóc lớn: “Bạch đại phu, Bạch đại phu, Bạch đại phu giúp, xin Bạch đại phu thương tình cứu con tôi!” Góa phụ liên tục dập đầu, Ôn Ngọc muốn cản cũng cản không được.

Sau khi Uyển Trúc bắt mạch, cảm nhận được chút hơi tàn.

Giương mắt nhìn Ôn Ngọc gật đầu.
Ôn Ngọc xoa lưng cho góa phụ, an ủi: “Dì à, Bạch đại phu sẽ cứu được con dì…”
Tâm can góa phụ sung sướng, hơi thả lỏng, nghi hoặc hỏi: “Thật, thật sao?”
“Thật.” Ôn Ngọc nở nụ cười chắc chắn.
Uyển Trúc đứng dậy, đưa đến trước mặt Kiều Thương một tờ giấy: “Đi mua mấy thứ được đề cập trong đó đến đây.”
“Tuân lệnh.” Kiều Thương thoáng chốc mất hút không chậm trễ.

Góa phụ này họ Diệp, người Diệp gia từng cai quản thành trì Bắc Thiên Vân.

Năm xưa phạm phải tội không lớn không nhỏ, bị đày xuống làm thứ dân.
Đến nước này, đã là đường cùng.
Con trai bà ta tên là Diệp Uy, là con trai độc nhất mang dòng máu Diệp gia một thời lừng lẫy..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.