Đọc truyện Trên Dưới Sư Môn Đều Không Đúng – Chương 100: Tranh sủng
Trứng rồng chỉ to bằng lòng bàn tay, nhiệt độ trong lòng bàn tay Bùi Vân Thư không tính là nóng, nhưng so với y, nhiệt độ của trứng rồng khá thấp, hơi thở yếu ớt, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể chết non.
Chuyện này làm cho Bùi Vân Thư vừa sốt sắng vừa đau lòng, từ sau khi mang trứng rồng về nhà thì một tấc cũng không rời, kiếm da lông thú vật lót làm đệm chăn thành một cái ổ nhỏ ấm áp thoải mái, đặt trứng rồng vào trong, mỗi ngày y cùng Chúc Vưu đều phải dùng linh lực đút cho trứng rồng ăn.
Linh lực Tứ Nguyệt Tuyết Thụ của Bùi Vân Thư có khả năng chữa trị, linh lực của Chúc Vưu thì lại ẩn chứa long khí bá đạo, nếu lấy hai người ra so, thì Trứng Rồng Nhỏ càng thân mật với Bùi Vân Thư hơn.
Lúc Bùi Vân Thư cho nó ăn linh lực, Trứng Rồng Nhỏ sẽ vô cùng hoạt bát năng động, lắc lư vỏ trứng nằm lăn qua lăn lại trên chiếc giường mềm mại, thỉnh thoảng Bùi Vân Thư sẽ đưa tay đỡ nó thẳng lại, nó sẽ cọ cọ vào ngón tay Bùi Vân Thư làm nũng.
Nó thật sự quá dính người cũng quá nhỏ yếu, biết Bùi Vân Thư thương mình, nên Trứng Rồng Nhỏ dính y vô cùng, bởi vậy mỗi khi Chúc Vưu mặt không đổi sắc đến cho Trứng Rồng Nhỏ ăn linh lực thì Trứng Rồng Nhỏ chỉ hận mình không phải là một cục đá.
Nó cũng cố gắng ngụy trang cho thật giống, không dám nhúc nhích chút nào, Chúc Vưu để nó nằm ngã xuống thì nó cũng đàng hoàng nằm ngã trên giường, không một chút phản kháng.
Mỗi lần Bùi Vân Thư đứng nhìn theo, đều không nhịn được bật cười ha ha.
Trứng Rồng Nhỏ sinh ra đã yếu ớt, không biết đã ở trong miếu Thần Long bao lâu rồi, có lẽ, nếu hôm đó không có thần thức của Bùi Vân Thư và Chúc Vưu đảo qua, nếu trong thần trí của hai người không ẩn chứa sức mạnh Tứ Nguyệt Tuyết Thụ và long khí, thì sợ là Trứng Rồng Nhỏ đã không thể sống được nữa, mà sẽ vĩnh viễn ngủ say.
Vì để giúp Trứng Rồng Nhỏ bồi dưỡng, Chúc Vưu và Bùi Vân Thư thỉnh thoảng sẽ đi quét một vòng bí cảnh, còn nhận được không ít thứ tốt từ chỗ bọn Bách Lý Qua.
Nhưng thấy Bùi Vân Thư để bụng với Trứng Rồng Nhỏ như thế, Chúc Vưu lại lên cơn ghen.
Một đêm nọ, Bùi Vân Thư đang nằm ngủ, mơ mơ màng màng tỉnh dậy, định chống người ngồi dậy uống nước cho đỡ khát, lại phát hiện ra trên giường chỉ còn có một mình y nằm.
Chúc Vưu đâu?
Bùi Vân Thư khó hiểu khoác thêm ngoại bào, lặng lẽ đi ra ngoài, thoáng cái đã nghe được tiếng nói chuyện yếu ớt phát ra từ trong phòng của Trứng Rồng Nhỏ.
Y rón ra rón rén đi qua, kề tai nằm nhoài bên cửa sổ, qua một khắc sau thì nghe được giọng của Chúc Vưu.
“Y là phu nhân của ta, ngươi nhớ cho kỹ, ” Chúc Vưu đè thấp giọng nói, ánh mắt sắc bén quét qua quả trứng rồng đang giả chết, “Y bảo vệ ngươi như thế, bất quá cũng là vì ta mà thôi, ngươi tốt nhất đừng có ỷ sủng sinh kiêu.”
Bùi Vân Thư: “…”
Y chịu đựng gió lạnh, yên lặng nghe Chúc Vưu lẩm nhẩm giảng cho Trứng Rồng Nhỏ hết nửa canh giờ.
Khó trách, hèn chi mấy ngày gần đây Trứng Rồng Nhỏ vẫn luôn có vẻ vô cùng buồn ngủ, ban ngày cũng không thèm động đậy nhúc nhích, chỉ có khi nào Bùi Vân Thư ở gần mới năng động được một chút.
Thì ra là ban đêm bị Chúc Vưu tụng cho nghe, nên không ngủ ngon được.
Bùi Vân Thư quay trở về phòng trước Chúc Vưu một bước, chờ Chúc Vưu lên giường từ sau lưng ôm y ngủ thì y nằm nghĩ một hồi, cuối cùng đến khi sắp ngủ thiếp đi mới quyết định, cứ như vậy đi, cũng coi như giúp cho Trứng Rồng Nhỏ bồi dưỡng chút tình cảm với Chúc Vưu.
Sau khi quyết định như vậy xong, Bùi Vân Thư liền làm bộ như không biết gì, đêm nào cũng sẽ lặng lẽ tỉnh lại, đi theo phía sau Chúc Vưu nghe hắn giảng cho Trứng Rồng Nhỏ.
Lúc nào cũng u u ám ám lảm nhảm mấy câu tương tự nhau, như là “Hôm nay ngươi cọ ngón tay Vân Thư nhiều hơn một lần” hoặc là “Ngươi chui vào ngực Vân Thư làm nũng giả ngốc, làm mất hết mặt mũi Long tộc, không có lần sau” các thứ, ngoài sáng trong tối nhắc nhở, cuối cùng thành trực tiếp cảnh cáo ngay mặt.
Trứng Rồng Nhỏ giả làm cục đá giả mãi cũng phiền, cuối cùng cũng chịu không nổi nữa, ngoài ra cũng có huyết tính của rồng con, dưới uy thế cường đại của Chúc Vưu, nhưng vẫn không chịu thua thừa thế xông thẳng về phía Chúc Vưu.
Chúc Vưu lại không tránh ra, Trứng Rồng Nhỏ lăn một đường, khí thế hung hăng lăn từ giữa giường ra tới cạnh giưỡng, chỉ chớp mắt thôi là sẽ rơi thẳng xuống giường ngay.
May là Chúc Vưu đưa tay đỡ nó kịp, nhưng Trứng Rồng Nhỏ nghé con mới sinh, ban nãy suýt rơi xuống đất vẫn không đủ làm nó biết sợ, vỏ trứng lắc lắc hòng muốn lăn ra khỏi tay Chúc Vưu.
Trên mặt Chúc Vưu không có gì thay đổi, trong mắt lại vô cùng chột dạ, hắn theo bản năng mà quan sát chung quanh một chút, chợt nhớ ra Bùi Vân Thư vẫn còn đang ngủ say, trên gương mặt lạnh lẽo cứng rắn mới lộ ra biểu tình thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng đối xử với Trứng Rồng Nhỏ vẫn là rất thô lỗ, một tay ném nó lên giường, ác thanh ác khí uy hiếp: “Không được cử động!”
Sau đó bày một cái kết giới quanh giường, làm Trứng Rồng Nhỏ lăn thế nào cũng không thoát ra được.
Trứng Rồng Nhỏ gấp đến độ cứ lăn tới lăn lui trên đệm, như muốn dồn hết toàn sức từ thời còn bú sữa mẹ ra để va vào kết giới, Chúc Vưu đứng bên cạnh nhìn nó làm chuyện vô ích, hả hê nhếch môi đứng cười.
Sau khi Trứng Rồng Nhỏ kiệt sức ngã quắp ra sau, hắn mới hài lòng rời khỏi phòng của Trứng Rồng Nhỏ.
Bùi Vân Thư đã nhìn lén mấy ngày rồi, càng nhìn càng thấy tâm tình mình phức tạp, có khi buổi sáng dùng ánh mắt một lời khó nói hết để nhìn Chúc Vưu.
Y tưởng là chỉ có mình y càng lúc càng trở nên ấu trĩ hơn, ai ngờ thì ra Chúc Vưu cũng trẻ con chẳng kém gì, trước mặt y thì giả vờ giả vịt, sau lưng cũng không thua y bao nhiêu.
Chúc Vưu bị y nhìn đến cứng cả mặt, “Vân Thư, sao vậy?”
Chẳng lẽ là bị Vân Thư biết chuyện hắn bắt nạt cái trứng xấu xí kia rồi?
Bùi Vân Thư lắc lắc đầu, đột nhiên thở dài, đứng dậy đi lướt qua bàn, khom lưng xoa nhẹ một cái lên trên đầu Chúc Vưu, “Không có chuyện gì.”
Chúc Vưu kéo tay y xuống, đặt bên môi mình nhẹ nhàng hạ xuống một cái hôn, lặng lẽ nói: “Có phải ngươi nhớ bọn Hoa Nguyệt rồi đúng không?”
Bùi Vân Thư sững sờ, lập tức có chút lúng túng ho hai tiếng, “Cũng không hẳn là vậy.”
Mấy ngày nay bận đến bận đi, một lòng một dạ chỉ biết nghĩ đến Chúc Vưu và Trứng Rồng Nhỏ, thật sự là đã lâu chưa từng nhớ tới bọn Bách Lý.
Nghĩ vậy, thật sự thấy rất chột dạ, các hảo hữu còn đang ở trong bí cảnh chịu trăm cay nghìn đắng, y thì lại không có một chút lo lắng nào.
“Bây giờ cũng không biết bọn họ đã đi đến đâu rồi,” Bùi Vân Thư phiền muộn nói, “Bí tịch để ma yêu hóa yêu, hi vọng là bọn Bách Lý có thể tìm được một công pháp tốt.”
“Sẽ,” Chúc Vưu đứng dậy đi tới bên cạnh y, đưa tay kéo y ôm vào trong lòng mình, nụ hôn lành lạnh nhưng lại đầy dịu dàng rơi lên vành tai, động viên nói, “Nếu bọn họ không tìm được, thì chúng ta cũng có thể đi tìm ra cho.”
Ngạo mạn tự tin trong giọng nói như chẳng màng bận tâm đến trời đất, Bùi Vân Thư phụt một tiếng bật cười, nghiêng mặt sang bên nói: “Ngươi nói đúng, nhưng chuyện mà chúng ta cần làm nhất lúc này là nên tìm cho Trứng Rồng Nhỏ nhiều linh dịch hơn.”
Linh dịch là loại thủy dịch trong suốt đặc sệt như cháo được ngâm ra từ các loại linh thực có phẩm cấp cao, có màu xanh sẫm trong veo như nước suối, tất cả những linh thực trước đó lấy được Bùi Vân Thư đã làm thành linh dịch hết, tích lại cũng được cỡ một cái ao nước nhỏ, y thả Trứng Rồng Nhỏ vào trong đó thì không đến năm ngày, cả một ao linh dịch đã bị Trứng Rồng Nhỏ hấp thu sạch sành sanh.
Muốn nuôi một con rồng, thật sự là vô cùng thương tài lao lực (vừa tốn tiền vừa tốn sức).
Nhưng hiệu quả cũng rất rõ ràng, sau khi Trứng Rồng Nhỏ hấp thu nhiều linh dịch như vậy, rõ ràng đã lớn hơn trước kia gần một vòng, trước kia chỉ cần dùng một tay đã có thể nâng được nó lên, bây giờ cần phải dùng cả hai tay để đỡ, bằng vào tình hình này, chuyện phá xác cuối cùng cũng có hi vọng.
Ngày hôm đó, Bùi Vân Thư đang cho Trứng Rồng Nhỏ ngâm linh dịch, y dùng khăn đã thấm đẫm linh dịch lau qua lau lại nhiều lần trên trứng rồng, trứng rồng ngoan ngoãn nằm im cho y lau, lau qua mặt trước xong, trứng rồng còn cố gắng xoay một vòng trong nước, để Bùi Vân Thư lau phía sau cho nó.
“Ngoan,” Mỗi lần Bùi Vân Thư thấy như vậy, đều sẽ mỉm cười khen thưởng một câu, “Rồng con nhà chúng ta còn chưa phá xác đã biết nghe lời như vậy rồi.”
Trứng Rồng Nhỏ đã hiểu được một vài câu đơn giản, đã biết cái gì gọi là khen cái gì gọi là nhắc nhở, đương nhiên là, những gì tốt đẹp thì vẫn luôn học được từ chỗ Bùi Vân Thư, còn về phía Chúc Vưu, có một số câu hắn nói dễ nghe tới mức mà Trứng Rồng Nhỏ vừa nghĩ thôi đã muốn quay mông vào mặt hắn.
Tiếng của Chúc Vưu vừa vang lên, Trứng Rồng Nhỏ đã muốn tông thẳng về phía hắn rồi, bởi vậy nên, mỗi buổi sáng khi ở cùng với Bùi Vân Thư, Trứng Rồng Nhỏ sẽ càng ngày càng dính người hơn.
Sau khi trứng rồng ngâm linh dịch xong, cũng vừa đúng lúc Chúc Vưu quay trở lại, hắn cầm túi trữ vật chứa đầy linh thực đưa cho Bùi Vân Thư, lại lấy trong tay áo ra một con gà nướng lá sen, còn có một chút thịt khô vẫn còn hơi ấm.
Những thứ này vừa được lấy ra, mùi thịt thơm nức mũi lập tức ngập tràn cả gian phòng, Bùi Vân Thư hít hít mũi, ngửi tới ngửi lui trên người Chúc Vưu, đột nhiên nở một nụ cười tươi rói, “Ta nghe được mùi ngọt ngọt.”
Chúc Vưu hôn y một cái, yên lặng móc từ trong tay áo ra một gói giấy dầu bọc bánh ngọt.
Nụ cười trên mặt Bùi Vân Thư càng tươi hơn, y nhận bánh ngọt trong tay Chúc Vưu đặt lên bàn, lại ôm trứng rồng đang tò mò nghiêng mình đến sắp rơi xuống đất để qua một bên, mở gói giấy dầu ra nhìn thử, kinh ngạc cúi đầu ngửi nhẹ một cái: “Toàn là bánh ngọt có mùi hoa.”
Chúc Vưu gật đầu, lấy một miếng bánh ngọt mềm mại trắng tinh như bạch ngọc đặt bên môi y, “Mấy cái này bán đắt lắm.”
Bùi Vân Thư há mồm, cắn một cái, chậm rãi thưởng thức từng chút một, “Ta thấy mấy vị lần trước ăn cũng ngon lắm.”
Chúc Vưu thầm ghi nhớ, cắn phần còn sót lại trong tay Bùi Vân Thư, lại cầm một cái khác đưa đến bên môi y.
Hai người cứ đút nhau ăn hết cái này đến cái khác, vị ngọt cùng vị thịt dụ người vấn vít đan xen, Trứng Rồng Nhỏ nằm một bên chờ nhịn không được, lăn lăn tới gần bánh ngọt, muốn ăn, nhưng cơ thể tròn vo lại đẩy bánh ngọt càng lúc càng xa mình.
Bùi Vân Thư lập tức bật cười, nét mặt Chúc Vưu cũng hiện lên ý cười, ngay trước mặt Trứng Rồng Nhỏ còn đang sững sờ, cầm bánh ngọt đảo một vòng quanh quả trứng, mới đặt vào trong miệng Bùi Vân Thư.
Tính xấu đột nhiên xuất hiện làm Bùi Vân Thư cũng hư theo, y chậm rãi nhai nuốt bánh ngọt, giả bộ như chưa hết thèm thuồng, “Thật sự ngon vô cùng, so với mùi vị của linh dịch thì ngon hơn nhiều.”
Trứng Rồng Nhỏ trơ mắt nhìn, vỏ trứng vừa ngâm linh dịch nằm trên bàn chậm rãi rịn nước ra, Chúc Vưu lanh mắt nhìn thấy, híp mắt cười nhạo nói: “Đây là đang chảy nước bọt hay là tè bậy trên bàn đó?”
Trứng Rồng Nhỏ bị trêu chọc không biết lời hắn có ý gì, nhưng nó nghe ra được ý tứ chế nhạo trong lời nói của Chúc Vưu, nhất thời tức giận xoay mình qua, lấy mông đối diện với hắn.
Bùi Vân Thư nghiêm trang giáo huấn Chúc Vưu, “Sao ngươi có thể ỷ lớn hiếp nhỏ thế chứ?”
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng y lại xé lá sen bọc ngoài gà nướng, mùi hương thơm nức càng thêm đậm, Bùi Vân Thư xé hai miếng thịt bỏ vào trong miệng y và Chúc Vưu, cố ý nói: “Cái này còn hơn cả bánh ngọt nữa.”
Trứng rồng đang đưa lưng về phía hai người bọn họ vô cùng đơn thuần, không biết là y đang cố tình dụ dỗ nó quay người lại, mới đảo mắt cái đã quên chuyện vừa bị Chúc Vưu cười nhạo, nhảy tưng tưng tới trước mặt Bùi Vân Thư, cọ cọ vào ngón tay Bùi Vân Thư, muốn y cũng xé thịt gà đút cho mình ăn.
Chúc Vưu nhai thịt trong miệng, nhìn trứng rồng bị Bùi Vân Thư bắt nạt lại không hề hay biết mình đang bị bắt nạt, lộ ra một nụ cười sung sướng hả hê.
Quả nhiên là ở trong lòng Vân Thư, hắn mới là quan trọng nhất.
Xem mặt mũi Vân Thư, càng quan trọng hơn là nhìn cái trứng ngu xuẩn này hoàn toàn không có cơ hội tranh sủng được với hắn, vậy thì cứ miễn cưỡng khoan dung, cho nó ở lại đây đi.
Chờ nó phá xác rồi, thì sẽ vứt nó ngay.