Đọc truyện Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công – Chương 21: Lần Đầu Ngủ Chung Trong Lúc Tỉnh Táo
Nụ hôn của người đàn ông khiến Tô Ánh Nguyệt hoàn toàn không thể nào kháng cự được.
Cô chấp nhận nụ hôn của anh một cách thụ động, mãi cho đến khi… “A!” Khi bàn tay to lớn của Tần Mộ Ngôn đụng tới bả vai của cô, Tô Ánh Nguyệt nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh vì đau đớn.
Bầu không khí mập mờ không khí ngay lập tức tan biến, Tần Mộ Ngôn đứng dậy, nhíu mày nhìn cô: “Làm sao vậy?” Cho dù đang trong tình trạng khó kiềm chế được bản thân, nhưng Tần Mộ Ngôn vẫn nhớ tới việc không nên đụng vào cổ tay phải bị thương của cô.
Anh chỉ mới chạm lên bả vai của cô thôi, tại sao cô lại lếu lên đau đớn như vậy? “Không sao hết” Tô Ánh Nguyệt đau đến mức không thể đứng dậy được, chỉ có thể nằm ở trên giường.
Vừa rồi bàn tay của Tần Mộ Ngôn chạm vào vết thương trên bả vai của cô! Cảm nhận được có gì đó không thích hợp, Tân Mộ Ngôn vươn tay ra, giật một cái xé quần áo của cô xuống.
Băng gạc quấn quanh bả vai của người phụ nữ đã bị nhuộm đỏ bởi máu rỉ ra ngoài.
Ánh mắt của Tần Mộ Ngôn đột nhiên trở nên ngưng trọng! “Là cái tên họ Vương kia gây ra sao?”
“Không phải”
“Tôi không cẩn thận bị thương ở bả vai khi đang làm việc.” Toàn bộ bả vai trái lộ ra ngoài không khí, Tô Ánh Nguyệt có hơi không được tự nhiên.
Cô định đứng dậy nhưng lại bị Tần Mộ Ngôn ấn trở về giường.
Người đàn ông cẩn thận từng li từng tí cởi băng gạc cho cô Mặc dù vết đao bên trong không lớn lắm, nhưng một vết đâm giữa da thịt trắng nõn mềm mại vẫn khiến hai con ngươi của anh co lại.
Tìm thấy thuốc bên trong túi xách của Tô Ánh Nguyệt, anh vừa bôi thuốc cho cô vừa nhíu mày nói: “Xin nghỉ việc đi.” Các đốt ngón tay thon dài của người đàn ông nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ lên trên vết thương của cô: “Tôi không phải là Trình Hiếu Quân.”
“Không cần em phải cực khổ kiếm tiền như vậy.”
“Sau khi từ chức, em có thể an tâm ở nhà chăm sóc cho Tần Tinh Vân và Tần Tinh Thiên.
Bọn nhóc vui vẻ, em cũng sẽ không bị thương nữa.” Sau khi bôi thuốc xong, anh hờ hững đóng hộp thuốc lại: “Tôi dư sức nuôi em” Tô Ánh Nguyệt vội vàng lắc đầu: “Tôi rất vui vẻ khi làm công việc này” Tần Mộ Ngôn híp hai mắt, trên môi hiện lên nụ cười châm chọc: “Bị thương thành thế này mà vẫn cảm thấy rất vui vẻ sao?”
“Đây là ngoài ý muốn.” Tô Ánh Nguyệt lúng túng mỉm cười: “Bình thường tôi không hay bị thương như thế này.” Cô ngẩng mặt lên, nghiêm túc nhìn Tần Mộ Ngôn: “Chăm sóc tốt cho Tần Tinh Vân và Tần Tinh Thiên không có xung đột gì với việc tôi đi ra ngoài làm việc” Bên trong cặp mắt trong veo dường như có thể nhìn thấy đáy của cô hiện lên những tia sáng: “Tôi thích công việc hiện tại, tôi cũng thích cảm giác phấn đấu vì tương lai của bản thân” Tần Mộ Ngôn quét mắt liếc cô một cái, không lên tiếng nói chuyện.
Những người phụ nữ trước đây muốn gả cho anh đều mục tiêu có giống nhau, đều nhằm vào số tiền mà anh đang sở hữu.
Bất kỳ ai trong số bọn họ cũng mong rằng bản thân có thể trở thành mợ chủ nhà họ Tần, sống cuộc sống giàu sang sung sướng, không phải phấn đấu kiếm tiền, không phải đi làm vất vả.
Nhưng Tô Ánh Nguyệt lại khác hoàn toàn với bọn họ.
“Ngủ đi!” Thấy anh không nói lời nào, Tô Ánh Nguyệt thở dài một hơi, ôm chăn gối bước xuống giường.
Cô ngồi xổm người xuống.
Ngay khi cô vừa trải chăn mền ra mặt đất, cánh tay của cô đột nhiên bị tóm lấy.
Tần Mộ Ngôn kéo cô lên giường.
Tô Ánh Nguyệt mím môi: “Tôi nghĩ tôi nên ngủ dưới mặt đất thì tốt hơn.”
“Em bị thương.” Giọng nói trầm thấp của Tần Mộ Ngôn vang lên: “Nếu như em kiên quyết như vậy chỉ vì không muốn ngủ cùng một cái giường với tôi.” Anh bước đến trước mặt cô, ngồi xuống: “Tôi có thể ngủ trên mặt đất”
“Không không không!” Tô Ánh Nguyệt Vội vàng kéo tay của anh: “Anh không thể ngủ trên mặt đất.” Anh là chủ nhân của nơi này.
Đây là nhà của anh.
Ở trong cái nhà này, cô mới là người ngoài.
Làm gì có chuyện cô ngủ ở trên giường, anh ngủ ở trên mặt đất? Do dự một hồi, cô mím môi: “Được rồi.” Cô và anh đã là vợ chồng hợp pháp, ngủ chung trên một chiếc giường lớn không phải là chuyện không thể.
Chỉ là… Nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi của anh lúc hôn cô cùng với đêm ngày hôm đó trong bồn tắm, mặt của cô lập tức bắt đầu đỏ bừng như bị sốt cao.
Tần Mộ Ngôn trở lại giường, nằm xuống.
Tắt đèn.
Giường trong phòng ngủ rất lớn, Tô Ánh Nguyệt nằm ở phía bên trái, Tần Mộ Ngôn nằm ở phía bên phải.
Khoảng cách giữa hai người rộng tới mức thậm chí có thể nhét thêm hai người nữa.
Nhưng cho dù đã tạo khoảng cách như vậy, trong đêm khuya thanh vắng, Tô Ánh Nguyệt vẫn có thể cảm nhận được tiếng hít thở đều đều của Tần Mộ Ngôn.
Nhiệt độ cơ thể dần dần tăng cao, tần suất trái tim đập cũng bắt đầu tăng nhanh.
Cô túm chặt chăn mền, mặt đỏ bừng, tim run rẩy, dù có làm cách nào cũng không thể ngủ yên.
Mãi cho đến khi bầu trời bắt đầu hiện lên tia sáng, Tô Ánh Nguyệt buồn ngủ tới mức đầu óc không tỉnh táo mới ngáp một cái, ngủ thiếp đi.
Đúng bảy giờ, đồng hồ báo thức vang lên.
Tô Ánh Nguyệt ngáp một cái, từ trên giường đứng dậy, xuống lầu nấu cơm cho hai bé con trong nhà.
Khi cô chuẩn bị xong bữa ăn sáng, Tần Mộ Ngôn mới xuống lầu chuẩn bị đi ra ngoài.
Người phụ nữ nhiệt tình nói một câu chào buổi sáng rồi mời anh tới cùng ăn cơm.
“Em nấu sao?”