Bạn đang đọc Trên Trời Có Cây Tình Yêu: Chương Q.1 – Chương 1: Đông Hoang
“Nàng…. là một người phàm?”
Vân thạch màu trắng xây thành Độ Tiên Đài im lặng nổi trên biển mây. Một góc Tiên Đài nối liền với cầu Độ Tiên Bảy Sắc, ánh sáng lưu động chói lọi rực rỡ không gì sánh được. Trong không trung mấy con bạch hạc tao nhã phất cánh lượn, cùng cất lên mấy tiếng lảnh lót rồi thong thả bay dần đi xa.
Trên Độ Tiên Đài có hai ông lão một ột lùn. Hai người y phục tựa như tơ mà không phải tơ, như lụa mà không phải lụa, vạt áo rộng màu trắng, tay áo theo gió nhẹ nhàng phiêu đãng, hàng lông mày bạc trắng dài quá hàm phất phơ mang theo vài phần tiên phong đạo cốt. Có điều vẻ mặt hai người lúc này như trông thấy quỷ, chẳng còn khí độ thần tiên tự tại thường ngày nữa.
Việc này cũng không trách được hai người. Tuyết Tùng và Ngân Tùng nhậm chức ở Dẫn Tiên Điện của Bắc tiên giới đã được chín vạn tám ngàn năm, lần đầu tiên từ cầu Độ Tiên đón nhận một người phàm đến tiên giới.
Cầu Độ Tiên, tên cũng như ý nghĩa, chỉ có thể độ người phi tiên. Đừng nói đến người phàm trần không thể nhìn thấy được cây cầu này, kết giới pháp lực của thần tiên cũng tuyệt đối không cho phép con người có thể đặt một bước chân lên trên đó.
“Sao nàng lại có thể lên được cầu Độ Tiên?” Tuyết Tùng dáng người lùn tịt nghi hoặc nói thầm. Lão ngồi chồm hỗm xuống giơ ngón tay vừa ngắn vừa béo hạ xuống điểm vào giữa hai lông mày của nàng.
Đường Miểu đang trong cơn hôn mê lập tức cảm giác trán như bị băng đá tràn vào, khó chịu nhíu chặt hàng mi. Đôi mày như hai chiếc lá trúc nhướn lên buồn bực. Rời giường nàng sẽ tức giận! Đường Miểu liều chết nhắm mắt lại chịu đựng, nếu cứ tiếp tục quầy rầy nàng ngủ nữa, nàng sẽ bật dậy mà đánh người thật đó!
Một luồng linh lực từ giữa trán nàng đẩy ngược trở lại, Tuyết Tùng không ngờ một người phàm lại có được linh lực mạnh như vậy, theo bản năng ngửa mặt lên, thân thể tròn vo vì cố dùng sức mà trọng tâm bị lệch đi, ngã bịch xuống bên cạnh. Lão kinh ngạc nhìn cô gái trẻ nằm trên mặt đất, một lúc lâu cũng không nói thêm được gì.
Ngân Tùng bộ dáng trông hơi giống cây gậy trúc không để ý thấy linh lực vừa thoát ra khỏi trán Đường Miểu. Lão có chút cảm giác chế giễu, đại ca Tuyết Tùng ở tiên giới đã lâu, ngay cả người phàm cũng kinh ngạc mà xem như yêu quái. Người này là lão đưa từ cầu Độ Tiên đưa xuống, cho nên Ngân Tùng cảm thấy mình cũng nên có nghĩa vụ giải thích một chút. Lão có chút lúng túng nói:
“Tiểu đệ phụng mệnh bấm độn tính canh giờ mở tiên môn, vừa lúc thấy một nữ tử bị rơi xuống đầu cầu. Con người sao có thể đặt chân lên cầu Độ Tiên được? Tiểu đệ hiển nhiên cho rằng nàng chính là người phi tiên hôm nay, vì vậy nên đóng tiên môn đem nàng đi… Kết quả chỉ là một người tiên duyên trùng hợp mà lên được cầu, còn người phi tiên ở ngoài tiên môn thì nguyên thần tịch diệt.”
Nghe câu cuối cùng, Tuyết Tùng nhất thời tỉnh táo lại. Lão từ mặt đất lăn mình bật dậy gấp giọng nói:
“Vậy người phi tiên nguyên thần tịch diệt trước khi hồn phi phách tán, hồn phách người đó còn có thể vào được tiên môn không?”
Ngân Tùng khó hiểu nhìn vào mắt Tuyết Tùng, cao giọng: “Tuyết Tùng đại ca đã quên rồi? Tiên môn khi mở ra đóng lại, pháp lực Phong Ấn cũng tăng lên cực mạnh. Người phi tiên nào nếu không thể bước lên cầu Độ Tiên, thân thể hồn phách trong nháy mắt khi tiên môn đóng lại sẽ hóa thành tro bụi.”
Lời Ngân Tùng nói như sét đánh khiến hai tai lão ù đi, đầu cũng ong ong, tia hy vọng cuối cùng đã mất đi hoàn toàn. Tuyết Tùng thất thần lẩm bẩm:
“Ta đã dặn ngươi thiếu mất một câu… Ngươi có biết người phi tiên hôm nay chúng ta phải đón là ai không? Là Ti Thủy Linh Quân hạ phàm lịch kiếp!”
Ngân Tùng nghiêng đầu, lúng ta lúng túng hỏi:
“Ti Thủy Linh Quân là ai vậy?”
Tuyết Tùng vô cùng đau đớn thở dài một tiếng nói:
“Đương nhiên là Ti Thủy Linh Quân Lung Băng Ngọc sinh ra từ tinh hoa thiên hà! Hôm nay chính là kỳ hạn phi tiên hạ phàm mười kiếp của nàng.”
Ngân Tùng như bị giáng một gậy vào đầu, ngơ ngẩn đứng yên tại chỗ.
Hai vị Điện Ti tiên của Độ Tiên điện tiên phẩm tuy không tính là cao, nhưng cũng được coi là hai trong số những lão bất tử của Bắc tiên giới. Hai người không quan tâm đến tục sự tiên giới, trốn ở Độ Tiên Điện tiêu dao qua ngày, nhưng những chuyện lớn của tiên giới vẫn biết rõ như trước. Ngân Tùng lúc này hiểu rõ, mình đã là đụng phải tai họa gì.
Tiên giới chia làm bốn lãnh địa, hai vùng rộng nhất của tiên giới là Tây Địa và Bắc Địa lấy Thiên Hà* làm ranh giới.
*Thiên Hà: sông Ngân Hà.
Nửa năm trước, Thiên Tôn Tây Hoàng và Thiên Tôn Bắc Hoàng quyết định kết thông gia. Khi thuyền mây của thái tử Tây Hoàng sang bờ bắc, Ti Thủy Linh Quân chưởng quản Thiên Hà của Bắc Địa là Lung Băng Ngọc ham chơi nghịch nước xô sóng lớn lên cả thuyền mây. Thái tử Tây Hoàng không chút tức giận, ngược lại còn đối với Lung Băng Ngọc nhất kiến chung tình. Thuyền mây ở lại trên Thiên Hà thêm mấy ngày rồi mới đến bờ Bắc Địa.
Cửu Cực Bắc Địa, trên tiên điện thành Ngân Sương, Thái tử Tây hoàng làm bẽ mặt chúng thượng tiên Bắc Địa khi cự tuyệt cưới Đại công chúa Bắc Hoàng Cơ Oánh làm vợ, còn nói rõ hôn nhân giữa hai bên không thay đổi, nhưng người hắn muốn lấy là một tiểu tiên của Bắc Địa: Ti Thủy Linh Quân Lung Băng Ngọc. Đại công chúa Cơ Oánh xấu hổ và giận dữ không thể không phất tay áo bỏ đi.
Chỉ là một Ti Thủy Linh Quân nho nhỏ thôi mà cũng dám câu dẫn Thái tử Tây Hoàng, khiến hoàng tộc Bắc Địa mất hết cả thể diện. Thiên Tôn Bắc Hoàng yêu quý công chúa, giận chó đánh mèo Lung Băng Ngọc, trói nàng lại dẫn lên Trảm Tiên Đài, muốn diệt nguyên thần. Thái tử Tây Hoàng lập tức tập trung quân đến bờ tây Thiên Hà uy hiếp. Tây Địa hủy hôn trước, lại còn dẫn binh uy hiếp, Bắc Địa dĩ nhiên là không nuốt nổi cơn giận này, cũng kéo nhân mã đến bờ đông Thiên Hà, bày binh ứng chiến.
Tiên giới cũng có chiến tranh. Đã từng có những Thiên Tôn muốn thống nhất tiên giới, tiên giới bốn phía hỗn chiến mấy vạn năm. Lại có vị tiên nào đó tu luyện lên bậc thượng tiên liền cuồng vọng tự đại sinh dã tâm khởi binh mưu phản. Hay tiên giới từng xuất hiện dị bảo, lại không trong phạm vi Tứ Giới, bốn bên liền triệu tập thượng tiên của phe mình dùng đạo hạnh đi tranh đoạt.
Ba vạn năm trở lại đây, tiên giới vẫn yên bình. Các Thiên tôn Đế tôn tạm thời không có ý định khai chiến thống nhất tiên giới, cũng không có yêu tiên có ý định mưu phản cướp hoàng quyền. Đột nhiên hai vùng lớn nhất tiên giới Tây Địa và Bắc Địa chỉ vì một Linh Quân nhỏ bé mà trở mặt muốn khai chiến. Chúng tiên của tiên giới đều cảm thấy cực kỳ hoang đường.
Nhưng cũng vì việc này mà tiên giới yên ổn đã lâu lại trở nên sôi trào.
Bắc Địa sĩ khí đều giương cao. Tiên đình Tây Địa lại vì việc này của thái tử mà chia ra làm hai phe. Phe chủ chiến nghĩ thái tử điện hạ nếu đã khởi binh, mà lại cúi đầu chịu cưới công chúa Bắc Địa nữa thì mặt mũi Tây Địa còn để đi đâu? Chỉ có thể kiên quyết ứng chiến. Phe chủ hòa lại cho rằng lúc này quan trọng nhất là hôn sự giữa Tây Địa và Bắc Địa, hai bên liên thủ thì sau đó việc thu phục Nam Nhai Hải và Đông Cực Địa sẽ rất dễ dàng. Vì vậy cố khuyên thái tử điện hạ buông tha Lung Băng Ngọc mà nhìn xa trông rộng hơn một chút.
Nhưng Thái tử điện hạ Tây Hoàng lại vô cùng ương ngạnh, mặt lạnh nói không cưới, công chúa Bắc Địa muốn giết người trong lòng hắn, Bắc Địa đã quá ngang ngược rồi. Hắn Tây Ngu Hạo ngay cả người con gái mình yêu cũng không bảo vệ được, làm sao lo được cho bao nhiêu người, tuyên bố Thiên tôn Bắc Hoàng không tha Lung Băng Ngọc, hắn sẽ không triệt binh. Thiên tôn Tây Hoàng tức giận đến suýt nữa thì phóng thiên hỏa đốt sạch nguyên thần của hắn mà vẫn không làm gì được đồ con cái ngỗ nghịch kia. Đương nhiên, chỉ có một đứa con nối dõi duy nhất, Thiên tôn Tây Hoàng cuối cùng cũng chẳng xuống tay được. Về phía con đã không có cách nào, chỉ đành dày mặt mà soạn một phong quốc thư lặng lẽ thương nghị với Thiên tôn Bắc Hoàng.
Thiên tôn Bắc Hoàng lúc này đã không muốn gả công chúa cho Thái tử Tây Hoàng nữa. Nhưng nếu chỉ vậy đã dừng tay thì mặt mũi Bắc Địa để chỗ nào? Vì tôn nghiêm hoàng tộc, Bắc Địa cũng không thể triệt binh trước rồi hai tay dâng Lung Băng Ngọc.
Nhưng tình cảnh hiện giờ của Đại công chúa Bắc Hoàng đã cực kỳ bất tiện.
Đại công chúa Bắc Hoàng địa vị tôn quý, nếu không lấy Thái tử Tây Hoàng, tương lai lấy một người không bằng Thái tử Tây Hoàng, chẳng phải khiến Tây Địa được dịp chê cười? Nàng bị Thái tử Tây Hoàng từ hôn, những người trẻ tuổi anh tuấn khác có địa vị sánh được với hắn tuyệt đối sẽ không thể cưới nàng – một nữ nhân bị Thái tử Tây Hoàng từ chối, bị người cười nhạo, sao có thể chịu nổi? Nếu việc này không giải quyết thích đáng, Đại công chúa Bắc Hoàng e rằng chỉ có thể cả đời không lấy chồng.
Tiên hậu Bắc Hoàng chỉ có một đứa con gái, yêu như châu như bảo, không muốn con gái phải chịu khổ suốt đời, nên suốt ngày nước mắt ròng ròng đối diện Thiên tôn Bắc Hoàng. Thiên tôn Bắc Hoàng cũng do bắt buộc mới phải xuất binh, trong lòng vốn không hề muốn, Thiên tôn Tây Hoàng đã gửi đến quốc thư thay Thái tử hòa giải, Thiên tôn Bắc Hoàng cũng coi như thể diện đã tìm lại được.
Không phải chỉ vì một Ti Thủy Linh Quân nho nhỏ kia thôi sao? Hai vị Thiên tôn ngươi qua ta lại tìm kế, cuối cùng định ra một cách. Đổi thành phạt Lung Băng Ngọc hạ phàm lịch kiếp. Nếu như Lung Băng Ngọc lịch kiếp qua mười thế phi tiên trở lại tiên giới, sẽ để cho Lung Băng Ngọc làm thiếp Thái tử Tây Hoàng. Hôn sự giữa hai bên không thay đổi, Thái tử Tây Hoàng vẫn cưới Đại công chúa Cơ Oánh của Bắc Hoàng làm hậu.
Cuối cùng Thái tử Tây Hoàng vẫn là cưới công chúa làm Thái tử phi, Lung Băng Ngọc kia nhiều nhất cũng chỉ là một tiên cơ. Cung tiên Đế tôn nào mà lại không có cả đám tiên cơ để hầu hạ? Cách này là để lấy lại thể diện cho Bắc Địa.
Kết quả này ngoài việc hôn sự hai bên hoàng tộc chỉ là thêm nạp một tiên cơ nữa thôi. Công chúa về làm dâu, hai bên coi như kết thành đồng minh, Thiên tôn Tây Hoàng cũng hiểu đây là kết quả không gì tốt hơn.
Nhưng các nhân vật chính trong cuộc lại không chịu phối hợp. Đại công chúa Bắc Hoàng Cơ Oánh giận dữ bỏ đến thái ấp ở Tuyết Ngọc Cốc, tuyệt không chịu ủy khuất lấy Thái tử Tây Hoàng. Tây Ngu Hạo cũng tuyên bố muốn cùng Lung Băng Ngọc hạ phàm lịch kiếp.
Thiên tôn Bắc Hoàng khuyên Đại công chúa coi hòa bình là quan trọng, giữ yên lặng. Thiên tôn Tây Hoàng để tránh xảy ra chuyện, dùng một bình Linh Hoa Quỳnh Dịch chuốc say Tây Ngu Hạo đưa hắn giam ở dưới Cực Dạ Hải, chờ khi nào Lung Băng Ngọc lịch kiếp phi tiên sẽ thả hắn ra.
Mười thế lịch kiếp ở phàm trần, với tiên giới không quá trăm ngày.
Đến giờ đã hơn ba tháng, Lung Băng Ngọc mười thế lịch kiếp viên mãn phi tiên. Kết quả chưa kịp bước một bước lên cầu Độ Tiên đã hồn phi phách tán.
Ngân Tùng sợ run một hồi, đắng họng. Lão ôm một tia hy vọng nói:
“Nữ nhân phàm trần này với Lung Băng Ngọc tuy thời không cách biệt nhưng trùng hợp lại cùng đáp xuống một chỗ khi tiên môn mở. Nàng lên được cầu Độ Tiên, Lung Băng Ngọc lại tan thành tro bụi. Ta đóng cửa chỉ nhanh một chút nhưng Lung Băng Ngọc không còn tiên duyên nữa là mệnh trời đã định. Thiên ý như vậy, dù là Thái tử Tây Hoàng kia cũng không thể nói gì hơn, chúng ta nhiều nhất cũng chỉ là không làm tròn trách nhiệm, không phải tội chết, chỉ là nhận sai người thôi.”
Tuyết Tùng ngẩng đầu nhìn lên nhìn Ngân Tùng tức đến giậm chân mắng:
“Giữ ở Dẫn Tiên Điện cả chín vạn tám ngàn năm, ngươi đã gặp được mấy người tu tiên không phải qua thiên lôi độ kiếp? Là Thiên tôn cực kỳ coi trọng Lung Băng Ngọc nên mới hạ lệnh sai hai chúng ta mở tiên môn đón nàng qua cầu Độ Tiên, cho dù Lung Băng Ngọc không có tiên duyên hai Thiên tôn cũng nghĩ vậy sao? Chắc chắn sẽ cho là chúng ta đón sai người, đóng tiên môn lại mới dẫn đến tình cảnh như bây giờ. Thân làm chức Điện Ti của Dẫn Tiên Điện lại đón sai người sẽ chịu phạt gì? Cùng lắm thì lên Trảm Tiên Đài chịu roi, biếm xuống nơi man hoang tam giới khổ tu. Hôm nay đón sai người thì lại khác, hai bên Thiên tôn giận cá chém thớt xuống, hai lão già chúng ta tương lai còn có ngày lành sao?”
Đắc tội hai Thiên tôn, mà quan trọng nhất là đắc tội Tây Ngu Hạo… Hắn dám dẫn binh uy hiếp Thiên tôn Bắc Địa, khiến Thiên tôn Tây Hoàng tức muốn chết, còn chuyện gì không dám làm nữa? Ngân Tùng rùng mình, lúng túng:
“Nàng ngã xuống vách núi thì chắc chắn cũng thành người chết. Hay là đánh tan hồn phách nàng, giấu đi chuyện đón sai nữ nhân phàm trần đến tiên giới này. Thiên tôn không biết nguyên do, sẽ cho là Lung Băng Ngọc vô duyên với tiên giới, ngay cả cầu Độ Tiên cũng không lên được, trách được chúng ta sao?”
Tuyết Tùng trừng mắt nhìn Ngân Tùng lúc lâu, thở dài một tiếng nói:
“Ta vừa xem xét linh đài của nàng. Khi Lung Băng Ngọc thân thể bị hủy diệt hồn phi phách tán đã cố đem một tia hồn phách cuối cùng cùng với toàn bộ linh lực vào trong thân thể nữ nhân phàm trần này, cho nên nàng ta mới có thể an toàn đặt chân được lên cầu Độ Tiên. Nếu giờ đánh tan hồn phách của nàng, ngay cả một phách cuối cùng của Lung Băng Ngọc cũng không còn tồn tại nữa. Sau này nếu có ngày để Thái tử Tây Hoàng biết được chúng ta hủy đi một phách cuối cùng của Lung Băng Ngọc, hắn sẽ bỏ qua sao? Hắn dù uốn thiêu cháy nguyên thần của chúng ta, chẳng lẽ hai vị Thiên tôn có thể đi nói giúp cho chúng ta?”
Ngân Tùng mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc cảm thấy chán nản, mình chẳng những đón sai người, lại còn đón phải một củ khoai lang nóng bỏng tay. Lão giương mắt nhìn Tuyết Tùng vẻ mặt cầu xin:
“Đại ca, vậy huynh nói làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thật sự là sẽ như vậy? Tiểu đệ cố qua một ngàn năm nữa là có thể thăng cấp lên thành thượng tiên rồi!”
Ngân Tùng có mắc sai lầm nhưng Tuyết Tùng cũng tránh không thoát khỏi trách nhiệm. Lão cũng thật sự tiếc vinh quang thăng làm thượng tiên tôn sư sau một nghìn năm nữa. Tuyết Tùng chắp tay sau mông đi đi lại lại trên Nghênh Tiên Đài nửa ngày, cuối cùng nghĩ ra một cách:
“Đã muốn giấu chuyện này đi, lại không thể đánh tan hồn phách của nàng.”
Ngân Tùng hai mắt sáng lên:
“Đại ca có diệu kế?”
Tuyết Tùng liếc mắt nhìn hắn, chậm rãi nói:
“Năm năm trước, ta tình cờ có được một viên Tỏa Hồn Đan bí chế của Đông Cực. Bốn cõi tiên giới, duy chỉ có Đông Cực cách biệt với ba lãnh địa kia xa nhất, không thường qua lại. Tỏa Hồn Đan là bảo vật bí truyền của Hoàng tộc Đông Cực, không nhiều người biết đến, cho nàng ăn vào không chỉ có thể phong bế một phách của Lung Băng Ngọc mà còn có thể phong ấn linh lực trong cơ thể nàng. Nàng qua cầu Độ Tiên, trải qua pháp lực tẩy tủy của thần tiên, không còn là cơ thể trần tục nữa mà đã thành tiên thể*. Ngươi không nói, ta không nói, nàng cũng chỉ là một người tu tiên bình thường cơ duyên xảo hợp mà có thể thăng tiên thôi.”
*Tiên thể: thân thể tiên nhân.
Ngân Tùng suy nghĩ đắn đo, không tìm ra cách nào tốt hơn, đành thở dài một tiếng tán thành.
Tuyết Tùng liền nhét cho Đường Miểu nuốt vào viên Tỏa Hồn Đan.
Việc đã làm xong, Ngân Tùng nhẹ tay cầm bút Thanh Ngọc viết lên Bạch Ngọc Quyết thân phận của Đường Miểu, rồi đưa Bạch Ngọc Quyết vào lòng bàn tay nàng. Một luồng ánh sáng trắng lóa lên, Bạch Ngọc Quyết đã biến mất.
Tuyết Tùng đứng bên cạnh nhìn, trong mắt hiện lên suy tính, đột nhiên mở miệng:
“Các loại thần tiên khác nhau trong tiên giới nhiều như cát Thiên Hà, không thể chắc chắn rằng không ai có thể nhận ra nàng bị Tỏa Hồn Đan phong ấn linh lực. Không bằng đưa nàng đến Đông Hoang đi.”
“Đông Hoang được đấy! Cách này của đại ca rất hay. Không có linh lực hộ thân, nàng ở Đông Hoang sống được bao lâu tùy vào vận mệnh của nàng thôi.” Ngân Tùng cười ha hả đáp lại.
Tuyết Tùng liền vẫy một đám mây đến, bắt quyết làm phép chở Đường Miểu bay về hướng Bắc cảnh Đông Hoang.
Tiễn đi một phiền toái lớn, hai người không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.
Phía tây đột nhiên truyền đến mấy tiếng ngựa hí, bạch hạc đang bay lượn trên không của Dẫn Tiên Điện hoảng sợ theo mây bay tứ tán. Một chiếc xe kiệu xa hoa có đội nhân mã vây quanh xuất hiện trên bầu trời Độ Tiên Điện.
Kéo xe là hai con Bạch long mã màu trắng bạc cực kỳ thần tuấn, mũi thở mạnh ra tiếng phì phì, thu đôi cánh trắng như tuyết lại đứng trước Dẫn Tiên Điện. Hai bên rèm xe vén lên tỏa ra ánh sáng bạc rực rỡ mông lung, bên trong, một vị công tử tuổi còn trẻ mặc cẩm y ngồi nghiêng người, lười biếng tựa vào chiếc gối mềm mại bằng gấm rực rỡ, chống cằm tựa tiếu phi tiếu nhìn hai lão tiên trên Nghênh Tiên Đài.
Tiểu ma đầu này sao lại chạy đến đây? Ngân Tùng và Tuyết Tùng cả kinh, nhủ thầm may là đã tống Đường Miểu đi rồi. Hai người cười gượng rời khỏi Nghênh Tiên Đài, đáp một đám mây đến trước xe kiệu, chắp tay nói:
“Mộ Ly Tinh Quân giá lâm Dẫn Tiên Điện, không biết có gì sai bảo?”
Mộ Ly nhẹ tay đặt lên đầu gối, thờ ơ nói:
“Nghe nói hôm nay Lung Băng Ngọc kia phi tiên, Thiên tôn có lệnh sai hai người mở tiên môn đón nàng qua cầu Độ Tiên. Bản quân thực sự rất hiếu kỳ tiểu mỹ nhân mà Tây Ngu Hạo nhớ mãi không quên kia, mới đặc biệt đến xem.”
Mộ Ly Tinh Quân là con trai Hoàng muội của Thiên tôn Bắc Hoàng. Thiên tôn Bắc Hoàng cực kỳ yêu thương Mộ Ly, còn ít tuổi đã phong hắn làm Tinh Quân, ban thưởng hai con Bạch long mã xưa nay chỉ Đế quân mới được dùng để kéo xe cho hắn. Thiên tôn Bắc Hoàng không có con trai, có tin đồn nói Thiên tôn có ý truyền ngôi lại cho hắn, các thượng tiên ở Cửu cực Bắc Địa đều phải nhường hắn ba phần.
Tây Ngu Hạo chỉ vì một Ti Thủy Linh Quân nhỏ bé mà từ chối cưới công chúa, khiến Đại công chúa Bắc Hoàng không còn mặt mũi rời khỏi thành Ngân Sương đến sống một mình ở Tuyết Ngọc Cốc. Mộ Ly và Đại công chúa Bắc Hoàng làm bạn từ nhỏ, tình cảm sâu đậm, khi Tây Ngu Hạo đưa quân tập trung ở bờ tây Thiên Hà, Mộ Ly tức giận xin được làm tiên phong. Không ngờ hai vị Đế tôn ba phải ngừng chiến, hắn trong lòng bực bội vô cùng, liền muốn thừa dịp Lung Băng Ngọc mới quay về tiên giới gây phiền phức cho nàng.
Tuyết Tùng trộm liếc mắt nhìn Mộ Ly.
Trên mặt hắn dù vẫn có ý cười, nhưng ánh mắt lạnh buốt như sao Bắc Cực, bờ môi mỏng hơi nhếch lên lộ ra hận ý sâu sắc.
Tuyết Tùng phỏng đoán Mộ Ly Tinh Quân đang nghĩ gì, biết hắn không có ấn tượng tốt đẹp gì với Lung Băng Ngọc, trong lòng nhẹ đi một nửa. Lão nhăn mặt đau khổ nói:
“Hạ tiên đang muốn bẩm báo với Thiên tôn, Ti Thủy Linh Quân Lung Băng Ngọc số mệnh vô duyên với tiên giới, nàng ngay cả cầu Độ Tiên chưa bước lên được thì thân thể đã bị hủy, nguyên thần tịch diệt, hóa thành tro bụi rồi.”
“Cái gì?” Mộ Ly cả kinh ngồi thẳng dậy, thần sắc trên mặt thay đổi còn nhanh hơn cả đám bạch hạc lẫn mây bị xe hắn làm cho kinh hãi mà bay mất, tiếp đó cười lớn:
“Hay hay hay! Lung Băng Ngọc kia si tâm vọng tưởng nhưng sao có thể thoát khỏi thiên ý trừng phạt? Bản quân sẽ đưa tin tức này đi, khiến cho Tây Ngu Hạo phải phun ra ba lít máu, báo thù cho Hoàng tỷ! Quay về Tuyết Ngọc Cốc!”
Xa giá của Mộ Ly Tinh Quân đến nhanh mà đi còn nhanh hơn. Ngân Tùng và Tuyết Tùng lau mồ hôi lạnh, rốt cục yên lòng.
Xem tình hình Mộ Ly nếu biết Lung Băng Ngọc vẫn còn một phách cố bám lại, chắc chắc hạ sát thủ với Đường Miểu. Tuyết Tùng lẩm bẩm:
“Tiễn nha đầu kia đi, chúng ta coi như tích được chút tiên đức.”
Ngân Tùng lại nói:
“Sớm biết Mộ Ly Tinh Quân hận nàng như vậy, chẳng bằng giao nàng ra, sống hay chết do Tinh Quân quyết định. Có Tinh Quân nói đỡ, không chừng Thiên tôn tha cho hai huynh đệ ta.”
Tuyết Tùng nhảy dựng lên giơ tay gõ Ngân Tùng một cái nói:
“Đồ đầu heo! Trong cơ thể nàng tốt xấu gì cũng có một phách cuối cùng của Lung Băng Ngọc, nếu như để Mộ Ly Tinh Quân giết nàng, Tây Hoàng Thái tử điện hạ lại chịu để yên? Mộ Ly Tinh Quân nếu biết chúng ta giấu giếm, nhất định sẽ trả thù. Chuyện này chôn sâu trong lòng là cách tốt nhất.”
Ngân Tùng lúc này tỉnh táo lại, được Mộ Ly Tinh Quân vui vẻ thì lại chọc giận Tây Hoàng Thái tử điện hạ. Thật là thế khó xử. May là nha đầu kia đã bị hắn đưa đến Đông Hoang rồi. Ngân Tùng đắc ý cười thầm, nói:
“Tiểu đệ nghe theo đại ca. Nha đầu kia đã bị phong ấn linh lực thì dù đến tiên giới có được tiên thể cũng không sống lâu được. Tiểu đệ chỉ chờ nàng sớm đến ngày nguyên thần tịch diệt, không còn hậu hoạn.”
Tuyết Tùng trong lòng ngổn ngang trăm mối. Hắn nhìn phía Đông Hoang, ánh mắt đầy suy tư, vuốt vuốt cái trán nhẵn bóng loáng của mình, thì thào:
“Còn phải xem… ý trời!”
—————-
Tiên giới chia thành bốn phương, phân biệt do Bắc Hoàng Thiên tôn, Tây Hoàng Thiên tôn, Nam Nhai Hải tôn và Đông Cực Thánh tôn chưởng quản.
Cõi tiên lại phân ra tam giới cửu trùng, tam giới phân chia thành Cửu Cực Thiên, Thượng Nguyên Thiên và Trung Nguyên Thiên, mỗi giới lại chia ra ba tầng trời. Bốn tiên đình cùng phân chia cai trị chín tầng trời. Chín tầng tiên giới, càng lên cao linh khí càng dày đặc, rất được các thần tiên ưa thích, mà càng xuống dưới càng cằn cỗi hoang vu, rất ít dấu chân qua lại.
Đông Hoang gần Nam Nhai Hải nhất, không chỉ là tầng thấp nhất của Bắc tiên giới, hơn nữa cũng là vùng hoang vắng nhất của Bắc địa. Thần tiên nếu có chút bản lĩnh đều tránh xa nơi này tìm chỗ khác tu luyện. Những người còn lại tuy có tiên thể nhưng không có linh căn chỉ có thể dần dần diệt vong. Dần dần, Đông Hoang thành nơi hoang vu không người. Những ai vi phạm tiên quy của Bắc tiên giới thường bị trục xuất đến đây, tự sinh tự diệt.
Đám mây kia chở Đường Miểu bay thẳng đến Đông Hoang.
Đường Miểu tỉnh rất không đúng lúc. Nàng vừa mở mắt liền nhìn thấy bầu trời màu xanh biếc, còn bản thân mình đang nằm trên mây trắng. Gió nhẹ nhàng thổi mây lướt qua chạm vào mặt lành lạnh rất dễ chịu.
Vì không có gì báo hiệu, Đường Miểu cũng không biết mình đang bị một đám mây chở đi bay vùn vụt. Nàng mở mắt nhìn màu trời xanh biếc như ngọc lưu ly còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, giữa đám mây đột nhiên loãng ra, cảnh vật phía dưới bỗng xông thẳng vào mắt Đường Miểu.
Mặt đất sâu cả vạn trượng bên dưới nhỏ như sa bàn, dòng sông mỏng như sợi chỉ, hồ nước loang loáng như chiếc gương nhỏ xinh xinh. Đường Miểu nghi hoặc nghĩ, chỉ có đi máy bay mới có thể nhìn thấy cảnh này mà! Nàng dùng sức tát mình một cái, cảm giác rát bỏng khiến nàng hoàn toàn bừng tỉnh. Nàng nhảy dựng hét toáng lên: “Má ơi, mình đang ở giữa không trung!”
Dưới chân là một đám hơi nước mờ mịt trắng như tuyết, có gì đó giữ lấy nâng nàng lên. Đường Miểu chốc lát liền ngồi thụp xuống, nhắm chắt hai mắt, trong tiềm thức tiến hành tự lừa dối mình – lại còn làm rất đến nơi đến chốn. Sau đó, nàng giơ cánh tay nhỏ bé sờ soạng bên dưới chân.
Đám mây này cũng không phải đồ vật rắn, hơi nước trượt khỏi mười ngón tay nàng, tay nàng quơ tới quơ lui cũng chỉ túm thấy toàn không khí. Đường Miểu ngẩn người liền tăng thêm phạm vi dò xét, cuối cùng làm thành tư thế quạt nước liều mạng, từ xa nhìn lại, trông giống như một con vịt đang ngồi xổm trên đám mây.
Hai tay quơ loạn đã mỏi nhừ, nàng vẫn như cũ chẳng mò thấy cái gì.
Đường Miểu học vật lý thành tích bình thường, nhưng nàng biết bất luận mây hình thành từ nguyên nhân gì cũng đều không thể là vật rắn. Nói cách khác, dưới chân nàng hiện giờ, thật sự là một đám… không khí..
Đường Miểu trong đám con gái xem như gan lớn. Con gái bình thường hay sợ rắn sợ chuột, nàng không sợ. Những đứa con gái khác đi đêm sợ ma, nàng cũng không sợ. Nhưng lại có hai thứ mà Đường Miểu sợ nhất, một sợ độ cao hai là sợ nước…
Khi nàng sinh ra, thầy tướng số nói nàng mệnh thiếu thủy, cho nên cha mẹ đặt tên nàng một chữ Miểu (~Diễu, diễu diễu nghĩa là nước mênh mông). Sau người nhà mới phát hiện Đường Miểu không thể nói là thiếu thủy, mà phải gọi là sợ thủy. Đường Miểu tế bào vận động rất phát triển, đã từng đứng thứ nhất môn chạy 3000m của nữ tại đại hội thể dục thể thao. Nhưng nàng lại không biết bơi. Bể bơi dành cho trẻ em chỉ sâu có 0,8m thôi cũng có thể khiến nàng sặc nước đến phải nhờ người cứu hộ lôi vào. Tắm suối nước nóng ở cái bể bé xíu thôi, ngón tay bám chặt vào thành bể trắng bệch, nàng cũng không dám buông tay.
Nói đến sợ độ cao, chỉ có mỗi leo lên cầu thang tầng hai thôi cũng khiến nàng chân run rẩy. Bây giờ nàng đột nhiên phát hiện ra mình đang đứng trên một đám mây cao tít giữa trời, đừng nói nàng là một người sợ độ cao, cho dù có là người bình thường cũng sẽ bị dọa đến choáng váng.
Cảm giác sợ hãi thúc mạnh vào đầu Đường Miểu. Trái tim nàng đập thình thịch thình thịch kinh hoàng, mỗi một tiếng đập nàng có thể cảm giác được máu đang tuôn lên não.
Đường Miểu to gan quyết định xác nhận lại một chút xem liệu có phải mắt nàng có vấn đề gì không. Nàng dũng cảm mở to đôi mắt đang nhắm, nhìn một cái, trên mặt không còn giọt máu nào nữa, trắng bệch rồi ngất đi.
Đám mây bị Dẫn Tiên Điện làm phép làm hết trách nhiệm đưa nàng dừng lại trên một hòn núi hoang ở Đông Hoang, lặng lẽ tan rã.
Đường Miểu lần thứ hai tỉnh lại, lại thấy được bầu trời xanh biếc, trái tim một lần nữa tăng tốc kinh hoàng, sợ lại nhìn thấy mình đang trôi nổi trên không trung.
Nhưng lần này có vẻ may mắn, tay nàng chạm vào mặt đất đáng yêu. Cổ họng Đường Miểu phát ra một tiếng rên rỉ, nàng vỗ vỗ đầu mình, chuyện gì vừa xảy ra? Hoa mắt? Chắc là nằm mơ rồi! Nàng dễ dàng đem trí nhớ lúc bay giữa không trung đó thành một giấc mộng, thực khoan khoái thoát khỏi nghi vấn và tim đập mạnh, bắt đầu nhìn ngắm xem xét xung quanh.
Nàng đang nằm ở một sơn cốc rất lớn, xung quanh toàn đá núi hình thù kỳ dị lởm chởm, ở giữa bằng phẳng. Trên núi không có cây, giữa các khe đá thỉnh thoảng có chỗ đất lơ thơ vài cọng cỏ xanh. Chính giữa sơn cốc khá bằng phẳng có vài bụi cây gai màu nâu. Nhìn lên phía trên, núi rất cao, nhìn không thấy đỉnh.Nhìn ra bên ngoài, đá núi chặn hết tầm mắt của nàng.
Đầu óc Đường Miểu rốt cuộc khôi phục trở lại bình thường, nàng nhớ lại trước đó mình đang ở Kim Đỉnh trên núi Nga Mi.
Nghỉ hè năm thứ ba, nàng và đám bạn đại học cùng phòng hẹn nhau đến Kim Đỉnh núi Nga Mi ngắm mặt trời mọc. Ba cảnh đẹp tuyệt thế của Kim Đỉnh Nga Mi: biển mây, mặt trời mọc, Phật quang (hào quang của Phật)*. Để kịp xem mặt trời mọc, ba giờ rưỡi sáng mọi người đã rời giường đi cáp treo lên Kim Đỉnh. Đến đỉnh núi thì đã bốn giờ rưỡi sáng, Đường Miểu liền ngồi ở vách núi dựa vào lan can ngủ gật. Nàng đang mơ mơ màng màng thì bị tiếng người reo hò làm bừng tỉnh, mở to mắt nhìn trên biển mây xuất hiện Phật quang.
Phật quang trên Nga Mi nhiều năm chưa thấy xuất hiện. Đường Miểu là người thành phố, đã đến Nga Mi vô số lần cũng là lần đầu tiên nhìn thấy. Nhìn đến choáng váng nàng không để ý mình còn đang ngồi dựa vào lan can. Trên Kim Đỉnh cuồng nhiệt như nước sôi trào, đám đông du khách kích động bùng nổ, liều mạng chen lấn đến vách đá chụp ảnh. Rất đông người, bị ép sát vào lan can Đường Miểu cố mấy lần cũng không đứng dậy nổi. Nàng liền dứt khoát chui ra lan can bên kia, vừa nắm lấy thành lan can đứng lên thì bất hạnh nhìn thấy vực núi đen sâu hun hút không thấy đáy bên dưới, chứng sợ độ cao phát tác ngay lập tức. Kỳ thật từ lan can đến vách núi còn cách một quãng, nhưng Đường Miểu vừa té xỉu liền biến thành một cái bình tròn lăn đi, lăn lông lốc lăn thẳng xuống vách núi đen.
Khi nàng rơi xuống hình như còn đụng phải cái gì, ngực bị đập vào đau đớn khiến vừa tỉnh lại chút, một tiếng mẹ còn chưa kịp gọi đã hoa lệ hôn mê tiếp.
Nhớ lại chuyện vừa xảy ra, Đường Miểu hai tay chắp lại khấn: “A di đà Phật, Phật quang phù hộ!”
Từ trên Kim Đỉnh hơn ba ngàn mét rơi xuống, trên người không xước mất một mảnh da, tay chân còn nguyên vẹn, Đường Miểu cũng chỉ có thể cảm tạ Bồ tát. Nàng thậm chí mê tín nghĩ, có phải Phật quang hiếm có của núi Nga Mi phù hộ nàng không?
“Thôi mặc kệ, đại nạn không chết tất sung sướng đến cuối đời!” Đường Miểu nắm chặt tay kích động hăng hái đứng dậy. Nàng lấy tay kề vào miệng làm loa hô to: “Có người không!! Cứu mạng!!!”
Tiếng của nàng trong yên tĩnh truyền đi rất xa, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng vọng lại. Đường Miểu đợi một lát lại hô tiếp, nhưng bốn phía vẫn không chút động tĩnh.
Nàng bình tĩnh nghĩ, có lẽ là bị rơi xuống nơi vực sâu quá không có người rồi. Nàng lý trí quyết định, trước tự cứu, đợi lát nữa lại chờ cứu viện.
Ánh mặt trời nóng bỏng rót xuống mặt đá, Đường Miểu bị hun nóng liền cởi áo lông thuê trên Kim Đỉnh, mặc áo cộc quần đùi kiểm tra lại đồ mang theo. Nàng lần giở túi tiền trên áo, lại rơi ra một lọ kẹo bạc hà đường, cùng với hơn năm trăm đồng. Ba lô của nàng sau khi rơi xuống đã không thấy đâu nữa.
Đường Miểu rất muốn có thể tìm ra được cái bật lửa để nhóm lửa, đến đêm phòng dã thú, còn có thể giúp đội cứu viện nhanh chóng phát hiện ra nàng.. Nhưng không có. Đánh lửa là kỹ năng cao siêu, nàng không có năng lực đó.
Đứng trên đỉnh núi, cơ hội được phát hiện có lẽ sẽ cao hơn, Đường Miểu cân nhắc xong liền hướng đỉnh núi mà đi. Mặt trời nắng chói lọi, Đường Miểu cảm giác độ nóng trên đá có thể đủ để nướng chín trứng gà. Nàng lấy áo lông trong tay giơ lên làm ô che đầu, lúc này mới cảm thấy cảm giác lo lắng bớt đi chút.
Mấy giờ sau nàng rốt cuộc lên được đỉnh núi. Đỉnh núi rất rộng, ước chừng phải rộng bằng bốn sân bóng, trên đó vô số tảng đá lớn màu xanh nằm chồng chất, không một ngọn cỏ. Bốn phía lại không có gì ngăn cách tầm nhìn, rộng lớn vô cùng. Đường Miểu tập trung quan sát, cằm suýt nữa thì rụng xuống: “Má ơi, đây là Avatar sao?!!!”
Ánh mắt nàng có thể nhìn thấy những hơn mười ngọn núi đang lơ lửng trên không trung, hình dạng màu xám xịt giống nhau, trơ trọi không chút màu xanh cây cỏ. Bên dưới núi đá là khoảng không trắng xóa không thấy đáy, thỉnh thoảng lại có một đám mây mỏng bị gió thổi qua bay lơ lửng dưới đáy núi.
Đường Miểu không thể tin nổi, hai chân mềm nhũn ngồi phịch xuống đất. Nàng ngơ ngẩn trên đỉnh núi một lát lại leo xuống dưới. Vừa đi vừa váng đầu hoa mắt thở dốc như trâu, nàng nhìn cảnh trước mắt lại vô lực lỏng tay ra, áo lông đang ôm tựa như chiếc lông chim bay xuống.
Ngọn núi nàng đang đứng cũng trôi nổi giữa không trung, nhưng phía dưới ngọn núi này còn có một vùng đất liền màu nâu rộng lớn. Nhưng chiếc áo lông màu lam này đã biến thành chế nhạo, rốt cuộc biến mất trong tầm mắt nàng, Đường Miểu không nhìn thấy nó có dấu hiệu rơi xuống mặt đất.
Cảm giác chóng mặt ập lại, Đường Miểu đầu nặng nề choáng váng. Nàng theo bản năng quay lại nằm úp sấp lên tảng đá sau người, sợ mình lỏng tay một chút thôi cũng rơi xuống nốt.
Đây là gì vậy? Là nơi nào? Chẳng lẽ chuyện nàng ở trên không trung ban nãy không phải nằm mơ? Đường Miểu máy móc quay lại leo bằng cả tay lẫn chân lên núi. Nàng thật vất vả mới trở lại được sơn cốc lưng chừng núi, tê liệt ngồi dưới đất nhìn trời gào thét: “Có người không!! Mau đến a!! Cứu mạng aaa!!!”
Kêu đến khàn cổ họng cũng không có một thanh âm đáp lại, Đường Miểu gan dù lớn hơn nữa cũng sợ đến òa khóc. Khóc xong Đường Miểu lại ngẩn người, sau đó ném vào miệng một viên kẹo bạc hà. Nàng bi ai nghĩ, nàng sẽ không chết ở đây chứ?
Thời gian cứ nặng nề trôi, thái dương tỏa ráng ngũ sắc khắp bầu trời. Đá núi bị nắng nhuộm thành màu nâu đỏ u ám, thần bí mà hoang liêu.
Trời dần vào đêm, một vầng trăng sáng vừa to vừa tròn đột ngột mọc lên trên sau đỉnh núi. Đường Miểu ngắm đến ngây người, nàng chỉ ở trong phim có kỹ xảo hay phim hoạt hình mới có thể thấy mặt trăng quá lớn như thế này, dường như gần đến nỗi nàng giơ tay là có thể chạm vào.
Nóng bức ban ngày bị gió núi thổi tan. Bóng một tảng đá lớn đen ngòm trông như một con thú dữ tợn, Đường Miểu lùi vào ngồi chỗ thấp giữa khe đá, mờ mịt không biết làm sao.
Nàng theo bản năng co người lại thành một khối, cằm gác lên đầu gối ngơ ngác nhìn ra ngoài. Trừ tiếng gió thổi qua, bốn phía im lặng đáng sợ. Nàng không lừa được chính mình, đừng nói Nga Mi, trên trái đất vốn không có núi lơ lửng được trên không trung thế này… Cũng không có mặt trăng kỳ ảo như vậy.
Đường Miểu đã tự véo mình không biết bao nhiêu lần, mỗi một lần đều đau đến nhíu mày. Nàng không biết mình bị rơi đến nơi nào, nàng chỉ có thể khẳng định, mình không nằm mơ. Nàng còn sống, mạch của nàng còn đang đập, bây giờ chân đang nhũn ra vừa khát vừa đói..
Ánh trăng chiếu xuống núi đá hoang trông cực kỳ đẹp đẽ. Những tảng đá sẫm màu phản xạ ánh trăng chiếu xuống phát ra sắc trắng bạc.
Bụi cây yên ả đứng lặng, mà giữa những khe đá mấy đám cỏ xanh kia lại nhẹ nhàng đong đưa. Đường Miểu có thể nghe đến tiếng mấy cây cỏ kia phát ra tiếng động thì thào hưởng thụ, như thể thỏa mãn khi ba ngày bị phơi ở dưới nắng mùa hạ cực nóng đột nhiên được vào trong phòng có điều hòa.
Nàng cười khổ nghĩ, nhất định nơi này quá kỳ lạ nên đầu óc nàng cũng trở nên kỳ quái, cây cỏ làm sao có thể có suy nghĩ?
Lúc này một mùi thơm ngát bỗng phớt qua mũi, nàng quay đầu liền thấy một chuyện kỳ lạ. Cách tảng đá nàng đang ngồi không xa có một bụi cây cao nửa thước. Ban ngày không chú ý đến, nhưng lúc này bụi cây không một cái lá kia lại khác, trên cành trơ trụi dưới ánh trăng, quả cây màu trắng bạc, đầu cành trĩu xuống ba quả to bằng trứng gà, tỏa ra một màu ngọc bích sáng bóng tuyệt đẹp.
“Quả dại!” Đường Miểu bị hương trái cây tỏa đến hấp dẫn ứa nước bọt.
Nàng cả một ngày liền ăn bạc hà đường đỡ đói giải khát, bây giờ bò đi cũng thấy mệt khủng khiếp. Cảm giác đói quá mãnh liệt kích thích nàng đến được trước bụi cây kia. Nàng do dự, đây là trái cây gì? Có độc hay không? Ngày hôm nay còn có chuyện gì nhìn thấy mà không phải kỳ lạ? Ngã không chết đã là kỳ tích, không thể chết đói được! Đường Miểu quyết định, tay liền giơ lên hái…
Trên đầu chợt vang lên một giọng nam giới lạnh lùng: “Ta đợi Thánh lan quả này kết được đã ba năm, hao hết linh lực bảo vệ. Ngươi không làm gì, dựa vào đâu mà dám hái quả ăn?”
Núi hoang đang im lặng đột nhiên vang lên tiếng người, thật sự so với im lặng còn khiến người ta sợ hãi hơn. Đường Miểu hoảng sợ da đầu run lên, máu chảy mạnh, gân xanh trên huyệt thái dương bị kích thích nhảy dựng. Nàng hơn nửa ngày mới hoàn hồn lại được, ngẩng đầu nhìn lên hướng tiếng nói vừa phát ra.
Người nói đứng trên một tảng đá trên cao, ánh trăng sáng rực làm nền sau lưng hắn, khoác một chiếc áo choàng rộng sẫm màu, tạo hình giống hệt người dơi trên áp phích quảng cáo phim. Hắn quay lưng về phía ánh trăng, Đường Miểu nhìn không rõ mặt, chỉ nhìn thấy đôi con ngươi hắn đang phát sáng. Màu xanh biêng biếc, giống hệt sói hoang trên thảo nguyên ban đêm.
Gió núi lại lướt qua, người vừa đến tóc dài tung bay, áo choàng cũng phất lên. Nếu như giờ không phải đang ở nơi quá kỳ dị, Đường Miểu sẽ hô lên một tiếng – khốc.
Nam tử hướng Thánh lan quả phất tay, ba quả cây kia liền nhẹ nhàng rời khỏi cành bay đến nằm gọn trong tay hắn. Hắn đưa trái cây lên mũi ngửi một hơi thật sâu, há mồm cắn.
Hắn là ai? Hắn đã đến bao lâu? Hắn nhìn thấy nàng từ lúc nào? Vì sao khi nàng hô to cứu mạng hắn không lên tiếng? Hắn là người tốt hay người xấu? Hắn vì sao chỉ vẫy tay một cái lại có thể hái trái cây đi rồi? Đường Miểu trong lòng ngập tràn câu hỏi cùng kinh sợ.
Nam tử vừa cắn trái cây vừa xuống khỏi tảng đá. Đường Miểu hít một hơi lạnh. Hắn… lại có thể bay xuống! Đủ loại chuyện kinh khủng có liên quan đến ma quỷ trong truyền thuyết, cương thi.. thoáng hiện trong đầu Đường Miểu. Hai chân nàng không khống chế nổi phát run, muốn hét chói tai lại không thể phát ra tiếng nào, nhất thời cương cứng tại chỗ.
Nam tử cắn Thánh lan quả, tò mò nhìn Đường Miểu, khi đưa quả cuối cùng lên miệng, hắn do dự, rồi đưa nó cho Đường Miểu: “Ngươi đến đây vừa lúc Thánh lan quả chín, cũng coi như có duyên, quả cuối cùng này cho ngươi ăn vậy!”
Tiếng hắn nói chuyện thực bình thường, hắn thoạt nhìn hình như là người, hắn hình như tỏ vẻ hữu hảo với nàng… Đường Miểu rốt cục hoàn hồn. Nàng cố bổ sung dũng khí, nơm nớp lo sự đưa tay ra nhận lấy.
Cổ tay đột nhiên bị hắn túm lấy, Đường Miểu nhất thời giống như con mèo xù lông, nàng nhấc chân đá một cước, miệng thét chói tai vừa tức giận mắng vừa dãy dụa. Nàng đã gặp phải chuyện không may thế này, chẳng lẽ còn bị cướp sắc?
Nhưng dãy dụa của nàng căn bản không làm được trò trống gì, nam tử thoải mái kéo cao tay nàng, điểm điểm lên nắm tay nàng đang nắm chặt lại. Bạch Ngọc quyết bị Ngân Tùng ẩn vào lúc trước hiện ra trong lòng bàn tay nàng. Hắn liếc mắt nhìn, nói: “Thì ra là một người phàm mới thăng lên tiên giới. Không có chút linh lực.”
Hắn khinh thường buông tay nàng ra. Đường Miểu kinh hãi nhìn tay mình. Bạch Ngọc quyết biến hóa như vừa xuất hiện trong lòng bàn tay nàng lại biến mất, nàng vô thức xoa xoa tay mình, lắp bắp hỏi: “Đó là cái gì vậy?”
Nam tử không trả lời, đặt Thánh lan quả cuối cùng kia vào tay nàng rồi cúi đầu ra khỏi chỗ núi lõm.
Không phải đánh cướp? Nhân sĩ luyện phép thuật chuyên nghiệp? Đường Miểu dũng khí tăng lên, hướng bóng lưng nam tử hô lớn: “Này, anh đừng đi! Anh nói cho tôi biết, đây là chuyện gì? Tôi nghe không hiểu anh nói gì hết!”
Nam tử quay đầu, khuôn mặt hoàn toàn lộ rõ dưới ánh trăng.
Hắn đại khái chừng hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt thực gầy, mi tú mục trường (mắt dài mi thanh tú), làn da dưới trăng tái nhợt. Thường nói con trai mắt một mí trông ngây thơ, nhưng trên mặt hắn đôi mắt màu xanh biếc sâu thẳm lại nhất thời khiến Đường Miểu thầm hô lên một tiếng yêu nghiệt.
Hắn mặc bên trong một chiếc áo dài màu tía, thắt lưng cùng màu, bên ngoài mặc áo choàng màu lục. Có thể nhìn ra bộ y phục này hắn đã mặc rất lâu rồi, vạt áo chỉ đã sờn, cổ tay cũng rách. Nhưng ngay cả khi mặc bộ y phục cũ rách như vậy, toàn thân hắn vẫn tràn ra một khí chất thanh lãnh quý phái khó tả.
Đường Miểu nhìn hắn, dần dần thanh tỉnh, nàng có chút kinh hoảng, mặc giống người cổ đại như vậy, nơi này sao lại quái dị như thế. Nàng xuyên phải nơi quái quỷ nào đây? Nàng cố gom đủ dũng khí lúng túng hỏi: “Nơi này… còn có ai khác không?”
Đông Hoang có chín mươi chín tòa núi hoang, hoang nguyên bên dưới cũng rộng chín vạn chín nghìn dặm. Nàng tình cờ bị đưa đến núi đá này cùng hắn cũng coi như có duyên. Trùng hợp sao? Hoàng Vũ trong lòng khẽ động, chần chừ nói: “Còn có người khác? Năm năm nay ta chỉ thấy được có mình ngươi. Ta là Hoàng Vũ.”
Trừ hắn ra, đến giờ nàng ngay cả một bóng chim cũng chưa nhìn thấy. Đường Miểu đánh chết cũng không muốn là kẻ ngốc. Thấy hắn tự báo tên họ liền nghĩ có thể bắt chuyện, nàng rộng rãi giơ tay: “Tôi là Đường Miểu, bị trượt chân từ Kim Đỉnh núi Nga Mi xuống chỗ này. Cùng ở trên một núi hoang cũng là có duyên, chúng ta làm bạn được không?”
Nàng cố ý tỏ ra tươi cười, trong nụ cười có ý lấy lòng, cử chỉ lớn mật nhưng ánh mắt lại không có vẻ gì sợ hãi.
Hoàng Vũ liếc nhìn nàng một cái, trong lòng cũng kinh ngạc vạn phần. Đến tiên giới sao nàng còn mặc xiêm y phàm trần? Hai vị Điện Ti Tiên của Bắc Dẫn Tiên Điện thấy nàng không có linh lực không có tiên đồ mới đem nàng đến Đông Hoang này để nàng tự sinh tự diệt? Cho nên bọn họ ngay cả chiếc tiên bào cũng không cho nàng?
Ánh mắt hắn từ cánh tay nàng nhìn lên trên, cánh tay nàng gầy yếu khiến hắn nhớ đến cây dây leo Thiên Ti Đằng trong đám cây nhiều năm trước.
Hoàng Vũ trong lòng trào ra phiền muộn nhàn nhạt, quay đầu.
Đường Miểu xấu hổ rụt tay về.