Bạn đang đọc Trên Trời Có Cây Tình Yêu: Chương Q.1 – Chương 15: Tụ Nước Thành Đao
Bình minh ở Đông Hoang đẹp lạ thường.
Ánh sáng mặt trời trước khi xuất hiện, màu đỏ tía, vàng nhạt, xanh lơ.. những màu sắc trong veo ấm áp cùng nhau vắt ngang qua bầu trời sáng trong tinh khiết. Gió còn chưa ngừng thổi, những áng mây giống như khăn sa trong suốt quàng trên cổ người thiếu nữ bị cuốn theo làn gió chậm rãi phiêu đãng, vây quanh những ngọn núi đá trôi nổi trong không trung, màu xanh xám trang nhã hòa quyện với những sắc màu ấm áp, tôn nhau lên, cùng hiển hiện vẻ tráng lệ vẫn còn vẹn nguyên từ vạn năm hồng hoang thuở trước.
Giữa hơn mười ngọn núi đá lơ lửng trên bầu trời Hoang Nguyên đột ngột hiện ra một màu xanh biếc.
Màu xanh rậm rạp tươi tốt um tùm đầy sức sống mang theo ánh sáng lấp lánh lan tràn khắp sơn cốc trên ngọn núi. Đỉnh núi đá đã lặng lẽ tồn tại hàng trăm triệu năm, giờ đây trở nên tràn trề sức sống.
Một dòng suối mát trong từ trong khe núi tuôn ra, dọc theo lạch nước, cỏ xanh tươi tốt um tùm, chỉ một đêm đã hình thành một dòng thác xanh biếc.
Cây phượng hoàng xòe những chiếc lá hình lông chim hứng ánh nắng mai, ưu nhã không gì sánh được, lá xanh tựa như dây đàn đang gảy, khe khẽ lay động.
Đường Miểu ngủ trên cây bị giật mình tỉnh giấc, mở mắt, phía trước tuyền một màu xanh um. Nàng sờ sờ lá cây bên người, nhỏm dậy khỏi cái tổ xanh, vạch lá thò đầu ra, ánh mắt hiếu kỳ như đứa trẻ mới ra đời.
Thò đầu ra khỏi tán cây, giữa cành lá thấp thoáng y phục màu vàng nhạt, Hoàng Vũ càng nhìn càng thấy Đường Miểu giống một con chim, nhớ lại tư thế nàng ngồi xổm trên mây mà bay, im lặng cười.
Cành lá cây phượng hoàng nhẹ nhàng rung động, Đường Miểu lại vui vẻ ha ha cười ngốc nghếch. Nàng dùng sức túm lấy cành rung mạnh: “Hoàng Vũ, anh khỏe rồi đúng không? Lá cây của anh đều trở lại màu xanh rồi! Hôm qua tôi còn sợ lá sẽ rụng hết nữa!”
Hoàng Vũ nén cười, ra vẻ lãnh đạm mắng: “Tay lại không ngoan ngoãn rồi?!”
Nhớ lại mình từng bị Hoàng Vũ dùng cành cây treo giữa không trung, Đường Miểu vội vàng rụt tay lại, cười hì hì: “Xin lỗi, tôi vui quá ấy mà!”
“Tỉnh rồi còn ở trên người ta?”
Đường Miểu ờ một tiếng, ghé ra miệng tổ vươn đầu ra tìm chỗ xuống dưới. Cành cây đan lại kết thành tổ trên không trung cao ba trượng. Ba trượng là bao nhiêu? Những sáu mét, độ cao của hai tầng lầu, Đường Miểu cúi mặt xuống nhìn nhìn, mặt nhăn mày nhíu nói: “Cao quá, anh giúp tôi xuống dưới đi!”
Hoàng Vũ nhất thời có một loại xúc động muốn thẳng tay quăng nàng xuống, hắn thực chưa thấy thần tiên nào ngu ngốc không có tiền đồ như vậy! Hắn gắng sức giữ mình không nổi nóng: “Đáp mây bay xuống! Đừng sợ, chỉ cao ba trượng thôi. Vạn nhất mà có ngã, ta sẽ đỡ cô.”
Đúng vậy, nàng là thần tiên mà, có thể bay. Đường Miểu xấu hổ gãi gãi đầu, im lặng chiêu một đám mây. Nàng bất ngờ khi đám mây mình gọi được đã từ hai thước chằn chặn biến thành chừng một mét vuông. Xem ra linh lực của nàng tăng rất nhanh thì phải. Đường Miểu đắc ý dào dạt bước lên trên đám mây, mặc dù mắt không dám nhìn xuống dưới nhưng tốt xấu gì vẫn đứng nguyên được trên đó.
Tâm niệm vừa suy nghĩ, đám mây kia nháy mặt đã chở nàng xuống độ cao cách mặt đất ba thước. Trái tim Đường Miểu hạ xuống. Nàng vô cùng đắc ý quay hướng cây phượng hoàng phất phất tay, rồi bắt chước bộ dáng siêu nhân bay một đoạn, đứng ở giữa không trung chống hông cười lớn: “Ta thực sự có thể bay!”
Cây phượng hoàng rung lên dữ dội. Da mặt Đường Miểu dày quá khiến Hoàng Vũ không thể cất nổi lời nào.
Đường Miểu mới nếm trải qua vui vẻ lúc này cảm thấy bay lượn quả là một chuyện vô cùng tuyệt vời. Nàng tự hào nhìn hồ nước hôm qua mình dẫn ra, tự hào nhìn cỏ xanh lan tràn sinh trưởng khắp trong sơn cốc, tự hào nhìn lá xanh trồi ra khỏi cành cây… Nàng cảm thấy màu xanh ngắt trước mắt đều là do công mình dẫn nước ra mà được, nàng tạo ra sự sống, tiên giới thật là thần kỳ!
Từ ý nghĩa nào đó mà nói, những màu xanh mới xuất hiện đã an ủi Đường Miểu. Mới mấy ngày trước khi vừa đến tiên giới, nàng còn rất sợ hãi, cảm thấy mình giống như chú thỏ non yếu ớt xông nhầm vào nơi toàn thú dữ ăn thịt, chỉ có thể đợi bị làm thịt. Hiện giờ nàng có được linh lực, có thể dẫn ra nước suối ở Đông Hoàng một năm chỉ nhỏ xuống vài giọt mưa khô khốc. Lần đầu tiên từ khi xuyên không đến tiên giới này, Đường Miểu có lòng tin mình sẽ sống được rất tốt.
Hoàng Vũ không cảm nhận được tâm tình Đường Miểu, nhưng sự phấn chấn và vui vẻ của nàng cuốn hút hắn, hắn yên lặng nhìn chăm chú vào thân hình màu vàng nhạt kia, nhìn nàng chốc chốc lại quay đầu nhìn hắn cười, nhìn nàng đùa giỡn trong không trung, vui sướng hoa chân múa tay, hắn chợt có cảm giác muốn biến thành hình người, kéo tay nàng cùng nàng bay lượn trong không trung nhìn ngắm thế gian.
Có thể ở Đông Hoang này năm năm, tính kiên nhẫn của Hoàng Vũ đã được rèn giũa tốt vô cùng. Hắn nhịn ý nghĩ trong đầu mình xuống, vẫn im lặng như cũ đứng yên trong thung lũng nhìn ngắm chú chim nhỏ bay lượn nhẹ nhàng kia.
Bay nhảy một lúc, Đường Miểu hạ xuống bên con suối.
Nước suối trong mát hắt lên mặt nàng, thoải mái khiến nàng hít sâu một hơi. Ánh mặt trời đầu tiên hạ xuống khe núi. Đường Miểu uống đủ nước, cười khanh khách khỏa nước, ánh mắt nhìn vách núi bên cạnh tính toán. Ngày hôm qua dẫn ra con suối hơi nhỏ, còn tự mình dùng tay nâng nước lên hắt vào cây, mệt đến ngủ mất lúc nào không biết. Nếu như trên vách núi đá có thác nước, trực tiếp tưới xuống thì đỡ mệt hơn.
Nàng len lén nhìn cây phượng hoàng, nếu Hoàng Vũ nhìn thấy có thác nước tuôn ra từ trên vách núi đá, sẽ có vẻ mặt thế nào nhỉ?
Nghĩ như vậy, nàng như bị thôi miên giơ tay lên điểm vào giữa trán mình, rồi chỉ hướng vách núi đối diện. Hơn mười đạo ánh sáng màu xanh từ ngón tay vút ra, đánh thẳng vào vách núi đá.
Ầm một tiếng, từ trong kẽ đá phun ra vô số dòng nước, hình thành những dòng thác lớn nhỏ tuôn trào bay xuống. Bọt nước trắng xóa nhảy nhót trên mặt đá, những giọt nước nhỏ li ti tung tóe thành hơi nước. Ánh nắng chiếu xuống, cầu vồng cong cong chậm rãi hiện ra, chói lọi rực rỡ đẹp vô cùng.
Đường Miểu há to miệng, sờ sờ gáy không biết chính mình sao có thể làm được như vậy. Dòng nước phút chốc đã ào đến, trước mắt loang loáng màu trắng, một dòng nước xông thẳng vào nàng. Đường Miểu sợ đến mức hét to một tiếng, ôm đầu ngồi sụp xuống.
Nước trút ào ạt phun tung tóe trên cây phượng hoàng, trong đó một dòng lại dừng ngay trên đỉnh đầu Đường Miểu, xa xa nhìn lại, trông như một cái nồi trong suốt.
“Ngu ngốc!” Hoàng Vũ vừa bực vừa buồn cười mắng.
Đường Miểu trong lòng căm tức, không phục ngẩng đầu trợn trừng mắt nhìn cây phượng hoàng. Linh lực bất giác tản ra, ào một tiếng, nước trên đỉnh đầu sụp xuống, nhất thời giội nàng ướt sũng từ đầu xuống chân.
“Ha ha! Cô còn nói… cô là thần tiên có khả năng ngự thủy?!” Hoàng Vũ không nhịn được, tiếng cười không chút che giấu vang lên, lá cây phượng hoàng rào rào rung động.
Đường Miểu cả người nhếch nhác dậm mạnh chân, oa oa thét to xông tới, thi triển vương bát quyền liên tiếp đấm đá.
Cây phượng hoàng càng rung lên mạnh hơn, Hoàng Vũ cười to nói: “Được rồi được rồi, ta không cười cô nữa. Aiz, vỏ cây dày lắm, cẩn thận đau tay!”
Đường Miểu còn chưa hả giận, đá hắn một cước: “Còn không mau biến trở về! Đỡ cho tôi phải ngửa đầu nhìn anh mỏi cả cổ!”
Hoàng Vũ chần chừ, khẽ thở dài: “Ta hiện giờ không thể biến được ra hình người.”
Đường Miểu hoảng sợ: “Hả? Sao vậy?”
Đợi lúc lâu Hoàng Vũ mới mở miệng: “Nguyên thần của ta bị tổn hại. Trước khi khôi phục, không thể biến thành người được.”
Nguyên thần bị hao tổn? Đường Miểu lúc này mới nhận ra cây phượng hoàng tuy rằng đã xanh tươi trở lại, nhưng trên cây không có một đóa hoa. Nàng vừa lo lắng vừa khổ sở, nhịn không được nhớ lại gương mặt tuyệt mỹ của Hoàng Vũ dưới ánh trăng ngoái đầu nhìn lại, mũi nhịn không được cay cay, hỏi đầy chờ mong: “Là do nước chưa đủ sao? Để tôi lại dẫn thêm nước ra được không?”
Trong khe núi linh khí bảng lảng. Trên vách núi hiện ra hơn mười thác nước, dòng nước trong suốt hướng về bốn phía quanh cây phượng hoàng trong sơn cốc tụ lại thành đầm nước sâu. Trên đá núi, cỏ xanh điên cuồng hấp thụ nước mà sinh trưởng, những bụi cây liên tục tuôn ra những đọt lá xanh.
“Nha đầu, nhìn xem nước cô dẫn ra có ích thế nào! Có nước, núi đá này rất nhanh sẽ biến thành màu xanh.” Hoàng Vũ thản nhiên chuyển đề tài.
Đường Miểu cúi đầu, ngón tay vô thức vẽ vẽ lên thân cây: “Khi nào thì anh có thể khôi phục?”
“Nước có thể giải khát, nhưng chỉ có nguyên linh dị thú mới có thể giúp ta khôi phục nguyên thần. Ta hiện giờ không thể xuống Hoang Nguyên được, cứ ở chỗ này hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt chừng tám mười năm là được rồi. Đừng lo lắng.”
Tán lá trên đỉnh đầu xòe ra như cái ô, lá cây phượng hoàng tản ra mùi thơm ngát, ánh nắng bị chắn ở bên ngoài soi lá cây trở thành gần như trong suốt. Cây phượng hoàng xinh đẹp đến thế, trong lòng Đường Miểu tràn ngập cảm giác đau xót. Đầu tiên là chẳng hiểu vì sao mà ngất đi, đến khi nàng tỉnh lại, linh lực tăng lên nhiều, mà Hoàng Vũ lại biến trở lại nguyên hình, nguyên thần bị hao tổn. Đường Miểu không ngốc, nàng không hỏi Hoàng Vũ, nhưng nàng biết, nhất định là có liên quan đến nhau.
Phải đợi tám năm mười năm mới có thể nhìn thấy Hoàng Vũ sao? Lòng Đường Miểu lại thêm đau xót. Nếu anh ấy là cái cây chỉ có thể bị chôn chân ở đây, người có thể giúp anh ấy cũng chỉ còn chính mình. Trong đầu Đường Miểu hiện ra hình ảnh con rắn sừng cát dữ tợn, đầu rắn xấu xí hình tam giác, nàng run rẩy. Nguyên linh dị thú chính là hạt châu màu trắng Hoàng Vũ lấy ra từ trong đầu con rắn sừng cát đó sao? Nàng nhẹ giọng hỏi: “Hoàng Vũ, hiện giờ anh không thể đi đâu. Nếu tôi muốn ăn thịt rắn thì phải làm sao?”
Hoàng Vũ cười ha ha: “Cô có thể dẫn ra nước chứng tỏ tu vi linh lực đã không kém, hãy thử tụ nước thành đao, một đao chém đứt đầu rắn không phải là xong rồi sao?”
Tụ nước thành đao? Đường Miểu ngẫm nghĩ những lời này, bàn tay rất tự nhiên bắt thành một pháp quyết. Đầm nước bên cạnh bay ra một luồng nước, trong không trung ngưng tụ thành một thanh đao trong suốt.
“Sao mình lại làm được nhỉ?” Đường Miểu không thể hiểu nổi.
Hoàng Vũ nhớ đến nữ tử trong thức hải nàng bị mình đánh tan linh phách, thầm thở dài. Nữ tử kia có Ngự Thủy Chi Linh, linh lực tu vi tuy không phải bậc thượng tiên, nhưng giết rắn sừng cát thì không cần tốn nhiều sức.
“Mười năm bích hải phi tiên lộ, chờ gọi cố nhân chờ chẳng xong.” Tiếng ca u oán của nữ tử nọ lại vang lên bên tai hắn. Oán niệm của nàng mạnh mẽ như vậy, linh phách bị đánh tan vẫn không chịu chôn vùi. Cố nhân chờ nàng mười năm phi tiên trở về là ai? Thượng tiên linh lực cao thâm của tiên giới nhiều như sao trên trời, Hoàng Vũ mơ hồ cảm thấy mình diệt một phách cuối cùng của nàng không biết sẽ dẫn ra tai họa gì, nhưng nàng không nên sinh lòng tham chiếm đoạt thức hải của Đường Miểu, không nên có ý định chiếm lấy thân thể của nàng. Trong lòng Hoàng Vũ lại dâng trào tức giận, nếu thời gian có thể quay ngược, hắn vẫn sẽ đánh tan linh phách của nàng.
Chỉ là một phách cuối cùng của nàng cùng với toàn bộ linh lực là do sử dụng Tỏa Hồn Đan trấn giữ trong cơ thể Đường Miểu. Là ai đã dùng bí dược Tỏa Hồn Đan của hoàng tộc Đông Cực Địa? Đông Hoang này lớn như vậy, Đường Miểu lại đúng lúc dừng lại trên đỉnh núi chỗ hắn. Càng khéo là nàng có Ngự Thủy Chi Linh, đúng là thứ mình cần nhất. Là ai đã xếp đặt nàng? Đưa nàng tới là để giúp hắn hay có mục đích khác?
“Hoàng Vũ, thật kỳ lạ, hình như tự tôi biết mình nên làm thế nào. Nhưng khi cố nghĩ kỹ ra thì lại không biết là làm thế nào.” Đường Miểu nhẹ nhàng dao động ngón tay, thanh đao ngưng tụ lại từ nước nhẹ nhàng bay lên không, theo hướng nàng chỉ bay vút lên chém đứt một góc núi đá, rồi lại y theo lệnh quay trở về trong tay nàng.
Hoàng Vũ hồi thần lại, cười cười: “Là do tâm niệm trong lòng mà thôi. Cô không cần phải nghĩ phải làm thế nào, chỉ cần nghĩ mình muốn làm gì là được.”
Đường Miểu lẩm bẩm: “Dù sao tôi cũng chẳng nghĩ ra nổi.”
Nàng thật sự dám vì hắn mà đáp mây bay xuống Hoang Nguyên giết rắn sừng cát sao? Nghĩ đến bộ dáng nàng sợ hãi ngồi xổm trên đám mây, Hoàng Vũ lại có phần không đành lòng.
“Hoàng Vũ, tôi có thể đáp mây bay được rồi, tôi đi dạo một lát, không ở cùng anh được!” Đường Miểu vỗ vỗ thân cây, trong đầu ra lệnh, thu thanh đao trong suốt kia vào tay áo.
Nàng muốn đi bây giờ? Hoàng Vũ không vạch trần, hắt hơi một cái: “Mặt trời đã lên rồi, ta ngủ một lát.”