Trên Trời Có Cây Tình Yêu

Chương Q.1 - Chương 17: Nghi Ngờ Chồng Chất


Bạn đang đọc Trên Trời Có Cây Tình Yêu: Chương Q.1 – Chương 17: Nghi Ngờ Chồng Chất


“Dây thừng của ta!!” Đa Đa đau lòng dậm mạnh chân, trong con ngươi xanh biếc hiện lên một tầng hơi nước.
“Đều do ta, không nên để ngươi đi thu nó.” Bát Bát cẩn trọng dè dặt nhìn Đa Đa, vô cùng ảo não.
Đúng lúc này, Đường Miểu tỉnh. Đóa hoa màu tím hồng hóa thành một đạo ánh sáng tím biến mất ở ngực nàng. Đường Miểu không hề hay biết dụi dụi mắt, đột nhiên nhìn thấy cách đó tầm mười mét có hai cô gái, hãi đến nhảy dựng: “Mấy người là ai?!”
Đa Đa và Bát Bát cùng đồng thời mở miệng hỏi: “Đóa hoa kia là pháp bảo của ngươi?”
Ngữ khí hai người kiêu căng và chẳng chút khách khí lại có phần địch ý. Đường Miểu cảnh giác nhìn hai người, tay cầm chặt thanh đao ngưng tụ từ nước: “Hoa gì?”
Đôi mắt xanh biếc của Đa Đa lấp lóe, búi tóc nhỏ sơ sài trên đầu Đường Miểu cùng với bộ váy giản dị khiến nàng ta cảm thấy trước mắt là một kẻ quê mùa. Thân là một trong mười hai hầu cận được theo sát bên Thái tử điện hạ Tây địa, dù là thượng tiên ở Cửu Cực thiên thượng thấy các nàng cũng phải lễ ngộ ba phần. Tiểu nha đầu chui ra từ Đông Hoang khô cằn hoang vu nhất của Bắc địa này trong mắt nàng ta không nghi ngờ gì chính là một thôn cô. Đa Đa đảo mắt lại, nhìn từ trên cao xuống nói: “Pháp bảo của ngươi phá hủy dây thừng của ta, ngươi phải đưa nó đền cho ta, chuyện này mới xong!”
Thanh niên tốt đến từ xã hội hiện đại tôn trọng nhất là dân chủ và tự do. Đường Miểu mới tới tiên giới căn bản không có nửa phần quan niệm giai cấp, lãnh đạm tràn ra từ ánh mắt băng lam của Bát Bát và kiêu ngạo khinh thường trong mắt Đa Đa khiến nàng cười nhạt. Dựa vào đâu mà khinh thường mình chứ? Đường Miểu vốn dĩ định yên ổn nói chuyện liền liếc mắt coi thường: “Chẳng hiểu cô đang nói cái gì, tôi cũng không biết cô.”

Nàng vừa cúi đầu, nhất thời mặt mày hớn hở, đầu rắn sừng cát không phải ở bên chân nàng sao? Mình đến thật không uổng công mà. Đường Miểu giơ đao vung lên, nhắm ngay đầu rắn sừng cát chém xuống. Nguyên linh màu trắng từ trong đầu rắn sừng cát rớt ra. Nàng vui vẻ nhặt lấy nguyên linh, vô cùng quý trọng cất vào lòng.
Lấy được nguyên linh Đường Miểu càng không có tâm tư đâu đi nói chuyện với người lạ, nghĩ tới Hoàng Vũ nàng liền muốn quay về. Vẫy đám mây, Đường Miểu bất chấp liệu có bị choáng nữa không, bay về phía núi đá.
“Này! Ngươi đứng lại đó cho ta!” Thấy Đường Miểu lại dám coi hai người như không khí, Đa Đa tức giận phi thân bay lên, chặn Đường Miểu lại.
Đường Miểu bị chặn đường, quay đầu nhìn lại, một cô gái khác cũng đứng phía sau nàng. Cho đến giờ nàng còn chưa từng đánh nhau ở tiên giới, tuy rằng biết đao trong tay mình có thể chém đứt cả tảng đá, nhưng nếu thật sự muốn nàng vung đao chém người, Đường Miểu còn chưa có cái gan này. Nàng cố gắng trấn định nói: “Tôi không biết các cô, cũng không biết chuyện các cô vừa nói là cái gì. Nếu không tránh ra, tôi không khách khí đâu!”
Đã nhìn thấy sự lợi hại của pháp bảo, hai cô nàng cũng không dám làm quá căng. Tay cầm đao của Đường Miểu run lên, căn bản không dám ra tay, ba người giằng co trong không trung.
Đa Đa mất pháp bảo, không cam lòng cứ để Đường Miểu chạy mất như vậy, nàng ta đánh mắt ra hiệu cho Bát Bát, Bát Bát hiểu ý ưỡn thắt lưng nói: “Rắn kia là chúng ta bắt được, dựa vào đâu mà ngươi muốn lấy nguyên linh của nó?”
Đường Miểu ngẩn người. Lấy một địch hai nàng không nắm chắc, nghĩ một chút, nàng lưu luyến lấy nguyên linh đưa ra nói: “Như vậy à? Thế thì trả lại cho cô. Tôi đi giết con rắn khác là được.”
Thấy nàng tỏ ra yếu thế, dũng khí của Bát Bát tăng lên. Nàng ta không cầm nguyên linh, vẫn đứng chắn trước Đường Miểu bĩu môi: “Giao ra pháp bảo của ngươi thì cho ngươi đi!”
Đường Miểu vậy là hiểu rõ, nàng cẩn thận cất nguyên linh rắn sừng cát đi, cười lạnh: “Hóa ra rắn kia không phải các người giết? Tránh ra, nếu không đừng trách tôi không khách khí!”
Miệng nàng nói ra vừa lạnh lùng vừa cứng rắn, nhưng sau lưng đã sợ toát mồ hôi lạnh, theo bản năng nhìn về phía núi đá, trong lòng ảm đạm. Hoàng Vũ không thể biến thành hình người, sao có thể tới cứu nàng đây?
Thừa dịp Bát Bát dẫn dắt sự chú ý của Đường Miểu, Đa Đa cong mũi chân, hóa thành một cái đuôi màu bạc từ trong đám mây chui ra cuộn về phía Đường Miểu.
Ngực Đường Miểu nóng lên, hoa phượng hoàng từ ngực bay ra nở rộ, nhất thời ánh sáng sắc nhọn màu tím bắn ra tứ phía.

Đa Đa đau đớn rên lên một tiếng, từ trong không trung rớt xuống.
“Đa Đa!” Bát Bát lúc này bất chấp Đường Miểu, phi thân đỡ lấy Đa Đa ôm vào lòng.
Đường Miểu đầu đầy mờ mịt nhìn dưới lòng bàn chân đột ngột nhiều thêm một đóa hoa phượng hoàng, bất ngờ đả thương người, trong lòng chột dạ từng hồi. Nàng cầm đao chỉ hướng núi đá cũng không biết mình định ra lệnh cho kẻ nào, miệng kêu lên mơ hồ: “Bay, bay lên đi! Nhanh!”
Nhưng đỉnh đầu bất chợt truyền đến một thanh âm vô cùng lạnh lẽo: “Đả thương người của ta, đi được sao?”
Đường Miểu thầm kêu lên không tốt, lấy một địch hai nàng đã sợ hãi, kết quả đối phương lại tới thêm một người giúp đỡ. Nàng căng thẳng đến sau lưng toát mồ hôi, theo bản năng ngoảnh đông nhìn tây, bất an tìm đường chạy trốn.
Tây Ngu Hạo lẳng lặng đứng trong không trung. Lén tới Bắc địa hắn đã bỏ đi bộ xiêm y thêu nghê hoa lệ kia, thay bằng áo bào đen viền thêu tơ vàng. Đầu không đội kim quan, chỉ dùng một sợi dây tơ cùng màu thắt trên tóc dài. Nhưng mà, khi Đường Miểu híp mắt nhìn qua, trên người hắn vẫn toát ra khí tức khiến nàng cảm thấy chính mình lùn đi một đoạn. Đường Miểu không phục, quy cái cảm giác thấp hơn người khác một cái đầu này cho sự khác biệt của vị trí đứng. Một người nhìn lên một người nhìn xuống, so khí thế đương nhiên là nàng chịu thiệt hơn.
Khí thế mạnh hơn nàng, luận võ lực thì… Trước đừng nói linh lực người ta có cao thâm hay không, chí ít cũng cao hơn so với nàng!
“Điện hạ! Chân Đa Đa bị thương! Là nàng ta làm! Nàng ta dùng pháp bảo hủy thừng bạc của Đa Đa!” Bát Bát đỡ Đa Đa chân bị thương căm giận nói.
Có thể hủy cả thừng bạc của Đa Đa? Ánh mắt Tây Ngu Hạo dừng lại trên đóa hoa đang nâng đỡ Đường Miểu. Từng cánh hoa màu tím tách ra, tựa hồ cảm giác được khí thế mới tới bức người, rìa đóa hoa phun ra ánh sáng tím, giống như dựng lên một vòng lưỡi dao sắc bén, bảo vệ Đường Miểu ở giữa.

“Linh lực thấp lại có được pháp bảo của thượng tiên, có chút thú vị. Đem pháp bảo của ngươi đền cho thị nữ của ta, lại tự chặt một chân, ta sẽ không giết ngươi.” Tây Ngu Hạo thản nhiên nói.
Đường Miểu bị hắn nói tức giận đến run người. Tùy ý cướp bóc, tùy ý đánh người, tiên giới có chính phủ quản hay không vậy? Mà cô ả mắt màu lam gọi hắn là điện hạ? Trái tim nhỏ của Đưởng Miểu không theo khống chế mà thình thình đập loạn. Xong rồi xong rồi, tiên giới là có chính phủ, nàng chọc là con em đại Boss tiên giới! Sao nàng lại có thể xui xẻo như vậy chứ?
Đường Miểu một tay nắm chặt đao, tay kia vuốt ve cánh hoa, trong lòng mặc niệm, mang ta chạy đi thôi!
Tiếng gió chợt thổi, đóa hoa phượng hoa thật sự nâng nàng vòng lên, nhanh như chớp bay vào sâu trong hoang nguyên.
Kỳ thực mang nàng bay đi là đám mây trong tâm niệm nàng gọi tới, Đường Miểu lại tưởng là tác dụng của đóa hoa phượng hoàng. Nàng đặt mông ngồi xuống giữa đóa hoa, lau cái trán đầy mồ hôi lạnh thì thào: “Hoàng Vũ, làm tôi sợ muốn chết, làm tôi sợ muốn chết! Hắn muốn chém đứt chân tôi, đáng sợ!”
Tây Ngu Hạo căn bản không ngờ nha đầu như con chuột nhỏ co rúm mà hắn chẳng coi ra gì kia lại có gan bỏ chạy. Hắn hừ lạnh một tiếng, hai tay thành trảo, kình khí linh lực màu vàng lợt đánh về phía cái bóng màu tím ở phía xa đang bỏ chạy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.