Bạn đang đọc Trên Vạn Dân Là Hoàng Đế Trên Hoàng Đế Là Phu Quân! FULL – Chương 1: Trọng Sinh
Ôn Lưu đang trên đường đi làm về thì vô duyên vô cớ bị xe tải từ đằng sau tông tới, trên đường máu chảy như nước, cũng sắp phải tàn đời rồi…Lão thiên gia gọi hắn về như vậy có phải là quá sớm rồi a??
Hắn thấy bản thân đang nằm trên đường, mặt trắng bệch không còn huyết sắc thầm cảm thấy lão thiên gia thật bất công.
Tuy rằng cuộc đời này đối với hắn là vô vọng, không có tiền, không có bạn gái, không có nhan sắc, phải ở nhà thuê…nhưng mà,…!có ai chết mà không tiếc nuối đâu?? Huống hồ, hắn còn định cuối năm lấy vợ..
Tuy rằng nghe có vẻ hơi hồ đồ…
Hắn cảm thấy linh hồn mình bị hút đi đến một nơi nào đó, chưa kịp định hình đã bị mất ý thức rồi.
Vừa mở mắt đã cảm thấy đầu đau nhức kịch liệt, Ôn Lưu hắn còn tưởng vừa nãy là bị hút đến Quỷ Môn Quan? Lại không ngờ chính bản thân còn đang nằm ở trong một căn phòng…Khoan đã! Kiến trúc này thật tinh xảo! Hắn đang nằm trên một cái giường, hoa văn khắc trên giường đều là những hình long phụng mà chỉ có những tên nhà giàu mới có khả năng mua được nó…!Xung quanh phòng cũng thật là nhiều tiền! Đồ dùng trong phòng đều giống với những quý tộc thời xa xưa hay dùng, kiến trúc giống với một tửu điếm thời cổ…Chẳng lẽ???
Ôn Lưu đưa tay lên nhìn, quả nhiên…!một đôi tay trắng trẻo thon dài, vô cùng xinh đẹp!
Ôn Lưu ngơ ngác một hồi lâu, hắn là xuyên không rồi??…!Bất quá, cảm giác có chút may mắn, hắn cảm thấy mình có kí ức của nguyên thể, cũng coi như không bị trở thành một tên giả vờ mất trí nhớ đi…
Nguyên chủ tên là Ôn Ngọc, một hán tử tuấn mỹ phi phàm, thông minh tài giỏi chẳng qua đi thi tú tài, thi cái gì đó đều không đậu được mà thân thể bẩm sinh lại quá yếu ớt, chán nản dẫn đến bệnh tật rồi qua đời đây mà…!Nếu không lầm thì hắn vì quá nhiều bệnh không qua khỏi nên Ôn Lưu mới có cơ hội tá thi hoàn hồn a.
Ôn Ngọc mất phụ mẫu từ sớm, sống phụ thuộc vào bà con lối xóm, vài ngày nay hắn nằm liệt giường như vậy, đều là do có Lưu An ca ca chiếu cố hắn.
Lưu An tính tình đơn thuần, từ nhỏ luôn hay bị người khác ức hiếp, đều là Ôn Ngọc tay trói gà không chặt đứng ra bảo hộ.
Mà tại dị giới này, theo ký ức nguyên thể ngoại trừ nữ tử còn có hai loại người mà hắn vừa lãnh được, là hán tử và ca nhi.
Hán tử giống nam nhân ở thời đại của hắn, ngược lại ca nhi mặc dù có ngoại hình giống hán tử nhưng sức lực đều không bằng, còn khả năng sinh sản kia…!cũng không bằng nữ tử.
Ôn Ngọc một ít lâu sắp xếp lại ký ức, định bước ra khỏi phòng xem xét tình hình, lại phát hiện bản thân vô lực, chân cũng không có sức để mà đứng.
Vài ngày trước Ôn Ngọc có giúp đỡ một người…!không phải, là ba người đang mặc người ta khi dễ trong tửu lâu.
Ba người toàn thân đều toát ra khí thế quân vương, thần sắc bức người…!Một trong ba vị đang cãi nhau với một tên lưu manh, hai người còn lại không phát ra động tĩnh, nhưng hắn biết họ không muốn làm lớn chuyện.
Ôn Ngọc là ai cơ chứ? So với lưu manh cũng đâu có khác là bao nhiêu? Hắn căn bản ghét cay ghét đắng lũ ỷ thế “làm phiền” người, không cần suy nghĩ chạy thẳng đến chỗ tên lưu manh đó tính sổ! Mà tửu lâu đó là do hắn dành dụm bạc mua lại từ một quán chủ, khách nhân gặp chuyện không muốn ra mặt thì để hắn ra mặt!
Cơ thể vốn dĩ yếu đuối, cộng thêm việc không thấy tên mình đề bảng nên sinh ra ưu phiền, giải quyết xong chuyện thì cũng thổ huyết ngất xỉu mất tiêu…
Tỉnh lại thì Ôn Lưu đã chạy đến đây, nguyên chủ một lần thổ huyết liền cứ vậy mà ngỏm luôn sao?…
“Công tử!” Một nam nhân gương mặt thanh nhã góc cạnh, đường nét trên gương mặt suýt làm Ôn Ngọc đơ người đi vào đỡ lấy hắn.
Đây là một trong hai người đang ngồi lúc đó.
Ôn Ngọc hỏi:” Ngài là…”
“Ta là Lạc Hà, đa tạ ngươi lúc đó giải vây cho huynh đệ chúng ta! Kỳ thực tên kia rất phiền…”
Ôn Ngọc không quan tâm, hôm nay rất mệt chỉ muốn đuổi khách:” Ta cũng đã tỉnh, các ngài cũng không cần miễn cưỡng lưu lại.”
“Miễn cưỡng?” Một nam nhân khác từ ngoài tiến vào:” Vậy ngươi là muốn bọn ta mang ơn ngươi sao?”
Người này so với Lạc Hà, chỉ thêm vài phần kiên nghị trên gương mặt thay vì ôn nhu…!Ngoài ra, chính là như người ta nói, mỹ nam phong lưu đệ nhất a!!!
“Ta không phải ý đó…”
“Hắn là Khắc Nhĩ.” Lạc Hà thay đệ đệ của mình giới thiệu:” Là tam đệ.”
Khắc Nhĩ hừ một tiếng, khay cháo ở trên tay cũng đặt xuống, ra vẻ rất chi là biệt nữu….
Ôn Ngọc cười trừ:” Đa tạ ba huynh đệ đem ta về nhà, chẳng qua ta cũng đã khỏe, việc làm với khách nhân trong quán là trách nhiệm của ta, không cần mang ơn cái gì.”
“Đó là tửu lâu của ngươi sao?” Lạc Hà hỏi lại.
“Là lâu ta dành tiền mua lại trước khi nó đóng cửa thôi…”
“Chúng ta sẽ còn ghé qua.” Lại một nam nhân khác tiến vào:” Ta là Đoan Chính.”
“Hắn là đại ca của chúng ta.” Lạc Hà thân thiện nháy mắt với Ôn Ngọc.
Hắn gật đầu, cũng không tiện nói nhiều vứt lại một câu:” Hoan nghênh.” Lại nói:” Ta là Ôn Ngọc.”
– ——
“Tên tiểu tử đó là người đầu tiên đối với chúng ta như vậy!” Khắc Nhĩ phẫn nộ rống giận.
Lạc Hà không còn vẻ ngoài thân thiện hiếm thấy, lúc này một thân soái khí rõ rệt:” Đại ca.”
“Hửm?”
“Huynh thấy hắn thú vị? Trước nay huynh chưa từng tự giới thiệu tên mình cho ai.”
Đoan Chính nhìn Lạc Hà bất giác cười rộ lên:” Ta thấy hắn thú vị chi bằng nói đệ thấy hắn thú vị đi, vẻ mặt thân thiện lúc nãy đúng là hiếm có.”
Khắc Nhĩ trông thấy hai vị đại ca như vậy thì vô cùng buồn bực, chỉ là một tên thư sinh yếu ớt trói gà không chặt thôi mà!?
Sau khi phẫn uất, thích thú gì đó suốt một đường, cuối cùng cả ba người cũng về đến Hoàng cung.
Ba vị huynh đệ này xác thực là Hoàng đế cao cao tại thượng xuất cung du ngoạn một chút mà thôi.
“Tam Ngô Hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Ba người yên ổn trên long vị của chính mình, sắc thái lãnh đạm bình ổn, lạnh lẽo nhìn xuốn phía quan văn quan võ.
“Có chuyện bẩm báo, không chuyện bãi triều.” Giang công công hô lớn.
Lập tức một vị quan văn thay mặt đa số quan lại đứng ra bẩm báo:” Bẩm Tam Hoàng đế.”
“Hậu cung của người hiện tại đến giờ vẫn bỏ trống, có thể hay không…”
Khắc Nhĩ giận dữ:” Có thể cái gì?”
Cả triều đình ai lại không biết Khắc Nhĩ đế rất nóng tính, không hài lòng liền đem đao xuống giết, vì câu hỏi kia mà nhất thời vị quan nọ không dám trả lời, chỉ lắp bắp một hồi lâu.
“Có thể cái gì?” Khắc Nhĩ rống giận, đập bàn vang lên một tiếng động giật nảy mình.
“Hạ thần ngu muội, sẽ không nhắc đến việc này nữa!” Vị quan nọ bị truy hỏi đến hai chân đều nhũn ra, cả người run rẩy.
Khắc Nhĩ hừ một tiếng, Đoan Chính ra hiệu Giang công công.
Một số người lên bẩm báo chuyện công, xong hết thảy liền bãi triều.
– —–
Tác giả có lời muốn nói:
Sắp phải đi học QAQ ta rất không cam lòngggg…..